Liên Vân đạo trưởng vừa chết, hoa sen máu trong tay gã nhất thời ảm đạm quang mang, người bị ảo cảnh mê hoặc xung quanh nhất thời chậm rãi ngưng lại thần sắc thống khổ, có một số người tinh thần lực mạnh đã khôi phục thần trí, đồng thời thấy được Trương Thư Hạc còn đứng duy nhất.
Ở trong mắt bọn họ, vị cao nhân này còn thần bí hơn so với Khâu động chủ mà bọn họ kính trọng, vị Trương đạo trưởng cho dù một mình đơn độc chống đỡ đại trận một ngày một đêm cũng không lộ ra chút kinh hoảng đó, lúc này lại đang từng bước một đi về phía sát bờ vực, trông thần sắc còn khẩn trương hơn so với khi chiến đấu với tà đằng.
Áo lông da màu đen sáng y vốn mặc trên người lúc này thoạt nhìn đã không còn nửa phần sáng bóng, bên trên phủ kín bởi một tầng bụi nhàn nhạt, nhưng lại không bởi vậy mà vẩn đục đến nửa phần khí chất giữa lúc giơ tay nhấc chân của cao nhân, không ít người nhìn mà trong lòng cũng âm thầm buồn bực, rõ ràng là một cao thủ với khí tràng như thế, cho dù không nói một lời, cũng vẫn khiến người ta nhìn không chuyển mắt, vậy mà bọn họ lại có mắt không tròng, ở bên cạnh mấy ngày, lại không một ai có thể nhận ra, cũng không biết là vì cao nhân ẩn tàng giỏi, hay vì mắt của mọi người đã bị bụi che mờ.
Chỉ thấy Trương Thư Hạc sau khi đâm kiếm vào ngực Liên Vân đạo trưởng, ánh mắt không hề dời đi nửa phần nữa, mà gắt gao nhìn con động vật màu đen đang bị treo không biết sống chết kia. Trương Thư Hạc dịch hai bước về phía trước, ý thức được điều gì, kiếm dính máu trong tay bị y tiện tay ném, lập tức bị vứt đi như giày cũ.
Hai ba bước đã tới bên cạnh chỗ cây đào bị nổ nứt kia, sau đó cực kỳ cẩn thận vươn tay nâng con động vật màu đen không biết là mèo hay báo kia xuống từ cành cây. Lúc này kim điêu đậu trên vai Trương Thư Hạc, miệng chíp hai tiếng, Trương Thư Hạc lại mắt điếc tai ngơ, mắt không hề chớp, nâng con “mèo nhỏ” màu đen kia trong tay, dùng ngón tay trái đẩy đẩy hai vành tai nhỏ cúp xuống của nó. Khi còn nhỏ hắc báo bảo hộ hai vành tai nhất, động hai cái sẽ dùng móng vuốt đè xuống không cho động, nhưng lúc này lại không hề có nửa phần phản ứng.
Trong mắt Trương Thư Hạc nhất thời lộ vẻ lo lắng, vội vàng đưa ngón tay dò xét dưới mũi nó, lại đưa tay để lên phần bụng mềm mại của nó, kế đó vội vàng kéo ra áo lông trên người, sau đó bọc kín nó lại, ngay cả đầu cũng không hề quay lại, liền đánh một chưởng bổ ra rễ gỗ đào, nhảy xuống từ phía trên cao cao.
Nhất thời có mấy người kêu sợ hãi một tiếng, trong đó có Khâu động chủ hô to một tiếng: “Trương tu sĩ, xin dừng bước...”
Kế đó liền có người xông tới sát bờ vực nhìn xuống phía dưới, người tiến lên đó là Lưu Hải đầy bụi đất cùng mấy thủ hạ. Trong hơn hai trăm người đến nơi đây trước kia, người của Tiểu Động Thiên tử thương rất nhiều, điều này có quan hệ đến việc bọn họ hao hết pháp lực trong trận pháp, trái lại, đại thể còn sống sót đều là người dị năng trong quân đội, tố chất thân thể của người dị năng cao hơn người bình thường gấp mấy lần, bất quá ngay cả như vậy, cũng không dám lấy thân thể giao phong chính diện với tà đằng, khi tất yếu phải mượn cùng vũ khí hiện đại tiến hành công kích.
Thế nhưng trong mấy lần chấn động về sau, dị năng của bọn họ khiến cho xác suất sống của họ tăng cao rất nhiều, nhưng vẫn có hơn phân nửa bị thương, độc nhất chỉ có tiểu đội mà Lưu Hải dẫn dắt chỉ bị trầy da rất nhỏ, cơ bản đều hành động như thường, cũng là nhóm người bò ra từ trong đất nhanh nhất. Điều này chẳng lẽ do vận khí của bọn họ tốt hơn tiểu đội khác? Bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng như thế, điều này e rằng có quan hệ đến phù phòng ngự mà Trương đạo trưởng cho bọn họ mỗi người hai tấm trước đó.
Có một quân sĩ từng tận mắt nhìn thấy một mảnh gỗ đào vụn bắn về phía ngực hắn, tốc độ nhanh đến mức cho dù hắn là một người dị năng tốc độ, cũng không kịp tránh thoát, lại bất ngờ khi mảnh vụn gỗ đó cách ngực một cm thì như bị thứ gì đó ngăn cản, chậm lại, sau đó chỉ đâm rách quần áo, rạch bị thương chút da thịt, mà một tấm phù gỗ đào trên người hóa thành tro tàn tại chỗ.
Tất cả mọi người có thể còn sống nơi đây hẳn phải cảm kích Trương cao nhân, mà đội của Lưu Hải lại càng sâu hơn. Lưu Hải với mấy thủ hạ thấy Trương Thư Hạc đột nhiên nhảy xuống, cậu cả kinh đến mức mật cũng sắp vỡ, lập tức nhào qua theo, lại nhìn thấy một bóng người nhảy vượt trên đống đá nhấp nhô, cực nhanh rời bọn họ mà đi.
Lưu Hải không khỏi hô to một tiếng: “Trương ca!!!”
Trương Thư Hạc tựa hồ nghe thấy tiếng, động tác dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, kế đó hất tay về phía sau, sau đó nhảy vài cái liền biến mất trong bùn cát đá vụn mênh mang, rời khỏi đường nhìn của mọi người.
Lưu Hải không khỏi nâng tay đón lấy, chỉ thấy thứ mà Trương Thư Hạc ném tới là một ống gỗ đào, Lưu Hải đương nhiên biết đây là gì, trước đó Trương ca đã cho Khâu động chủ một ống, dựa vào rượu trái cây bên trong, Khâu động chủ mới có thể chống đỡ chiến đấu đến sau cùng.
Mục đích lúc này ném cho cậu ống gỗ đào này, hiển nhiên không cần phải đoán. Lưu Hải có chút không nỡ nhìn về phương xa mênh mang, lúc này mới đi đến phía Khâu động chủ.
Sau đại trận, thân thể Khâu động chủ suy yếu thiếu hụt, lại đổ máu quá nhiều, không thích hợp lập tức di chuyển, cần địa phương chữa bệnh tốt để lấy ra mảnh gỗ nhọn kia, dưỡng thương mới được, nhưng nơi đây đừng nói có điều kiện chữa bệnh tốt, dù là miếng vải sạch cũng không có, hơn nữa nơi đây đã bị tà đằng làm cho thay đổi nghiêng trời lệch đất, đường sá cũng không còn bằng phẳng, xóc nảy là khó tránh khỏi, cả đường đi sợ rằng chưa đến được căn cứ, Khâu động chủ đã có nguy hiểm đến sinh mệnh.
Bất quá nếu có ống rượu trái cây thần kỳ này của Trương ca, vô cùng có khả năng Khâu động chủ sẽ chống đỡ qua được một đường này đến căn cứ. Khâu động chủ sau khi tiếp nhận ống gỗ đào, cuối cùng thở dài, ông há không biết, lần này diệt sát tà đằng tất cả đều là công lao của một mình Trương tu sĩ, tổn thất thảm trọng, không chỉ có lượng lớn phù, còn có con báo kia...
Vào một khắc nổ tung, có lẽ những người khác không chú ý, nhưng ông lại thấy rất rõ ràng. Vào một khắc tà đằng tự bạo, một bóng đen đột nhiên ngăn chặn lỗ hổng vỡ vụn đối diện Trương tu sĩ, lúc này mới để Trương tu sĩ có thời gian dời thân thể, tránh đi bạo kích trí mạng của tà đằng.
Mà bóng đen kia, chính là hắc báo cực đại đại chiến với tà đằng trước đó, có thể liều mình vì chủ, nhất định là nhiều năm nuôi bên cạnh Trương tu sĩ, tình cảm sâu đậm, chỉ cần nhìn động tác vuốt ve khi Trương tu sĩ đỡ báo xuống ban nãy liền biết, nếu mất đi, đả kích nhất định rất lớn.
Ngay cả như vậy, Trương tu sĩ còn nhớ đến lão đạo sắp chết ông đây, còn tặng một lọ rượu trái cây trân quý, thật sự khiến Khâu động chủ xấu hổ vô cùng, ân tình này thiếu thực sự xem như đã lớn bằng trời.
Trương ca cứ rời đi không quay đầu lại như vậy, trong lòng Lưu Hải tương đối khổ sở, thế nhưng địa phương hiện tại đang đứng thật sự quá nguy hiểm, nếu thoáng có chút bất thường, sập xuống, chỉ sợ một người cũng không thoát, vì vậy sau khi kiểm kê, nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, vậy mà còn có thể sống được hơn năm mươi người, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người.
Trong hơn năm mươi người này, có thể hoạt động như thường ngoại trừ hơn mười người trong tiểu đội của Lưu Hải, chỉ còn mấy người, sư trưởng vốn dẫn đội đã bất hạnh gặp nạn, nơi đây quan hàm lớn nhất chỉ có một mình Lưu Hải, đương nhiên hết thảy đều nghe mệnh lệnh của cậu. Lưu Hải vội vội vàng vàng kêu người chặt cây đào khô to xung quanh xuống làm thành mấy cáng cứu thương, lại lấy không ít cành cây mềm mại dùng làm dây thừng, nghĩ một hồi phải đi xuống thế nào.
Trong bọn họ còn có thể động đậy chỉ khoảng hai mươi người, muốn mang hết năm mươi người nơi đây cùng về căn cứ, xác thực là một chuyện nhức đầu, nhưng nếu so sánh với nhiệm vụ tiêu diệt tà đằng, thì cũng không tính là gì.
Mà bên này, Trương Thư Hạc lại mang theo hắc báo đi đường tròn một ngày một đêm, kim điêu trên vai đói cũng không dám kêu to, chẳng qua trên đường liên tiếp nhìn về phía phần bụng trước người Trương Thư Hạc mà y dùng cánh tay che chở, luôn không thấy động tĩnh, mới kêu lên yếu ớt một tiếng.
Trương Thư Hạc nhếch môi, vẫn luôn không biết mệt mỏi vội vàng đi đường, trong mắt có chút đờ đẫn, dường như nghĩ đến điều gì, lại dường như cái gì cũng không nghĩ, cuối cùng ngay cả tiếng kêu của kim điêu cũng không nghe thấy, thẳng đến khi chạy tới mục tiêu, mới khôi phục lại chút thần sắc.
Kim điêu nhìn thấy nơi đây thì cao hứng đập đập đôi cánh bị thương, phát ra hai tiếng kêu sung sướng, bởi vì nơi đây là nơi nó được ấp trứng, khi nó mới sinh ra cũng chính ở nơi đây, thoáng nhìn thì có một loại cảm giác thân thiết.
Trương Thư Hạc đi đến trước thạch động quen thuộc kia, bổ ra cánh cửa vốn chặn ngay ngắn, y tiến lên dời tấm ván gỗ đi. Bởi vì bên trong sớm đã có khí vị hắc báo lưu lại, vì vậy không có động vật nào dám làm tổ ở đây, hết thảy vẫn giống hệt như khi đi, chăn quân dụng trải trên giường đá tuyệt không bị mang đi, vẫn còn được đặt bên trên.
Trương Thư Hạc đi vào, xoay người chắn lại tấm ván ở cửa động, sau đó một tay vỗ về phía trước người, đi đến giường đá, đẩy chăn quân dụng có chút ẩm bên trên qua một bên, sau đó lấy ra từ không gian hai bộ thảm lông dê mềm mại giữ ấm trải lên trên, lúc này mới mân môi cẩn thận kéo áo lông ra, ôm báo con dính máu bẩn hề hề ra từ trong lòng.
Sau đó đặt lên thảm lông, mà bên trong áo lông của y đã dính đầy máu khô, ngay cả áo trong màu trắng cũng đỏ sậm một mảng máu. Bởi vì vẫn luôn có thân thể Trương Thư Hạc giữ ấm, tứ chi hắc báo còn rất mềm mại, nhưng đuôi đã bị đứt một đoạn, chân trước dường như bị thứ gì đó nổ nát, dính hồ hồ một cục thịt, từ phần miệng đến hàm dưới bị nổ rớt một khối, máu đen một mảng.
Kim điêu không biết thương thế của hắc báo nặng như thế nào, chẳng qua cảm thấy vì sao hắn vẫn nằm ở nơi kia bất động, liền nhảy đến bên người báo con dùng cánh vỗ, muốn đánh thức hắc báo, kêu hắn đừng ngủ, trước đây khi nó thích ngủ, hắn luôn mắng nó là chim ngốc, chim lười, hiện tại bản thân lại ngủ một ngày một đêm cũng chưa tỉnh. Nguồn:
Mà Trương Thư Hạc lại dùng một góc thảm lông đắp lên trên người báo con vẫn không nhúc nhích, sau đó đứng lên, lấy ra bút mực bàn ghế các loại từ không gian, không hề nghỉ ngơi nửa phần, sau mấy giờ trên bàn đã bày lộn xộn đầy các loại phù khác nhau được vẽ xong.
Sau khi vẽ xong tờ cuối cùng, Trương Thư Hạc nâng tay đẩy bàn ra, bắt đầu dùng chu sa vội vội vàng vàng vẽ lên mặt đất Tụ Linh Trận trong trí nhớ năm đó, thẳng đến khi vẽ xong, mới ném đi hộp chu sa rỗng, hộp va chạm với mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề.
Kế đó Trương Thư Hạc xoay người lại đi về phía thân thể nho nhỏ được thảm lông đắp kia, sau đó xốc thảm lên, vươn tay ôm lấy báo con, nhìn nó dường như lại về tới thời gian khi y mới quay về mạt thế, trình chiếu lại như chuyện cũ xa xưa, trong mắt cuối cùng hiện ra rất nhiều vẻ mặt phức tạp.
Thực sự không ngờ đến, vào bao nhiêu năm sau, có một ngày, y còn có thể thi triển lại cấm thuật một lần nữa, mà đối tượng vẫn cùng một con, chẳng qua không biết lần này còn có thể có hiệu quả hay không..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT