Dưới bóng đêm, mưa to tí tách rơi xuống, một chút cũng không có ý định dừng lại. Trên đường cái có một chiếc taxi phi như bay, tài xế trong xe không ngừng lải nhải oán hận với khách của mình: "Anh nói xem, đây là cái thời tiết quỷ gì chứ a, mưa lớn thế này, có để người ta lái xe không đây."
Từ kính chiếu hậu có thể thấy được trong xe là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vốn đang sống trong độ tuổi tốt nhất đối với đàn ông nhưng cả người anh ta lại lộ ra không khí tang thương chết chóc, tóc tai thậm chí còn có vài sợi bạc trắng. Cho dù hiện tại đang mặc một thân chính trang không tầm thường, nhưng toàn thân vẫn toát ra cái vẻ thất bại.
Người ngồi trong xe tên là Tiêu Giác, lúc này tâm tình của anh rất phiền muộn, cho nên không rảnh để ý đến người tài xế đang lải nhải, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi thầm mắng: Thời tiết đáng chết. Đùi anh từng bị người ta đánh gãy, do chạy chữa muộn nên đi đường có đôi lúc sẽ gặp khó khăn, hơn nữa gặp tiết trời mưa là đầu gối sẽ bị đau nhức.
“Ai” Tiêu Giác hút một ngụm khí, vẫn vươn tay phải ra mát xa đùi mình trong chốc lát, tật xấu này càng ngày càng tệ, cả đời này đại khái chẳng trị hết được. Tài xế thấy Tiêu Giác không đáp lời thì cảm thấy không thú vị, đành chuyên tâm lái xe. Tiêu Giác lấy di động từ trong bao công văn ra nhìn, căn bản chẳng có tin nhắn nào, điều này khiến cho Tiêu Giác có chút lo lắng, trước đây nếu anh về muộn như vậy thì Cẩn Du nhất định sẽ gọi điện cho anh hỏi anh đang ở đâu, nhưng hôm nay ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Nhớ tới Cẩn Du, cái mày đang cau lại của Tiêu Giác mới giãn ra một chút, anh ở cùng một chỗ với Cẩn Du đã mười lăm năm, đã sớm có thói quen xem nơi Cẩn Du ở là ngôi nhà duy nhất của mình. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không yên lòng, cầm di động gọi về nhà một cú, nhưng lại chẳng có ai nhận, Tiêu Giác có hơi lo lắng, chỉ có thể thúc giục tài xế rằng: "Bác tài, có thể phiền ông chạy nhanh hơn một chút không? Nhà tôi có khả năng xảy ra chuyện."
Lái xe nhìn ra được sự nôn nóng của Tiêu Giác từ kính chiếu hậu, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nhà ai mà chẳng có lúc có chuyện, chỉ là anh cũng thấy rồi đó, cơn mưa này thật sự lớn quá, tôi không dám chạy nhanh hơn, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?" Tiêu Giác biết lái xe nói có lý, cũng không bức bách nữa, chỉ là lòng thấy lo đến rối tinh rối mù.
Nhanh nhanh chậm chậm về đến nhà của anh và Cẩn Du, ném cho tài xế mấy tờ tiền mà ngay cả nhìn anh cũng lười nhìn, vội vã xuống xe. Đây là một biệt thự có hương vị phục cổ, ở thành phố B, có thể chiếm một khoảng đất có diện tích lớn đến vậy lại còn có thể trang hoàng biệt thự thế này thì cũng có thể xem là người có chút tiền. Tiêu Giác xuống xe rồi vội vàng mở cửa nhà ra, đoạn kêu Cẩn Du mấy tiếng mà vẫn không nghe thấy tiếng Cẩn Du trả lời, Tiêu Giác thật sự lo lắng, vốn anh tưởng rằng Cẩn Du đang ngủ, nhưng Cẩn Du chưa bao giờ ngủ sớm như thế.
Vội vàng mở cửa phòng ngủ của mình ra, Cẩn Du quả nhiên không có ở trong đó, Tiêu Giác gấp đến độ không ngừng gọi điện thoại cho Cẩn Du, nhưng vẫn chẳng có ai nhận. Tiêu Giác dùng ý chí được tôi luyện vài năm trên thương trường để bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, anh nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, di động của Cẩn Du thế nhưng lại đang đặt trên tủ đầu giường, khó trách không có ai nghe máy. Tiêu Giác cầm di động lên bắt đầu tra tìm nhật kí cuộc gọi và tin nhắn, không phải là anh muốn nhìn lén riêng tư của Cẩn Du mà anh chỉ muốn tìm từ đó ra chút manh mối xem Cẩn Du đang ở đâu thôi.
May mà Cẩn Du bình thường không có thói quen xóa nhật kí, cứ như vậy đúng thật là Tiêu Giác tìm được một ít manh mối, nhật kí lưu lại một tin nhắn gửi đến lúc giữa trưa, nói Cẩn Du tối nay ra ngoài, người gửi tên là Liễu Y. Cái tên Liễu Y cũng êm tai quá, người ngoài nghe còn tưởng tên của nữ sinh, nhưng Tiêu Giác biết đối phương là nam, đã thế còn là nhân viên của Nhất phẩm các.
