*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghĩ rồi lại nghĩ, Vũ Vạn cũng không dám gọi điện thoại đi hỏi Chung Nghi Bân, khẩn khẩn trương trương gọi điện thoại cho Bạch Thành. Bạch Thành nghe xong tiền căn hậu quả, trầm mặc một lát: "Vũ Vạn, nếu như Chu Tử Mông kêu người bắt cóc Thiên Thiên, đã vậy còn cưỡng hiếp con bé, cậu sẽ tha thứ cho Chu Tử Mông sao? 



"Làm sao có thể tha thứ được!" Vũ Vạn lập tức nhảy dựng lên, đối với hắn mà nói muội muội quan trọng không gì sánh được, ai dám chạm vào Vũ Thiên Thiên, thì chính là kẻ đó đang muốn tìm đường chết.

"Vậy cậu nghĩ thử, Nhị Bính sẽ tha thứ Chu Tử Mông không?” Làm ra loại chuyện táng tận thiên lương này, bản thân Bạch Thành đều không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ, không mặt mũi nào đi đối mặt với Chung Nghi Bân.

Vũ Vạn ngây ngẩn cả người, đối với Chung Nghi Bân mà nói, Sở Khâm cũng là bảo bối không cho phép bất kỳ kẻ nào đụng vào, nhưng Chu Tử Mông lại cứ đụng chạm, mà hắn thì đang cố gắng khuyên hai người làm hòa... Nghĩ tới đây, Vũ Vạn không khỏi xuất mồ hôi lạnh cả người.

"Cậu có năng lực tha thứ cho người khác, nhưng hãy nghe tôi khuyên một câu, mau ngậm miệng lại đi, qua một thời gian ngắn rồi đi xin lỗi Nhị Bính." Bạch Thành thở dài, chung quy nhịn không được phải nhắc bạn mình một câu, miễn cho cậu ta lại chạm phải vảy ngược của Chung Nghi Bân, vậy thì tình bạn của bọn họ liền thực sự đi đến hồi kết rồi.

Vũ Vạn để điện thoại xuống, chậm rãi che mặt lại.

"Anh họ, đi được chưa vậy!" Ngụy Ngạn ngồi trong phòng khách đợi nửa ngày, thấy Vũ Vạn gọi điện xong còn chưa đi ra, nhịn không được bước vào hỏi.

"Chắc là tạm thời không đến chỗ Thịnh Thế được rồi, để anh tìm người khác giúp em." Vũ Vạn vô lực nói, bởi vì nhờ có quan hệ với Chung Nghi Bân, hắn cũng quen biết được đạo diễn, nhà sản xuất và vân vân, sắp xếp cho một vai phụ cũng không thành vấn đề.

Sau khi Trâu Ba trở về, càng nghĩ càng thấy giận. Kiều Tô bất quá chỉ là một diễn viên hạng 3, dựa vào cái gì có thể chảnh như vậy, nếu hiện tại không dạy dỗ nó một chút, sau này muốn lừa người lên giường sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

"Kiều Tô sắp có hoạt động gì?" Trâu Ba xụ mặt hỏi trợ lý.

"Gần đây đều làm tuyên truyền cho《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, tuần này sẽ quay Món thập cẩm yêu dấu..." Trợ lý tra ra lịch trình của Kiều Tô vô cùng rõ ràng.

Trâu Ba đốt một điếu xì gà, cách màn khói, mơ hồ lộ ra một đôi mắt tràn đầy ác ý.

Từ biệt thự trở về, Kiều Tô không hề nghỉ ngơi, hiện tại cậu phải đến phòng làm việc của tổng tài. Đã hơn 4h chiều, mắt thấy sắp tan tầm, Chu Chấn – tổng tài của giải trí Ma Thành – đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về sớm, đột nhiên thấy Kiều Tô xuất hiện, hắn rất là ngoài ý muốn.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Chấn thấy sắc mặt của Kiều Tô không tốt lắm, lập tức mở miệng hỏi một câu. Hắn làm tổng tài mấy năm nay, tình trạng của giải trí Ma Thành không tốt lắm, vẫn không có nâng được người mới nào thành siêu sao, chỉ dựa vào mấy ngôi sao có tiếng lâu đời chống đỡ. Gần đây đột nhiên Kiều Tô trở nên nổi tiếng, đồng thời lại có xu thế sẽ nổi hơn nữa, giữ cái cây rụng tiền này lại, hắn sẽ dễ dàng qua được đại hội cổ đông lúc cuối năm rồi.

Kiều Tô đỏ mắt, trừng Chu Chấn một phút, sau đó mới mở miệng với giọng khàn khàn: "Chu tổng, công ty này, tôi không ở lại nổi nữa, cảm ơn ngài đã bồi dưỡng tôi mấy năm qua." Nói xong lời này, cậu liền xoay người rời đi.

"Ấy! Tiểu Kiều!" Chu Chấn vội kéo cậu lại, "Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, sao lại không ở nổi nữa!"

Kiều Tô đỏ mắt nhìn hắn, chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, nhất thời một giọt nước mắt rơi xuống: "Trước khi bước chân vào công ty tôi đã từng nói qua, tôi tình nguyện không cần tài nguyên cũng không bán mình, ngài còn nhớ chứ..."

Đầu óc Chu Chấn lùng bùng, nhất thời liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Người đại diện của Kiều Tô là một tên có ánh mắt thiển cận, gần đây Kiều Tô đang nổi, Chu Chấn nhắc nhở hắn ta nhất định phải giữ Kiều Tô lại, bất kể là dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa. Hiện tại tốt lắm, không ngờ lại dùng tới cái thủ đoạn rẻ rách này! Đây không phải là giữ người, đây rõ ràng chính là đuổi người á!

Chu Chấn tức đến đau gan: "Tên khốn kiếp này, để tôi gọi cậu ta tới..."

"Đừng." Kiều Tô thấp giọng nói, "Tôi không muốn gặp lại anh ta, dù sao hợp đồng cũng đã tới hạn rồi, tôi..."

"Tiểu Kiều!" Chu Chấn lập tức cắt ngang lời chào từ giả của Kiều Tô, hít sâu một hơi, "Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, trước khoan hãy nói về chuyện hợp đồng đã, ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp."

Thật vất vả mới trấn an được Kiều Tô, tiễn người đi về, Chu Chấn nổi giận đi tới đi lui trong phòng làm việc: "Gọi điện thoại cho tên ngốc Lý Lượng kia, kêu cậu ta đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức!" Lý Lượng chính là người đại diện hiện tại của Kiều Tô, tự cho là mình đã làm được một chuyện lớn, lúc nhận được điện thoại của thư ký của Chu Chấn hắn còn đang cười, nào ngờ vừa bước vào phòng làm việc của tổng tài đã bị một chồng tài liệu đập vào mặt.

"Cậu có phải là óc heo không vậy hả! Kiều Tô đang trong thời điểm hết hạn hợp đồng mấu chốt, cậu làm như vậy là sợ Kiều Tô không biết công ty chúng ta chuẩn bị làm khó cậu ta à?" Chu Chấn túm lấy cổ áo của Lý Lượng, đặc biệt muốn đánh cho hắn một trận.

Hôm sau, Kiều Tô đi tới công ty, thư ký mời cậu vào phòng làm việc của tổng tài, trong phòng làm việc có Chu Chấn và một nam nhân khác đang ngồi. Nam nhân kia đeo một cặp kính gọng vàng, cười đến vừa ôn hòa vừa nho nhã, chính là người đại diện kim bài của công ty này.

《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》sắp phát sóng, tuyên truyền phim ngày càng náo nhiệt, Món thập cẩm yêu dấu kỳ này cũng bắt đầu quay gấp.

Ảnh đế Mộ Thần chuyên nghiệp vẫn đến sớm như trước, anh chào hỏi Sở Khâm, mắt nhịn không được nhìn ra phía sau Sở Khâm: "Kiều Tô vẫn chưa đến sao?"

"Dạ, nói là bị kẹt xe một chút, bất quá cũng sắp đến rồi, chắc là sẽ đến ngay thôi." Sở Khâm nhíu mày nhìn anh, "Thần ca, sao lại để ý Tiểu Kiều vậy hả?"

"Nói thừa, đó là vợ anh mà." Mộ Thần hất hất cằm.

Sở Khâm sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, Mộ Thần đang nói tới vai diễn trong phim, Kiều Tô diễn vai hoàng hậu nam, còn không phải là vợ của Mộ Thần – người diễn vai hoàng đế hay sao? Cậu cười đẩy Mộ Thần một cái: "Làm em sợ hết hồn, còn tưởng rằng hai ngươi đang hẹn hò nữa chứ!"

"Khụ khụ..." Nhất thời Mộ Thần ho khan.

"Ai đang hẹn hò vậy?" Thanh âm ôn hòa dễ nghe của Kiều Tô truyền đến từ phía sau.

Sở Khâm quay đầu lại, một tay kéo Kiều Tô qua, khoác vai kề tai nói nhỏ, thanh âm lại lớn đến mức mọi người đều có thể nghe được: "Thần ca vừa mới nói với anh, em là vợ của ảnh đó nha!"

Nhất thời hô hấp của Kiều Tô dừng lại một chút.

"A Thần." Nam nhân đi theo sau Kiều Tô tiến tới mỉm cười chào hỏi.

"Lão Mạc?" Mộ Thần thấy nam nhân mang theo mắt kính gọng vàng, cảm thấy có chút kinh ngạc, "Sao anh lại tới đây?" Người nọ là người đại diện kim bài của Giải trí Ma Thành, nghe nói gần đây không dắt người mới, đã giao thiên vương thiên hậu trong tay ra, chuẩn bị đổi ông chủ, sao đột nhiên lại xuất hiện ở bên cạnh Kiều Tô vậy chứ. Người này rất nổi tiếng trong giới, vốn có tên là Mạc Trác, mọi người đều gọi y là Lão Mạc.

"Sau này tôi sẽ dắt Kiều Tô." Mạc Trác cười cười, chỉ chỉ vào Kiều Tô ở bên cạnh.

Mộ Thần nhìn Kiều Tô, lại nhìn nhìn Lão Mạc, khẽ nhíu mày: "Để giữ Tiểu Kiều lại, Chu Chấn cũng hạ đủ công phu rồi." Lấy cả vương bài ra, thực sự là đã dám hạ công phu.

Lão Mạc cười cười, cũng không nhiều lời, kéo Kiều Tô đi chào hỏi với mấy người khác. Thực lực của người đại diện kim bài quả thật là không phải cỡ người đại diện nhỏ bé không lên được bàn tiệc như Lý Lượng có thể so sánh được. Người trong đài truyền hình, đại đa số y đều quen biết cả, thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho Kiều Tô đi chào hỏi với ai.

Tính cách của Kiều Tô có hơi lạnh lùng, người khác không nói chuyện với cậu, cậu cũng rất ít chủ động đi bắt chuyện, thế cho nên nhân mạch trong giới rất không xong. Lão Mạc là một người khôn khéo, với ai cũng nói được hai ba câu, không bao lâu đã dẫn Kiều Tô làm quen mọi người qua một lần.

"Thằng nhóc này, rốt cục cũng bắt đầu dắt người mới rồi." Thầy Lương gặp Lão Mạc, rất là vui vẻ, lôi kéo y nói chuyện.

Mộ Thần híp mắt nhìn hai người đang đi xa, khẽ hỏi Sở Khâm: "Sao đột nhiên Kiều Tô lại đổi người đại diện vậy? Cậu ấy có biết chuyện, Lão Mạc sắp rời khỏi Ma Thành rồi không."

