*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc vọt ra thì hưng phấn không thôi, nhưng đến khi đi được một đoạn rồi Hầu Xuyên lại thấy có hơi chột dạ: "Khâm ca, chúng ta cứ như vậy mà dắt Chung tổng đi luôn hả?" Rõ ràng bộ dáng của Chung phu nhân rất tức giận, dù sao Thịnh Thế cũng là sản nghiệp của Chung gia, Sở Khâm cứ trộn lẫn vào chuyện nhà người ta như vậy, nhất định sẽ bị Chung gia làm khó dễ thôi.



"Cậu ta là ai?" Chung Nghi Bân hất hất cằm, chỉ vào trợ lý Tiểu Hầu đang lái xe hỏi Sở Khâm.

Hầu Xuyên trợn trắng mắt, người này mới gặp mặt mình hồi tuần trước, vậy mà bây giờ đã quên mất tiêu rồi, đúng thật là quý nhân dễ quên mà: "Chung tổng, tôi tên là Hầu Xuyên, tuần trước mới vừa được điều sang làm trợ lý cho Khâm ca."

Chung Nghi Bân mở điện thoại ra, kéo kéo danh bạ thì tìm được một người tên Hầu Xuyên, ghi chú là "Trợ lý mới chướng mắt". Sau khi xác nhận mình có phương thức liên lạc của người này, anh cũng không hỏi thêm gì nữa, dặn dò một câu bảo tiểu trợ lý cố gắng làm việc cho thật tốt.

Hầu Xuyên giật giật khóe miệng, cái câu khách sáo hôm nay y chang như hồi tuần trước, ông chủ lớn này, lừa dối người ta cũng không dám có tâm thêm một chút nữa.

Chung Nghi Bân thật sự bị mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, anh không biết người chung quanh, nhưng người chung quanh lại biết anh, loại cảm giác này rất không tốt. Mẹ Chung lấy gương ra cho anh xem, lại lấy ảnh gia đình và ảnh hồi anh còn bé ra, nhờ vậy anh mới tin tưởng mình là người của Chung gia. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đây, đối với lời nói của mấy người này, anh đều phải đánh cái dấu hỏi.

Bởi vì, kể từ khi anh tỉnh lại, suốt sáu ngày trời, không có một ai nhắc tới Sở Khâm ở trước mặt anh. Anh chỉ nhớ mỗi Sở Khâm, thế nhưng mấy người này lại không đề cập tới, mẹ Chung cũng không chịu để cho anh liên lạc với bên ngoài, nói là sợ người khác biết anh mất trí nhớ, công ty sẽ loạn lên, vậy nên cũng không chịu trả di động lại cho anh.

Hành vi của những người trong Chung gia càng khiến anh cảm thấy hoài nghi hơn. Chung Nghi Bân bình tĩnh mặc cho bọn họ biểu diễn ở trước mặt mình, cho đến khi mẹ Chung tìm một nữ nhân lạ lẫm đến giả mạo làm vợ chưa cưới của anh khiến cho anh không có cách nào chịu đựng thêm được nữa.

"Anh cứ nhìn em hoài làm chi vậy hả?" Sở Khâm cúi đầu gởi tin nhắn trả lời cho mấy người bạn định đến bệnh viện thăm cậu nhưng lại không thấy người đâu, họ hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, sau đó ngẩng đầu lên liền đối diện với một cặp mắt sáng long lanh hữu thần. Y như là từ khi bắt đầu lên xe, người này vẫn cứ nhìn cậu mãi.

"Khâm Khâm..." Chung Nghi Bân kêu thử một tiếng, đây là cách xưng hô chỉ có thể gọi lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ.

"Hửm?" Sở Khâm phản xạ có điều kiện mà đáp một tiếng, sau đó mới kịp phản ứng người này kêu cái gì, cậu trộm liếc qua Tiểu Hầu, mặt dần dần đỏ lên, Sở Khâm trừng Chung Nghi Bân một cái, "Có người ở đây, đừng kêu bậy."

Chung Nghi Bân thấy cậu trả lời, nhất thời cao hứng cười toe toét.

Hầu Xuyên ở đằng trước lại run lẩy bẩy, thiếu chút nữa đã tông xe lên vỉa hè luôn rồi. Tính cả mấy ngày nằm viện, cậu đi theo Sở Khâm còn chưa tới nửa tháng, đây là lần đầu lái xe chở hai người. Quan hệ giữa Sở Khâm và Chung Nghi Bân, thân làm trợ lý riêng, đương nhiên cậu đã được biết tới.

Cậu vẫn cho rằng dù hai người có tình cảm thì đó cũng chỉ là tình cảm được thành lập dựa trên quan hệ tiền tài và quyền lợi, không ngờ tới lúc không có ai lại như vậy, ngay trước mặt trợ lý còn có thể thân thiết được nữa!

Tiểu trợ lý bị bạo kích đang yên lặng cân nhắc tới chuyện lúc làm tài xế cho hai người này có nên chuẩn bị nút nhét lỗ tai hay không, phi lễ chớ nghe.

"Sao con có thể để cho tụi nó đi như vậy được chứ?" Mẹ Chung cảm thấy rất bất mãn với cách xử lý của đại ca Chung gia, hiện tại con trai nhỏ đang bị mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi tiểu tiện nhân Sở Khâm đó, lần này còn bị nó lừa đi, vậy chẳng phải là lời nó nói đều thành thánh chỉ hết hay sao. Đến lúc đó Sở Khâm không cho nó nhận mẹ, nó sẽ không nhận thiệt luôn quá.

"Mẹ, em nó chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải bị ngu đi, mẹ lừa gạt nó như vậy chỉ khiến cho bệnh tình của nó trở nặng hơn mà thôi." Chung Gia Bân không để ý tới người mẹ đang cố tình gây sự, liếc mắt nhìn thoáng qua hai mẹ con đang ngồi trên ghế, sau đó anh liền nhấc chân đi vào nhà.

Mẹ con Tô gia vốn đã lúng túng muốn chết rồi mà còn bị người thừa kế của Chung gia nhìn cho một cái như vậy, mặc dù trong cặp mắt thâm thúy kia không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ là một cái liếc mắt đơn giản nhưng lại khiến cho hai mẹ con cảm thấy tâm tư xấu xa của mình đã bị người ta nhìn thấu triệt. Cảm giác không khác gì bị người khác tán cho mấy bạt tai, mẹ Tô kéo con gái đứng dậy, trong lòng oán giận mẹ Chung lại không dám nói ra, chỉ có thể cứng nhắc chào tạm biệt.

Mẹ Chung cũng cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa, khách khí đôi ba câu liền tiễn người về.

Xe là xe của công ty, Hầu Xuyên đưa hai người đến cửa tiểu khu xong liền lái xe trở lại công ty.

Tiểu khu không lớn, chỉ có ba tòa nhà, ở giữa là một khu xanh hóa rất rộng rãi thoáng mát, đào một cái kênh bắc cầu gỗ nhỏ ngang qua. Hiện tại đang là giờ làm việc, người trong tiểu khu tương đối ít, có người già dẫn trẻ con chơi đùa bên bãi đá, ngược lại không bắt gặp được một người trẻ tuổi nào cả.

Hai người cùng băng ngang qua tiểu khu, Sở Khâm theo thói quen giữ khoảng cách nửa bước với Chung Nghi Bân. Cậu là nhân vật của công chúng, Chung Nghi Bân cũng thường xuyên lên tạp chí, từ trước đến nay khi ở bên ngoài hai người vẫn luôn giữ khoảng cách.

Đối với Chung Nghi Bân mà nói toàn bộ mọi thứ xung quanh đều xa lạ, anh chỉ quen mỗi Sở Khâm, cách nhau quá xa khiến cho anh cảm thấy có hơi hoảng hốt. Bước nhanh lên vài bước, len lén đưa tay ra, thử vài cái, nắm trúng ngay bàn tay thon dài kia.

"Sao vậy?" Sở Khâm quay đầu lại nhìn anh.

Chung Nghi Bân không nói lời nào, anh chỉ siết tay chặt hơn một chút, còn cái tay khác thì lại cắm vào trong túi quần, nhìn về phía trước với ánh mắt vô cùng tự nhiên, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Mặc dù tiểu khu này không bằng khu biệt thự của Chung gia, thế nhưng đây cũng là một tiểu khu cao cấp, được đảm bảo an toàn. Sở Khâm cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời lại có chút đau lòng, đành phải để mặc anh, cậu nắm tay Chung Nghi Bân đi về phía trước. Đi đi, trong lòng không khỏi cảm thấy rung động.

Rất lâu rất lâu rồi cũng chưa có nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời như vậy. Loại cảm giác này có chút khẩn trương, lại có chút kích thích, Sở Khâm nhịn không được khẽ cười. Hai người xác định quan hệ lâu như vậy, cái gì nên làm cũng đã làm hết rồi, không ngờ tới nắm tay một cái còn có thể khiến cho cậu cảm thấy hưng phấn đến thế này đây. Hiển nhiên Chung Nghi Bân cũng rất cao hứng, anh còn ngây thơ đung đưa cánh tay nữa kia kìa.

"Đậu Đậu, chúng ta cũng nắm tay đi!" Hai đứa bé đang chơi đùa thấy bộ dáng hai đại ca ca nắm tay rất là vui, thế là nhóc ta liền đề nghị với bạn nhỏ ở bên cạnh.

"Được nha!" Vì vậy hai đứa bé cũng nắm tay nhau, một hai một hai đi về phía trước, còn cố ý đi vòng qua trước mặt Sở Khâm, dùng sức đung đưa cánh tay.

Chung Nghi Bân nhìn mà có hơi sững sờ, hai vật nhỏ này đang cười nhạo anh đấy ư?

"Phụt..." Sở Khâm nhịn không được bật cười, kéo Chung Nghi Bân bước nhanh vào hành lang.

Nhà không quá lớn, là một loại kiến trúc bắt chước phong cách loft. Nóc phòng khách rất cao, khoảng chừng 4 thước, bên trong được trang trí rất tinh xảo, chỉnh thể thiên về phong cách giản lược, nhưng những chi tiết nhỏ cũng rất ấm áp, ví dụ như sô pha được bọc thảm lông, bàn trà gỗ bo tròn. Cũng tựa như con người của Sở Khâm, nhìn qua khéo léo nghiêm cẩn, kỳ thật bên trong lại rất ấm áp.

Phong cách loft: Các căn hộ loft là nơi có không gian rộng trần nhà cao và có nhiều ánh sáng tự nhiên. Một trong những phong cách thiết kế phổ biến nhất mà bạn thấy trong không gian loft thường là sự kết hợp các yếu tố công nghiệp, kim loại với sự ấm áp và màu sắc. Sàn màu gỗ hoặc cement là những lựa chọn phổ biến.





Chung Nghi Bân tò mò đánh giá căn nhà này, đổi dép xong cũng không dám đi loạn. Sở Khâm nhìn Chung Nghi Bân ngoan ngoãn ngồi uống trà trên sô pha, cảm thấy rất là thú vị.

Thời gian tựa như trở về thời điểm hai người mới quen nhau. Lúc đó Sở Khâm còn đang học đại học, bởi vì tiện đường cần lấy một món đồ mới mời Chung Nghi Bân vào nhà ngồi đợi một lát. Khi đó vị thiếu gia này cũng y như vậy, lịch sự ngồi ngay tại chỗ, rất có giáo dưỡng mà không chạm vào bất kỳ thứ gì, anh chỉ tò mò đánh giá chung quanh mà thôi.

"Thật sự là, anh đã quên hết mọi thứ rồi sao?" Sở Khâm sờ sờ đầu anh, bên hông có một mảng tóc bị cạo, nhìn qua có hơi xấu một chút, chắc đó là chỗ bị thương.

"Anh còn nhớ em." Chung Nghi Bân cầm lấy vài khuông hình trên cái bàn nhỏ cạnh sô pha, bên trong là ảnh chụp chung của hai người trên bờ biển, cả hai mặc quần short hoa hòe, cười đến đặc biệt ngốc.

Sở Khâm nhìn anh, lỗ mũi có chút chua xót. Thật ra thì cậu có thể nhìn ra được, cho dù Chung Nghi Bân nhớ mình thì anh cũng chỉ nhớ đến có cái người tên là Sở Khâm, còn những ngày bọn họ sống chung với nhau trước đây chắc là anh không nhớ ra được rồi, cho nên anh mới có chút câu nệ, mới sẽ không vùi vào sô pha thả lỏng cả người như trước đây nữa.

Nhưng mà mấy chuyện này đều không quan trọng, anh ấy quên hết cả thế giới, nhưng chỉ nhớ mỗi một mình mình, như vậy đã đủ rồi. Bọn họ hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu mà.

Sở Khâm hít mũi một cái, kéo anh đứng dậy, cẩn thận nói qua chỗ nào có thể đụng, chỗ nào không thể đụng trong nhà.

"Cái này là ổ cắm điện, đừng đụng vào khi tay đang dính nước, sẽ bị giật đó."

"Đây là phòng bếp, bên trong rất nguy hiểm, anh đừng bước vào."

"Đây là máy nước uống, khi đèn xanh sáng lên mới có thể rót nước nóng."

"Đây là phòng tắm..."

Y như đối đãi với một đứa bé không hiểu chuyện, phải nói cho anh biết mỗi một nơi nguy hiểm trong nhà, rất sợ anh không có thường thức mà làm bản thân bị thương. Chung Nghi Bân hào hứng nghe cậu nói, hoàn toàn không có bộ dáng không kiên nhẫn.

Sở Khâm nói khô cả họng, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 2h chiều rồi, vỗ đầu một cái, lúc này cậu mới nhớ tới hai người còn chưa ăn cơm nữa, thế là Sở Khâm xoay người vào phòng bếp.

Chờ Sở Khâm đi rồi, Chung Nghi Bân mới vươn tay lấy cái remote mở TV, thuần thục chuyển sang đài Thịnh Thế TV. Anh bị mất trí nhớ nhưng lại không ngốc, vẫn còn chút thường thức cơ bản. Người của Chung gia không hề nghĩ tới chuyện anh có thường thức hay không, bọn họ chỉ một mực nhồi nhét tin tức, đã vậy còn đưa một nữ nhân kỳ quái đến lừa anh nữa. Chỉ có Sở Khâm coi anh như một đứa trẻ, chỉ thiếu mỗi bước dạy anh ăn cơm uống nước như thế nào nữa thôi.

Bị người khác đối đãi như một đứa thiểu năng cũng không khiến Chung Nghi Bân nổi nóng. Sở Khâm quan tâm lại dong dài như vậy mới làm anh cảm thấy an toàn.

TV đang phát lại chương trình tối qua, chính là game show của Sở Khâm —— Món thập cẩm yêu dấu. Vốn dĩ đây là một chương trình về món ngon, sau đó biến thành game show, đến bây giờ đã là game show có tỷ lệ xem cao nhất của Thịnh Thế TV rồi.

Kỳ này Sở Khâm vắng mặt, phải điều Tiễn Lương – MC chính của một chương trình khác – sang chống đỡ. Tiễn Lương là một MC có danh tiếng, nói chuyện mang theo một loại ý cười sâu xa, talk show mà anh đang dẫn chương trình rất được hoan nghênh. Nhưng cái sân khấu này đã quen với Sở Khâm, vậy nên anh đứng trên đây vẫn có chút đột ngột.

"Hoan nghênh buổi tối cuối tuần, đúng lúc đi tới Món thập cẩm yêu dấu, tôi là Sở Khâm... phái tới cứu binh, Tiễn Lương!" Miệng lưỡi của Tiễn Lương rất nhanh, đột nhiên đánh vòng khiến cho mọi người cười ha hả.

"Chào mọi người, tôi là Sở Khâm... cộng tác viên, Lâm Tiếu Tiếu, khì khì khì!" Lâm Tiếu Tiếu phản ứng rất nhanh, cô dùng cách nói y như đúc để tiếp lời, đồng thời còn bày ra tiếng cười chiêu bài của mình, cuối cùng bầu không khí vẫn rất sôi động.

Chung Nghi Bân bĩu môi, lúng túng đều sắp tràn ra cả màn hình rồi kìa, anh quay đầu lại nhìn Sở Khâm đang làm gì. Xuyên qua cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy tình hình trong phòng bếp.

Sở Khâm lấy một cái chảo chiên ra, chuẩn bị đặt lên bếp, đột nhiên xương sườn lại dâng lên một trận đau đớn, vuột tay một cái, chảo chiên rơi xuống đất lạch cạch, cả người cũng đau đến mức phải vịn vào bếp.

"Sở Khâm!" Chung Nghi Bân quẳng remote xuống, vội chạy vào trong phòng bếp.

==============================================

Tiểu kịch trường

Khâm Khâm: Em bị thương, không thể nấu cơm cho anh được rồi.

Nhị Bính: Không sao, anh có đồ ăn.

Khâm Khâm: Cái gì?

Nhị Bính: Khâm Khâm, thạch trái cây của anh ~

Khâm Khâm: Hmm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play