Tiêu Giác có chút không thoải mái, Cẩn Du tuy rằng đi ra từ chỗ đó, nhưng đã ra khỏi đó nhiều năm, cho dù có niệm tình cũ nhưng cũng đã triệt để chấm dứt sạch sẽ quan hệ với mấy người đó rồi, nhưng cũng không ngốc đến độ muộn thế này rồi còn mò đến Nhất phẩm các. Do công việc nên anh cũng đến Nhất phẩm các mấy lần, trong đó rất loạn, Tiêu Giác tuy rằng trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn thấy lo lắng cho Cẩn Du, chỉ có thể khoác vội quần áo vào ra ngoài gọi xe đi đến Nhất phẩm các.
Trễ thế này gọi xe rất khó, Tiêu Giác đứng chờ gần nửa giờ mới bắt được một chiếc, ngồi trong xe tâm tư của Tiêu Giác lại nhớ đến Cẩn Du. Duyên phận giữa anh và Cẩn Du bắt đầu khi anh vừa mới vào đại học, do một lần bị cha liên lụy nên bị người ta đánh gãy chân nằm vạ nằm vật trong ngõ nhỏ ven đường, nơi đó rất quái gở, bình thường sẽ rất ít khi có người đi qua.
Ngay khi Tiêu Giác tưởng rằng bản thân sẽ chết do mất quá nhiều máu thì Cẩn Du lại đến cứu, lúc đó ngay cả tiền thuốc men anh cũng không có, toàn bộ đều là do cậu ấy bỏ ra, sau khi biết sau này chân cẳng mình sẽ không được tốt, Tiêu Giác cũng rất chán nản trong một khoảng thời gian, đó là đoạn thời gian tăm tối nhất đối với anh, duy nhất chỉ có Cẩn Du là không. Cho nên Tiêu Giác vốn chẳng thích đàn ông nhưng anh vẫn đến với Cẩn Du, mạng anh là do Cẩn Du cứu nên cả đời này anh sẽ đối xử tốt với Cẩn Du.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên báo cho Tiêu Giác biết là đã đến Nhất phẩm các rồi, thanh toán và cảm ơn tài xế một câu rồi anh đi vào bên trong. Tuy rằng lúc này đã hơn hai giờ sáng, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ săn người đẹp, bộ dạng của Tiêu Giác không kém, nhưng mặt anh lúc nào cũng nghiêm túc, hơn nữa hai bên tai có vài cọng tóc trắng khiến cho mọi người mất đi hứng thú với anh. Tiêu Giác cũng cẩn thận không muốn tiếp xúc với người nơi này, tuổi trẻ nhiệt huyết anh sớm đã nếm trải hết, ở thành phố B, nơi nơi chốn chốn đều là con ông cháu cha, nếu không cẩn thận đắc tội với người nào, Tiêu Giác anh sẽ không ngóc dậy nổi.
Nhất phẩm các rất lớn, cũng là chỗ ăn chơi đàng điếm nổi tiếng ở thành phố B, nếu mà tìm từng phòng từng phòng thì anh không biết là phải tìm đến khi nào mới ra. Tiêu Giác chỉ mới đến đây có vài lần nhưng cũng có quen biết với quản lý, hỏi người ta ít chuyện cá nhân sẽ không có vấn đề gì. Quản lý ở đây chính cũng có quen Liễu Y, người nọ hiện tại cũng lớn tuổi rồi, không làm tiền bằng thân xác được nữa lại đang rảnh rang không có việc gì làm nên cũng bán cho Tiêu Giác một ít mặt mũi, gọi Liễu Y lại, sau đó cho bọn họ chút không gian còn mình thì bỏ đi.
Tiêu Giác thấy Liễu Y thì không giả bộ trực tiếp hỏi: "Cẩn Du đâu, anh gọi em ấy ra đây thế giờ người đâu rồi?" Liễu Y ở trong cái chốn này khúm núm đã thành quen, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Giác thì cẩn thận lui về phía sau một bước nhẹ giọng nói: "Đừng hiểu lầm, không...không phải tôi gọi Cẩn Du đến đâu, là...là Cẩn Du chủ động đến xin tôi cho cậu ta chút việc, cậu ta thay tôi làm ở ghế lô trên lầu, phòng 1145."
“Khốn kiếp!” Tiêu Giác nhịn không được mắng một tiếng, Tiêu Giác đã từng đến đây rồi thì sao lại không biết, mỗi lần có người tới đây bàn chuyện làm ăn thì sẽ gọi vài tiểu thư, thiếu gia đến hầu, Tiêu Giác mặc dù lúc đó cũng ôm vài người vào lòng đùa cợt với đối tác nhưng anh chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng. Nhưng đâu phải ai cũng như anh, rốt cuộc là vì sao Cẩn Du lại chạy đến cái chỗ này! Chân Tiêu Giác vốn đã chẳng thoải mái, gặp trời mưa to thì càng thấy khó chịu hơn, giờ lại vội đi tìm Cẩn Du thành ra đợi đến khi đến được cửa phòng hai chân anh đã phát run.
Ngón út bên tay phải của Tiêu Giác tay hơi run rẩy, đó là thói quen khi anh sợ hãi từ khi còn nhỏ, anh thật sự rất sợ, sợ Cẩn Du ở trong đó có chuyện gì. Ngay lúc anh đang do dự bên trong lại vang lên tiếng Cẩn Du hô to: "Buông tôi ra!", sau đó là tiếng cốc vỡ, Tiêu Giác đứng ngoài cửa nghe mà nóng nảy, liều mạng đập cửa: "Mở cửa! Mở cửa! Cho tôi vào!"
Sau đó cánh cửa đột nhiên mở ra, do quán tính nên Tiêu Giác trực tiếp ngã vào. Tay vì chống đỡ cơ thể nên trực tiếp đè lên đống thủy tinh vỡ. Nhưng anh nhanh chóng đứng lên, cũng không quản cái tay đang chảy máu mà chỉ vô cùng bình tĩnh đánh giá những người trong lòng, khi nhìn thấy có người đang bóp cổ Cẩn Du, cho dù Tiêu Giác có bình tĩnh thế nào thì đồng tử của anh vẫn hơi hơi co rụt lại, hô hấp cũng dồn dập thêm. Vừa rồi anh đã hỏi thăm qua, rõ ràng trong này chỉ có một mình Tào Qua, thế cớ sao Tô Hành Ngạo cũng có mặt ở đây.
Trong lúc nhất thời Tiêu Giác bắt đầu lo lắng, bất quá hiện tại anh đại khái cũng biết tại sao Cẩn Du lại chạy đến chỗ này rồi, mấy ngày nay anh vẫn luôn muốn ký hợp đồng với công ty của Tào Qua, nhưng Tào Qua lại cứ không đồng ý, Cẩn Du đến đây hẳn là muốn hỗ trợ anh. Tiêu Giác biết, điều kiện anh đề ra tuy rằng không kém, nhưng Tào Qua vốn đã chướng mắt công ty mình từ trước, nhưng tốt xấu gì Tiêu Giác cũng từng lăn lội quen mặt với Tào Qua nên nếu chỉ có một mình Tào Qua, Tiêu Giác tự tin rằng anh có thể mang Cẩn Du đi, nhưng hiện giờ lại nhiều thêm một Tô Hành Ngạo!
Tiêu Giác tuyệt đối không quen biết gì Tô Hành Ngạo, hôm nay thậm chí còn là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, loại nhân vật như anh tuyệt đối không chung một con đường với Tô Hành Ngạo. Tô Hành Ngạo là một pho tượng đại phật ở thành phố B, niên kỉ không khác là bao so với anh nhưng lại là một nhân vật một tay che trời hô gió gọi mưa. Trong nháy mắt Tiêu Giác suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn tận lực không chế sắc mặt của mình, nhìn cái tay đang bóp cổ Cẩn Du của Tô Hành Ngạo và tơ máu trên mặt hắn ta, chắc hẳn là mới nãy bị mảnh sành Cẩn Du đánh vỡ cắt trúng, cho nên mới làm vậy đối với Cẩn Du. Nhưng nhìn dáng vẻ khó chịu lúc này của Cẩn Du nên dù trong lòng Tiêu Giác có hơi sợ Tô Hành Ngạo nhưng anh vẫn tiến lên nắm lấy tay hắn ta nói: "Buông em ấy ra, cho dù em ấy có làm sai điều gì thì tôi cũng thay em ấy giải thích."
Tô Hành Ngạo đánh giá Tiêu Giác, là một người mặt đầu phong sương, thế nhưng lại dám đòi mình thả người, từ khi hắn ngồi lên vị trí gia chủ Tô gia, đã lâu rồi không có ai dám nói với hắn như vậy, không biết vì cái gì, Tô Hành Hạo đột nhiên lại thấy hơi hưng trí. Không thú vị thả Cẩn Du ra, hắn vừa buông tay, Tiêu Giác đã lập tức kéo Cẩn Du về phía mình hỏi: "Không sao chứ, em có sao không?" Cẩn Du có chút ấm ức nấp sau lưng Tiêu Giác, vừa rồi cậu thật sự nghẹn đến độ suýt nữa nếm trải cảm giác chết chóc, cảm giác ấy đáng sợ đến độ đến tận bây giờ cậu vẫn thấy ghê.
Tô Hành Ngạo nhìn hai người, khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn, cái người đàn ông vừa đòi người từ hắn, tuy rằng trong mắt có lộ ra sự sợ hãi nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự kiêu ngạo, chính là cái thể loại kiêu ngạo mà cho dù anh ta có chật vật không sao chịu nổi thì vẫn sẽ không để cho người khác kinh thường, thế thì nếu hắn đánh vỡ sự kiêu ngạo ấy thì sao, hắn rất chờ mong a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT