*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tối về tới nhà mới hơn 9h, còn chưa vội ngủ, Sở Khâm liền nằm ở trên giường lướt weibo, Chung Nghi Bân hăng hái bừng bừng lấy CD anh âu yếm nhất ra bắt đầu xem. 



"Ultraman —— Taro!" Nhạc dạo quen thuộc vang lên, một người khổng lồ mặc đồ đỏ bay đến từ vũ trụ, trên đầu còn đội cả một cặp sừng. Chung Nghi Bân nhảy lên giường, nằm chung một chỗ với Sở Khâm.

"Anh đây là lượm lại tình cũ đó hả?" Sở Khâm dùng đầu ngón chân chọt chọt lòng bàn chân của anh.

Chung Nghi Bân nhấc chân duỗi tay, kéo người vào trong lòng mình, đè nửa người lên: "Ừm, đúng đó, em bị thất sủng rồi."

Sở Khâm bị anh ép tới nghẹt thở, mặt dán vào màn hình, giật giật thân thể đẩy thuốc dán ra sau, tiếp tục lướt web.

《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》đã bắt đầu tuyên truyền, các tấm ảnh trong phim được lan truyền trên mạng, fan của truyện và fan thần tượng đều rất chờ mong. Ban đầu tuyên truyền là đăng trên weibo của Tống Tiêu, để lộ ra một nửa kịch bản và bàn tay thon dài trắng nõn, nhìn qua khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Sở Khâm đổi qua nick chính, follow weibo của Tống Tiêu và Ngu Đường. Weibo của Tống Tiêu tên là "Quân tử như trúc", được xác thực là tổng tài chấp hành của Giải trí Tinh Hải. Weibo của Ngu Đường cũng là "Ngu Đường", xác thực là tổng tài của tập đoàn Đại Ngư bên Trung Quốc.

Xem thử weibo của hai người, người không chú ý có thể sẽ không phát hiện, nhưng biết quan hệ của hai người liền có thể nhìn ra được, ảnh chụp và nội dung đều có chút liên quan nho nhỏ.

Ví dụ như, chậu hoa nhỏ trong thư phòng của Tống Tiêu, cách vài ngày sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của Ngu Đường; Ngu Đường nói đến tối sẽ đi ăn một bữa hoành tráng, buổi tối Tống Tiêu liền đăng một status "Ăn phình bụng rồi". Tú ân ái mịt mờ mà lại trắng trợn như vậy, thật sự rất thú vị.

Sở Khâm mở weibo của Chung Nghi Bân ra, nhìn trang chủ trống rỗng đã lâu không có đăng weibo mới, cậu mím môi: "Anh còn nhớ mật khẩu weibo của mình không?"

"Không nhớ rõ." Chung Nghi Bân lắc đầu, đến cả mật mã ngân hàng mà anh còn quên mất nữa là, mấy ngày trước vừa mới đến ngân hàng báo mất giấy tờ để sửa mật mã, đến hôm nay còn chưa có hiệu lực, cho nên anh vẫn là một đứa nghèo rớt mồng tơi dựa vào bà xã nuôi.

Sở Khâm suy nghĩ một chút, dùng sinh nhật của Chung Nghi Bân thử, sai mật khẩu; dùng tên kèm sinh nhật, vẫn sai mật khẩu; thử sinh nhật theo lịch âm, vẫn sai. Cậu không khỏi nổi nóng, người này đặt mật khẩu kỳ quái gì vậy hả.

"Sinh nhật của em ngày mấy?" Trong TV, Ultraman đã chế ngự được quái thú, tập này cũng kết thúc, Chung Nghi Bân y như một con bạch tuột, cả người leo lên người Sở Khâm, đột nhiên nhớ tới lúc thử mật mã ở ngân hàng, cô nhân viên thu ngân có nói.

"Có phải là sinh nhật của bạn gái anh không?" Cô gái mặc đồng phục ngân hàng cười đùa, "Nếu như không phải là sinh nhật của mình, vậy nhất định là sinh nhật bạn gái rồi."

"Tôi không có bạn gái." Chung Nghi Bân nói mà không thèm suy nghĩ, lựa chọn cách báo quên mật mã.

Hiện tại ngẫm lại, không có bạn gái, thế nhưng anh lại có bạn trai á! Có thể mật khẩu chính là sinh nhật của Sở Khâm, thực đúng là biết vậy đã chẳng làm rồi.

"29 tháng 9 á..." Sở Khâm thuận miệng nói, đột nhiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Chung Nghi Bân, anh đã buông người cậu ra, đang cầm remote bật tập tiếp theo của Ultraman. Nuốt nước miếng một cái, Sở Khâm thần xui quỷ khiến nhập "890929" vào ô mật khẩu, mật khẩu chính xác, đăng nhập thành công...

Sở Khâm cảm thấy mũi có hơi xót, giơ tay lên xoa xoa chóp mũi, đưa điện thoại cho người bên cạnh: "Đăng nhập được rồi."

"Hửm?" Chung Nghi Bân quay đầu lại nhìn cậu, có chút kinh ngạc, "Mật khẩu là gì?"

"Sinh nhật của em..." Sở Khâm nhỏ giọng nói.

"Thấy chưa, anh biết mà, đảm bảo mật mã ngân hàng cũng là cái này." Chung Nghi Bân đấm ngực giậm chân, móc một cái thẻ vàng từ trong túi ra, hiện tại thẻ này đã bị khóa, phải đợi 7 ngày sau làm mật mã xong mới có thể sử dụng.

Sở Khâm nhìn bộ dạng Chung Nghi Bân nhăn mặt nhíu mày, không phúc hậu bật cười.

"Không cho cười!" Chung Nghi Bân thẹn quá hóa giận, đè Sở Khâm xuống gặm một cái.

"Anh là quái thú à? Thích cắn người như vậy." Sở Khâm đẩy đầu anh ra.

"Đúng rồi, anh là quái thú, hiện tại muốn ăn Sở Khâm Ultraman đây." Chung Nghi Bân cười hề hề, lột quần áo của người dưới thân ra.

Thân thể của chiến sĩ Ultraman có hình giọt nước hoàn mỹ, vô cùng đẹp mắt. Đêm nay quái thú vô cùng hung mãnh, dẫn đến chiến sĩ Ultraman không chống lại nổi, bị trấn áp trên mọi mặt trận.

Ultraman đánh không lại quái thú, bị đè xuống vuốt ve hết lần này đến lần khác. Quái thú dùng cái cây kỳ quái đâm vào trong thân thể chiến sĩ Ultraman, chiến sĩ anh dũng phát ra một tiếng kêu đau. Thời gian chiến đấu của chiến sĩ có hạn, dưới tình huống thiếu hụt nguồn sinh lực bổ sung, dần dần thể lực chống đỡ không nổi, sau khi bắn sóng xung kích một lần liền mất hết khí lực, mà quái thú vẫn dư thừa tinh lực như trước. Cuối cùng, sau khi chiến sĩ Ultraman bị quái thú hành hạ đến hấp hối, Ultraman đã ngủ thật say ở trong lòng quái thú.

Hạng mục 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 đã được ký kết, sau khi xác định tháng sau Thịnh Thế TV sẽ chiếu trong khung giờ vàng, lúc đó chỉ còn tròn một tháng để tuyên truyền. Trailer và các loại quảng cáo lần lượt xuất hiện, mấy diễn viên chính phải lên show truyền hình thực tế cũng được lên lịch.

Lúc này, Sở Khâm nhận được điện thoại của Kiều Tô.

Vai mà Kiều Tô diễn trong bộ phim này, chính là vị hoàng hậu Đoan Tuệ kia, là người đầu tiên, cũng là người duy nhất là hoàng hậu nam trong lịch sử. Nhân vật này quá xuất sắc, quá đặc biệt, chỉ cần bộ phim này hot, nhất định Kiều Tô cũng sẽ nổi theo.

"Khâm ca, nghe nói bộ phim kia của bọn em đã được Thịnh Thế mua..." Kiều Tô nhìn hợp đồng tiếp theo trong tay, không biết nên nói với ai, chờ đến khi tỉnh táo lại đã bấm số của Sở Khâm rồi.

"Ừm, anh cũng mới nghe nói." Sở Khâm cười cười, nhìn bản bố trí chương trình, "Anh đang định gọi điện thoại cho em đây, trong đài chuẩn bị mời em tháng sau đến quay chương trình, sẽ phát sóng vào tuần đầu tiên công chiếu phim."

"Thật vậy sao?" Kiều Tô rất là kinh hỉ, "Vậy... có mời Thần ca không ạ?"

"Đương nhiên, anh ấy là nam số 1, không mời ảnh thì sao chơi được." Sở Khâm cười nói, "Bất quá ảnh khá là bận rộn, nếu như em có gặp ảnh liền hối ảnh giùm anh nha, kêu ảnh nhất định phải tới đó."

"Dạ." Kiều Tô thản nhiên lên tiếng, do dự trong chốc lát, "Khâm ca, công ty đưa cho em một bản hợp đồng gia hạn, là hợp đồng cấp A."

Sở Khâm vừa nghe lời này, liền biết đã xảy ra chuyện gì. Trước đây Kiều Tô ở trong cái công ty đó, chỉ ký được hợp đồng cấp C, đãi ngộ trên các phương diện cũng không tốt, rõ ràng hai năm qua là thời cơ phát triển tốt nhất, nhưng lại không cho cậu tài nguyên tốt hơn, bộ《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》này lại còn là do bên sản xuất chủ động tìm đến Kiều Tô. Hiện tại hợp đồng đã đến kỳ, Kiều Tô lại quay một bộ phim tốt, công ty muốn ký hợp đồng mới trước khi cậu ấy nổi tiếng, miễn cho đến lúc đó lại bị nhiều người đến cướp.

"Em cứ kéo trước, nói là cần phải suy nghĩ cẩn thận, gần đây có hơi bận, kéo dài tới sau khi công chiếu phim rồi mới bàn tiếp." Sở Khâm suy nghĩ một chút, khẽ dặn dò Kiều Tô, sau đó còn nói cho cậu ta biết vài lí do thoái thác, mỗi một cái lí do đều không để cho người khác bắt lỗi được.

Cúp điện thoại, Sở Khâm vẫn còn lo lắng, lại gọi cho Kiều Tô nói thêm vài câu nữa: "Hợp đồng cấp A bên công ty em cũng không phải tốt nhất, còn có hợp đồng cấp đặc biệt nữa, đừng để mấy tên giám đốc kia lừa gạt."

Kiều Tô nghe xong lời này, không khỏi mỉm cười: "Dạ... Còn có, Khâm ca, cám ơn anh." Khắp cả giới giải trí, sợ là sẽ không tìm ra được người nào nhiệt tình như Sở Khâm nữa đâu.

Ba Chung về nước, đương nhiên ban ngày cũng cần phải đến tập đoàn trấn giữ, Chung Nghi Bân làm tổng tài của công ty con, nhận được thông báo đến tập đoàn họp. Đối với Chung Nghi Bân ba cũng là một người xa lạ. Tuy rằng trong mấy ngày nằm viện ba cũng từng đến thăm anh, nhưng lại nói tổng cộng chưa được 5 câu nữa.

Trong cuộc họp nói sơ qua về lưu trình phát triển ra quốc tế của Thịnh Thế, hiện nay có hai sản nghiệp có thể đi đầu phát triển ra nước Mỹ, đã chọn ra hạng mục hợp tác với xí nghiệp bên kia.

Chung Nghi Bân nghe mà như lọt vào trong sương mù, liền trừng hai mắt đờ ra.

Ba Chung ngồi ở ghế chính giữa trên bàn họp, Chung Gia Bân ngồi ở bên tay phải ông. Chung Nghi Bân thì lại ngồi ở khúc giữa, trộn lẫn cùng một chỗ với mấy tổng tài khác, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa nhìn liền hiểu ngay. Hiển nhiên cao tầng của Thịnh Thế đã tập mãi thành thói quen với loại sắp xếp này rồi.

Ngược lại Chung Nghi Bân cũng không có chú ý tới điểm này, dù sao nghe không hiểu, anh liền nhìn chằm chằm vào ba với ca ca, vốn dĩ hai người lớn lên rất giống nhau, động tác, thần thái cũng không khác nhau là bao, vừa nhìn liền biết không phải con trai ông Vương nhà hàng xóm rồi. Mà mình, hình như giống mẹ nhiều hơn một chút thì phải.

Nhận thức như vậy khiến anh có hơi buồn bực, thoạt nhìn, IQ của mẹ kém xa ba á...

【 Anh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. 】 Chung Nghi Bân ủy ủy khuất khuất gởi tin nhắn cho Sở Khâm.

【 Nghe không hiểu liền giả bộ, sau khi ba nói xong thì gật đầu, lúc người khác vỗ tay liền vỗ theo. 】Rất nhanh Sở Khâm đã trả lời lại, còn kèm theo cả một biểu tình sờ đầu chó nữa.

【 Trước đây quan hệ giữa anh với ba có tốt không? 】 Chung Nghi Bân hỏi, ngẩng đầu liếc nhìn ba, người nọ đang trừng mình, có chút căm tức với hành vi chơi điện thoại của anh, cặp mắt tràn ngập sát khí, 【 Được rồi, thoạt nhìn không tốt lắm đâu. 】 Họp xong, ba Chung kêu riêng hai đứa con trai vào phòng làm việc của chủ tịch.

"Chuyện miếng đất sao rồi?" Ba Chung châm một điếu thuốc, nhìn về phía con trai nhỏ xuyên qua làn khói. Một tháng không gặp, nhìn qua thằng nhóc này lên tinh thần rất nhiều, ánh mắt cũng hữu thần hơn trước đây.

"Hoa gia đang chuẩn bị tiền, bất quá số tiền quá lớn, ngoại trừ tư bản Đại Ngư, không ai có thực lực này. Hiển nhiên Ngu Đường sẽ không cho họ mượn tiền, Hoa gia chuẩn bị buông tha cho cổ phần của Sóng Cũ." Chung Nghi Bân lưu loát trả lời, anh luôn theo dõi hạng mục này, bảo trì liên hệ mật thiết với Ngu Đường, theo sát hướng đi của Hoa gia nhất thanh nhị sở.

"Ừ." Ba Chung gật đầu một cái, nhận được ám chỉ của con lớn, chậm rãi thở dài, "Vụ án của Sở Khâm, con có để ý tới không?"

Chung Nghi Bân ngẩng đầu nhìn thoáng qua ba mình, lại nhìn đại ca mặt không thay đổi, không biết tại sao đột nhiên ba lại hỏi vụ này: "Nghe nói đã tìm được chứng cứ then chốt rồi."

"Chuyện này liên quan đến mẹ con, nhưng không phải do mẹ con làm, ba hi vọng con đừng hiểu lầm, chuyện kế tiếp, cứ để ba xử lý." Ba Chung đưa cho cậu một tờ giấy, bên trên viết về vấn đề liên quan đến chuyện điều tra hiện tại, là tin nhắn mẹ Chung đã gởi.

Hôm qua đại ca Chung gia đã cân nhắc thật lâu, vẫn nên nói chuyện này cho ba biết thì hơn, dù sao dính đến mẹ và đệ đệ, anh rất khó lòng xử lý cho tốt được. Phương pháp xử lý của ba Chung chính là, trực tiếp nói cho con nhỏ biết, đỡ để cho nó gặp trở ngại trong chuyện kế tiếp.

Chung Nghi Bân nhìn tờ giấy kia hồi lâu, trầm mặc cỡ năm phút, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tự con tra." Việc này giao cho ai anh cũng thấy lo lắng, nếu thật sự dính đến mẹ, đại ca và ba sẽ chọn cách giấu diếm anh, thậm chí là không giải quyết được gì. Bây giờ chỉ thấy được mặt ngoài, rốt cuộc mẹ có tham dự hay không, Chu Tử Mông lại đóng vai gì trong này, chuyện liên quan đến an nguy của Sở Khâm, anh phải biết rõ ràng.

Chung Gia Bân nhíu mày, vừa định mở miệng cản, lại bị ba Chung giơ tay lên ngăn lại: "Cuối cùng con cũng khôn lớn rồi, chừng nào con có thể bằng một phần mười anh mình, ba cũng sẽ không cần quan tâm thay con nữa."

Lời này nghe vào có chút không được tự nhiên, Chung Nghi Bân khẽ nhíu mày một cái, nhưng vì Sở Khâm, anh vẫn mặt dày mày dạn xin nhân mạch, nhân thủ của ba mình.

Buổi tối, lúc Sở Khâm gặp lại Chung Nghi Bân, chỉ thấy phía sau anh còn có một người ngoại quốc tóc vàng theo cùng.

"Anh ta là ai vậy?" Sở Khâm chớp mắt mấy cái.

"Điều kiện trao đổi sau khi đòi nhân mạch bên chỗ ba anh." Chung Nghi Bân ỉu xìu nói, "Một bác sĩ tâm lý."

"Hé lô, tôi là Dave." Bác sĩ tâm lý nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

Sở Khâm giật giật khóe miệng: "Xin chào, tên này có hơi quen tai."

"À, vậy nhất định là cậu đã chơi Plants vs Zombie rồi." Dave nói, giả giọng của Dave điên cuồng trong game, "Quào, Zombie ăn não của mi!"

Sở Khâm: "..."

=======================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Nhị Bính đại chiến cửa hàng Zombie Dave 》

Dave điên cuồng: Chỗ của tôi có công cụ tốt nhất, dùng để đối phó với Zombie rất thích hợp

Nấm nhỏ phun nước Khâm Khâm: Có cái gì?

Dave điên cuồng: Nấm yêu ánh mặt trời, thuốc biến lớn bức tường hạt, có thể giết chết bí đỏ vợ chưa cưới đội thùng sắt

Nấm nhỏ phun nước Khâm Khâm: Mua cái nào được hơn ta?

Bức tường hạt Nhị Bính: Mua cái thuốc biến lớn bức tường hạt kia kìa

Nấm nhỏ phun nước Khâm Khâm: →_→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play