*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở ma ma cố gắng làm cho biểu tình của mình bình thường trở lại, nhìn Chung Nghi Bân đang cẩn thận kéo thảm qua đắp cho Sở Khâm, bà mở miệng hỏi thử: "Sao con lại đối xử với Sở Khâm nhà dì tốt vậy hả? Dì chưa từng gặp qua ông chủ nào tốt vậy cả." Tốt đến mức ngủ chung trong một cái chăn với nhân viên, tốt đến mức chạy đến nhà nhân viên ăn Tết rồi còn ôm người vào lòng ở trước mặt ba mẹ người ta.
Bàn tay đang giấu dưới thảm của Chung Nghi Bân khẽ nắm lấy tay của Sở Khâm, anh cúi đầu nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu: "Con mất trí nhớ, tỉnh lại chỉ nhớ rõ em ấy, đối với con mà nói, em ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."
Sở ma ma nghe mà trong lòng lộp bộp một tiếng, có một loại cảm giác tê dại truyền từ đỉnh đầu xuống ngón chân, tục xưng là y như bị sét đánh. Là người thường, có ai bị mất trí nhớ mà chỉ nhớ rõ một nhân viên của mình, như vầy cũng quá khác người rồi đó!
Lúc mẹ mở miệng nói chuyện, Sở Khâm cũng đã bị đánh thức, nghe Chung Nghi Bân nói một câu như vậy, lỗ tai của cậu nhịn không được đỏ bừng lên. Bất đắc dĩ bầu không khí quá xấu hổ, cậu không dám mở mắt, chỉ có thể lặng lẽ véo hông của Chung Nghi Bân một cái ở trong thảm.
Đón giao thừa kết thúc, Chung Nghi Bân trực tiếp ẵm Sở Khâm còn đang giả bộ ngủ trở về phòng. Nhìn động tác thành thạo, tự nhiên như vậy, biểu tình trên mặt Sở ma ma đã sắp không giữ vững nổi nữa.
"Ba nó, anh có cảm thấy, hai đứa thoạt nhìn rất không thích hợp không." Sở ma ma đá đá Sở ba ba đang cắn hột dưa crốp crốp.
"Có gì không thích hợp?" Vẻ mặt của Sở ba ba mờ mịt, nhìn thoáng qua Chung Nghi Bân đang ẵm ngang Sở Khâm lấy khuỷu tay mở cửa, nhíu nhíu mày, "Khâm Khâm quá gầy, em coi Nghi Bân người ta kìa, chỉ cần một tay đã ẵm được nó rồi."
Sở ma ma liếc mắt, vỗ một cái vào đầu của tên đầu gỗ kia: "Ngốc chết ông luôn đi." Nói xong, thở phì phò trở vào phòng, cứ tiếp tục như vậy không được, bà phải nghĩ biện pháp.
Sở ba ba bị đánh đến ngã về phía trước, mờ mịt ngẩng đầu, gãi gãi ót.
"Alo, chị dâu hả, năm mới vui vẻ." Sở ma ma gọi điện thoại cho chị dâu bên nhà mẹ đẻ, "Dạ, Sở Khâm đã về rồi, nhưng lại chưa có bạn gái."
Nhất thời mợ Sở Khâm ở bên kia hăng hái lên: "Vậy cái cô bé mà chị nói với em hồi hôm bữa, đến Tết để hai đứa nó ra gặp nhau một lần đi."
"Dạ, em đang định nói chuyện này với chị nè." Sở ma ma cúp điện thoại, ngồi ngay đầu giường đờ ra.
"Con trai mới 27, em gấp cái gì." Sở ba ba không hiểu nổi sự sốt ruột của vợ, làm một giáo sư nhân dân quanh năm tiếp xúc với người trẻ tuổi, ông khá là hiểu rõ bọn trẻ bây giờ, với tuổi tác của Sở Khâm, hiện tại đang là thời điểm để phát triển sự nghiệp. Cũng không phải ngoại hình không bắt mắt hay là nhà nghèo mà phải sợ không cưới được vợ, con trai mình ưu tú như vậy, cho dù có tới 40 tuổi cũng là một cái bánh bao được mọi người tranh đoạt.
"Em không vội được sao? Lửa cháy đến nơi rồi kia kìa!" Sở ma ma cắn răng, nếu mà không vội nữa thì con trai cũng bị người khác bắt cóc mất rồi, thấy chồng mình vẫn là bộ dáng không thông suốt, bà chỉ có thể mở miệng nhắc nhở, "Anh thấy thằng bé Chung Nghi Bân này thế nào?"
"Vô cùng tốt nha, tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, tính tình không có gì chê, ông chủ tốt như vậy, có đốt đèn lồng cũng tìm không ra." Sở ba ba cười híp mắt nói, nếu hiệu trưởng cũng được như vậy thì tốt quá rồi.
"Anh có từng gặp qua, nam nhân thích nam nhân chưa?" Sở ma ma không thể nhịn được nữa liền nói một câu như vậy, nói ra rồi bà lại hối hận, ông xã nhà mình vốn bảo thủ, hiện tại cũng chưa chắc chắn, nếu như tạo thành hiểu lầm gì đó, vỡ lở ra sẽ đắc tội với Chung Nghi Bân, công tác sau này của con trai sẽ gập ghềnh hơn nhiều lắm.
"Gặp rồi nha." Sở ba ba nói với vẻ mặt bình tĩnh, "Anh lớn như vậy, có chuyện gì mà chưa gặp qua chứ. Làm sao vậy, Chung Nghi Bân thích nam nhân hả?" Nói tới điểm này, Sở ba ba nhịn không được nhíu nhíu mày, ông không quan tâm tới giới giải trí, cho nên cũng không biết Chung Nghi Bân có tin đồn gì.
"Em cũng không biết... Em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi." Sở ma ma không nói thêm nữa, khoát khoát tay ý bảo chồng đi ngủ, ngày mai còn phải đến nhà bà nội của Sở Khâm.
"Lời đồn trong giới giải trí, 9/9 đều là giả, anh thấy thằng bé Nghi Bân này rất tốt." Sở ba ba quyết giữ ý mình nói.
Sở ma ma không thèm phản ứng ông nữa, đưa lưng về phía ông mà trong lòng vẫn còn phiền muộn.
"Có phải mẹ em đã nhìn ra rồi không?" Trong phòng cách vách, Sở Khâm nhỏ giọng hỏi Chung Nghi Bân.
"Chắc vậy, ít nhất là cũng đang hoài nghi." Chung Nghi Bân duỗi tay ôm lấy người vào trong lòng xoa xoa, "Không sao đâu, để dì tự đoán ra cũng tốt, đỡ phải bị dọa đến."
"Dạ..." Sở Khâm lặng lẽ nắm lấy một góc áo ngủ của Chung Nghi Bân, không thể không nói, có người cùng đối mặt khiến cậu không còn cảm thấy sợ như vậy nữa, duỗi đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, chuyện sớm hay muộn, không nghĩ đến sẽ không thấy phiền não. Nghĩ thoáng một chút, tâm tình được thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Hai người ôm lấy nhau, cùng vượt qua năm mới ấm áp. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hai người cùng đón năm mới kể từ khi yêu nhau tới nay.
"Sau này năm nào chúng ta cũng sẽ ở cạnh nhau." Chung Nghi Bân hôn một cái lên trán cậu.
Sáng hôm sau, Sở Khâm dậy thật sớm, chúc Tết ba mẹ. Bởi vì đã bắt đầu đi làm có thu nhập, ba mẹ sẽ không lì xì nữa, ngược lại là Sở Khâm đưa tiền mừng tuổi cho hai ông bà.
Cười tủm tỉm lấy hai bao đỏ thẫm cho ba mẹ, trong lòng Sở Khâm cảm thấy rất là thỏa mãn. Chung Nghi Bân ở bên cạnh học theo, cũng lấy hai bao lì xì ra mừng tuổi ba mẹ Sở Khâm.
Sở ma ma cứng đờ cả người: "Nghi Bân à, con không cần phải đưa cái này đâu..."
"Nhập gia tùy tục, con rất thích chú và dì, ở trong lòng cũng xem hai vị như ba mẹ của mình vậy." Chung Nghi Bân nói với vẻ mặt thành khẩn.
"Nếu có một đứa con trai giống con, chú nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh luôn đó." Sở ba ba vui vẻ nói, tiếp nhận tiền lì xì của Chung Nghi Bân, "Đã cho tiền mừng tuổi, vậy sau này phải làm con trai của chú rồi!"
"Dạ, ba ba!" Chung Nghi Bân nhân cơ hội trực tiếp kêu ba ba luôn.
Khóe miệng Sở ma ma giật giật, miễn miễn cưỡng cưỡng nhận tiền mừng tuổi của Chung Nghi Bân, biểu tình lại không khác gì đang nhận khoan điện.
Ngày mùng một phải đến thăm nhà ông bà nội. Chung Nghi Bân không hề có tự giác của khách, thí điên thí điên theo một nhà Sở Khâm đi thăm bà nội.
Ông nội của Sở Khâm đã tạ thế, bà nội ở chung với nhà của bác hai.
"Chung Nghi Bân!" Em họ nhà bác hai vừa mới tốt nghiệp đại học, thấy Chung Nghi Bân hai mắt liền sáng lên.
Biết được là ông chủ của Sở Khâm, người trong nhà bà nội đều rất khách khí với Chung Nghi Bân. Cô em họ nhìn chằm chằm vào Chung Nghi Bân, chờ đến khi Chung Nghi Bân nhìn qua, lại nhịn không được ngượng ngùng cúi đầu.
"Anh họ, quan hệ của anh với Chung tổng tốt lắm hả?" Em họ Sở Cẩm nhỏ giọng hỏi Sở Khâm.
"Ừm." Sở Khâm đáp qua loa, quan hệ giữa cậu với em họ không quá thân, từ nhỏ trong nhà đã kêu cậu nhường nhịn cô em này, có thứ gì tốt cũng phải đưa cho em gái trước, nhưng cô em gái này đã bị cả nhà chiều hư, vô cùng tùy hứng, đã vậy còn bắt cậu gánh tiếng xấu thay, lâu ngày dài tháng, cậu không có cách nào thích cô em gái này được.
Sở Cẩm lại không thèm để ý đến anh họ lạnh nhạt, đỏ mặt nhìn lén Chung Nghi Bân: "Anh ấy chưa có bạn gái hả?"
Sở Khâm khẽ nhíu mày, không thèm để ý tới cô ta, lôi kéo Chung Nghi Bân đi ăn trái cây. Buổi trưa cả nhà ăn cơm cùng nhau, Chung Nghi Bân ngồi ở bên cạnh Sở ba ba, Sở Cẩm liền nhanh tay lẹ mắt chạy theo sau, ngồi ở phía bên cạnh còn lại của Chung Nghi Bân.
"Tiểu Cẩm, sao con lại ngồi ở đó?" Bà Sở thấy cháu gái ngồi sai chỗ, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì câu này mà người một nhà đều xoay đầu lại nhìn bọn họ, nhất thời Sở Cẩm đỏ mặt. Bác hai trai và bác hai gái nhìn thấy bộ dáng này của con gái, hé miệng cười: "Nghi Bân vẫn chưa có bạn gái phải không?"
Nghe nói như thế, Sở Khâm liền mất hứng, đang định mở miệng nói, Chung Nghi Bân ở bên kia đã trả lời trước rồi: "Đã có đối tượng muốn kết hôn."
Nhất thời sắc mặt của bác hai trai có chút tiếc nuối, ánh mắt con gái nhà mình rất cao, đều chướng mắt với đối tượng mà bọn họ giới thiệu. Sống trong thành phố nhỏ, bọn họ biết đi đâu để tìm cao phú soái đây? Thật vất vả mới thông qua Sở Khâm biết được một người, vậy mà người ta lại sắp kết hôn tới nơi.
Bữa cơm ở nhà bà nội này, Sở Khâm ăn mà trong lòng nghẹn khuất, nhưng không ngờ tới chính là, chuyện càng nghẹn khuất hơn đang nằm ở phía sau.
Mùng hai đến nhà bà ngoại, mợ lôi kéo cậu nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.
"Vốn tưởng con có bạn gái liền định lùi lại, hiện tại tốt lắm, vừa lúc cô bé kia cũng về nhà ăn Tết, xem ngày không bằng đúng ngày, cứ hẹn ngay tối nay đi." Mợ là một người có tính tình mạnh mẽ, nói làm liền làm.
"Không cần đâu mợ, con chưa định hẹn hò." Sở Khâm mím môi, giương mắt nhìn mẹ mình.
Sở ma ma làm như không thấy được con trai mình đang xin giúp đỡ, trái lại còn nói chêm vào: "Mẹ đã nghe nói về cô bé kia rồi, điều kiện tốt lắm, học thạc sĩ bên nước ngoài về, đang đi làm ở thủ đô, là cục truyền hình gì đó, chuyên môn quản bên mấy đứa ấy." Mợ bắt đầu giới thiệu cô gái kia, ba cô là một viên chức nhà nước, trong nhà cũng có tiền, căn bản cũng không dám giới thiệu cho những nhà bình thường, cũng chỉ có Sở Khâm có điều kiện tốt như thế, mới dám mai mối thôi.
"Mợ đã hẹn với con gái người ta rồi, dù cho con có không thích cũng phải đi gặp thử, không thôi sau này mợ biết phải ăn nói thế nào với người ta đây?" Mợ tận tình khuyên bảo, ba của cô bé này đang quản hạng mục của cậu Sở Khâm, đây là người trăm triệu không thể đắc tội.
==========================================
Tiểu kịch trường
Khâm Khâm: Em không muốn xem mắt
Nhị Bính: Không sao, anh đi cùng em
Khâm Khâm: Anh đi có ích gì?
Nhị Bính: Anh đi đối phương liền coi trọng anh
Khâm Khâm: (⊙ o ⊙) Vậy càng không thể đi!!!