Nhất Trượng Thanh là một dãy núi nhỏ liên miên, bình thường dãy núi không có linh mạch tốt nào, chỉ có một số linh mạch nhỏ ngắt quãng, bất quá nơi này lại là điểm giao giới phạm vi của năm đại môn phái, người tu tiên của cả năm phái lui tới không ít, nhiều năm tới nay đã hình thành một thị trường giao dịch cố định, có người thì có thương cơ, các đại thương hộ tiểu thương buôn lui tới trong đó không phải số ít.
Mà trong giao dịch lại lấy các loại đan dược thành phẩm và nguyên liệu luyện đan, linh phù linh thú và khoáng thạch luyện khí làm chủ, vật phụ trợ khác làm phụ, có thể nói là vật tư cực kỳ phong phú, ngẫu nhiên cũng sẽ có một số nguyên liệu hi hữu được bán ra, có thể nói là một nơi để các tu sĩ giao dịch buôn bán lớn nhất trong phạm vi vài trăm dặm.
Trần Hạc vác sọt trúc, phong trần mệt mỏi bước trên một thanh pháp khí hạ phẩm đi tới Nhất Trượng Thanh. Vì quy mô nơi này tương đối lớn, xung quanh được vây lên tường thành màu xanh, cũng không thua kém Tiên Thành bao nhiêu, cách khá xa đã có thể thấy rất nhiều tu sĩ hoặc tiến vào, hoặc ngự kiếm rời đi, càng gần càng cảm thấy tiếng người ồn ào, thậm chí tiếng rao hàng không dứt bên tai.
Trần Hạc thu pháp khí, đáp xuống. Báo nhỏ trên đường đã tỉnh ngủ trong sọt, leo lên lưng Trần Hạc, chỉ lộ ra cái đầu lông nhung nhung ở bờ vai, tròng mắt có chút khẩn trương nhìn xung quanh mọi nơi. Dọc đường đi nó cũng coi như theo Trần Hạc thấy qua thành thị, khi còn nhỏ trông thấy nhiều người còn có thể cảm thấy kinh hoảng, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, bất quá bởi vì bị tu sĩ xung quanh uy hiếp, không thả lỏng bằng lúc đơn độc ở cùng Trần Hạc, móng vuốt đều vươn ra ôm chặt lấy y sam Trần Hạc, nếu như cưỡng chế kéo nó ra, sợ rằng có thể túm tróc cả sợi vải.
Vào cửa thành lớn của Nhất Trượng Thanh, bên trong có mấy con đường đá được dùng đá xanh trải, hai bên đều là các loại kiến trúc cửa hàng, ở hai bên đường phố rộng rãi, đều bày đầy hàng vỉa hè và sạp lộ thiên, đồ bán ra lại càng đủ loại, dưới đến một khối linh thạch hạ phẩm mười lăm gốc Thôn Vụ Thảo, trên đến một viên đan dược hơn một nghìn linh thạch hạ phẩm, mấy nghìn người tranh đoạt cạnh tranh giá cả chọn mua.
Trong đó nhiều nhất là Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ, vật phẩm bán ra đại thể cũng nhằm vào dưới Kim Đan. Trần Hạc trước khi vào thành đã dùng một viên Huyễn Dung Đan, ẩn đi diện mạo chân thực, chẳng qua tu vi thì không hề che đậy, dù sao có một số vật phẩm vẫn cần tu vi Trúc Cơ sơ kỳ mới có thể bán ra.
Đầu tiên y vào một số cửa hàng tương đối lớn, nửa ngày sau, mới đổi được những linh khí pháp khí không dùng đến lấy một túi trữ vật linh thạch, thu vào tay áo, rời khỏi cửa hàng, tiếp theo bắt đầu đi dạo một số sạp hàng thu mua linh thảo linh dược. Dù sao có không ít tu sĩ môn phái đều có linh điền để trồng, rất nhiều người đều sẽ bán ra một số linh thảo thành thục, mà một số tu sĩ tiến vào những dãy núi hung hiểm cũng sẽ đào được một số linh thảo hiếm có, lấy đến cửa hàng bán ra.
Vì vậy nếu Trần Hạc bán một số linh thảo trên trăm năm, sẽ không khiến những người khác hoài nghi, chẳng qua về mặt số lượng, phải hợp lẽ thường, điểm này y đã suy nghĩ đến, đồng thời đã mua mấy trăm túi trữ vật không gian nhỏ rẻ dùng một lần, chuyên biệt dùng để chứa linh thảo đã được y phân phối số lượng, mỗi khi gặp được một tiệm linh thảo, y sẽ lấy ra một túi trữ vật chứa linh thảo, giá linh thảo nơi đây cũng tương đối hợp lý, yết giá công khai, tiểu nhị tay chân lanh lẹ. Trần Hạc đi một đường từ nam đến bắc, nửa ngày sau, hầu bao đã trống đi không ít.
Phố chợ lớn như vậy, Trần Hạc đi đường mấy tháng, vẫn là lần đầu gặp, dự định dừng lại trong một đoạn thời gian ngắn. Sau khi chọn một khách điếm giá trung bình trụ lại, thì ngồi xếp bằng trên giường trong gian phòng, Thổ Nạp một hồi, sau đó tâm tình yên bình, bắt đầu kiểm kê thành quả bán linh thảo trước đó.
Linh thạch vốn có trong tay đủ để thúc một gốc linh liên cửu phẩm, sau đó lại cướp đoạt được một khoản từ mấy tu sĩ đánh cướp y, cộng thêm bán linh khí pháp khí, và linh thảo trăm năm, gom tổng cộng lại, đủ để thúc nửa gốc, còn linh thạch cho nửa gốc còn lại thì chưa có tin tức.
Trần Hạc cầm túi linh thạch tính toán một hồi, lúc này mới thu lại, thần thức tiến vào không gian Giới Tử, trước tiên tạo một chén linh nhũ rót vào ao Thủy Liên cửu phẩm. Đứng cạnh ao nhìn xuống Thủy Liên, chỉ thấy một đoạn xanh biêng biếc đứng trên mặt nước, bên trên gốc sen mới lộ ra một góc nhọn nhọn, nhìn một vệt màu thủy lam nhọn nhọn kia, thật sự khiến lòng người ta sinh sảng khoái.
Mà báo nhỏ dường như cũng cảm thấy được một luồng hơi thở mạnh mẽ có thể khiến đuôi nó biến dị trước kia, nó vốn trời sinh tính sợ nước, nhưng mấy ngày nay không cần Trần Hạc giục, sau khi ra ngoài dạo một vòng, đã tự mình chạy đến bên cạnh ao Thủy Liên ngoan ngoãn nằm xuống, thường thường dùng mũi ngửi ngửi phía trước.
Tám mươi mốt cánh hoa Thổ Liên cửu phẩm mà Trần Hạc thu trong hộp ngọc trước đó, trong thời gian này cũng cứ như không cần tiền, mỗi ngày bẻ vỡ một cánh dùng hầm thịt, tuy rằng hiệu quả không tốt bằng lần đầu tiên dùng, nhưng luồng khí mát lạnh có thể khiến lòng người ta thư thái đó, vẫn là thứ mà linh thảo bình thường không cách nào bằng được.
Trong không gian có một nồi đang được hầm, thêm vào cánh hoa sen trông rất sống động như Hoàng Tinh, hương vị lại càng tỏa khắp bốn phía. Báo nhỏ ăn xong một chậu cộng thêm nửa nồi, rồi nằm xuống bên cạnh ao chuẩn bị ngủ một giấc, mà đuôi vì ăn cánh hoa nhiều ngày, màu đỏ càng chói mắt, mơ hồ có xu thế mở rộng, báo nhỏ đã xem nó như cấm phẩm, chỉ có bản thân với Trần Hạc được đụng đến, khi ngủ đều vô cùng bảo bối ôm lấy.
Trần Hạc sau khi ăn một chén, ra không gian Giới Tử, đả tọa một đêm, ngày hôm sau, thay một bộ ngoại sam lam xám không bắt mắt, sau đó nuốt một viên Huyễn Dung Đan, cải biến dung mạo, tu vi thì che giấu đến Luyện Khí Kỳ tầng tám, rồi ra khách điếm.
Vì tu sĩ lui tới Nhất Trượng Thanh rất nhiều, đồ bán ra được cũng cực nhanh, tính lưu động cực lớn, vật nhỏ thì bình thường bày hàng vỉa hè, vật quý giá hơn thì đều thuê cửa hàng tạm thời, có bán một ngày, cũng có bán mấy ngày hoặc mấy tháng, mỗi một cửa hàng đều được phân chia ba bậc giản – trung – thượng, giá thuê mỗi gian đều không giống nhau, có rẻ thì một ngày năm khối linh thạch, có xa hoa, một ngày trăm khối linh thạch.
Trần Hạc sớm đã nghe ngóng ở chỗ tiểu nhị khách điếm, chỉ cần giao nộp tiền thuê cửa hàng cho người quản lý trên phố thì sẽ có thể được tự hành mở quán bán hàng, Trần Hạc chọn một gian cửa hàng loại đơn giản có vị trí coi như khá, sau khi thanh toán tiền thuê mười ngày, thì bắt đầu sửa sang lại cửa hàng.
Trên thực tế, bất quá chỉ là bày hàng hóa sắp bán ra lên trên mà thôi, tuy rằng cửa hàng cấp đơn giản chỉ là một cái thùng rỗng, không thể tinh mỹ hấp dẫn người như hai cấp trung – thượng, nhưng quầy hàng mặt tiền nên có thì vẫn phải có, diện tích cũng đủ dùng.
Vào cửa hàng, Trần Hạc đóng cửa, rồi bắt đầu chuyển các loại linh tửu dự bị đã được ủ chế ra từ không gian, sau khi khắc lên tên gọi linh tửu, rồi dùng ống rượu lần lượt chứa vào, phân loại bày lên quầy.
Đợi sau khi sắc trời sáng rõ, mới mở cửa sạp, kéo chiếc ghế gỗ ngồi lên, lấy một chiếc ngọc giản luyện khí, vừa vặn có thể thận trọng nghiên cứu thuật luyện khí.
Tu sĩ lui tới nối liền không dứt, nhưng bởi vì cửa hàng quá mức đơn sơ, rất ít có người sẽ nghỉ chân, dù sao một cửa hàng đơn sơ của Luyện Khí Kỳ có thể bán được thứ tốt gì chứ, nhưng chỉ cần là một cửa hàng, sẽ luôn có người hỏi giá cả, trong đó cũng không ít người có ánh mắt.
Dù sao thứ mà Trần Hạc bày ra ở quầy, hấp dẫn người ta hơn so với những linh tửu cũng cùng được bán ở nơi khác, đây là bởi vì Trần Hạc thường ngày ủ rượu, đều dùng Tử Tâm Trúc và Thúy Cẩm Trúc mà bản thân trồng, sau khi thúc thì chặt xuống làm ống rượu, hai loại trúc này là thứ bảo tồn phẩm chất linh tửu tốt nhất, hơn nữa chứa trong thời gian dài, còn có thể có một loại hương vị của trúc, cực kỳ ngon miệng.
Linh tửu loại kém trên thị trường đều là một số trúc bình thường, nào có ai dùng linh trúc tốt chứa rượu như Trần Hạc, ‘người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên’, ở tu tiên giới cũng là như thế, đồ đóng gói đẹp bày biện bắt mắt lúc nào cũng được hoan nghênh hơn.
Rất nhanh đã có người phát hiện cửa hàng đơn sơ này dường như bán linh tửu, dùng linh trúc chứa thì có lẽ không phải linh tửu bình thường, người có ý nhặt đồ bỏ sót, thấy nơi quạnh quẽ này thì đều đến muốn hỏi thăm một chút.
Chờ khi đi đến quầy đơn sơ cũ nát nhìn, chỉ thấy tất cả ống rượu đều tím như thúy, cực đáng chú ý, được bày cực kỳ chỉnh tề, bên trên đều có ghi rõ giá linh thạch và tên gọi linh tửu.
Mắc hơn một thành so với giá thị trường, có người không khỏi bất mãn nói: “Chủ quán, linh tửu này của ngươi quá mắc, linh tửu Chu Quế này, cửa hàng khác chỉ bán hai mươi khối linh thạch một ống, chỗ của ngươi tại sao là hai mươi hai khối?”
Trần Hạc thấy có người đến hỏi, thì đặt ngọc giản xuống đứng dậy, sau khi nghe xong thì mỉm cười, trả lời: “Các hạ có thể nếm thử trước một chút, không mua cũng không sao.” Nói xong thì lấy ống linh tửu kia ra từ quầy, sau đó lấy một chiếc chén ngọc đủ lượng một ngụm, rót Chu Quế Tửu vào, kế đó đậy lại nắp ống, rồi đưa tay ý bảo người nọ có thể thưởng thức một chút.
Có linh tửu tặng không để uống, đương nhiên không ai sẽ chối từ, hơn nữa ban nãy nắp ống rượu vừa được mở ra, một luồng hương thơm hoa quế kia, quả thực là thoáng có sự khác biệt với linh tửu Chu Quế từng uống trước đây, dường như hương vị của linh thảo Chu Quế càng nồng đậm hơn, lúc này thấy Trần Hạc nói có thể nếm thử, tức khắc lấy chén ngọc qua, sau đó uống một ngụm.
Một lúc sau mặt người nọ có chút đỏ lên, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Rượu ngon!” Kế đó không nói hai lời, lập tức móc sáu mươi sáu khối linh thạch mua ba ống, xoay người lập tức đi. Thấy có người thoáng cái đã mua ba ống linh tửu, người đi ngang qua quay đầu lại cũng sẽ hiếu kỳ qua xem.
Trần Hạc cũng không có chút bất ngờ, linh thảo được trồng ra trong linh điền ở không gian Giới Tử, bởi vì hấp thu tinh hoa của nhũ cây, phẩm chất tốt hơn rất nhiều so với linh thảo bình thường, linh tửu được ủ ra đương nhiên bảo chứng phẩm chất, thậm chí linh khí còn có thể vượt qua linh thảo cùng loại cỡ hai thành, so sánh ra, giá của y rất phải chăng, chỉ cần biết hàng, phàm là người uống qua thì sẽ không có ai đi tay không.
Chỉ chốc lát sau, tu sĩ mua linh tửu đầu tiên, đã lần nữa trở về, còn đem theo ba tu sĩ, “Chính là tiệm này, Chu Quế Tửu được mua ngay tiệm của y, nhiều hơn hai thành linh khí so với linh tửu của tiệm khác, là linh tửu có phẩm chất tốt nhất mà tôi từng mua...”
“Thiệt hay giả đó? Cửa hàng này nát như thế!” Một người trong đó xoi mói nhìn quầy sạp cũ nát, kế đó bị ống trúc tím tím thúy thúy trong quầy hấp dẫn, không mở miệng tổn thương người khác nữa, dù sao bày biện cũng rất ra dáng.
Một tu sĩ khác thấy góc tường phía sau quầy có bày hơn mười vò rượu nhỏ, không khỏi hỏi Trần Hạc: “Chủng loại rượu của chủ quán rất nhiều nha.”
“Thật đúng là rất đầy đủ nhỉ.” Một nữ tu sĩ trong đó nói xong, bắt đầu đến gần linh tửu xem, trong đó có linh tửu thuộc tính thủy, cũng có thuộc tính mộc, còn có tạp thuộc tính, khi thấy một ống rượu, nhất thời kinh ngạc nói: “Chỗ của đạo hữu vậy mà có Bách Hoa Tửu? Là Bách Hoa Tửu chân chính sao?”
Trong linh tửu, Bách Hoa Tửu không phải quý giá nhất, nhưng là một loại linh tửu khó ủ chế nhất.
Bởi vì phải dùng cánh hoa của trăm loại linh thảo để ủ, còn nhất định phải cùng một kỳ nở hoa, chỉ mỗi việc áp dụng không thôi đã cực tốn công, hoa của linh thảo chính là nơi ngày sau kết hạt, hái hoa chẳng khác nào bỏ hạt, đồng thời việc này cũng có tổn thương nhất định đến sự sinh trưởng của linh thảo, vì vậy Bách Hoa Tửu trên thị trường cực ít, cho dù có, cũng chỉ có hơn mười loại linh thảo, hoặc là mấy chục loại, tuyệt không đủ trăm loại. Ngay cả như vậy, cũng đều sẽ bị người ta tranh mua sạch. Các tu sĩ thích loại rượu này, chủ yếu là bởi vì tốc độ khôi phục pháp lực của rượu này rất nhanh, cũng rất có ích đối với tu vi, hương vị cũng là một loại linh tửu cực tốt.
Trần Hạc khẽ gật đầu, nhìn nữ tu kia, bình thản nói: “Ống Bách Hoa Tửu này là một trăm lẻ ba loại linh thảo ủ chế, trong tay tôi cũng chỉ có một vò, ủ đã được hai năm, hương vị rất không tệ.”
Nguồn:
Hai tu sĩ còn lại đang nhìn linh tửu, sau khi nghe xong cũng sáp đến, “Không thể nào? Trăm loại linh hoa, ai có thể thu thập được?” Tu sĩ kia quái dị nhìn Trần Hạc, Trần Hạc lại cười cười nói: “Tại hạ chẳng qua chỉ tương đối am hiểu ủ rượu, sưu tập nguyên liệu là người khác.” Một câu nói đã đẩy hoài nghi của đối phương đi không còn sót gì.
Người nọ lộ ra vẻ mặt ‘tôi đã nói mà’, dựa vào một Luyện Khí Kỳ như Trần Hạc, trừ phi là đệ tử hạch tâm của đại môn phái nào đó, có mảng lớn linh điền, hoặc trong nhà là gia tộc tu tiên, hàng năm có thể lấy được không ít linh thảo, nếu không sao có thể có tiền ủ được nhiều rượu như vậy, hợp tác với những người khác thì trái lại vô cùng có khả năng.
Nữ tu kia thì ngược lại nhìn đến nhìn đi ống Bách Hoa Tửu, cực động lòng, không khỏi dò hỏi: “Tôi có thể nếm thử không?”
“Có thể...” Trần Hạc nâng tay mở ngăn tủ ra, lấy ra ống Bách Hoa Tửu kia, rót một ngụm vào chén ngọc. Từ lúc vừa mở nắp, nữ tu đã ngửi thấy một luồng hương hoa nồng mà không ngán, tức khắc mắt sáng ngời, vội vàng lại nhắm mắt ngửi thêm một hơi, “A, chính là hương vị này, trước đây tôi đã từng uống Bách Hoa Tửu, chính là hương vị này.” Nói xong nhanh chóng cầm lấy chén ngọc, nhìn, chỉ thấy Bách Hoa Tửu dưới ánh sáng có chút đặc sệt như kẹo ngọt, rượu không có màu sắc pha tạp, tương đối trong veo, hiện ra một loại màu sắc trong vàng xen đỏ.
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, nữ tu không ngừng gật đầu, “Còn ngon hơn cả hương vị từng uống trước đây...” Nói xong như sợ Trần Hạc sẽ đổi ý, lập tức móc ra số lượng linh thạch yết giá bên trên cho Trần Hạc, sau đó thì vội khó dằn nổi thu ống trúc vào túi trữ vật.
Mà hai tu si còn lại cũng đều lần lượt mua linh tửu có linh khí tương đối nồng, vị tương đối mạnh. Số người thưa thớt, nhưng bởi vì gần như mỗi một tu sĩ sau khi nếm thử đều sẽ mua rượu, vì vậy thời gian một buổi sáng, Trần Hạc đã kiếm được hơn một ngàn khối linh thạch, tới buổi chiều, người đột nhiên nhiều hơn gấp đôi.
Linh tửu có giá rẻ nhất đã được bán đi hơn mười vò, nữ tu mua Bách Hoa Tửu về sau lại đến mua đi năm ống nữa, còn lại thì bị một nam tu mua hết toàn bộ, khi nữ tu lần nữa trở về thấy đã không còn, còn giậm chân nửa ngày, hối hận vì nửa vò không mua kia.
Thậm chí có một Trúc Cơ trung kỳ cũng nghe “danh” mà đến, mua đi một ống linh tửu tốt nhất mà Trần Hạc dùng để áp tiệm, Thiên Sơn Tuyết Sâm Tửu năm trăm năm, toàn bộ chất rượu có dạng cát trắng, càng là tuyết sâm tốt nhất, rượu được ủ ra sẽ sương trắng lượn lờ, rất lâu không lui.
Buổi tối Trần Hạc quay về cửa hàng kiểm kê linh tửu được bán đi, gần như hơn gấp mười lần buổi sáng. Bất quá bên này y bán náo nhiệt, mà rất nhiều sạp linh tửu gần đó lại có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, đương nhiên sẽ bị người đố kỵ, ngầm nghe ngóng y là tu sĩ phái nào.
Trần Hạc lại không hề để ý tới, lúc này dung mạo tu vi của y đều là giả, huống hồ y cũng chỉ bán mười ngày, qua đó sẽ biến hóa dung mạo rời đi, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn tới bọn họ.
Ngày hôm sau, để sớm mua được linh tửu, có người đã sớm chờ ở cửa tiệm. Trần Hạc đặt ống rượu vào quầy, lại đặt mấy chục vò trong tiệm, giữ lại lấy bán khi không đủ.
Nhưng khiến Trần Hạc không ngờ tới chính là, hôm nay vậy mà người đã xếp được thành một hàng dài ở cửa sạp, chính vì mua linh tửu của y, tuy rằng y cực có lòng tin với linh tửu ủ từ linh thảo được thúc từ nhũ cây, nhưng không ngờ rằng sẽ tới mức độ tranh mua.
Trần Hạc trước đó đã ủ hơn ba trăm vò linh tửu ở không gian Giới Tử, dự định bán một số ở mỗi một phố chợ, kết quả trong hai ngày đã bán ra được một phần ba. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, gian quầy hàng đơn sơ của y, cuối cùng thành cửa hàng náo nhiệt nhất, mức độ được hoan nghênh có thể so được với một số cửa hàng lớn có danh vọng.
Thậm chí một vò áp tiệm mắc nhất trong sạp của Trần Hạc, Linh Chi Tửu ủ từ Tử Linh Chi sáu trăm năm cũng được bán sạch, đến ngày thứ sáu đã không còn rượu để bán. Mà linh tửu y ủ mấy năm trước đó, vì để cho bản thân uống, nguyên liệu dùng, không một thứ nào không phải trân quý, vì vậy tạm thời không thể động đến. Bất quá cũng may, một nửa số linh thạch dùng để thúc Kim Liên cửu phẩm còn lại đã đủ rồi, thậm chí còn có dư.
Căn cứ vào tiền thuê tiệm mười ngày mà y đã giao, dưới tình huống không để lãng phí, bốn ngày còn lại, Trần Hạc đành phải lấy ra một số linh thảo mấy chục năm, và linh thảo trăm năm được thúc tạm thời để bán cho đủ số. Cũng may danh tiếng của cửa hàng này đã truyền ra, mỗi ngày vẫn có không ít người đến hỏi thăm, hơn nữa phẩm chất linh thảo của y tương đối đều không tệ, giá cũng không mắc, cuối cùng đều bị tranh mua sạch.
Trần Hạc lại kiếm lời thêm được một khoản, đến ngày thứ mười kết thúc cũng không quay về khách điếm, mà tìm một tửu lâu, sửa lại dung mạo, cởi ngoại sam, rồi rải lên người chút phấn Đàn, phòng ngừa lại xuất hiện việc bị chuột yêu theo dõi, khôi phục tu vi, lặng lẽ rời khỏi Nhất Trượng Thanh từ cửa sau.
Sự lo lắng của Trần Hạc tuyệt không phải dư thừa, việc buôn bán của cửa hàng người ta náo nhiệt, đương nhiên sẽ có người trông mà thèm tính toán giựt tiền, đồng thời không chỉ có một hai đám người, bất quá cuối cùng lại bị người ta chuồn đi ngay dưới mí mắt.
Đợi đến khi bọn họ canh ở cửa trước sau tửu điếm, ngồi xổm một ngày, mới phát hiện người ta đã sớm đi không còn thấy tăm hơi, Trần Hạc đã ngự kiếm đáp xuống một dãy núi nhỏ không bóng người khác cách Nhất Trượng Thanh tương đối xa. Lúc này đang là buổi tối, Trần Hạc bắt vài con thú rừng trong núi, tìm một nguồn nước sạch sẽ, rửa sạch, nhóm lửa bên rừng, nướng thịt.
Nướng đến khi chín, thì dùng chậu đựng đem vào không gian Giới Tử, cho báo nhỏ ăn. Báo nhỏ thấy Trần Hạc thì đứng dậy từ bên cạnh ao, khoẻ mạnh kháu khỉnh vui vẻ chạy tới, đầu với miệng cả ăn lẫn ủi, ăn thịt trong chậu sạch bách. Trần Hạc lau cặn thịt trên đầu cho nó, nhìn linh liên bên kia, lúc này đang nở nhè nhẹ, không quá năm ngày nữa sẽ có thể nở hoàn toàn.
Báo nhỏ ăn xong thịt thì lại nằm tựa cạnh linh liên. Mà Trần Hạc sau khi khôi phục thần thức, dập tắt lửa, sau đó tìm một vách núi ẩn mật ở phụ cận, lấy chiếc đệm cỏ mềm, ngồi lên trên dự định đả tọa một đêm, ngày mai lại đi tiếp.
Ban đêm nơi dãy núi cực kỳ u tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng dần dần ít đi, chỉ có từng trận gió lạnh thổi qua y sam, và thanh âm cây cỏ bị gió thổi bốn phía. Trần Hạc nhìn ánh trăng bị mây mù che nửa ẩn trên bầu trời, trong lòng cực kỳ yên bình, kế đó nuốt một viên đan dược dùng cho Trúc Cơ Kỳ, rồi nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT