*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cái người đang mách lẻo ở bên kia ngốc lăng cúp điện thoại, chậm rãi giơ tay lên, sờ sờ mặt, mới phát hiện mình vừa mới đổ mồ hôi lạnh. Trước đây, y làm cơ sở ngầm của chủ tịch, ở trong công ty lăn lộn như cá gặp nước, hiện tại chủ tịch không cần tay trong nữa, liền có nghĩa là y đã thất sủng rồi.
Là y đã nói sai chuyện gì rồi sao?
Tỉ mỉ ngẫm lại mấy chuyện mình mới nói, không phát hiện có gì sai cả. cũng chỉ có một nguyên nhân, chủ tịch không tính giám thị tổng tài nữa, thật sao, ba người ta bắt đầu tin tưởng con trai, tự nhiên cơ sở ngầm như y lại thành người xấu. Nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy mà trái lại còn chảy càng ngày càng nhiều hơn.
Chung Nghi Bân cũng không biết mấy chuyện này, rất nhanh anh đã nhận được mail trả lời của ba Chung, trong mail nói rõ tự anh quyết định là được rồi.
Đã quyết định hạng mục, nhiệm vụ đàm phán kế tiếp liền cứ giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp là được, Chung Nghi Bân liền dẫn Sở Khâm đi tham quan Hàn Quốc. Ở bên Hàn, cảm nhận lớn nhất chính là không có đồ ăn uống đặc sắc, trên đường bán rất nhiều đồ ăn vặt, tùy ý có thể nhìn thấy được ở Trung Quốc. Đi siêu thị tùy tiện mua một lon nước trái cây đều phải hơn một 100 tệ.
Sở Khâm bỏ 5 – 6 lon nước trái cây vào xe mua sắm, người trong siêu thị đều dùng một loại ánh mắt nhìn nhà giàu để nhìn cậu, khiến Sở Khâm nhịn không được giật giật khóe miệng.
Tuy rằng đồ ăn sang quý, nhưng đồ trang điểm lại rất rẻ. Sở Khâm không quá hiểu biết về đồ trang điểm của nữ giới, liền đưa danh sách cho một tỷ tỷ trong nhóm, nhờ cô đi mua giùm.
"Là Lâm Tiếu Tiếu muốn mua phải không?" Tỷ tỷ tiếp nhận, bĩu môi, "Trước khi đi cô ấy cũng có tới năn nỉ chị, bị chị hung hăng cự tuyệt, giờ lại gặp nữa."
Lâm Tiếu Tiếu người này, bình thường tùy tiện, nhưng lại đặc biệt soi mói chuyện mua đồ, đồ trang điểm hiệu gì, mã màu gì, bao nhiêu tiền đều viết ra rõ rõ ràng ràng, mua sai rồi cô ấy còn có thể nổi nóng với người ta, cho nên người trong công ty không quá thích mua đồ giùm cô.
"Ha ha, chị cứ coi như là giúp giùm em đi." Sở Khâm cười năn nỉ tỷ tỷ kia, mời cô ăn một bữa kem ly mới coi như giải quyết xong.
Đã giải quyết chuyện của Lâm Tiếu Tiếu xong, hai người thoải mái đi tham quan. Mua một cây kem lớn ở đầu đường rồi hai người chia nhau ăn, cùng chụp ảnh chung trong máy chụp hình Hàn Quốc kiểu cũ, lại chỗ bói bài Tarot coi bói tình duyên...
Hàn Quốc là một bán đảo, ba mặt toàn biển, thành phố bọn họ đang tham quan cũng vậy, cũng nằm ở ven biển. Mùa thu ven biển có hơi vắng vẻ, không hề có du khách xuống biển chơi đùa, chỉ có thuyền đánh cá dập dìu. Nhìn mấy cái thuyền đánh cá có phong cách khác hẳn kiểu của Trung Quốc, Sở Khâm nhịn không được muốn chụp chung với Chung Nghi Bân một tấm.
"Có thể chụp giùm bọn tôi một tấm được không?" Sở Khâm cười hỏi một cô gái đi ngang qua, cậu không biết tiếng Hàn, nên dùng tiếng Anh để nói.
"Được." Cô gái cười cười, đồng ý.
Chung Nghi Bân không quá thích chụp ảnh, bị Sở Khâm lôi kéo, vẻ mặt mất hứng.
"Cười lên nè!" Sở Khâm bóp bóp mặt của anh, bóp ra một cái mỏ gà con.
"Tách!" Cô gái bắt trúng khoảnh khắc này, chụp lại cảnh Chung Nghi Bân mỏ gà con.
Sở Khâm nhận lấy, lúc thấy tấm hình cậu đã cười bể bụng. Trong hình, Sở Khâm giơ tay bóp mặt Chung Nghi Bân, Chung Nghi Bân né ra sau nhưng vẫn bị cậu bóp trúng, gương mặt anh tuấn biến thành mỏ gà con vặn vẹo, nhìn thế nào cũng thấy mắc cười. Phía sau là trời xanh biển xanh, còn có một vài con hải âu lượn qua đỉnh đầu của hai người, mắt nhìn màn ảnh, vẻ mặt trào phúng.
Đã có mấy ngày fan không nhận được tin tức gì của Sở Khâm, rốt cục hôm nay cũng thấy được một cái weibo, nội dung lại vô cùng quỷ dị.
Sở Khâm V: Hôm nay, ông chủ hỏi tôi, "Tôi và hải âu bên nào đẹp?". Để bảo vệ bát cơm, đáp rằng, "Hải âu không sánh kịp vẻ đẹp của ngài."
Hình đính kèm, chính là ảnh chụp chung của hai người, Chung Nghi Bân mỏ gà con, và hải âu mỏ nhọn nhọn.
Người đại diện của Sở Khâm - Triệu Bách - thấy hình này xong, nhất thời sợ đến mặt đều biến sắc. Hai người này vừa mới có scandal, hiện tại còn đăng hình ái muội như vậy, bộ rất sợ người khác không biết hay sao vậy hả?
"Tôi nói thằng nhóc Sở Khâm này đi đâu, thì ra là qua Hàn chơi với ông chủ đó nha!" Trần Kỷ Minh đi ngang qua phòng nghỉ, nghe thấy mấy nhân viên đang nói về Sở Khâm, nhịn không được dừng bước lại, hỏi một câu.
"Cậu lên weibo của Sở Khâm đi." Người đang tám chuyện nói cho hắn biết một tiếng, liền đắm chìm trong thế giới của di động.
Trần Kỷ Minh vội lấy điện thoại ra kiểm tra, thấy được ảnh chụp chung của Sở Khâm và Chung Nghi Bân, không khỏi cười khinh bỉ. Người này, còn thật không sợ chết, người khác không tìm anh ta phiền phức, chính anh ta đã kéo phiền phức vào người rồi. Mở xem bình luận bên dưới, chờ xem Sở Khâm bị chê cười như thế nào.
【 Á á á, Chung tổng đáng yêu quá hà, tui có thể chơi với cái mặt này cả năm trời luôn đó! 】
【 Vậy mà lại có thể bóp mặt của ông chủ, quả đúng là người thắng của đời người, Khâm Khâm của bọn iêm chính là lợi hại như vại đó! 】
【 Quan hệ tốt chính là quan hệ tốt, người ta ung dung thoải mái, có mấy người tìm tra bị vả mặt có đau hông dạ? 】
Trần Kỷ Minh mở to hai mắt nhìn, tại sao mọi người lại có phản ứng như vậy? Triệu Bách cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng nghiệp cười an ủi: "Triệu ca, anh cũng đừng bận tâm, Khâm ca người ta tự có chừng mực, chưa bao giờ gây ra lỗi gì, bớt lo hơn tổ tông nhà bọn em nhiều lắm."
Nghe được ngữ khí hâm mộ của đồng nghiệp, Triệu Bách nhịn không được đắc ý nhíu mày, suy nghĩ kỹ một chút, đúng là mấy năm nay Sở Khâm chưa từng chọc ra chuyện gì cho anh cả. Chủ yếu là phóng viên đều nói không lại Sở Khâm, có rất ít người có thể chiếm được chỗ tốt từ cậu ấy, đối ngoại cũng khiến cho người khác không bắt lỗi được.
"Vậy cũng đúng." Triệu Bách thu hồi di động, "Sở Khâm nhà chúng tôi, chắc chắn sẽ không gây ra lỗi gì đâu." Nói xong, anh chắp tay sau lưng, ngâm nga một bản nhạc rời đi. Để lại một đám đồng nghiệp trợn trắng mắt.
Rất nhiều chuyện, bạn càng che đậy, càng tránh né, ngược lại sẽ khiến cho người khác càng hoài nghi hơn. Mà khi bạn thoải mái công bố, mọi người lại không hề nghĩ lung tung nữa. Đương nhiên, ở đây cũng có một đám người thoạt nhìn là nghĩ lung tung nhưng lại đoán được chân tướng.
【 Chung Khâm lại phát đường! Còn ngọt hơn cả Mộc Kiều sát vách nữa! 】
【 Đúng nha, Mộc Kiều cũng không có hỗ động! 】
【 Chung tổng phải chăm sóc cho Khâm Khâm của tụi em thật tốt đó, bên Hàn không có thịt ăn, nhớ phải cho ảnh ăn thịt thịt nha! 】 Chung Nghi Bân nằm trên giường trong khách sạn, lúc lướt tới cái bình luận này, anh khẽ nhíu mày, trả lời xong rồi share về nhà mình luôn.
Chung Nghi Bân V: Đảm bảo sẽ cho em ấy ăn no nê *cười xấu xa*
Vừa đăng cái này lên, nhất thời fan đều nổ tung, không có từ gì khác, chỉ còn một đống "Á á á á á".
"Đang xem gì đó?" Sở Khâm vừa mới tắm xong, lau tóc đi tới.
"Xem fan của em bình luận." Chung Nghi Bân đong đưa chân.
Sở Khâm lau khô tóc, nằm úp sấp lên trên người Chung Nghi Bân xem chung với anh: "Bọn họ nói gì?"
"Bọn họ kêu anh đút em ăn thịt." Chung Nghi Bân chỉ chỉ một cái trong đó, quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt thành thật.
"Hửm?" Sở Khâm chớp mắt mấy cái.
"Fan quan tâm em như vậy, anh cũng không thể để cho bọn họ thất vọng được..." Chung Nghi Bân nói, xoay người đè Sở Khâm xuống dưới thân, "Ông chủ mời em ăn lạp xưởng bự, có được không?"
Nhất thời Sở Khâm đỏ bừng mặt, người này, thực sự là chuyện gì cũng có thể đùa giỡn lưu manh được cả.
=============================================
Tiểu kịch trường《
Tập: Nhị Bính là nhân thịt 》
Nhị Bính: Em có biết trong giới bánh của bọn anh được phân đẳng cấp thế nào không?
Khâm Khâm: Bánh còn có cả đẳng cấp luôn hả?
Nhị Bính: Đương nhiên, bánh chay có địa vị thấp nhất, bánh trứng gà thì cao hơn một chút, bính thịt chính là quý tộc
Khâm Khâm: Vậy anh là cái bánh nào
Nhị Bính: Anh chính là vua trong đám bánh, bánh thịt heo, còn tặng kèm hai quả trứng nữa
Khâm Khâm: →_→