Tin tức người đại diện kim bài phải đi, các công ty lớn đã sớm biết được, mà công ty bên Mộ Thần, chính anh cũng là một trong những ông chủ, tự nhiên là anh cũng biết chuyện này.

Sở Khâm thở dài, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Mộ Thần.

Chân mày Mộ Thần nhíu chặt, đến cả nắm tay cũng dần siết chặt lại: "Bọn khốn kiếp đó!"

Lúc Chung Nghi Bân tới nơi liền thấy Sở Khâm đang kề tai nói nhỏ với Mộ Thần, hai người kề sát như vậy, gần như sắp đụng vào nhau luôn rồi. Nhất thời anh thấy rất mất hứng, bước vội 2 – 3 bước tới, dùng một tay kéo lấy Sở Khâm ôm vào lòng. Người chung quanh đều nhìn qua phía bên này, lúc này Chung Nghi Bân mới phát hiện động tác của mình có hơi lớn, Sở Khâm đã nằm ở trong lòng ngực mình rồi, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Sở Khâm, anh tìm chuyện nói: "Ăn sáng chưa?"

"... Không phải chúng ta đã ăn chung với nhau rồi sao?" Khóe miệng Sở Khâm giật giật.

Mộ Thần căng cứng mặt, chậm rãi quay lưng lại, vai có hơi run run, vội ho một tiếng liền đi tìm Kiều Tô. Tuy người đại diện kim bài rất tốt, nhưng người này sắp đi tới nơi rồi, cho thấy kế hoãn binh rõ ràng của Chu Chấn. Anh nên đi nhắc nhở Kiều Tô phải bảo trì cảnh giác, đừng để bị lừa gạt.

Sở Khâm đẩy Chung Nghi Bân đang quấy rối ra, sắp sửa ghi hình rồi, cậu còn đang bận lắm nha. Cầm kịch bản đi tìm hai diễn viên, vừa vặn hai người đang ngồi chung một chỗ, cậu liền nói sơ qua kịch bản cho hai người biết.

Bởi vì trọng tâm của bộ phim đặt trên người hoàng hậu nam, lần này kịch bản của chương trình được viết khá có chừng mực, hỗ động của hai nam chính cũng khá là nhiều. Sở Khâm tách hai người ra, giải thích riêng cho mỗi người về một bộ phận, cậu cũng nghiêm túc hỏi ý kiến: "Thần ca, anh có thể chấp nhận chừng mực này được không?"

Dù sao trước đây Mộ Thần vẫn đi theo lộ tuyến ưu nhã thân sĩ, đột nhiên lại chơi thoáng như vậy có thể sẽ bị mất hình tượng.

"Không thành vấn đề." Mộ Thần nhìn bố trí bên trên, khẽ nở nụ cười ở nơi người khác không nhìn thấy được.

Sở Khâm vui vẻ vỗ vỗ vai Mộ Thần, không hổ là ảnh đế đã từng lăn lộn trong show truyền hình thực tế của Hồng Kông, dám chơi lớn như vậy. Xoay người nói với Kiều Tô, sợ Kiều Tô không hiểu, cậu còn cố ý nói rõ một chút: "Lên sân khấu sẽ sắp xếp cho em và Thần ca đùa có hơi ái muội, có được không vậy?"

Kiều Tô đọc thoáng qua kịch bản, chậm rãi gật đầu: "Có thể."

====================================================

Tiểu kịch trường

Nhị Bính: Không vui, em chưa từng hỏi anh như vậy?

Khâm Khâm: ... Nhị Bính Bính, anh có thể chấp nhận chừng mực này hông?

Nhị Bính: Không thể

Khâm Khâm: Tại sao?

Nhị Bính: Quá trong sáng, chúng ta tới chơi trò nào có chừng mực lớn hơn đi

Khâm Khâm: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play