Vào nhà dì nhỏ mới phát hiện, dì nhỏ thế mà đã đón hết cha mẹ của dượng đến. Mấy người ngồi một vòng trên sô pha, tất cả đều là trưởng bối, bày ra tư thế muốn đàm phán với y. Nếu không phải hiện tại y cần dùng tiền gấp, sợ rằng sẽ vô cùng có khả năng quay đầu đi thẳng.
Sau khi dì nhỏ đóng cửa, liền cầm dĩa dưa hấu đã được xắt đi ra, cũng không nói thẳng chuyện nhà ở, mà ăn dưa hấu trước, vừa ăn vừa nói chút việc nhà.
Trương Thư Hạc đã lâu không ăn dưa hấu, thiếu chút nữa sắp quên là mùi vị gì, ăn vào trong miệng cực kỳ ngọt. Trước đây thường ăn ngược lại không cảm thấy, hiện tại mới phát hiện dưa hấu thật sự là trái cây không tệ, vừa giải khát lại có thể bổ sung đường. Đợi sau khi lấy được tiền, bất kể như thế nào cũng phải mua một số bỏ vào không gian chuẩn bị.
Ăn xong dưa, mọi người trò chuyện sôi nổi, dì nhỏ mới nghiêm chỉnh mở miệng đề cập chuyện nhà ở, nói đến nói đi không rời chữ nghèo. Nói là dượng nhận tiền lương cố định, một năm cố lắm cũng chỉ bốn năm vạn, mình thì ở trung tâm mua sắm bán tạp hoá, mấy năm trước còn khá khẩm, mấy năm nay gặp nguy cơ tài chính, việc làm ăn càng ngày càng không dễ dàng. Sau đó dượng cũng ở bên cạnh phối hợp, hơn nữa hai cụ già hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, tới từ nông thôn thật xa kia cũng nói mình cả đời góp tiền không dễ, còn thiếu mấy vạn, kêu Trương Thư Hạc dàn xếp chút.
Trương Thư Hạc chỉ nghe, tuyệt không ngắt lời. Kỳ thực trước khi đến y sớm đã dự liệu được, tuy nói mỗi người mua nhà đều như nhau, giá với hình dáng căn hộ đều phải không ngừng xem, không ngừng thương nghị, đại thể người mua nhà đều muốn có thể bớt được một phân tiền thì là một phân tiền. Nhưng đối với y mà nói, lãng phí thời gian trên chuyện này rất không đáng, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất đối phó cho xong chuyện này, vì vậy thỉnh thoảng nhìn đồng hồ điện tử trên tường, nghe cũng rất không kiên nhẫn. Y biết dì nhỏ muốn dùng giá rẻ nhất mua được từ chỗ y, nếu mình vẫn luôn cắn chết bốn mươi vạn, sau cùng khẳng định dì nhỏ cũng sẽ mua.
Bởi vì nếu tòa chung cư đó được tháo dỡ dời đi, chủ nhà thấp nhất sẽ lấy được khoản bồi thường năm mươi đến sáu mươi vạn, bốn mươi vạn mua căn hộ được tháo dỡ dời đi, sờ cũng không sờ không tới, dì nhỏ thế nào chịu từ bỏ. Thế nhưng lấy tính cách nhiều năm làm ăn của bà, vì giá tiền khẳng định sẽ dây dưa rất lâu với mình, bà có thể dây dưa được, y lại theo không nổi. Vì số tiền này có thể nhanh chóng tới tay, Trương Thư Hạc sau cùng cắt ngang lời nói của bọn họ, chủ động giảm giá năm vạn. Ý trong lời đã kiên quyết, giá cả ba mươi lăm vạn tuyệt không thể bớt hơn nữa, bằng không sẽ không bán nhà.
Nghe xong lời nói của Trương Thư Hạc, mấy người nhìn nhau vài lần. Mấy năm nay điều kiện trong nhà dì nhỏ không tồi, góp được chút tiền, thế nhưng hiện tại giá cả nhà ở thật sự là mỗi ngày một khác, tốc độ góp tiền chết sống cũng theo không kịp tốc độ giá nhà tăng, vì vậy lúc này mới suy nghĩ đến chỗ hơn bốn mươi mét vuông mà cháu trai sống, muốn dùng ba mươi vạn mua lại, tương lai vợ chồng già rồi sẽ chuyển vào sống, đem nhà ở hiện tại cho nhóc mập dùng cho tương lai kết hôn.
Việc này nếu cha mẹ Trương Thư Hạc còn trên đời, khẳng định sẽ không đề cập đến, thế nhưng hiện tại hai người đều không còn, chỉ có một mình cháu trai, lại quanh năm không ở nhà, tự nhiên sẽ toát ra ý nghĩ đề cập.
Chuyện này nói thật ra thì làm có chút không chính đáng, hai vợ chồng đương nhiên chột dạ trong lòng. Thế nhưng trong tay vốn chỉ có hơn hai mươi vạn, lấy cả vốn quan tài mà hai cụ già góp, mới miễn cưỡng góp được ba mươi vạn, không ngờ cháu trai vừa mở miệng đã đòi bốn mươi vạn.
Dựa theo suy nghĩ của dì nhỏ, muốn mua với giá ba mươi vạn, không muốn mượn thêm tiền thân thích. Xung quanh không có mấy thân thích bằng hữu có tiền không nói, mấy năm nay quan hệ với bọn họ cũng không tốt. Bất quá thấy ba mươi lăm vạn đã không có khả năng trả tiếp được nữa, Trương Thư Hạc đã nói định rồi, nói tiếp nữa quan hệ sẽ căng thẳng.
Kỳ thực bọn họ cũng nhìn ra được dường như Trương Thư Hạc có chút cấp bách cần tiền, sợ sau khi làm căng y sẽ quay đầu tìm người khác bán nhà, đó chính là một cục thịt mỡ rơi vào miệng người khác, bận rộn một trận lại làm áo cưới cho người ta.
Vì vậy dượng cắn răng, quyết định ba mươi lăm vạn. Ông sẽ tiếp tục tìm đồng sự trong công ty, xem có thể mượn năm vạn đồng hay không, lợi tức cao chút cũng không thành vấn đề, trước tiên mua nhà đến tay đã.
Cuối cùng xác định, thời gian đã tới buổi trưa, Trương Thư Hạc đứng dậy muốn đi, lại được dì nhỏ với dượng lưu lại ăn cơm. Dì nhỏ ít nhiều cũng có chút tâm lý áy náy đối với y, rất nhiệt tình gọi. Đã có cơm miễn phí để ăn, Trương Thư Hạc đương nhiên sẽ không cự tuyệt ngoài cửa, dự định tiện đường ăn cơm rồi mới trở về.
Trong nhà không có rượu, dượng với ba ông mới xuống siêu thị dưới lầu mua bia, dì nhỏ với mẹ chồng của bà đang nấu cơm trong nhà bếp, lúc này phòng khách chỉ còn lại một mình Trương Thư Hạc. Không biết lúc nào nhóc mập đã ló đầu ra thăm dò từ trong phòng, thấy Trương Thư Hạc liền lật cho ánh mắt xem thường, sau đó chạy ra từ trong phòng, tuyệt không nói gì với y, tự bản thân chạy đến trước máy vi tính trong phòng khách chơi trò chơi.
Trương Thư Hạc liếc mắt qua, là trò chơi offline, lái một chiếc máy bay tự một mình mình ở nơi đó đánh, trong miệng pằng chéo pằng chéo mô phỏng tiếng súng pháo. Trương Thư Hạc rất ít đến nhà dì nhỏ, vì vậy không quá quen với nhóc mập, trước đây do không có thời gian, hiện tại lại càng không cần thiết, bất quá nhớ lại ở cửa hộ gia đình đối diện nhà dì nhỏ trước đó truyền đến một mùi máu tươi, liền muốn nghe ngóng chút chuyện ở chỗ nhóc mập.
Vì vậy đảo mắt thay bằng một bộ khuôn mặt tươi cười, chủ động nói chuyện phiếm với nhóc mập. Muốn thân cận với con nít, thì phải nói đến thứ nó cảm thấy hứng thú, trò chơi chính là một trong số đó. Lúc đầu nhóc mập không để ý đến Trương Thư Hạc, về sau thấy y dạy nó đánh thế nào, dường như hiểu rất rõ, liền dần dần mở miệng ba hoa.
Trương Thư Hạc liền nhân cơ hội hỏi nó thế nào không đến nhà hàng xóm đối diện chơi, nhóc mập nhất thời mất hứng nói: “Mẹ em không cho đi nhà cậu ta, nói nhà cậu ta có báo, sẽ cắn người, bị cắn còn phải đi chích.”
Trương Thư Hạc theo lời của nó lại hỏi: “Báo nhỏ bị giam trong lồng thế nào sẽ cắn người?”
Hiển nhiên nhóc mập cũng cực kỳ cảm thấy hứng thú với báo, nhìn nhà bếp, liền nhỏ giọng nói với y: “Cái con đó nhà cậu ta chính là loại hoang dại, rất hung, cắn đứt hết thanh sắt trên lồng...”
“Không có.” Nhóc mập muốn nói lại thôi, “Về sau bị baba của Tiểu Tấn bắt được... Thế nhưng...”
Thấy nhóc ta ấp a ấp úng, Trương Thư Hạc thăm dò hỏi: “Bị tống trở về?”
“Không có.” Con nít luôn giấu không được lời, nhóc mập suy nghĩ một hồi, liền nhỏ giọng thần bí nói với y: “Con báo nhỏ đó sống không nổi đâu, trước đó đã không ăn, cắn rách lồng sắt còn cào nát rất nhiều đồ trong nhà, Tiểu Tấn liền cắt đứt bốn chân của nó...”
Trương Thư Hạc không khỏi nhíu mày, đang khi muốn nói chuyện, dượng mở cửa đã trở về, thấy nhóc mập đang chơi trò chơi, liền giáo huấn một trận, đuổi nó về phòng làm bài tập.
Buổi trưa khi ăn cơm, dượng nhiều lần mời rượu, Trương Thư Hạc cũng uống không ít, cơm nước xong liền có chút buồn ngủ, cũng không dám ở lại lâu. Sau khi ra khỏi chung cư, được gió thổi qua, đầu có chút tỉnh táo hơn so với ban nãy.
Đã biết sự xuất hiện của hoạt tử nhân, vì vậy khi y đi đường, tuyệt không đi nơi quá hẻo lánh, cho dù ở chỗ có người cũng cẩn thận một chút, thấy có người hoặc vật không thích hợp liền trực tiếp đi đường vòng.
Tuy không thể xem như là mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, thế nhưng cẩn thận vẫn tốt. Khi đi ngang qua thùng rác tạo hình cổ thụ trong công viên dưới lầu, đột nhiên một mùi máu tươi nồng nặc xông thẳng xoang mũi, khiến Trương Thư Hạc lập tức dừng bước.
Quét nhìn khắp bốn phía, không thấy có người khả nghi nào xuất hiện, ánh mắt mới chuyển qua thùng rác. Bên trong đại thể là một số túi đóng gói thức ăn hoặc giấy vệ sinh giấy gói kem, góc bên phải còn có một cái túi plastic màu đen, chỗ buộc trên miệng nửa mở ra, nhìn kỹ mơ hồ có chút màu đỏ, tựa hồ là vết máu, có thể là mới vứt không bao lâu, tuyệt không dẫn tới ruồi nhặng.
Trương Thư Hạc vốn có thể không cần để ý tới, nhưng không biết là do uống rượu có chút nhiều, hay đột nhiên khó hiểu nhớ tới con báo con với ánh mắt hung ác kia, rốt cuộc nhất thời dưới sự ma xui quỷ khiến, đưa tay kéo túi đen ra.
Thứ bên trong khiến y sững sờ tại chỗ, mặc dù y ở mạt thế đã nhìn quen tràng diện máu tanh, hơn nữa cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vẫn kinh ngạc một chút, may là xung quanh không có người qua đường nào, càng không có nữ nhân nào, bằng không sau khi thấy sẽ thét chói tai, chỉ sợ y cũng phải cướp đường mà đi.
Lúc này trong túi đang chứa con báo con màu đen kia, chẳng qua đã không còn là bộ dáng hung mãnh sinh long hoạt hổ như thấy mấy ngày trước nữa, mà là một cỗ thi thể, vừa vặn nằm ngửa trong túi, tứ chi như nhóc mập nói, đều bị cắt đứt, mà không phải là một kéo cắt đứt, mà tách ra cắt vài đoạn, bụng cũng bị kéo cắt mở, nội tạng máu me nhầy nhụa chảy ra một cục, trong túi đều là máu. Đáng sợ hơn chính là, nó dù đã chết, nhưng đôi mắt hổ vẫn đang mở, đang gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc.
Trương Thư Hạc vô ý thức khép túi lại, tránh đi đường nhìn thê lương đó. Trong nháy mắt liền lãnh tĩnh xuống, ý nghĩ đầu tiên chính là nhớ tới cấm thuật ghi chép trên tấm lụa mấy ngày hôm trước phát hiện.
Cũng không biết là trùng hợp hay ý trời như thế, thi thể trước mắt lại nhất nhất ăn khớp với yêu cầu ghi chép trên đó.
Một phải là mãnh thú, báo hoang dã hẳn xem như là mãnh thú. Hai là ‘tinh, khí, thần’ mạnh, ‘tinh, khí, thần’ cũng có thể nói là sinh mệnh lực, nghĩ đến bị giày vò nửa tháng có thừa còn chưa chết, điều kiện này cũng có thể phù hợp. Ba là trước khi chết nhất định phải bị hành hạ đến chết, như vậy oán khí mới có thể ngưng tụ không tiêu tan, hơn nữa oán khí càng lớn chiến lực tương lai lại càng mạnh. Mới vừa rồi nhìn thấy ánh mắt sau khi chết của nó, Trương Thư Hạc đã biết điểm này cũng đối ứng, tuy vẫn là báo con nhưng đã biết mang thù, bằng không sẽ không chết không nhắm mắt giống người như thế.
Có một con hắc báo có thể lực mạnh lại có thể nghe theo mệnh lệnh tương trợ, ở mạt thế, không thể nghi ngờ là đã có thêm được một mạng, gặp phải nguy hiểm sẽ càng thêm an toàn, cũng thong dong hơn một chút. Chẳng qua bởi vì cấm thuật ghi chép bên trên quá mức máu tanh, hơn nữa sợ rằng có nguy hiểm phản phệ, vì vậy liền bỏ đi ý nghĩ.
Nhưng lúc này một con mãnh thú bị hành hạ đến chết như thế ngay trước mặt mình, hơn nữa thời gian chết tuyệt đối không vượt quá bốn giờ, vì vậy không cần mình động thủ nhiều, chỉ cần mang về dựa theo phương pháp ghi chép trên tơ lụa tiến hành luyện chế là được.
Tâm tư Trương Thư Hạc trong nháy mắt có chút rục rịch, nghĩ đến sẽ có khả năng phản phệ, lại do dự, thế nhưng nếu từ bỏ cơ hội trước mắt, chỉ sợ về sau cũng sẽ không có nữa, y không dám khẳng định tương lai có thể bởi vậy mà hối hận hay không.
Thế nhưng nghĩ đến những nguy hiểm một năm sau khi mạt thế giáng lâm, trong lòng nhất thời rùng mình. Cho dù mình đến từ mạt thế, cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra từ trong đó, có thêm cơ hội bảo mệnh, đương nhiên không thể bỏ qua, hơn nữa cấm pháp phản phệ không nhất định là tất nhiên, cẩn thận hành sự sẽ có thể tránh được. Đối với kết quả sau khi phản phệ, bên trên ghi chép không nhiều, chỉ nói không nhất định sẽ mất mạng, xấu nhất cũng sẽ không không xong hơn so với trở thành hoạt tử nhân. Hơn nữa xác suất thất bại của cấm thuật rất cao, cho dù luyện chế, cũng không nhất định sẽ thành công, việc này có quan hệ tới nhiều nhân tố khác, cũng có thể là hoàn toàn dựa vào vận khí.
Tuy rằng trong đầu y suy nghĩ rất nhiều, nhưng thời gian trước sau bất quá chỉ qua hơn nửa phút. Đang lúc do dự, chỗ ngã rẽ không xa đột nhiên có một nhóm nam nam nữ nữ đi tới, Trương Thư Hạc không muốn dẫn người khác chú ý, chỉ có thể làm ra lựa chọn sau cùng. Đưa tay nhanh chóng buộc lại dây cột túi, che đậy mùi máu tanh trong túi, sau đó xách lên xoay người liền đi.
Nơi ở của dì nhỏ cách nơi ở của y tuyệt không xa, nhưng trong tay lúc này như mang theo một củ khoai lang phỏng tay, khiến Trương Thư Hạc cảm thấy một đường này rất dài.
Trở lại nơi ở mới trấn định xuống, đặt túi vào phòng tạp vật, sau đó lập tức lấy ra tơ lụa từ trong không gian hạt đào chuyên chú xem. Nếu muốn sai khiến thú, thứ hình tròn màu đen thối không ngửi được kia là quan trọng nhất, theo cấm thuật ghi chép bên trên, thứ này là thú tinh thượng cổ. Dựa theo Trương Thư Hạc lý giải, thú tinh hẳn là chỗ tinh hoa trên toàn bộ người mãnh thú thượng cổ, trong cấm thuật miêu tả, thứ này khi ở thượng cổ cũng là thập phần hi hữu.
Thú tinh sẽ không có mùi, nhưng bởi vì để lâu, một số vật chất bên trong sản sinh dị hoá, vì vậy sẽ có mùi lạ, trước khi dùng cần tiến hành luyện hóa đơn giản.
Trương Thư Hạc không có công lực đạo gia nào trong người, vì vậy chỉ có thể dùng phù luyện hóa. Vì vậy đứng dậy mang giấy phù chu sa mà cha để lại tới, dựa theo ghi chép trên bút ký của ông, vẽ một tấm cố hồn phù, sau đó dán bên ngoài túi thi thể của con báo con.
Cố hồn phù yêu cầu không cao đối với người vẽ, khi còn nhỏ y từng bị cha buộc tập qua hai năm, trông mèo vẽ hổ vẫn được. Người khác vẽ phù, sợ rằng phải phế mất một số mới có thể thành công được một tấm, nhưng không biết vì sao, xác suất Trương Thư Hạc vẽ phù thành công cực kỳ cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao cha muốn buộc y vẽ, thậm chí còn một lần cho rằng môn phái đã có người kế tục.
Chỉ tiếc bức quá ác, thoáng cái khéo quá hóa vụng, khiến Trương Thư Hạc sau khi đi học cực kỳ phản cảm với những thứ về phù, hơn mười năm tuyệt không đụng đến một lần.
Tuy rằng có cố hồn phù giam cầm hồn phách của nó trong túi, thế nhưng y lại không thể xác định thời gian hiệu dụng, chỉ có thể tận lực không lãng phí một phút một giây, đẩy nhanh tốc độ.
Sau đó lấy ra viên thú tinh màu đen hình tròn kia. Phương pháp luyện hóa bên trên cấm thuật, cần không ngừng vẽ mấy loại phù, không ngừng đánh tan mùi lạ trong thú tinh, thẳng đến khi mùi tanh được trừ đi sạch sẽ mới thôi.
Trương Thư Hạc đã rất lâu không cầm bút vẽ phù, rất ngượng tay, may là bình thường xác suất thành phù của y cực cao, bớt được không ít thời gian, đến tối mới trừ đi sạch sẽ được toàn bộ mùi lạ trong cục tròn đen.
Chẳng qua mùi thối đã hun cho không ít người qua đường vừa xong cơm nước đi ra tản bộ mua đồ trong công viên cách đó không xa nôn khan. Thậm chí quán ăn vặt, quầy hàng nhỏ dưới lầu cũng bị hại, không những việc làm ăn quạnh quẽ cả buổi chiều không bán được gì, cũng tìm không được tới cùng mùi thối truyền đến từ đâu. Người qua đường đi đường đều phải chạy, đều nhao nhao lấy tay bịt mũi, mấy hàng bán hoa quả thực sự chịu không nổi, sợ bị hun thối cả hoa quả trên xe, đều thu hàng trực tiếp đẩy xe ba bánh đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT