- Vậy mấy ng chiếm bàn đi! Tui đi mua đồ ăn. – Chi nói rồi chạy đến chỗ bán hàng. Kim và Nam cũng đi tìm bàn trống ngay sau đó.
- Chị ơi, cho em 2 bánh sandwich, 1 hambuger, 1 bánh mì kẹp xúc xích, 1 cốc sinh tố cam, 1 cốc coca, 1 cốc capuchino. – Chi kể một lèo.
- Đợi chị một lúc nha! – Nói rồi chị bán hàng chạy vào trong. Còn Chi, nó đứng đó hát vởn vơ như tự kỉ. Một lúc sau, chị nhân viên đã ra trên tay cầm những thứ đồ ăn nó gọi đc đặt ngay ngắn trên khay.
- Đây, của em hết 65k! – Chị đưa cho nó. Nó đưa tiền rồi nhanh nhảu đi tìm chỗ bọn nó ngồi.
- Ê ê, ở đây nè con đui! – Kim vẫy vẫy cái tay, nó chạy đến rồi đặt đồ ăn ngồi xuống.
- Đui con khỉ! Mày thử tìm bọn mày trong biển ng xem! – Nó phản bác.
- Thui thui chị đại, chị ăn cho em yên! – Nam cười rồi nhét miếng sandwich thẳng mồm nó ko cho nó nói. Kim thấy thế hóa ghen, đút cho nó ko đút cho cô ăn. Kim xụ mặt, Nam thấy thế thì phì cười vì bộ dạng của cô.
- Đây, ghen hả? A nào! – Nam chìa chiếc bánh xúc xích trc mặt Kim. Cô hơi vui trong lòng rồi há miệng cho Nam nhét thức ăn vào.
- E hèm, hai anh chị tình tứ phết nhở? Có biết có ng đang ăn gato nãy giờ ko? – Nó nói khiến hai anh chị nhà kia cười lớn. Kim giơ miếng sandwich còn lại trc mặt nó, giọng nói ngọt sớt:
- Ứ ừ, em thích thì em làm. Ng kia ko thích thì ra chỗ khác cho ng lớn tình tứ nhe! Mang theo miếng bánh cho đỡ đói! – Kim đuổi khéo Chi. Nó hậm hực cầm miếng bánh+cả bánh hambuger đi mất. Còn hai “ng lớn” kia thì cười ha hả. Đi một lúc nó chẳng biết đi đâu đành lên sân thượng hóng gió.
Nó rất thích nơi này a. Từng làn gió mát rượi phả vào mặt làm tan biết hết mọi u phiền. Nó ngồi xuống ghế đá gần đó, hơi lạnh chuyền đến mông làm nó nhột nhột. Bóc vỏ bánh ra, vứt vào thùng rác gần đấy rồi ăn ngon lành. Bình thường, trong truyện ngôn tình thì nữ chính sẽ gặp nam chính trên sân thượng là chiếm đa số. Nó vừa nghĩ ngợi cảnh mình gặp “chàng soái ca” của mình thì tủm tỉm cười. Vừa đu chân vừa nghiêng ngả ng hát. Bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai nó, nó giật mình rồi quay lại.
- Mày làm gì ở đây vậy? – Đó là Kiệt. Nó hơi ủ rũ vì ko như mình mong đợi rồi tránh sang một bên cho Kiệt ngồi.
- Hóng gió và ăn. Còn mày? – Nó gặm gặm, mắt nhìn trời mây.
- Giống mày thôi. Gì mà ủ rũ thế? – Kiệt nhìn thấy ngay nét mặt của nó, quan tâm hỏi han.
- Thì là thế này… - Nó bắt đầu kể cái thứ nó vừa mơ mộng ra. Nghe xong, Kiệt ôm bụng cười như một đứa trốn trại. Nhìn nó nói ngắt ngứ:
- Haha… mày tưởng tượng… quá siêu quá đỉnh. Tao… bái mày làm… sư phụ! HAHAHAHA!!! – Kiệt vẫn ko thôi cười đc. Còn nó thì hơi ấm ức rồi cũng nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
- Ủa, vậy là tao ko đủ để làm “chàng soái ca” của mày hả? – Đang cười bỗng cậu ta dừng lại, nhìn thẳng mặt nó nói.
- Họ ga lăng, đẹp trai, phong độ chứ ai như mày?! Như thằng điên trốn trại. – Nó lườm hắn nói.
- Xí, kệ tao. Tao đc quyền tự sướng mà! – Hắn nói rồi lấy tay vuốt tóc.
- Chẳng thèm chấp loại tiểu nhân. – Nó nói rồi lại gặm tiếp. Như chợt nhớ ra điều gì, nó quay sang hắn. – Ê, sao lúc tao thấy mày ngồi trên xích đu, trông bùn quá vậy? Có tâm sự kể nghe coi! – Nó vỗ ngực.
- Ủa, mày thấy hả? – Hắn ngạc nhiên nhìn nó.
- Ừm, nhìn lúc đó mày bùn bùn ghê cơ. – Nó kéo dài.
- Hừm, kể cho mày cũng chẳng sao. Thật ra là tao đang thích một đứa. – Hắn nói, nhìn vào khoảng không vô tận.
- Im, mày ám chỉ tao less hả? – Hắn liếc nó. Nó chỉ cười trừ. Hắn nói tiếp. – Nhỏ tên Linh Anh, hotgirl toàn khối, tính tình e dè, thục nữ. Tao với nhỏ chơi với nhau mới mấy tháng. Ở cạnh nhỏ tao thấy mình hạnh phúc lắm! – Hắn kể, những kỉ niệm ngọt ngào của hai ng lại ùa về.
- Ừm, hiện tại mày muốn tỏ tình với nó chứ gì? Chuyện nhỏ, tao có thể giúp mày! Tao với nhỏ cũng chơi rất thân nhe. Hai đứa hay tâm sự với nhau nên tao dò tin tức hộ mày cũng dễ! – Nó vừa xoa cằm vừa suy nghĩ.
- Thật ko? Mày giúp tao tí! – Hắn giật mình nhìn nó năn nỉ.
- Dễ thôi mà! Nhưng phải có hậu tạ tao mới làm đc! – Nó nhìn hắn cười nham hiểm. Hắn nhìn rồi nghĩ ngợi một lúc.
- Vậy… đãi mày ăn trong vòng một tuần thì sao? – Hắn nhìn nó. Nó nghe tới đồ ăn thì mắt sang lên, vội gật đầu đồng ý. Hắn nhìn vậy cười thỏa mãn rồi nói. – Nhưng phải hoàn thành nhiệm vụ đã!
- Ok, việc gì cũng đc miễn có đồ ăn cho tao. Hên túi tao sắp hết tiền, tưởng phải nhịn vài bữa tiết kiệm. Yeeee! – Nó nói rồi nhảy cẫng lên. – À, tao triển khai luôn đây! – Ko đợi câu trả lời của hắn, nó chạy như bay tìm lớp của Linh Anh. Còn mình hắn trên đó, nở nụ cười tươi. Hắn ko biết mình cười vì ai nữa, Chi hay Linh Anh. Nhưng hắn cứ cười rồi nằm dài trên ghế đá.
~ Ở lớp Linh Anh~
Sau một hồi ngó ngó nghiêng nghiêng, trong đầu nó lóe sáng khi có một bạn vừa đi ra.
- A, bạn gì ơi! Cho mình hỏi! – Chi vội gọi.
- Ờ, có gì ko? – Đó là một cậu con trai có vẻ khá khó gần.
- Bạn cho mình hỏi Linh Anh có ở trong lớp ko? – Nó vừa hỏi vừa nhìn ngó vào nhìn.
- Chắc giờ đang ở thư viện. – Nói rồi cậu ta bước đi. Nó cảm ơn một tiếng rồi phóng ra thư viện tìm Linh Anh.
~Ở thư viện~
- A, kia rồi! – Nó hởn hở khi tìm thấy cô đang đứng trước giá truyện, mắt chân chân nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay.
- Hế lô em iu! – Nó chạy nhanh đến bên Linh Anh.
- Ơ, chào bà! Đến đây chi vậy? – Cô gập cuốn truyện lại rồi kéo nó ngồi ra bàn.
- Hì hì, tìm em iu chứ làm gì? – Nó cười toe toét.
- Thôi thôi kiểu gọi đấy đi! Nghe sởn ra gà ko à! Mà tìm tui có việc gì ko? – Linh Anh cười rồi nhìn nó.
- 1 là nhớ, 2 là hỏi một số chuyện. – Nó nói giọng nghiêm túc.
- Ừ ừ, chuyện gì? Nói đi! – Cô cười.
- Mẫu bạn trai của mày là gì? – Nó nói tỉnh bơ.
- Hả? – Cô ngạc nhiên.
- Mẫu bạn trai của mày là gì? – Nó chịu khó lặp lại lần 2.
- Tự nhiên nói chuyện này chi vậy? – Cô nói, hai tay chạm vào má trông rất dễ thương. Mặt hơi hơi hồng nhẹ.
- Biết chứ làm gì! Trả lời coi nào! – Nó cười, lộ hàm răng trắng thẳng đều tăm tắp.
- Ò…ừm… Chỉ cần yêu tui thật lòng là được. Còn cần có trái tim nhân hậu nữa. Nhưng đặc biệt cần có… - Cô nói giọng gắt ngứ làm nó tò mò.
- Có gì? – Nó hỏi tới.
- Cần có… tài nấu ăn tuyệt vời nữa. – Cô hơi ngượng. Nó ngớ ra. Đúng rồi ta, Linh Anh ko giỏi nấu ăn. Những món cô nấu ra, khi ăn chỉ có nước gặp diêm vương.
- Uh, mà mày có bạn trai chưa? – Nó cố hỏi thêm cho Kiệt.
- Bạn… bạn trai á? Ko… ko đâu! Làm gì có ai thèm rước tớ về chứ! – Cô cười trừ. Từ nãy đến giờ toàn bị nó hỏi mấy thứ nhạy cảm nên mặt cô cứ nóng ran.
- Vậy tốt, tui về trước nha! Bye! – Chạy ra khỏi thư viện, ko quên chào cô một tiếng.
- Ừ bai, tạm biệt! – Cô cười. Ngượng quá quên mất tiêu định hỏi nó tại sao hỏi cô mấy câu kì cục rồi.
~Khi về nhà~ ( trời chập tối)
- Ê, thằng chó Kiệt ới ời! – Nó vừa về đến nhà đã hét um sùm làm hắn đang ngồi xem tivi nhíu mày.
- Mày làm gì mà vừa về nhà đã hét rung trời đất thế hả? Lại còn kêu tao là chó nữa! – Hắn giơ tay bẻ rắc rắc, vẻ mặt đậm sát khí.
- A~, đại ca bớt giận! Tại tiểu nhân sang nhà bạn học nhóm nên hơi lâu. Mà tui hỏi được Linh Anh rồi đó! – Nó vừa kể lể xong đã tự hào đập tay vào ngực khoe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT