Dù đang ở trong bóng tối, ánh mắt của Mặc Dạ vẫn sáng ngời như ngọc lưu ly, tầm mắt của y sóng sánh như một làn suối mát chảy vào trong thần kinh của Ngô Vận.

Trái tim của Ngô Vận không hiểu vì sao đập nhanh.

Rõ ràng đó là ánh mắt của Chu Ngự nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt, giống như có cái gì đó từ trong đôi mắt kia tỏa ra bao lấy bầu không khí xung quanh Ngô Vận.

“Giống như vậy đó.” Mặc Dạ cười cười rồi rời khỏi người Ngô Vận.

Ngô Vận thở dốc vì kinh ngạc, hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

“Mời ngươi về sau không cần đùa giỡn với ta như vậy.” Âm thanh Ngô Vận lạnh lùng.

“Đương nhiên. Nếu như tôi trêu đùa anh thì Chu Ngự sẽ không vui.” Giọng điệu của Mặc Dạ nghe có vẻ như y thật sự để ý đến Chu Ngự.

Bởi vì trong hang động rất tối mà đạn sáng đã sớm mất đi công hiệu nên hắn chỉ có thể nương theo tiếng bước chân của Mặc Dạ mà đi, đột nhiên hắn vấp phải một khối đá khá to dưới chân, lảo đảo suýt ngã xuống nhưng lại được Mặc Dạ đang đi đằng trước đỡ lấy.

“Hì.” Mặc Dạ cười khẽ “Anh sẽ không chết đâu.”

“Vì sao ta lại không thể chết?” Ngô Vận đứng vững lại cười hỏi.

“Nếu anh chết thì Chu Ngự sẽ rất đau buồn.”

Mặc Dạ xoay người qua chỗ khác nhưng không có đi tiếp.

“Sao vậy?”

“Cho anh chút ánh sáng để tránh khỏi bị té đập đầu.”

Vừa dứt lời thì thấy phía trước mơ hồ có vài tia sáng nhỏ màu xanh bay tới.

Tiếp theo là một đám côn trùng nhỏ có ánh sáng xanh bay thành rừng về phía Ngô Vận.

Ngô Vận hết hồn không dám động đậy, mà đám côn trùng phát sáng này bám trên đất và bám lên các vách tường xung quanh, thắp sáng cả một lối đi.

“Đừng sợ, chúng nó sẽ không hút khô anh đâu.” Mặc Dạ nghiêng mặt cười.

Ngô Vận sững người, nhìn bộ dáng của Chu Ngự như vậy làm cho hắn có cảm giác như anh không thuộc về thế giới này.

Bọn họ một đường đi tới, hai bên vách tường có vô số khe nứt to nhỏ đủ cả, giống như là những cái mồm của quái vật muốn nuốt bọn họ vào bụng.

“Ngươi muốn có thứ gì từ Chu Ngự?” Ngô Vận hỏi.

“Nếu như tôi nói tôi muốn biến anh ấy thành con mồi, anh sẽ làm gì nà?”

“Giết ngươi.” Sắc mặt Ngô Vân đen thui.

“Ha ha ha…” Cơ thể của Chu Ngự bị Mặc Dạ điều khiển cười đến gập người, giống như nghe được câu chuyện cười vớ vẩn nào đó.

“Ngươi cảm thấy ta không biết lượng sức mình, phải không?” Ngô Vận hỏi lại.

“Đúng vậy, quả thực không biết lượng sức mình. Nhưng đây cũng chính là điều mà tôi thưởng thức nhất ở con người.”

“Cái gì?”

“Vì để có được thứ quan trọng nhất của mình mà không ngần ngại trả một cái giá đắt, cũng không sợ liệu bản thân có đủ sức hay không mà nhất quyết phải làm cho bằng được, thật sự là rất kì diệu.”

Ngô Vận nhìn bóng dáng cao ngất của Chu Ngự tựa hồ như nhìn thấy sự cô độc chỉ thuộc về Mặc Dạ.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn có được thứ gì từ Chu Ngự?”

“Anh ấy… Là chất dinh dưỡng của tôi…” Mặc Dạ trả lời.

Ngô Vận không thể nhận ra câu nói này là đùa giỡn hay nghiêm túc.

“Anh ấy là chất dinh dưỡng duy nhất của tôi, giống như tôi là ký sinh vật của anh ấy vậy. Nếu một ngày mà vật chủ chết đi thì tôi đây cũng không thể sống nổi.” Mặc Dạ cười cười.

“Sự so sánh này thật đặc biệt, ta chưa từng nghĩ có một ngày sẽ nghe được những lời này thốt ra từ miệng của một sinh vật cấp S.”

Bọn đi ngày càng xuống sâu, mà những thứ trên vách hang khiến Ngô Vận ngây dại.

Trên vách hang có rất nhiều nụ hoa của Hoa Thược Dược Tử Vong, chúng nó đang trong trạng thái chưa nở hoa, hình thể so với Hoa Thược Dược Tử Vong kia nhỏ hơn rất nhiều.

Ngoài ra trong hang động còn có những sinh vật bé nhỏ khác, bề ngoài của chúng không khác gì những đội viên bị biến dị trước đó, trên lưng mọc vẩy, con mắt trắng bệch, không có thị giác, thoạt nhìn có vẻ là kiệt tác của mấy cái nụ hoa này. Chúng nó tựa hồ cảm nhận được sự tồn tại của Ngô Vận và Mặc Dạ nhưng không dám tới gần.

“Đây chính là nguyên nhân mà các người bị dụ dỗ tới đây. Đám Hoa Thược Dược Tử Vong này cần con người cung cấp chất dinh dưỡng hoặc trở thành tay sai của chúng.” Mặc Dạ nói.

“Vậy cái đó… Nụ hoa bự bự đằng kia có phải là hậu đại của Hoa Thược Dược Tử Vong?” Ngô Vận kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Mặc Dạ trả lời.

Ngô Vận rút con dao ra đề phòng, mấy cái nụ hoa này có thể tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.

“Không cần phải phiền phức như vậy đâu.” Mặc Dạ dừng chân lại vươn cánh tay ra, có một lực lượng vô hình khuếch đại toàn bộ không gian.

Ngô Vận bỗng nhiên cảm thấy ngực mình nặng trịch như đang chịu phải một lực đè nén rất lớn, trái tim như sắp bị nghiền nát.

Mà đám nụ hoa xung quanh giống như bị cướp đi sinh mệnh, tất cả đều héo rũ rớt xuống đất và vỡ nát.

“Ngươi… Ngươi giết chúng nó?” Ngô Vận lấy tay che mũi, trong hang động lúc này tràn ngập mùi hôi thối.

Mặc Dạ hơi nhướng mày “Cũng có thể coi là vậy… Đám Hoa Thược Dược Tử Vong này bị bệnh hết rồi.”

“Cái gì? Bị bệnh? Lần đầu tiên ta nghe nói như vậy đó.”

“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Mặc Dạ bắt đầu tăng tốc, Ngô Vận rất nhanh đuổi kịp theo, Mặc Dạ đeo mặt nạ bảo hộ của Chu Ngự lên rồi nói với Ngô Vận “Mau đeo mặt nạ bảo hộ của anh lên đi.”

Ngô Vận nhanh chóng đeo lên, xem ra lần này Mặc Dạ thật sự nghiêm túc.

“Sinh vật Nibelungen cũng bị bệnh nữa hả?” Ngô Vận vẫn cho là sinh vật nơi đây vô cùng mạnh mẽ, lại có được tuổi thọ vĩnh cửu, sao có thể bị bệnh được chứ.

“Đương nhiên. Dạ Linh cũng vì bệnh độc mà bị tuyệt chủng đấy thôi.” Mặc Dạ trả lời “Mà Hoa Thược Dược Tử Vong kia dụ dỗ các người tới đó cũng bởi vì đứa nhỏ nó bị bệnh sắp chết, rất cần chất dinh dưỡng để tiếp tục sinh sôi nảy nở.”

“Ra là thế.”

“Có lẽ, rất nhanh sẽ đến lượt tôi thôi.” Giọng nói của Mặc Dạ quanh quẩn không dứt trong hang động, mang theo một chút ma mị như âm thanh đầy sự cám dỗ chết chóc vang lên từ tận đáy của Địa ngục.

“Cái gì?”

Ngay lúc đó trước mặt bọn họ xuất hiện tia sáng nhỏ, bọn họ đã đến được chỗ lối ra.

Thời điểm bọn họ bước ra ngoài thì Ngô Vận bị khung cảnh trước mặt làm ngây ngẩn cả người.

Trước mắt là một cánh đồng cỏ bát ngát có ở vùng quê nông thôn, điểm trên những lá cỏ xanh mướt là vài bông hoa nhỏ màu đỏ xinh đẹp, một làn gió thổi nhẹ qua, những bông hoa nhỏ đó nương theo làn gió khẽ bay lên không trung rồi hạ xuống tiếp tục bám lên những lá cỏ khác.

Nhìn kỹ thì mới phát hiện những bông hoa nhỏ đó là một loài côn trùng.

Khung cảnh trước mặt quả thực rất đẹp nhưng Ngô Vận ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, đó là bọn họ làm sao để trở về đây?

Cùng với… Ngô Vận liếc nhìn thiết bị định vị trên cổ tay mình.

“Tại sao tín hiệu của bác sĩ Đồ Linh vẫn báo lại?” Ngô Vận ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ.

“Cái gì? Các người ở trong hang động kia không có gặp bác sĩ Đồ Linh?”

“Ta cũng không biết nữa, những người đó đều đã bị biến dị hết rồi, căn bản không thể nhận ra ai với ai được.”

Mặc Dạ thả tên đội viên trên vai xuống, sau đó nhắm mắt ngửa đầu như đang cảm nhận gì đó.

Đột nhiên y chợt xoay người lại chạy thật nhanh vào trong hang động.

“Hey! Mặc Dạ! Ngươi muốn làm gì? Ngươi cũng biết đó là thân thể của Chu Ngự! Đừng có tùy tiện làm bậy!”

Ngô Vận nhanh chóng cầm dao đuổi theo.

Tốc độ chạy của Mặc Dạ khác xa người thường, thậm chí Ngô Vận còn có cảm giác là y đang bay chứ không phải chạy.

Đám côn trùng phát ánh sáng xanh đuổi theo Mặc Dạ, nhìn lướt qua trông giống một làn khói xanh mờ ảo.

Ngô Vận dẫm nát một nụ hoa của Hoa Thược Dược Tử Vong mục nát trên mặt đất, cũng may là hắn có đeo mặt nạ, nếu không sẽ bị thúi chết.

Bọn họ lại lần nữa quay lại cái chỗ lớn nhất trong hang động.

Ngô Vận hít thở hổn hển rốt cuộc cũng đuổi kịp Mặc Dạ.

Đám côn trùng phát ra ánh sáng xanh thắp sáng toàn bộ không gian.

Mặc Dạ ngửa đầu nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt lại.

Ngô Vận bị cảnh tưởng trước mắt làm cho ngây dại.

Ở trên đỉnh chóp chỗ mà Hoa Thược Dược Tử Vong bị Mặc Dạ giết chết có cái gì đó đang ngọ nguậy.

“Đó là cái gì vậy…” Ngô Vận híp mắt nhìn.

Phần đầu tiên chui ra trông giống cái đầu của con người, có điều dính đầy chất dịch đặc nhớp nháp nên không nhìn rõ vẻ mặt.

Ánh mắt Mặc Dạ nhìn về phía đó mở to, một luồng sức mạnh bá đạo làm chấn động bầu không khí xung quanh, giống như sóng đạn công kích bốn phương tám hướng.

Xung quanh là một trận yên tĩnh nhưng Ngô Vận cảm thấy được một luồng uy áp cường đại, hô hấp của hắn bị tắt nghẽn tại yết hầu, nhịp đập của trái tim so với bình thường phải dùng hết sức lắm mới có thể nhảy một cái, đại não như bị tê liệt không thể phán đoán tình huống hiện tại, ngay cả con dao trên tay cũng tựa như nặng ngàn cân.

Chỉ nghe rầm một tiếng, một người từ trên đỉnh chóp rớt xuống đất.

Cả người hắn ta run rẩy, tay chân cứng còng, giống như vì bị sức mạnh của Mặc Dạ đè ép nên không thể hít thở.

Mặc Dạ đi tới nhấc chân đạp lên đầu hắn ta, trên mặt là biểu tình cực kì lạnh lùng. Mà đây là lần đầu tiên Ngô Vận thấy Mặc Dạ lộ ra biểu tình như vậy.

Cái người bị y dẫm lên đầu vươn tay nắm lấy mắt cá chân y, hòng ngăn y dùng sức đạp nát đầu hắn ta.

Ngô Vận phát hiện thiết bị định vị trên cổ tay hắn ta liền cả kinh nói “Hắn chính là bác sĩ Đồ Linh!”

“Nhưng bây giờ đã không phải.” Mặc Dạ nhấc chân lên thoát khỏi tay của hắn ta rồi tính đạp mạnh một cước xuống.

Nhưng hắn ta linh hoạt né qua một bên, chân Mặc Dạ dẫm nát phần mặt đất sát bên đầu hắn ta.

Đồ Linh nhảy dựng lên nhanh chóng phóng ra ngoài, phản ứng nhạy bén của hắn ta hoàn toàn không giống con người.

Hắn ta không có đi như con người mà leo bò lên vách tường giống y chang con thằn lằn rồi lách người chui vào một cái lỗ hang.

“Hắn rốt cuộc bị cái gì vậy! Bề ngoài của hắn không có giống với những đội viên bị biến dị!” Ngô Vận chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy.

“Hắn mới chân chính là kẻ được Hoa Thược Dược Tử Vong lựa chọn.”

Mặc Dạ nhắm mắt lại, đám côn trùng phát ra ánh sáng xanh đang bay lởn vởn đột nhiên như bị cái gì đó điều khiển tụ lại thành một chùm bay vào cái lỗ hang mà Đồ Linh vừa mới chui vào hồi nãy.

Hơn mười giây sau, đám côn trùng phát ra ánh sáng xanh bay ra khỏi lỗ hang đến quanh quẩn bên người Mặc Dạ.

“Sao vậy? Ngươi là sai chúng nó đi giết bác sĩ Đồ Linh?” Ngô Vận hỏi.

“Đúng vậy, nhưng tiếc là đã thất bại. Khoảng cách giữa tôi và Chu Ngự quá xa, hơn nữa sau khi bị dịch tủy sống của Chu Ngự lây nhiễm, năng lực không thể phát huy đến cực đại.” Mặc Dạ xoay người đi về phía lối ra “Đi thôi, chúng ta trở về.”

“Trở về? Sao trở về đây? Ngươi có thể kêu phi cơ đến đây sao?”

Ngô Vận đi theo Mặc Dạ, tên đội viên vẫn còn hôn mê bất tỉnh trước lối ra.

Ngô Vận sờ cổ gã thì thấy mạch còn đập.

“Ngại quá, tôi không có công năng vô tuyến điện. Bất quá mang anh bay một đoạn đường là có thể.”

Vừa dứt lời, một con chim khổng lồ vừa mới tấn công bọn họ trước đó bay tới đáp xuống trước mặt.

Ngô Vận khẩn trương tột độ muốn rút dao đâm nó thì Mặc Dạ không nhanh không chậm đi đến trước mặt nó.

Nó cúi thấp đầu để cho Mặc Dạ vươn tay xoa đầu nó, giống như nó nguyện ý phục tùng đối phương.

“Đi lên đi.” Mặc Dạ xoay người lại hất cằm với Ngô Vận.

Lúc này Ngô Vận mới nhớ ra Mặc Dạ là sinh vật cấp S, y dĩ nhiên có năng lực thao túng sinh vật cấp thấp hơn mình mà.

“Vậy còn bác sĩ Đồ Linh… Hắn sẽ ra sao?” Ngô Vận lo lắng hỏi.

Mặc Dạ liếc mắt nhìn lối ra của hang động “Tôi cũng không biết… Thế giới này đang xảy ra biến hóa nào đó. Mà bác sĩ Đồ Linh, tôi hay các người, đều chỉ là một phần nhỏ trong sự biến hóa này.”

Mặc Dạ cúi người túm lấy tên đội viên kia lên lưng chim, dùng dây thứng cố định gã vào cổ chim, Ngô Vận cũng bước nhanh lên lưng chim, sau đó bọn họ thật sự là bay lên a.

Vận tốc của gió rất lớn, Ngô Vận phải dùng sức bấu chặt lấy cổ chim mới miễn cưỡng không bị thổi bay.

Khi bọn họ bay qua một phiến rừng rậm, bóng dáng căn cứ thấp thoáng ẩn hiện, chim khổng lồ bắt đầu hạ cánh xuống.

“Sao vậy? Chúng ta còn chưa tới nơi mà…”

Ngô Vận nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Mặc Dạ gật gà gật gù trông có vẻ rất buồn ngủ.

“Hey! Mặc Dạ!”

Mắt thấy Mặc Dạ sắp rớt xuống, hắn nhanh chóng vươn tay túm y lại.

“Tôi… Tinh thần lực của tôi đã đến cực hạn rồi… Giúp tôi… Giúp tôi đưa Chu Ngự trở về…”

“Cái gì?”

Chim khổng lồ hạ cánh ngày càng nhanh, Ngô Vận bị gió táp vào mặt cơ hồ không thể mở nổi mắt, giống như đang chạy như bay về phía chân trời.

Lúc chim khổng lồ rớt xuống đất, nội tạng của Ngô Vận như bị đảo lộn tùng phèo cả lên.

Hắn thuận tay cởi bỏ dây thừng được Mặc Dạ cố định cho bọn họ trước đó ra, ba người té rầm xuống đất. Cảm thấy sức nặng trên người giảm bớt, chim khổng lồ sải cánh bay đi.

Ngô Vận thở hổn hển một chập, hắn nghiêng mặt thấy chim khổng lồ đã bay xa.

Mà căn cứ… Cũng còn rất xa…

“Mẹ nó…” Ngô Vận loạng choạng đứng dậy đi tới bên cạnh Chu Ngự lo lắng nhìn anh, xác định mạch vẫn còn đập, hô hấp ổn định thì mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là làm thế nào để đưa hai cái tên bất tỉnh nhân sự này về căn cứ đây?

Mà lúc này, Tống Trí đang ở trong làm việc thì nhận được tin tức khẩn cấp từ nhóm nghiên cứu Mặc Dạ.

“Tống tiên sinh! Sinh vật cấp S kia… Mặc Dạ… Số liệu kiểm tra bệnh tật của hắn không được bình thường!”

Bàn tay đang cầm tách trà khẽ cứng đờ “Không bình thường? Thế nào là không bình thường?”

“Lúc trước thân nhiệt của hắn vẫn duy trì ở mức nhiệt độ bình thường của con người, nhưng sau khi trải qua đợt kiểm tra thì phát hiện thân nhiệt của hắn giảm tới âm ba mươi độ… Hô hấp ổn định của hắn cũng dần dần chậm lại… Giống như tất cả chức năng của cơ thể đều rơi vào trạng thái suy yếu tột độ…” (Tội em nó quá T^T)

“Nghe đây, tuyệt đối không được mở cửa phòng của hắn ra! Các người ai cũng không được tiếp cận hắn!” Tống Trí đặt tách trà rồi đi ra ngoài.

“Vâng, thưa Tống tiên sinh!”

“Tình trạng này của hắn đã kéo dài bao lâu rồi?”

“Sau khi Chu Ngự đi chấp hành nhiệm vụ được một lúc thì hắn liền nằm im trên giường, không hề cử động qua.”

Vài phút sau, Tống Trí đi tới phòng của Mặc Dạ, cách một bức tường thủy tinh nhìn y.

Theo kết quả kiểm tra, thân nhiệt của y giờ đã giảm tới âm tám mươi độ, ngay cả nhịp tim cũng chậm hơn hai, ba giây so với bình thường.

Tống Trí không nói gì, hắn biết rõ, ở khoảng cách này Mặc Dạ có thể đọc được suy nghĩ của hắn, cũng như Mặc Dạ truyền lại ý nghĩ của mình.

Hơn mười giây sau, Mặc Dạ giống như đang khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Tống Trí, hắn không thu được bất kì tin tức nào.

Tống Trí híp mắt lại, theo góc độ này thì hắn chỉ có thể thấy mái tóc đen bóng của Mặc Dạ cùng với bóng dáng nằm nghiêng của y.

Mặc Dạ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Ngay sau đó, giám sát viên tới nói cho Tống Trí biết thân nhiệt của Mặc Dạ lại giảm thêm mười độ nữa, nhịp tim cơ hồ sắp ngừng lại.

Điều này làm cho Tống Trí vô cùng lo lắng.

Chẳng lẽ di dịch tủy sống của Chu Ngự không thích hợp với Mặc Dạ nên bị đào thải? Làm cho thân thể y suy yếu?

Tống Trí đập mạnh lên bức tường thủy tinh: Mặc Dạ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy?

Mặc Dạ đang mê man bỗng dưng mở miệng “Chu Ngự đang ở vị trí cách căn cứ khoảng 2 km về hướng tây bắc… Mau phái người đi cứu anh ấy…”

Thanh âm của y truyền vào đầu Tống Trí.

Tống Trí ngẩn người nói “Sao ngươi biết? Điều này sao có thể? Chu Ngự đang chấp hành nhiệm vụ tìm kiếm bác sĩ Đồ Linh cơ mà!”

Thanh âm suy yếu của Mặc Dạ lần nữa vang lên “Mau đem anh ấy trở về… Ta cần anh ấy…”

Thanh âm của Mặc Dạ nghe có vẻ suy yếu cực độ, đây là lần đầu tiên Tống Trí thấy được sự mệt mỏi của y.

Một khắc kia, Tống Trí chợt nhận ra, từ khi Chu Ngự trở lại đây, Mặc Dạ chưa có hấp thụ dinh dưỡng. Cho dù là một sinh vật cường đại đến thế nào nếu không có hấp thụ dinh dưỡng thì chỉ có nước chết. Mà đã mấy tháng trôi qua, đây quả thực là cực hạn của Mặc Dạ. (Ahuhu tội quạ)

Tống Trí lập tức phái phi cơ theo lời của Mặc Dạ đi tìm Chu Ngự.

Mà trong lúc này, Chu Thanh đang ngồi theo dõi gân lá của thực vật qua kính hiển vi.

Đôi mắt của cậu đầy tơ máu, mấy ngày qua cậu thức cả ngày lẫn đêm để quan sát mẫu vật của thực vật.

Có một người nhẹ nhàng đi đến cạnh cậu, đưa một cái chén tới bên tay cậu “Ngài nên ăn chút gì đó đi.”

Âm thanh ôn nhuận vang lên, tâm tình vốn chuyên chú căng chặt của Chu Thanh nháy mắt giãn ra. Cậu rời mắt của khỏi kính hiển vi vươn vai ưỡn mình, nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ánh Đình.

“Giáo sư Bạch…”

“Có thể nói cho tôi vì sao ngài lại thức trắng đêm như thế không? Ngài đã quan sát thực vật đó lâu lắm rồi đó.” Bạch Ánh Đình ngồi lên cái bàn của Chu Thanh, hai chân của hắn vốn thon dài, dáng vẻ ngồi lên bàn trông còn đẹp mắt hơn, không hề có chút bất lịch sự nào.

Chu Thanh ngửa cằm, trong lòng cậu hiểu rõ thời gian đã không còn nhiều lắm. Nếu khối u lại tái phát thêm một lần nữa, bác sĩ Daniel sẽ không còn tinh thần giải phẫu cho cậu nữa. Hơn nữa số lần giải phẫu càng nhiều thì não càng bị tổn thương nặng hơn. Vì thế cậu muốn tận dụng chút thời gian ít ỏi ở Nibelungen để hoàn thành công trình nghiên cứu của mình.

Mà trong số những nghiên cứu viên ở đây, người có thể trao đổi với cậu trong lĩnh vực này chỉ có mình Bạch Ánh Đình.

Chu Thanh đưa ba mẫu vật đến trước mặt Bạch Ánh Đình.

“Đây là cỏ đuôi chim bồ câu [1], sinh vật cấp E, thuộc nhóm thực vật không có năng lực tự chủ như động vật và là thực vật không có hệ thống thần kinh.”

“Tôi biết.” Bạch Ánh Đình gật đầu “Trong ba hàng mẫu này, hàng mẫu đầu tiên là bị đóng băng trong tủ lạnh sau đó được lấy ra, hàng mẫu thứ hai đang sắp mất đi sinh mệnh, còn hàng mẫu cuối cùng là hoàn toàn tử vong. Ngài có phát hiện gì từ ba hàng mẫu này?”

“Lúc trước chúng ta đều cho rằng, không cần có ánh sáng mặt trời, cho dù không cần nước hay bị sinh vật khác phá hư thì thực vật Nibelungen vẫn có thể tiếp tục sinh trưởng, với lại sinh mệnh của chúng có thể kéo dài đến hàng ngàn năm.”

“Đúng vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta đến đây để nghiên cứu và tìm hiểu để giải mã sự trường thọ của chúng, vận dụng điều đó lên con người.”

“Nhưng cỏ đuôi chim bồ câu này… Hàng mẫu thứ nhất và thứ hai có đầy đủ ánh sáng mặt trời, mưa, thổ nhưỡng cùng với độ ấm và độ ẩm thích hợp nhưng lại bị héo, nguyên nhân là do đâu? Còn hàng mẫu cuối cùng hầu như đã tử vong hoàn toàn. Tôi một mực tìm kiếm nguyên nhân tử vong của nó thì phát hiện… Trên phiến lá của cỏ đuôi chim bồ câu đang héo dần có những chấm đen li ti. Về phần cỏ đuôi chim bồ câu chết chính là bị những chấm đen này ăn mòn!” Ánh mắt Chu Thanh sáng ngời nhìn Bạch Ánh Đình, cậu đang đợi câu trả lời của hắn.

“Cậu có tiến hành xét nghiệm những chấm đen đó không?”

“Lúc đầu, tôi cho rằng những chấm đen này xuất hiện là do thiếu khuyết thành phần dinh dưỡng nào đó hoặc là bị sâu ăn, nhưng sau khi xét nghiệm… Thì tôi cho rằng đây chính là một mầm bệnh độc nào đó! Không chỉ có vậy, trải qua mấy ngày nay quan sát nhiều loại thực vật khác nhau, tôi đoán là ở Nibelungen đang xuất hiện một loại bệnh độc, một khi bị loại bệnh độc này truyền nhiễm, thì sinh vật nơi đây… Ít nhất là thực vật, sẽ mất đi năng lực tự chữa lành, không ngừng suy nhược cho đến khi chết đi.”

“Mất đi năng lực tự chữa lành?” Lông mày tao nhã của Bạch Ánh Đình nhíu lại.

Điều này làm cho Chu Thanh khẩn trương lên, có phải suy đoán của mình bị đối phương cho là chuyện cười?

Tuy rằng tự tay cậu quan sát, kiểm tra và đo lường các loại thực vật rồi cho ra kết luận, tất cả đều dựa trên lý thuyết và thực nghiệm nhưng không phải là không có căn cứ.

“Ở thế giới của chúng ta, con người cũng tốt, sinh vật bình thường cũng tốt, đều có hệ thống miễn dịch, điều này giúp chúng ta có thể phòng chống bệnh tật. Chỉ là một khi bệnh độc phá hủy hệ thống miễn dịch này thì tình huống sẽ trở nên khó giải quyết, ví dụ như là HIV. Chúng ta giả dụ như…Thế giới của chúng ta cũng có một loại bệnh độc tương tự giống vậy thì sẽ có bao nhiêu sinh vật bị truyền nhiễm?”Bạch Ánh Đình nhìn về phía Chu Thanh “Ngài quan sát chỉ là thực vật cấp E và cấp D, vậy còn thực vật cao cấp thì sao? Những sinh vật khác thì sao? Chúng nó có thể chống lại bệnh độc này không? Nếu như chống lại được, sinh vật liệu có thể sẽ tiến hóa thêm một hình thức phản kháng bệnh độc khác không?”

Chu Thanh ngây người, cậu không ngờ Bạch Ánh Đình còn có lối tư duy sâu xa hơn cả cậu.

“Vì sao lại nhìn tôi như vậy?” Bạch Ánh Đình chống tay lên bàn, cúi người tà tà liếc nhìn Chu Thanh.

“Bởi vì…” Trong thời gian ngắn Chu Thanh không thể nào hình dung tâm tình của mình.

“Bởi vì tôi so với những người phàm phu tục tử càng dễ dàng đuổi kịp suy nghĩ cao siêu của cậu?” Bạch Ánh Đình nở nụ cười.

“Đúng vậy.” Chu Thanh gật đầu “Thí nghiệm của tôi cho rằng… Tôi cần nhiều hàng mẫu hơn, không chỉ là thực vật cấp E hay D… Mà còn cả thực vật cao cấp hơn nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play