Trương Thư Hạc cầm mấy viên châu đỏ trong tay nhìn thoáng qua, kế đó lại nhìn về phía hắc báo đang rung rung vành tai trên mặt đất, suy nghĩ chuyển nghìn hồi, nghĩ có lẽ những châu đỏ này là do hắc báo mang tới.

Y không biết mình từ khi bắt đầu luyện hóa đến hiện tại đã qua mấy ngày, ngay từ đầu y còn có thể nhớ khôi phục ý thức lấy chút thức ăn ra, nhưng đợi khi luyện hóa đến thời khắc mấu chốt, từng sóng linh khí không ngừng cọ rửa tứ chi trăm hài trong thân thể, căn bản không có thời gian lo lắng bên này.

Từ trước đến giờ hắc báo phun ra kim diễm luôn trực tiếp ăn sạch châu đỏ, vì sao lần này lại ngậm đến để bên cạnh mình? Trương Thư Hạc dựa vào ánh trăng nhìn châu đỏ trên sô pha, có vẻ không phải chỉ mười viên tám viên, nếu dùng chậu rửa mặt chứa, đại khái cũng có hơn nửa chậu, như thế này gần như phải giết hơn một nghìn con tang thi mới có thể lấy được.

Trương Thư Hạc có sự khó hiểu trong nháy mắt, bởi vì y không biết động cơ mà hắc báo để châu đỏ là gì, nếu chỉ là giữ lại để bản thân ăn, nó căn bản sẽ không chất đến chỗ cách y gần nhất. Thẳng đến khi hắc báo rung rung vành tai đứng lên từ trên mặt đất, làm động tác tiếp theo, Trương Thư Hạc mới bừng tỉnh hiểu ra.

Chỉ thấy nó vù một cái xông về phía sau sô pha, dùng miệng ngậm ra một chậu thép được rửa sáng choang giấu ở đó, sau đó xông qua phóng tới bên chân y, ngụ ý hiện rõ trên nét mặt.

Trương Thư Hạc nhất thời có chút kinh ngạc, bất quá trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, đột nhiên hiểu rõ được nguyên nhân hắc báo để châu đỏ trên sô pha, cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích được hành động dị thường của nó.

Y trăm triệu không ngờ tới, hắc báo là vì đòi thức ăn, mới lấy châu đỏ mà thường ngày nó coi như bảo bối để trao đổi với y, sau khi giải nghĩa được hết thảy, Trương Thư Hạc nhất thời dở khóc dở cười.

Đối với hắc báo có trí lực vừa mới ở giai đoạn nảy mầm hiện tại, chỉ số thông minh đối với chiến đấu của nó rất cao, lúc nào cũng có khí phách của trâu nghé mới sinh không sợ hổ, điều này đại khái có quan hệ tới bản năng trời sinh của động vật ăn thịt. Mà trên thực tế, nó ở phương diện nhân loại phương diện tình cảm lại thấp hơn một chút, đối với những thứ nó muốn, hoặc là cướp đoạt, hoặc là giết rồi cướp đoạt, không có thứ ba.

Mà lần này khiến Trương Thư Hạc có chút kinh ngạc chính là, nó thế mà ngoài dự đoán của mọi người, biết phương pháp lấy đồ vật trao đổi những thứ mình cần. Bất quá ngẫm lại thì cũng hiểu rõ, hiện tại hắc báo đang ở giai đoạn mò mẫm đối với người đối với việc, lực mô phỏng rất mạnh, đại khái là mấy lần thấy mình trao đổi vật phẩm đối thoại với Lưu Hải, cho nên nhất thời mới sẽ nghĩ đến cách này.

Nghĩ đến điều này, trên mặt Trương Thư Hạc lộ ra chút ý cười, hiển nhiên rất hài lòng hành động này của hắc báo, đối với nó mà nói đây là một tiến bộ rất lớn. Thấy hắc báo bắt đầu không kiên nhẫn dùng móng vuốt không ngừng đẩy đẩy chậu qua bên cạnh mình, y khụ một tiếng nhỏ. Nói thật, y cũng có chút đói, tuy rằng linh khí có thể bảo toàn cho y sinh khí không ngừng, thế nhưng dù sao cũng là con người, khi y luyện hóa ngọc đào cũng có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu khi không ăn gì.

Nhất thời không nói hai lời, lật tay lấy ra hai phần thịt bò hầm nóng hầm hập từ không gian. Vừa ngửi thấy mùi, hắc báo nhất thời trợn tròn mắt tím nhìn chằm chằm hai chậu thịt bò kia. Trương Thư Hạc dứt khoát lấy một chiếc thảm lông dê ra từ không gian trải trên mặt đất, ngồi xuống, sau đó một chậu cho hắc báo, chậu còn lại đặt tới trước mặt mình, sau khi cầm đũa, nghĩ nghĩ lại lấy chai rượu vang đắt đỏ ra từ không gian, phối với ly thủy tinh, rót một ly, liền bắt đầu ăn thịt bò nóng hầm hập.

Một người một báo cứ như thế ngồi dưới đất, dưới ánh trăng tràn khắp căn phòng, một tiếng cũng không phát, vùi đầu ăn điên cuồng. Trương Thư Hạc thực sự rất đói, chậu lớn dành cho hắc báo mà y ăn gần như phân nửa, hơn nữa tốc độ cũng tuyệt không chậm hơn bao nhiêu so với hắc báo.

Bất quá nửa chậu còn lại y có tâm mà vô lực, sờ sờ bụng, đã ăn đủ no, lại uống ba ly rượu đỏ, sau cùng vẫn lòng có dư mà lực không đủ, dừng đũa, nhất thời lười dọn dẹp, tựa lên sô pha tiêu hóa một chút trước.

Mà hắc báo ăn xong chậu của nó, mắt tím không ngừng nghía nửa chậu thịt thừa của Trương Thư Hạc, sau khi liếm sạch dầu mỡ trong chậu mình, thừa dịp y không chú ý, đột ngột ngậm nửa chậu thịt bò còn lại của y qua, lại bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hắc báo có tính sạch sẽ và tính cảnh giác rất mạnh đối với thức ăn, nó sẽ không ăn bậy thứ gì, cho dù đói thế nào, cũng sẽ không đụng đến nửa miếng thức ăn mà người nó không tín nhiệm cho, hơn nữa cho dù ăn, cũng sẽ không ăn đồ thừa mang theo mùi lạ của người khác, cho dù là chính nó ăn phân nửa, đặt qua ngày hôm sau nó cũng sẽ không đụng một miếng.

Bất quá ngoại trừ Trương Thư Hạc, đại khái là bởi vì công pháp mà y tu luyện, mỗi ngày Thổ Nạp, linh khí hình thành trong cơ thể y cao hơn rất nhiều so với người thường, hơn nữa vừa mới luyện hóa xong một trái ngọc đào, linh khí trong cơ thể cực kỳ tràn đầy. Hơn nữa trước đó y có nghĩ đến dơ bẩn chảy ra trên người, dù sao cũng là mùa đông, mùi không tán đi cũng không tốt đối với chất lượng không khí trong phòng, vì vậy Trương Thư Hạc chuyên biệt vẽ một tấm phù có thể tẩy trừ dơ bẩn mùi lạ, đặt trên người, để bảo chứng không gian trong phòng sạch sẽ.

Lúc này tuy rằng trên người có tạp chất không quá sạch sẽ, thế nhưng bởi vì phù, toàn thân không có mùi gì lạ, cho dù có cũng đã được giảm tới thấp nhất, đa phần là linh khí tràn ngập trong ngoài cơ thể, bởi vì vừa mới luyện hóa ngọc đào, ngay cả trong hô hấp của y cũng có linh khí, vì vậy mùi vị lưu lại trong chậu nhiều nhất là linh khí nhàn nhạt, mà hiển nhiên hắc báo không hề ngửi thấy mùi vị nó phản cảm, tức khắc ghé mặt vào chậu bắt đầu ăn không chút khách khí, cái đuôi đắc ý lắc lư sau người.

Trương Thư Hạc lại thừa dịp lúc nó ăn, lần thứ hai vươn tay xoa xoa vành tai vàng kim của nó, lúc này hắc báo không ngẩng đầu lên, chỉ giơ chân ấn chậu, chỉ cần không giành thịt bên miệng nó, nó tạm thời sẽ không tính toán.

Trương Thư Hạc xoa nhẹ hai cái liền thu tay, sau đó đứng dậy đến phòng tắm, rót ra nửa chậu từ thùng nước nơi góc tường, cởi áo bông dày, bắt đầu tẩy sạch tạp chất còn sót lại trên da. Đại khái là bởi vì linh khí no đủ, nên không cảm thấy quá lạnh, bất quá cũng không dễ chịu lắm, vội vã tắm sạch xong liền lau khô nước trên người, thay bộ áo bông sạch sẽ rồi đi ra.

Hắc báo đã ăn xong hai chậu thịt, bất quá tuyệt không quay về góc tường trước đây của nó, mà tiếp tục ngủ ở bên cạnh sô pha, phía dưới bàn. Bởi vì phòng ngủ bị hủy không còn ra dáng, Trương Thư Hạc vẫn luôn ngủ trên sô pha, trở lại sô pha ngồi xuống, quét nhìn cái bóng vàng kim dưới bàn, ở trong bóng tối, không thấy được bộ lông màu mực đen của nó, vì vậy thoáng nhìn, chỉ là mấy điểm vàng óng ánh chói mắt. Lúc này hắc báo đại khái nhận thấy được đường nhìn của Trương Thư Hạc, giương đôi mắt tím nhìn y, rồi nghiêng đầu trở lại, chẳng qua đuôi bắt đầu không vui quét a quét trên mặt đất, biểu hiện tâm tình không kiên nhẫn hiện tại của nó với y.

Trương Thư Hạc cũng không để ý, sau khi thu ánh mắt, mở ra chiếc chăn lông dê được xếp gọn gàng trên sô pha, quyết định đêm nay không tu luyện, muốn như người bình thường, tận tình ngủ một giấc ngon lành, hết thảy mọi chuyện đều chờ ngày mai rồi nói.

Bởi vì sắp đến lễ mừng năm mới, Trương Thư Hạc lại nửa tháng không ra khỏi nhà, Ngụy lão đầu có chút sốt ruột, gõ cửa mấy lần, bên trong đều không có động tĩnh, ông còn tưởng Trương Thư Hạc đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải trước đó y đã dặn dò, sợ rằng ông sẽ nhờ Lưu Hải đập cửa vào xem.

Sáng sớm hôm nay Ngụy lão đầu càng nghĩ càng thấy không thích hợp, khi đang do dự có nên thực sự đập cửa ra hay không, trong nhà Trương Thư Hạc rốt cục cũng có động tĩnh, nửa ngày liền nghe thấy cánh cửa nối tiếp với nhà bên đó vang lên ba tiếng gõ, Ngụy lão đầu vội vàng đi qua, nhìn từ mắt mèo, giấy vàng dán bên kia đã được gỡ xuống, không phải Trương Thư Hạc thì còn ai, lập tức mở cửa ra.

Trương Thư Hạc mặc một chiếc áo sơmi corton nhung màu vàng nhạt, thân dưới mặc chiếc quần màu đen, chân mang đôi giày da, đi vào, tay xách hai túi chứa đồ trong siêu thị, sau khi vào nhà tiện tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh.

Ngụy lão đầu ở một bên lải nhải, đơn giản là lần này thế nào lâu như vậy mới đi ra, sắp đến lễ mừng năm mới rồi, tuy rằng hiện tại trong chung cư người chết thì chết, thành tang thi thì thành tang thi, thế nhưng dù sao vẫn còn ba người sống, cho dù không chúc mừng một chút, ít nhiều cũng tụ lại với nhau ăn bữa cơm no. Vừa nói vừa mở ra túi Trương Thư Hạc đưa tới, vừa nhìn, nhất thời mặt mày rạng rỡ hơn.

Thức ăn trong nhà Ngụy lão đầu không ít, các loại gạo ngũ cốc đều có, còn có thức ăn trong túi đóng gói chân không gì gì đó, thế nhưng lại thiếu hoa quả với thịt và rau củ tươi, hiện tại cúp nước cúp điện, tủ lạnh đã sớm không dùng được, cho dù có mấy thứ đó cũng không giữ được. Ngụy lão đầu sau sự cao hứng, cũng âm thầm lầm bầm một chút, Trương Thư Hạc thế nào sẽ có đồ tươi như thế, kế đó nhìn ra sau, chỉ thấy Trương Thư Hạc trực tiếp đi qua, ngồi trên sô pha trong phòng lật lật sách, hoàn toàn không có ý giải thích.

Thấy thế, Ngụy lão đầu chỉ đành nuốt lại lời sắp nói, quay đầu lại, đạo gia gì đó luôn cổ cổ quái quái, có một số việc căn bản không thể nói với người ngoài, ông cũng không phải lão đầu không biết suy xét, nếu thằng nhóc đó đã không nói, vậy ông cũng không hỏi, có đồ ăn là được rồi, kế đó lại vui vẻ lật lật túi.

Hoa quả đương nhiên không cần phải nói, mười quả táo, một quả sầu riêng, còn có lê chuối gì gì đó, vào thời điểm thiếu thốn hoa quả hiện tại, trông thực mê người. Sau đó chính là mấy loại rau củ thường ăn, khiến cho Ngụy lão đầu kinh hỉ chính là bên trong còn có một con cá chép nặng cỡ ký rưỡi, tôm cũng có một đống, sau đó là mấy túi chứa xương sườn, thịt gà, thịt bò với thịt dê cuốn tươi.

Ngụy lão đầu lại tìm ra đồ gia vị lẩu mà trước đây nhà mình làm, đêm 30 làm một nồi lẩu chua cay nóng là không có vấn đề. Trương Thư Hạc không ý kiến đối với việc ăn gì, Ngụy lão đầu nhất thời vỗ đùi quyết định như thế, đến lúc đó lại kêu Lưu Hải đến cùng ăn, đang khi nói chuyện liếc nhìn Trương Thư Hạc, thấy y vẫn luôn lật sách không phản ứng, biết việc này được thông qua, nhất thời vui vẻ.

Kỳ thực đối với Trương Thư Hạc mà nói, mừng năm mới có thể tổ chức cũng có thể không, bất quá hiện tại dù sao không phải chỉ có một mình y sống, vì vậy nếu nói lời phản đối thì có chút không có tình người. Trên thực tế ở mạt thế, y đã rất lâu không trải qua tết xuân, cảm giác đã sớm phai nhạt đi rất nhiều, thế nhưng từ đáy lòng vẫn ít nhiều có chút hoài niệm tình cảnh náo nhiệt khi tết xuân trước đây, hơn nữa trong nhà còn có một người già, cho nên nghĩ dù sao cũng chỉ có một ngày, cứ tổ chức đi.

Mà vui sướng nhất không ai khác ngoài Lưu Hải và Ngụy lão đầu, mấy ngày nay giết tang thi càng tăng thêm sức mạnh.

Sau khi Trương Thư Hạc đi ra xử lý đầu tang thi góp nhặt được trong khoảng thời gian này, thấy một đống đầu lớn như vậy, cũng không khỏi giật mình.

Hiển nhiên thực lực của Lưu Hải đã tiến thêm một bước, bất quá đối với Trương Thư Hạc mà nói lại là chuyện tốt, thực lực của cậu ta mạnh, đương nhiên số lượng cặn đỏ cũng sẽ tăng nhanh theo, cặn đỏ có thể thúc ngọc đào, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Đầu tang thi dùng hỏa phù đốt tròn một ngày, Lưu Hải một bên giết tang thi xung quanh, một bên thao thao bất tuyệt kính ngưỡng với Trương Thư Hạc. Trước đây cậu đã xem không ít phim ma quỷ, trong đó những người dùng phù vàng đều là đạo trưởng, như Nam Mao Bắc Mã, phía Nam có Mao Tiểu Phương, phía Bắc có Mã Tiểu Linh, đều là cao nhân đạo gia. Trong mắt cậu, Trương Thư Hạc lúc này chính là tương tự những cao nhân như vậy. (Mao Tiểu Phương – nvc trong phim ‘Cương thi đạo trưởng’, Mã Tiểu Linh – 1 cô gái pháp sư bắt ma trong phim ‘Khử tà diệt ma’.)

Một đống đầu tang thi đốt tới buổi tối, cặn đỏ thu thập được đại khái cỡ một bao tải to, cực nặng, gần ba trăm cân, dù sức lực Lưu Hải lớn, nâng lên lầu mà sắc mặt cũng có chút đỏ.

Nguồn:

Sau khi nâng vào nhà, Trương Thư Hạc phất tay đã đưa bao tải cặn đỏ đến dưới cây ngọc trong hạt đào, rễ đào dường như chỉ hấp thu cặn đỏ, cặn đỏ đi vào sẽ chìm xuống dưới đáy, mà châu đỏ với một số đồ lặt vặt thì vẫn luôn nổi giữa không trung không chìm xuống, cực dễ phân chia. Y tiện tay lấy châu đỏ ra, đại khái cũng được cỡ một bao tải nhỏ. Y chỉnh lý xong chia làm hơn mười phần, để một phần trong đó xuống phía dưới sô pha, buổi tối hắc báo trở về tự nhiên sẽ ăn sạch sẽ.

Đêm trừ tịch, Trương Thư Hạc khó có được xuống bếp một hồi, làm hai món. Ngụy lão đầu bên này bật lò vi sóng, bận rộn rửa các loại rau củ xong bày lên đĩa, thịt cũng cắt thành lát, còn thịt dê cuốn có sẵn, Ngụy lão đầu lại lấy chút dầu mè làm đồ gia vị.

Lại sợ ăn không đủ no, nấu một nồi cơm, nấu thêm một nồi sủi cảo. Trước đây khi không có điện, Ngụy lão đầu vẫn dùng bình gas trong nhà, dùng tiết kiệm bây giờ vẫn còn một chút, đêm trừ tịch hôm nay, Trương Thư Hạc không giới hạn lượng điện, nên mặc sức làm, đầy một bàn cơm ngon rau ngọt.

Lưu Hải ngoài cửa ngửi thấy mùi mà thèm đến mức chà tay chà chân, Ngụy lão đầu kêu cậu hai lần, lần thứ hai mới ngượng ngùng đi vào. Ba người tùy ý ngồi bên cạnh bàn, cũng không nói những lời chúc mừng vô dụng, bởi vì bên ngoài không có tiếng pháo, chỉ có tiếng bước chân trầm nặng của tang thi, nếu bữa cơm này nên nói lời chúc mừng, vậy chính là chúc mừng bọn họ còn sống, hy vọng về sau vẫn có thể sống.

Trương Thư Hạc tùy ý vào chỗ, Ngụy lão đầu kêu Lưu Hải vào ngồi, Lưu Hải có chút co quắp ngồi xuống. Trương Thư Hạc lấy ra một chai rượu Mao Đài thu được ở siêu thị, mở nắp ra rót mỗi người một ly, Ngụy lão đầu rất khoái khẩu món này, Lưu Hải thì là lần đầu tiên uống, ba người ăn ý cụng ly, uống cạn một hơi, sau đó nâng nâng ly trống trong tay, mỗi người cầm đũa bắt đầu ăn.

Đến về sau ba người đều có chút men say, Ngụy lão đầu sau cùng ngủ trên sô pha, Trương Thư Hạc tựa ở góc tường, Lưu Hải trực tiếp ngủ phía dưới bàn ăn, trước khi ngủ cậu ta còn thì thầm một tiếng, chảy chút nước mắt rồi ngủ.

Mà hắc báo trong gian nhà kia thì sớm đã được Trương Thư Hạc cho ăn no rồi, bất quá ăn quá sớm, nó ra bên ngoài chạy một vòng trở về lại đói, hơn nữa trong căn nhà kế bên thường thường có mùi thịt bay tới, nó sốt ruột đến độ xoay tới xoay lui trong phòng.

Nó nghĩ chờ Trương Thư Hạc trở về sẽ cho nó thịt ăn, thế nhưng trái chờ phải chờ cũng không nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời trở nên có chút nôn nóng, nhưng lại không muốn làm hư cửa, để Trương Thư Hạc phát hiện nó đang cào khe cửa, liền hơi cắm móng vuốt vào khe cửa leo nửa người lên, sau đó tiến đến chỗ mắt mèo xem. Nó biết thứ này có thể thấy được bên ngoài, thấy Trương Thư Hạc ở bên kia đang ngủ như thường ngày, không khỏi nhảy xuống khỏi cửa, có chút tức giận vung đuôi.

Sau cùng chạy xuống dưới bàn tìm châu đỏ ăn, vừa ăn mắt tím vừa khẽ chuyển động, một hồi lộ ra bộ dáng hung ác, một hồi lại lộ ra thần sắc đắc ý, dường như đang suy nghĩ, ngày mai nó phải làm thế nào mới có thể lấy được gấp đôi thức ăn từ trong tay Trương Thư Hạc, giống mấy ngày hôm trước vậy, cướp một phần của y, khiến y không có đồ để ăn, như vậy về sau sẽ không làm đồ ăn cho người khác, quăng nó qua một bên nữa.

Hoặc là... Dứt khoát len lén giết chết hai người ngoài cửa, như vậy về sau nó sẽ có nhiều thịt hơn để ăn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play