Sáng sớm hôm sau, Trương Thư Hạc luyện công pháp Thổ Nạp cả một đêm, thần sắc khoan khoái, kế đó ném hai khối thịt thỏ sống cho hắc báo nơi góc tường. Hiển nhiên hắc báo đối với thịt sống đã không còn sự nhiệt tình trước đây, ném qua nửa ngày không hề động đến, mắt không chớp nhìn chằm chằm y. Chỉ thấy Trương Thư Hạc xả nước lên khăn lau tay lau mặt, ngay cả rìa nhà bếp cũng không hề đụng đến, lau xong lấy chút trái cây từ trong không gian, một quả táo, nửa quả thanh long, một quả kiwi, thêm mấy quả khô, không hề nhìn hắc báo, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng thay bộ quần áo giết tang thi trước đó.

Lúc này hắc báo mới không tình nguyện hai ba đớp nuốt hai khối thịt thỏ sống cực kỳ tươi kia vào trong bụng, đôi khi cũng dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, không biết là ghét bỏ máu của thịt thỏ dính khóe miệng, hay là tức giận hành động cho nó ăn thịt tươi của Trương Thư Hạc.

Bất quá khi Trương Thư Hạc đi ra từ trong phòng, hắc báo vừa thấy, thu lại ánh mắt, nhanh chóng xông tới cửa. Hiện tại nó không chỉ có thể nghe hiểu được tiếng người, cũng đã hoàn toàn nhìn hiểu được hành vi của người, thấy Trương Thư Hạc thay quần áo, liền biết y muốn ra ngoài. Đối với báo mà nói, thế giới ác liệt bên ngoài càng khiến nó hướng tới hơn so với ở trong phòng.

Trương Thư Hạc lấy bao tay, kiếm gỗ đào ra. Hai ngày trước y đã hấp thu quả đào thứ ba, sau cùng đổ đầy pháp lực thêm một miếng đồng tiền, lúc này chỗ ngực đã treo hai miếng. Sau khi đeo hai miếng đồng tiền chứa pháp lực dày nặng đó trên người, sẽ tự nhiên hình thành một vòng phòng hộ gần nửa mét xung quanh y.

Nếu pháp lực mỏng, vòng phòng hộ sẽ cực kỳ yếu kém, không có được tác dụng gì, bất quá hai miếng đồng tiền này là do Trương Thư Hạc sau khi ăn ngọc đào, chuyển hóa pháp lực ở trong cơ thể rồi mới rót vào trong đồng tiền. Tinh khí trong ngọc đào cực kỳ khổng lồ, trước đây khi Trương Thư Hạc ăn trái thứ nhất, nếu không phải công pháp Thổ Nạp mà y luyện có thể mở rộng huyết quản trong khoảng thời gian ngắn, thì gần như sẽ bị tinh khí nồng đậm trong ngọc đào làm trướng bể kinh mạch trở thành người tàn phế.

Vì vậy pháp lực biến hóa từ tinh khí của hai trái ngọc đào, được rót vào trong hai miếng đồng tiền, cường thịnh thế nào là có thể tưởng tượng, hiệu quả đương nhiên không thể cùng đặt chung bình luận với đồng tiền chưa đủ pháp lực.

Trước đây khi chỉ một đồng tiền, chỉ có một tầng phòng hộ quanh toàn thân, tà vật vẫn có thể tiếp cận, chẳng qua động tác sau khi tiếp cận sẽ bị cản trở trở nên chậm chạp. Mà vòng phòng hộ của hai đồng tiền, lại có phạm vi gần nửa mét quanh toàn thân, trong phạm vi này, nhờ pháp lực trong đồng tiền bảo hộ, tà vật sẽ phải chịu lực cản, tốc độ đánh xuống chỉ còn phân nửa, gần như làm động tác chậm.

Trước đây Trương Thư Hạc nóng lòng đổ đầy đồng tiền chế tạo Thất Tinh Kiếm dùng làm con bài chưa lật, thế nhưng từ sau khi phát hiện chỗ tốt của việc đeo đồng tiền, càng thêm sốt ruột cây ngọc trong tay có thể sớm ngày kết thêm ba trái nữa, như vậy sẽ có năm miếng đồng tiền để dùng, vừa có thể đeo hộ thân, cũng có thể sớm ngày làm thành Thất Tinh Kiếm.

Bất quá hiển nhiên tốc độ sinh trưởng trái của cây ngọc chậm hơn nhiều so với ba quả lần đầu tiên. Gần hai tháng trời, nhớ trước đây sau khi nở hoa qua hai tháng đã có kích cỡ bằng nửa nắm tay, thế nhưng lần này lại chỉ lớn hơn móng tay một chút. Đó còn là dưới tình huống mình không ngừng tu luyện phương pháp Thổ Nạp cung cấp tinh khí, đồng thời thu thập thêm không ít cặn đỏ để thúc.

Thế nhưng đổi một cách nghĩ khác, thời gian cây ngọc kết quả lần sau chậm hơn so với lần trước, có phải cũng đại biểu cho linh khí ngậm trong quả càng nồng đậm hơn so với lần đầu tiên hay không? Trương Thư Hạc không chỉ bắt đầu có chút chờ mong, mà hiện giờ việc y cần phải làm là không ngừng giết tang thi thu thập cặn đỏ để thúc ngọc đào, nhanh chóng đổ đầy bảy đồng tiền, một thanh vũ khí bảo mệnh uy lực mạnh mẽ, ở mạt thế mà nói quan trọng tương tự thức ăn.

Trương Thư Hạc vừa mở cửa ra, liền thấy thi thể tang thi bị giết chết ngày hôm qua trong lầu ba không biết khi nào đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn lại, người dị năng kia không biết tìm được một bộ chăn bông ở đâu đang cuộn mình trong góc ngủ không an ổn.

Y dừng bước chân, kế đó trở tay đóng cửa lại. Hắc báo dưới mệnh lệnh của y, không công kích người dị năng lần thứ hai, bất quá trong ánh mắt tuyệt không cos sự thân thiện, không ngừng nhìn Trương Thư Hạc lại nhìn người kia, dường như vẫn đang muốn tìm sơ hở lúc y không chú ý, giết chết người dị năng nhân loại này.

Nhưng hiển nhiên Trương Thư Hạc không cho nó cơ hội đó, mà trực tiếp đi lên lầu trên. Dường như tang thi trong chung cư ngày hôm qua đã bị hai người một báo xử lý gần hết, số ít còn lại bị nhốt trong chung cư tạm thời không ra được.

Trương Thư Hạc mang theo hắc báo dự định đi thanh lý một chút, chân mới vừa đi, Lưu Hải ngủ ở góc tường liền đột nhiên tỉnh lại, lập tức nhìn cửa, kế đó ngồi dậy. Ban nãy hình như cậu có nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này trên lầu lại truyền đến thanh âm giày da bước trên cầu thang.

Không khỏi nghĩ đến cao nhân kia, lập tức chui ra từ trong chăn, vừa ra liền bị rét co ro. Mấy ngày nay khí trời càng ngày càng lạnh, cậu đã ba ngày không ăn cơm, ngoại trừ tìm được một cây kem ô mai còn lại trong tủ lạnh một nhà nào đó ở lầu trên, thì không còn nửa thứ gì ăn được nữa.

May nhờ ngày hôm qua lão đầu ở cánh cửa thép bên cạnh đột nhiên mở cửa quăng ra một chai nước khoáng với một túi đào bơ mười miếng, nếu không sợ rằng cậu không bị chết rét cũng phải chết đói rồi.

Sau khi đứng lên, uống hai hớp nước khoáng mà ngày hôm qua lão đầu quăng cho. Một chai nước khoáng nhìn thì rất nhiều, nhưng đối với Lưu Hải hai ngày hai đêm không đụng một giọt nước, vài hớp đã vơi đi hơn phân nửa, dưới tình huống cực kỳ tiết kiệm, hai hớp ban nãy vẫn thấy đáy, một hớp còn lại cuối cùng nói thế nào cũng không nỡ uống hết. Sau khi liếm liếm môi, để chai lại vào trong chăn, nghĩ khi mình khát không chịu được nữa có thể lấy để thấm miệng cũng tốt.

Mà mười miếng đào bơ bị Lưu Hải cắn vài miếng đã ăn hết, hiện tại cũng chỉ còn lại một miếng rưỡi, chỉ cảm thấy cảm giác khó chịu khi đói đến mức xuất phát từ tận tim gan phèo phổi cuối cùng cũng hoãn bớt.

Ngồi thì sẽ chỉ càng lúc càng đói, Lưu Hải dứt khoát lấy búa sắt qua tiếp tục giết tang thi. Mấy ngày nay khi giết tang thi, không biết vì sao càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, đồng thời nội tâm cũng càng ngày càng hưởng thụ loại khoái cảm không ngừng chiến thắng này, búa sắt trong tay cũng theo phần khoái cảm này, càng vung càng nhanh.

Trương Thư Hạc đi một vòng ở lầu trên, ngoại trừ có mấy nhà đóng cửa quá chặt không biết tình hình trong đó, những nhà khác thì gần như hơn phân nửa cửa đều bị tang thi tông hư. Cũng có rất nhiều cánh cửa nửa mở, bên trong ngoại trừ vết máu với xương người thì hoàn toàn trống rỗng, mà thức ăn nước uống cũng không biết là do ăn sạch toàn bộ, hay bị người ta lấy mất, thế mà ngay cả một nắm gạo cũng không tìm được.

Trương Thư Hạc suy đoán có thể trong chung cư này tuyệt không chỉ mình mình đang thu thập thức ăn, rất có thể còn những người sống sót khác, có lẽ là người có võ lực, có lẽ giống người dị năng kia, năng lực bản thân thức tỉnh.

Kế đó Trương Thư Hạc không nán lại nhiều liền xuống lầu, ở chỗ lầu một, y thấy Lưu Hải đang chặn kín ở cửa giết tang thi. Trước đó khi đi ngang qua tầng năm, thấy có không ít tang thi bị đập nát đầu, đầu tang thi chảy ra mủ trắng, đều bị y nhất nhất thiêu hủy lấy châu đỏ cặn đỏ.

Lúc này Trương Thư Hạc tuyệt không lên tiếng, mà chỉ đứng ở đầu cầu thang nhìn người dị năng giết tang thi. Cây búa sắt kia chí ít phải nặng 5kg, nhưng được cậu ta xách lên nhẹ nhàng như một cây gậy, một búa xuống, toàn bộ đầu tang thi đều bị đập nát.

Cánh cửa chính đã bị tang thi tông hỏng rồi, không ngừng có tang thi tuôn vào. Lưu Hải chặn kín ở cửa giết chừng mười lăm phút đồng hồ, vào ngày đông rét lạnh, thậm chí toát ra một thân mồ hôi nóng. Trong mười lăm phút đồng hồ cậu ta gần như đã giết hơn hai mươi con tang thi, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi chống búa bắt đầu thở dốc, sau đó xoay người chuẩn bị quay về lầu ba.

Sau khi xoay người lại phát hiện trên cầu thang lúc này có một người đang đứng, đang đạm mạc nhìn cậu, trong nháy mắt khiến Lưu Hải kinh hách nhảy dựng, chờ sau khi phát hiện là cao nhân ngày hôm qua, lập tức có chút lắp bắp, nhất thời không biết nên nói gì, hơn nữa hiển nhiên cao nhân không muốn nói nhiều với cậu. Kế đó ngẫm lại, sau cùng lựa chọn cúi đầu, dự định yên lặng quay về lầu trên.

Ngay khi đi ngang qua bên cạnh Trương Thư Hạc, Trương Thư Hạc đột nhiên mở miệng nói: “Cậu muốn giết tang thi?”

Lưu Hải dừng lại, vô ý thức mở miệng nói: “Muốn, tôi muốn báo thù cho cha!”

Trương Thư Hạc sau khi quét nhìn cậu ta một lượt, tiếp theo thản nhiên nói: “Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”

Lưu Hải ngây ngẩn cả người, thấy bộ dáng Trương Thư Hạc không giống nói giỡn với cậu, đành phải hỏi: “Giao dịch gì?” Hiện tại cậu là người ngay cả mạng cũng khó bảo đảm, không biết còn có giá trị gì để làm giao dịch với vị cao nhân này.

Trương Thư Hạc nhìn mấy con tang thi lại tuôn vào nơi lầu dưới, bước vài bước xuống bậc thang phía dưới, giữa lúc xoay mình vung tay, sạch sẽ lưu loát cắt xuống đầu mấy con tang thi cách y gần nhất.

Sau đó dùng mũi kiếm gỗ đào đâm vào một cái đầu tang thi trong đó, khều lên nói với Lưu Hải: “Đầu một trăm tang thi đổi một chai nước một ổ bánh mì, nếu một ngày có thể thu thập được hai trăm đầu tang thi, có thể đổi thêm được một quả trái cây.”

Lưu Hải sau khi nghe xong càng thêm mờ mịt, trong mấy giây cũng chưa phản ứng, sau khi phản ứng lại thì dường như không thể tin được hỏi: “Dùng đầu tang thi đổi với anh?”

Trương Thư Hạc gật đầu: “Chỉ cần đầu tang thi, nó hữu dụng với tôi, nếu cậu có thể thu thập được đủ số lượng đầu thì tới tìm tôi, tôi sẽ cho cậu thức ăn.” Nói xong xoay người lại đi lên lầu trên, mà hắc báo lại sớm đã phun vài ngọn kim diễm đốt tang thi chết ở cửa sạch sẽ, sau đó khều toàn bộ châu đỏ ra ăn sạch, kế đó lại hung mãnh phun vài ngọn hỏa diễm về phía cửa, lúc này mới theo Trương Thư Hạc quay về lầu trên.

Lưu Hải sau khi nghe xong, nhất thời mừng rơn, nếu Trương Thư Hạc nói đều là sự thực, vậy đối với cậu mà nói là cực kỳ có lợi, cậu vừa có thể giết tang thi, lại có thể lấy đầu tang thi đi trao đổi nước và lương thực.

Nghĩ đến điều gì, cậu lập tức đi một bước thành ba bước theo lên lầu, trái ngược với trạng thái choáng váng ban nãy, đỏ bừng cả mặt nói: “Tôi đồng ý giết tang thi, chẳng qua búa trong tay tôi sẽ đập nát đầu tang thi, đầu bị đập nát cũng có thể tính sao?” Lúc này Lưu Hải đã mơ hồ thấy được hy vọng sống sót, cậu nắm chặt lấy hy vọng này không dám buông tay, vì vậy ngay cả hắc báo đang lộ ra răng nanh hung ác, nhìn chằm chằm cậu muốn tùy thời nhào lên cắn đứt cổ cậu bên cạnh cũng không chú ý tới.

Trương Thư Hạc dừng bước chân, nghe vậy nhìn vũ khí trong tay cậu ta, nói: “Chờ...”

Kế đó y vào phòng, Lưu Hải lại ở trong vị trí dây đỏ ngoài cửa chà tay chà chân chờ đợi, so sánh giữa chết đói và bị tang thi cắn chết, nương nhờ vào cao nhân mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu giết tang thi có thể đổi được thức ăn, đối với cậu mà nói, gần như là chuyện tốt mà ngày hôm qua còn không dám tưởng tượng đến.

Sau khi Trương Thư Hạc quay về nhà, vung tay lên lấy ra một con dao phay từ trong không gian, trọng lượng không nhẹ, bất quá đối với người dị năng loại hình lực lượng chỉ là một bữa ăn sáng. Sở dĩ suy nghĩ cho con dao phay này, chủ yếu là vì có thể lấy được đầu tang thi hoàn chỉnh, khi xoay người nghĩ đến điều gì, chuyển mấy chiếc tủ lạnh trước đó thu thập ở siêu thị ra từ không gian.

Tủ lạnh siêu thị cơ bản là loại cực lớn, gần như có thể nhét được hai ba người. Trương Thư Hạc ném một chiếc tủ lạnh trong đó ra từ không gian, thả dao phay vào, lại thuận tay cầm bình Nước Suối Nông Phu với một túi mì ăn liền từ trong phòng ném vào, nghĩ đến điều gì lại chọn ra hai bộ từ một đống áo lông chiết khấu không thấm nước chịu bẩn trong siêu thị, với hai bao đồ nội y dùng để tắm rửa giữ ấm, ném toàn bộ vào tủ lạnh, sau đó mở cửa đẩy tủ lạnh ra.

Lưu Hải đang ở bên ngoài chờ sốt ruột, cho rằng cao nhân sẽ nói mà không làm, lại thấy cửa thép đột nhiên mở ra, cao nhân đẩy chiếc tủ lạnh ra, nhấc chân dùng sức đá, tủ lạnh nhanh chóng trượt về phía Lưu Hải, cậu lập tức dùng hai tay đón lấy, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tủ lạnh và Trương Thư Hạc.

Trương Thư Hạc ném một câu: “Dùng dao chém đầu hoàn chỉnh chất ở lầu hai, đủ một trăm cái rồi tới tìm tôi.” Dứt lời xoay người, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại quay đầu nói: “Thức ăn trong tủ lạnh tính là năm mươi đầu tang thi, nhớ thanh toán...”

Lưu Hải nghe thấy có thức ăn nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, hoàn toàn không để ý việc Trương Thư Hạc gia tăng thêm năm mươi đầu tang thi về sau, chỉ mừng như điên nhìn chằm chằm tủ lạnh, đợi đến khi cửa đóng lại, lập tức mở tủ lạnh ra. Tuy rằng bên trong chỉ có một chai nước khoáng với một túi mì ăn liền, thế nhưng nếu có người chịu cho mi thức ăn vào lúc mi đói, đây là chuyện đủ khiến người ta lệ nóng doanh tròng.

Kế đó vươn tay túm mì ăn liền với nước qua, vội vã mở nắp nước khoáng tu trước một hơi, liên tục nuốt năm sáu lượt mới dừng lại. Uống quá dữ, qua vài hớp một chai chỉ còn lại một phần ba, bất quá Lưu Hải không hề luyến tiếc, mà sự vui mừng trong mắt lộ rõ trên nét mặt. Cậu không phải chỉ có một chai nước như thế, chỉ cần cậu giết tang thi, góp nhặt đầu chém xuống, có thể lấy được nước với thức ăn, chuyện này cho tới bây giờ cậu mới triệt để tiêu hóa được, cao hứng cực kỳ.

Tiếp theo lại nhìn về phía dao phay trong tủ lạnh, mắt sáng ngời, cầm trong tay ước lượng, tuy rằng không nặng như búa sắt, nhưng cực kỳ sắc bén, dùng để chém đầu tang thi hẳn là chuyện dễ dàng.

Yêu thích không buông tay sờ sờ dao, sau đó đặt qua một bên, nhìn về phía quần áo bên trong. Nhãn mác bên trên quần áo còn chưa xé, hẳn là hoàn toàn mới. Tuy rằng quần áo không phải loại theo xu hướng thời thượng mà thanh niên hiện nay hay mặc, thế nhưng nhung bên trong lại cực kỳ dày, vải vóc cũng rất chịu mặc, tính chắc chắn với tính giữ ấm đều rất không tồi. Lưu Hải không khỏi cầm quần áo ướm thử lên người xem xem.

Bởi vì cắt nước đã lâu, cậu đã hơn nửa tháng không tắm, tuy rằng nói là mùa đông, trên người không có mùi lạ, nhưng quần áo bên ngoài đã bị máu thấm ướt sũng, cho dù buổi tối ngủ cũng ngửi thấy một mùi hôi thối trên mình tang thi, chẳng qua bởi vì lúc này ngay cả ấm no cũng không thể bảo chứng, vì vậy những việc này cũng đều tự động bị xem nhẹ.

Lúc này có quần áo mới, Lưu Hải gần như không để ý đến khí trời lạnh, trực tiếp cởi áo corton ướt sũng máu trên người ném xuống đất, sau đó cũng ném luôn áo lót lông dê, thay bằng chiếc áo gió với chiếc áo lông dày, nhất thời trên người trở nên ấm áp, thời điểm mấu chốt vẫn là áo lông giữ ấm tốt hơn nhiều.

Sau khi thay quần bằng quần lông cùng kiểu, lại thay chiếc giày bông dày, bên trong còn có đôi bao tay da dê thuộc, lúc này Lưu Hải đã cảm kích không cách nào nói ra được gì nữa. Tuy rằng câu nói cuối cùng của Trương Thư Hạc có chút bất cận nhân tình, thế nhưng mấy thứ y cho thực sự không chỉ ít bằng năm mươi đầu tang thi.

Trên thực tế đối với mình mà nói, đều là những thứ bảo mệnh, không có mấy thứ này, trời giá rét lạnh lẽo, nếu về sau tuyết rơi, cho dù cậu không đói bụng chết cũng sẽ bị cóng chết trong hành lang.

Trong nháy mắt cậu đột nhiên hiểu rõ dụng ý cao nhân cho cậu tủ lạnh, tuy rằng tủ lạnh không điện không cách nào sử dụng công năng vốn có của nó, thế nhưng có một công năng lại bất kể có điện hay không đều có thể sử dụng được, đó chính là công năng giữ nhiệt cơ bản nhất của nó

Vào lúc trời giá rét lạnh lẽo này, không thể nghi ngờ nó là một thùng giữ nhiệt tuyệt hảo. Tuy rằng độ dài có chút chênh lệch với chiều cao của cậu, bất quá dựa vào chiều cao mới hơn một mét bảy của cậu, ngủ bên trong hẳn sẽ không quá bí. Lưu Hải vòng quanh tủ lạnh nhìn nửa ngày, nhất thời nhếch môi cười ngu, trong lòng thầm than cao nhân đúng là cao, sao lại nghĩ được biện pháp tốt thế này.

Chiếc tủ lạnh này vừa to vừa chắc, còn có thể giữ nhiệt, lại là một lá chắn an toàn khi nghỉ ngơi. Không khỏi đẩy tủ lạnh tới sát tường, sau đó dùng sức đẩy nằm xuống đất, sau khi thử nghiệm nửa ngày, nghĩ được một cách ở phương diện thông khí. Dựa vào lực lượng hiện tại của cậu hoàn toàn có thể dùng búa đập được một lỗ thủng ở nắp tủ lạnh, làm lỗ thông khí, bên trong chặn lại bằng một mảnh vải, còn có thể tùy thời quan sát tình hình bên ngoài.

Lưu Hải cực kỳ hứng thú đem tủ lạnh đảo đến đảo đi, thử nửa ngày, cảm thấy vẫn là cửa hướng lên, để ngả dựa vào tường là tốt nhất, ra vào cũng thuận tiện. Sau đó trải đệm chăn vào, tiến vào thử thử, còn ấm áp thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của cậu, một cái ổ như vậy thật sự là thứ hiện tại cậu cần thiết nhất, đồng thời còn được đặt bên trong dây đỏ nơi mà tang thi không vào được, xem như có được hai tầng cảm giác an toàn, như vậy buổi tối có thể ngủ được một giấc ngon rồi.

Lưu Hải xé miếng vải lót của tấm đệm bịt lên lỗ thủng bị búa đập ra trên nắp để chặn, sau đó mặc bộ đồ mới thỏa mãn đánh giá ổ của mình, một tay cầm chai nước khoáng, một tay cắn mở túi mì ăn liền, từng miếng từng miếng chậm rãi dùng răng cắn kỹ, không dám ăn quá nhanh, sợ mấy miếng đã không còn, chậm rãi ăn khô như vậy mới có thể cảm thấy bụng đang được điền no, cũng đặc biệt đỡ đói.

Ăn mấy miếng lại uống một ngụm nước nhỏ, sau cùng cảm thấy bụng dễ chịu hơn được chút, liền lập tức dừng lại. Mì ăn liền trong tay chỉ còn lại một phần ba, sau đó để nó với nước khoáng chỉ còn lại hai lóng tay vào tủ lạnh, đây xem như là một chút lương thực dự trữ còn lại của cậu.

Kế đó liền xốc lại tinh thần, lấy ra cây dao phay mới, hiện tại được mặc dày, có đồ ăn, có sức lực, vì vậy nên làm việc. Tuy rằng số lượng một trăm đầu tang thi rất nhiều, nhưng vì một bữa ăn, cậu sẽ nỗ lực giết tang thi, kiếm lương thực.

Lúc này Trương Thư Hạc lại một lần nữa quay về sô pha, vốn y dự định phí lượng lớn thời gian và tinh lực để đi lấy châu đỏ với cặn đỏ đủ dùng cho ngày sau, thế nhưng không thể nghi ngờ sự xuất hiện của Lưu Hải đã gián tiếp giải quyết được vấn đề này.

Hiện tại kỳ thực thức ăn trong tay Trương Thư Hạc đã đủ nhiều, nếu không có hắc báo, một mình y có thể ăn mấy đời, thế nhưng bởi vì sức ăn của hắc báo mỗi ngày đều tăng nhanh, có nhân tố không xác định là nó, vì vậy Trương Thư Hạc luôn rất cẩn thận đối với thức ăn, thà dư hơn thiếu. Bất quá ngoại trừ Ngụy lão đầu ăn không nhiều, cung cấp thêm sức ăn của một người nữa vẫn dư dả, đồng thời người này còn là người dị năng.

Trong mạt thế người dị năng luôn ở trên cao, nếu chia người trong mạt thế làm ba đẳng cấp, không thể nghi ngờ bọn họ là cấp cao nhất, người có năng lực sống trên cao, tuyệt không phải một chai nước một túi mì ăn liền là đã có thể sử dụng được như hiện tại, cũng có thể nói lúc này Trương Thư Hạc đang dùng thù lao cực ít thuê một người dị năng làm việc cho mình.

Tuy rằng đồ mà y cho người dị năng chỉ đủ ấm no, nhưng hai người đều theo như nhu cầu, người dị năng đã có được thức ăn quý giá để sống sót, mà mình cũng tiết kiệm được một số thời gian để đi tu luyện, đôi bên cũng bảo đảm được các loại tư ẩn và an toàn, cớ sao mà không làm.

Mà bất mãn duy nhất trong đó chỉ có hắc báo, nó trời sinh không phải một thú nuôi giam trong lồng, cho nên đối với hành vi thả nó ra lại mang về, tương tự như việc khiêu khích và trêu chọc của Trương Thư Hạc, đã bất mãn cực độ, hơn nữa sáng sớm ăn hai khối thịt tươi, tâm tình bất mãn đã đạt đến đỉnh điểm. Lúc này nó đang ngồi xổm trên đất, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, trong đầu dường như đang nghĩ làm sao để có thể đi ra ngoài, hoặc là khiến cho người trước mắt nếm chút khổ sở, khiến y về sau không dám lấy thịt tươi để lừa bịp mình nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play