“Vị bác sĩ La Ân này… thoạt nhìn có chút đáng yêu?” Ngô Vận vốn ngủ cạnh Chu Ngự bỗng mở miệng.
“Mặc dù có chút giống Tống tiên sinh nhưng anh ta cũng đáng yêu đó chứ.” Lí Khiêm cũng ngồi dậy phiền muộn nói “Chừng nào mới quay lại căn cứ của chúng ta đây a? Mỗi ngày ngủ trên sàn nhà riết thắt lưng tôi gãy mất…”
Tại căn cứ số 5 trong lúc này vẫn lâm vào tình trạng phong bế.
Tống Trí xách theo một cái vali loại xách tay nhỏ đang đi trong một thông đạo vắng người.
Tiếng bước chân của hắn quanh quẩn không trong thông đạo, bước này nối tiếp bước kia mãi không dứt. Hắn đi tới gara khởi động một chiếc Hummer rời khỏi căn cứ.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào địa phận sa mạc.
Xe chạy khoảng một giờ thì dừng lại, Tống Trí cầm theo một cái xẻng xuống xe, hắn hất cát sang một bên để lộ một cánh cửa kim loại màu đen, Tống Trí dùng dấu vân tay mở cửa rồi xách theo vali đi xuống.
Cát bụi theo gió bay mù mịt trong không trung dần dần để lộ ra một chiếc xe khác đang dừng ở chỗ cách Tống Trí không xa, hơn 10 giây sau chiếc xe này mới rời đi, gió cát nhanh chóng che lấp mọi dấu vết của chiếc xe đó.
Bác sĩ Trầm lãnh đạo đội ngũ nghiên cứu viên cuối cùng cũng tìm ra vaccin phòng bệnh độc.
“Bác sĩ Trầm, ngài thật lợi hại! Chúng ta rốt cuộc cũng có thể quay về căn cứ!” Ngô Vận vỗ vai bác sĩ Trầm mạnh đến nỗi khiến hắn xém ngã nhào xuống.
“Không không không… Đây không phải chỉ là công lao của mỗi mình tôi, đều là nhờ bác sĩ Diêu… Đêm đó cậu ấy vì nghiên cứu bệnh độc mà bị…” Bác sĩ Trầm bụm mặt nhớ đến người bạn nối khố đau khổ không thôi.
“Nhưng dù sao tiến độ nghiên cứu của ngài tiến triển rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể giải mã loại gen phức tạp của bệnh độc, nếu so sánh các người thì tôi còn yếu kém nhiều lắm.” Chu Thanh cười nói.
“Đó là vì chúng ta gặp phải vấn đề lớn, à mà bác sĩ Khương đến rồi. Lúc đó ngài ấy cũng không có suy nghĩ thêm được gì nhiều, không giống như chúng ta lâm vào tình trạng khẩn cấp mới có thể đốc thúc nghiên cứu tiến triển nhanh như vậy.”
“Cái gì? Bác sĩ Khương đến rồi sao? Ngài ấy đang ở đâu?” Hai mắt Chu Thanh sáng rực lên.
“Ngài ấy đang ngồi phi thuyền đến. Chắc cũng khoảng vài giờ nữa.” Bác sĩ La Ân đáp.
“Ôi trời ạ! Anh phải dẫn tôi đi gặp ngài ấy! Tôi còn có rất nhiều điều thắc mắc ở phương diện bệnh độc nên rất muốn thỉnh giáo ngài ấy!” Chu Thanh lộ ra biểu tình vô cùng tiếc nuối.
“Nhưng tôi e đến lúc đó ngài ấy rất mệt. Hơn nữa… Tôi nghĩ là đợi đến khi mọi chuyện ở bên kia được giải quyết ổn thỏa rồi cậu có thể thỉnh giáo ngài ấy vài vấn đề gì đó.” Bác sĩ La Ân đáp.
Chu Thanh cúi đầu bất đắc dĩ cười, không biết cậu có thể sống sót đến khi gặp được ngài ấy không?
“Không nên bận tâm đến những vấn đề không nên nhớ.” Chu Ngự nói.
Chu Thanh hơi ngẩn người, sau đó cười cười “Đúng vậy, em nên dành chất xám vào những chuyện có ý nghĩa. Bất quá bác sĩ Trầm, mọi người đều xưng bác sĩ Khương là ‘Ngài’. Vậy bác sĩ Khương bao nhiêu tuổi rồi?”
“A… Cái này… Lần đầu tôi nhìn thấy ngài ấy còn tưởng là học sinh cấp 2.” Bác sĩ Trầm trả lời.
“Chậc, tôi ghét nhất loại bác sĩ trẻ tuổi này. Tuổi trẻ mà đã có thiên phú thì luôn coi mình là trung tâm.” Ngô Vận ấn ấn con mắt “Tôi thật không muốn chạm mặt với cậu ta đâu.”
Mọi người đều bật cười.
“Tôi cũng vừa nhận được điện tín của Tống Trí. Nếu chúng ta đã tìm ra vaccin rồi thì ngài ấy muốn các người hộ tống nhóm học giả mang theo thành quả nghiên cứu bệnh độc về lại căn cứ số 5. Còn chần chừ nữa là căn cứ số 5 không chừng sẽ biến thành địa ngục. Những người ở nơi đó sẽ ngày càng tuyệt vọng, mà Tống Trí sắp không thể khống chế được cục diện.”
“Đương nhiên.” Chu Ngự gật đầu.
“Tôi cũng muốn quay lại với các anh.”
“Cậu? Cuộc sống ở đây rất tốt a, có bánh mì phết bơ nè, lại không cần phải lo lắng bị nhiễm bệnh độc, cậu xác định muốn quay về sao?” Ngô Vận tò mò hỏi.
“Đương nhiên. Hệ thống mã hóa ở căn cứ số 5 là do chính tay tôi thiết kế. Một người mà có thể bảo vệ cả một cái căn cứ, cho nên vai trò của tôi rất là quan trọng. Nếu như căn cứ số 5 thật sự gặp chuyện, Tống tiên sinh nhất định rất cần tôi hỗ trợ. Nếu như tôi có một cái máy tính thì tôi sẽ khiến anh bị nhốt trong một căn phòng cho đến khi chết đói.” Lí Khiêm giơ ngón giữa với Ngô Vận.
“Tôi cũng muốn cùng mọi người quay lại.” Không đợi Chu Ngự lên tiếng thì Chu Thanh đã nói “Tôi có rất nhiều nghiên cứu cần phải hoàn thành. Tôi phải trở về phòng nghiên cứu của mình.”
Hơn nữa, cho dù là Chu Ngự đi nơi nào, không chừng còn xảy ra chuyện gì đó, cậu mong muốn mình có thể là người đầu tiên được biết trước.
“Tốt thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị xe cho mọi người. Còn có, những ngày ở chung cũng không tệ lắm, mong sau này còn có cơ hội hợp tác.” Bác sĩ La Ân bắt tay tạm biệt với bác sĩ Trầm.
Đoàn xe gồm ba chiếc Hummer tiến về căn cứ.
Ngô Vận và Chu Ngự bảo vệ bác sĩ Trầm, Chu Thanh thì giao cho Lí Khiêm. Chuyến đi về này vô cùng thuận lợi, dọc đường hầu như không có xảy ra chuyện gì.
Chu Ngự dùng nắm đấm chống cằm, anh rũ mi mắt nhìn Mặc Dạ gối đầu trên đùi mình ngủ rất say, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy nhẹ, anh cảm thấy đoạn đường an toàn này có liên quan đến nó.
Là mi sao? Giúp chúng ta xua đuổi hết mọi nguy hiểm?
Chu Ngự vươn tay vuốt nhẹ từ đỉnh đầu đến dọc theo sống lưng của nó rồi gãi nhẹ một cái.
Mặc Dạ tựa hồ có vẻ thoải mái, hai cánh nhỏ của nó nhấp nhô lên xuống.
Lúc mặt trời lặn là bọn họ đã về đến căn cứ số 5.
Khi cánh cổng kim loại mở ra, Ngô Vận thở hắt ra một hơi.
“Sao vậy?” Chu Ngự hỏi.
“Thoáng như cách cả một thế hệ.” Ngô Vận đáp.
Đoàn xe tiến vào bên trong, cánh cổng từ từ hạ xuống, mọi thứ trông có vẻ băng lãnh và cô độc, trong không khí tràn đầy mùi vị của nước.
Mà ngay cửa của thông đạo là Tống Trí mặc tây trang trước sau tỉ mỉ đứng đợi.
Phía sau hắn là gã nhân viên hộ vệ mặc đồ bảo hộ.
Ngô Vận huýt sáo một cái “Buổi tối tốt lành, Tống tiên sinh. Sao ông không mặc đồ bảo hộ vậy? Đừng nói là ông bị nhiễm bệnh rồi đấy nhá!”
Tống Trí không nhìn đến Ngô Vận, hắn đưa mắt nhìn Chu Ngự đứng phía sau.
“Hoan nghênh mọi người trở về. Chúng tôi đợi rất lâu rồi.” Tống Trí nói.
Vaccin mà bác sĩ Trầm nghiên cứu ra được cấp tốc sử dụng, hai gã nghiên cứu viên vừa mới bị nhiễm được nhanh chóng chữa khỏi, bóng ma bao phủ toàn bộ căn cứ rốt cuộc cũng tản ra.
Tối hôm đó, Chu Ngự không có vội vàng ngủ mà ôm Mặc Dạ cùng nhau xem phim ‘Ninja rùa’ trong phòng ăn.
Khác với lúc trước ngồi xổm trước người Chu Ngự xem phim, lần này nó được anh ôm vào lòng, cái gáy tựa lên bả vai anh, hoàn toàn biến Chu Ngự thành chiếc sofa hình người, mà Chu Ngự cũng không có cự tuyệt gì.
“Cậu thật sự chìu hư nó rồi.”
Không biết lúc nào Tống Trí đã đi tới bên cạnh Chu Ngự, hắn đặt một lon bia lên bàn trước mặt anh.
Tống Trí đến khiến Mặc Dạ có chút khó chịu, nó làm bộ không thấy tiếp tục ngửa đầu xem phim.
“Nó đã cứu tôi rất nhiều lần, thậm chí so với đồng loại mình còn tin cậy hơn.”
“Cậu đang ám chỉ tôi sao?” Tống Trí hỏi ngược lại.
Chu Ngự thấy Tống Trí khẽ nhếch môi đầy vẻ tự giễu.
“Tôi rất muốn hỏi ngài một câu, ngài cố ý giao nhiệm vụ nguy hiểm nhất cho tôi, ngay cả nhiệm vụ một đi không trở lại, phải không?”
“Đúng.” Tống Trí trả lời rất thẳng thắn, thậm chí không có một chút do dự nào.
“Vì sao? Ngài muốn tôi chết?”
“Bởi vì những nhiệm vụ kia rất quan trọng với tôi mà người bình thường không thể nào hoàn thành được, cho nên tôi mới giao cho cậu. Nếu như ngay cả cậu cũng bó tay thì không còn ai có thể làm được.”
“Hoàn thành những nhiệm vụ này cho ngài lợi ích gì?” Chu Ngự lại hỏi.
“Vì để cho tập đoạn Cự Lực tin tưởng thì tôi mới có thể ngồi vững ở vị trí này, tôi sẽ như cũ phục vụ vì lợi ích của tập đoàn.” Tống Trí đáp.
“Sau đó thì sao? Vẫn tiếp tục ngồi ở vị trí này cho đến khi tập đoàn Cự Lực trả lương hưu kết xù cho ngài? Ngài cũng đâu có thiếu tiền đâu, Tống tiên sinh.”
“Bởi vì khi tôi ngồi ở vị trí này thì mới có khả năng bảo vệ thứ quan trọng nhất với mình. Nếu như một người khác mà ngồi ở vị trí này thì tôi xác định rằng, tên đó sẽ dồn tất cả sức lực phá hủy thứ tôi quan tâm nhất.” Tống Trí mở lon bia giùm Chu Ngự.
“Ngài đây là đang hối lộ tôi sao?” Chu Ngự hỏi.
“Coi như vậy đi.” Tống Trí cười cười.
“Nếu như có một ngày nào đó ngài không thể giữ nổi vị trí này?”
“Vậy thì thôi chớ sao… Tôi cũng sẽ mệt mỏi lắm a, hơn nữa ở Nibelungen không có cái gì gọi là ‘vĩnh cửu’ cả. Như phù du sớm nở tối tàn vậy.”
Tống Trí nói xong đứng dậy.
Trước khi rời đi, hắn lại hỏi “Chu Ngự, cậu có ý kiến gì không?”
“Nibelungen có bệnh độc nên chúng ta phải cẩn thận. Đây có được gọi là ý kiến không?”
“Đương nhiên. Chúc ngủ ngon.” Tống Trí rời đi.
Chu Ngự cố ý xoa bóp cái bụng mềm như bông gòn của Mặc.
“Nghe lén người lớn nói chuyện là không tốt đâu nha.”
Mặc Dạ lè lưỡi liếm liếm gò má của Chu Ngự nhưng lại bị anh nhét cái gì đó vào mồm.
Mặc Dạ nhai nhai một hồi rồi lộ ra biểu tình ứ hiểu gì hết, nó há miệng ra thì thấy miếng kẹo cao su dính vào cái răng cửa. (=)))
Chu Ngự nở nụ cười.
Một tháng sau, bệnh độc của sứa Nibelungen ở căn cứ số 5 rốt cuộc cũng được thanh trừ hoàn toàn.
Bọn họ còn mở một buổi tiệc tối chức mừng ở nhà ăn. Tuy rằng Tống Trí chỉ phát cho mỗi người một điếu thuốc lá với một lon bia.
Nhưng mà niềm vui sướng vẫn lan tỏa khắp nơi.
Ngô Vận thậm chí còn nắm tay Lí Khiêm khiêu vũ, tuy rằng Lí Khiêm không thích nhảy điệu của nữ.
“Giáo sư Chu đâu? Sao cậu ấy không tới đây chung vui?” Ngô Vận khiêu vũ với Lí Khiêm thoáng qua chỗ Chu Ngự tiện thể hỏi.
“Em ấy muốn theo kịp tiến độ của công việc nên nhốt mình trong phòng nghiên cứu.” Chu Ngự đáp.
“Haizz, mấy người đó thật không thú vị gì hết.”
Mặc Dạ rất muốn được khiêu vũ với Chu Ngự. Chu Ngự giống như đang dỗ con nít, anh nắm hai chân trước của Mặc Dạ đi vòng quanh hai vòng. Bây giờ số người có thành kiến với nó ngày càng ít, mọi người hầu như quen với việc thấy Mặc Dạ ở nhà ăn.
Xoay một vòng lại một vòng, Chu Ngự phát hiện mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng nữa, ngoại trừ ánh mắt của Mặc Dạ.
Niềm vui sướng của nó vô cùng chân thật trước mắt anh.
Buổi tiệc kéo dài đến nửa đêm thì kết thúc, mọi người trở về phòng ngủ hoặc cương vị công tác của mình.
Lúc này, Carlos đang ở trong phòng nghiên cứu của mình chăm chú nhìn con Dạ Linh ngâm trong buồng dinh dưỡng trong suốt chứa dung dịch formalin.
Trong thời gian bệnh độc còn hoành hành ở đây, hắn vẫn ở trong này chưa từng rời đây hay cùng người khác tiếp xúc. Hắn ngoại trừ uống nước còn ăn thức ăn dự trữ hoặc là nói chuyện phiếm cùng với con Dạ Linh này.
Hắn vô cùng mong đợi con Dạ Linh này sẽ giống như Mặc Dạ không muốn rời xa Chu Ngự, hoàn toàn trung thành.
Con Dạ Linh này đã phát triển đầy đủ tứ chi, vẻ ngoài trông rất giống Mặc Dạ. Carlos nhìn hai mắt nhắm nghiền của nó không kìm lòng thầm suy đoán.
Sẽ là màu hổ phách như Mặc Dạ sao?
Sẽ như Mặc Dạ có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng đồng thời có lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài sao?
Cánh tay của Carlos đặt lên trước buồng dinh dưỡng thầm tưởng tượng nhiệt độ, xúc cảm của nó
“Nên đặt cho mi cái tên nào đây nhỉ? Để xứng đôi với Mặc Dạ thì gọi mi là… Bạch Trú (ban ngày) đi? Xin lỗi, ta không am hiểu đặt tên lắm, có thể Chu Ngự sẽ cho mi một cái tên thật hay.”
Trong nháy mắt đó, con Dạ Linh đang ở trong buồng dinh dưỡng đột nhiên mở mắt, đôi mắt đó không phải là màu hổ phách trong suốt mà là đỏ như máu!
Carlos cả kinh lui về sau.
Hắn nghĩ mình xuất hiện ảo giác vì vậy dụi dụi mắt. Thế nhưng con Dạ Linh kia vẫn trợn tròn mắt, mặc dù không nhìn rõ biểu tình trên mặt nó nhưng Carlos lại cảm nhận được sát ý cùng với cơn đói điên cuồng.
Nó với Mặc Dạ tựa như hai gương mặt đối lập, một điên cuồng, một trầm tĩnh.
Carlos nuốt nước miếng, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm con Dạ Linh do chính tay mình bồi dưỡng này sẽ không giống với Mặc Dạ chọc người ta yêu mến cùng với lý trí của một sinh vật.
Carlos sinh ra dự cảm chẳng lành.
Hắn muốn rời khỏi tầm mắt của con Dạ Linh kia, nhưng khi hắn hướng bên trái đi thì nó cũng đưa mắt nhìn theo hắn.
Hắn chuyển hướng sang bên phải thì cũng y chang vậy.
Như bóng với hình.
Điều này làm do dự cảm nguy hiểm của Carlos tăng lên gấp bội, hắn phảng phất cảm thấy mình bị biến thành con mồi của nó.
Hắn nhớ lại cái lúc mà Chu Ngự nhìn mình muốn nói lại thôi, nhớ tới Mặc Dạ lộ ra biểu tình chán ghét với con Dạ Linh này. Chắc chắn là có nguyên nhân chứ không phải trùng hợp như vậy!
Carlos tự nói bản thân phải giải quyết sai lầm này trước khi mọi chuyện tồi tệ còn chưa xảy ra! Cho dù Tống Trí có bao nhiêu nghi vấn với quyết định của mình thì Carlos biết mình phải làm!
Hắn nuốt nước miếng nắm chặt tay hạ một quyết định: Hắn phải đến trước máy tính nhập chỉ lệnh truyền độc tố thần kinh vào trong buồng dinh dưỡng!
Hắn tuyệt đối sẽ không để nó sống sót rời khỏi buồng dinh dưỡng đâu!
Ngay tại một giây hắn vừa quyết định xong kia thì phía sau lưng truyền đến âm thanh vỡ nát của thủy tinh. Carlos cứng ngắc xoay người lại thì thấy buồng thủy tinh đã vỡ nát, dung dịch tràn ra khắp nơi phát ra âm thanh nhỏ giọt tí tách, còn con Dạ Linh kia đã không còn ở bên trong.
Con Dạ Linh đang bám tại một góc trên trần nhà, tứ chi mạnh mẽ bám ngược, đôi cánh thong thả rũ xuống khẽ lay động tựa như một con chó săn địa ngục.
Cặp mắt màu máu quỷ dị kia nhìn chằm chằm Carlos khiến hắn nổi hết da gà. Nó tựa hồ hiểu được Carlos đang nghĩ gì, nó lộ ra biểu tình cười nhạc sự vô năng yếu ớt của hắn.
Carlos lui về phía sau một chút, điều duy nhất mà hắn có thể làm lúc này là khóa kín phòng thí nghiệm này, không để cho súc sinh này có có cơ hội rời đi.
Hắn liều lĩnh xông về phía máy tính, đầu ngón tay còn chưa kịp đụng lên bàn phím thì bị một sức mạnh to lớn đánh ngã trên mặt đất.
Lúc chạm đất, một cơn đau đớn kịch liệt truyền thẳng lên đại não, hắn biết xương sườn của mình đã bị gãy.
Carlos cố gượng đứng dậy thì bị con Dạ Linh kia đè lại. Hắn nhìn cái bóng đen lớn trước mặt mình biết là đôi cánh giang rộng của nó, chỉ trong chớp mắt, cánh của nó đâm xuyên qua người Carlos.
“A——” Carlos phát ra tiếng kêu thảm thiết nhưng rất nhanh hắn không thể kêu được nữa.
Con Dạ Linh kia hung hăng cắn cổ của hắn, dùng sức hút vào.
Carlos mở to hai mắt, cổ họng như bị dập nát không thể phát ra bất kì âm thanh nào, còn máu của hắn đang nhanh chóng rút khỏi cơ thể mình.
Kèm theo sự thống khổ không gì sánh được còn có cái chết đang từ từ đến gần.
Mà con Dạ Linh kia đang vui sướng hưởng thụ nỗi sợ hãi của hắn.
Đây chính là Dạ Linh sao?
Tại sao lại như vậy?
Hắn không muốn chết… Thực sự không muốn chết…
Mọi thứ đều phải đi đến hồi kết. Carlos trợn tròn mắt kết thúc sinh mệnh của mình trong đau đớn và sợ hãi.
Con Dạ Linh kia chậm rãi rời khỏi đứng một bên nhìn thi thể của Carlos rồi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Xương cốt của nó phát ra âm thanh rắc rắc, nó ngẩng cổ vươn mình như vừa hoan thai thoát cốt xong.
Lúc nó cúi đầu xuống thì cơ thể của nó bỗng nhiên lớn thêm một phần ba.
Hơn mười phút sau, trợ lý của Carlos đi tới hai lớp cửa của phòng thí nghiệm, khi hắn mở ra lớp cửa thứ hai thì bị một bóng đen tập kích nhanh như chớp, mấy giây sau, thân ảnh màu đen này đi ra khỏi lớp cửa thứ hai trước khi đóng lại, nó kiên nhẫn ngồi đợi trong thông đạo giữa hai lớp cửa, chờ đợi con mồi kế tiếp bước vào.
Tối nay trong căn cứ có một nhóm nghiên cứu viên và nhân viên công tác bên ngoài hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới cũ.
Nhân viên công tác bận rộn ghi chép số liệu của khoang thuyền đang xuyên qua từ trường. Tống Trí ôm cánh tay nhìn số đo trên đồng hồ nhảy liên tục. Ánh sáng của con số in hình lên khuôn mặt lãnh tĩnh của hắn.
Lí Khiêm ngồi trước máy tính, vành mắt của hắn có một vòng tròn đen thui. Là người thiết kế hệ thống, hắn phải bảo đảm hệ thống này có thể giải quyết xung động của từ trường để phi thuyền có thể an toàn xuyên qua, tuyệt đối không được xuất hiện cái gọi là ‘ngoài ý muốn’.
Tuy rằng hai năm qua phi thuyền của tập đoàn Cự Lực chưa hề gặp sự cố khi xuyên qua, nhưng tỉ lệ chênh lệch không cao lắm, chỉ cần sai lầm một chút xíu thôi là gây nên hậu quả khó lường.
Vì thiếu ngủ nên Lí Khiêm ngủ gật khoảng hai giây rồi mở mắt thì vừa lúc nhìn thấy nghiên cứu viên vận chuyển hàng mẫu đến phòng thí nghiệm của Carlo, hắn mở lớp cửa thứ nhất ra liền bị một con Dạ Linh toàn thân đen thui tập kích.
Lí Khiêm cả kinh, ly cà phê trên bàn rơi xuống đổ hết lên quần áo hắn. Cũng may là cà phê đã sớm nguội lạnh.
Lí Khiêm không để ý tới áo quần bị bẩn, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, không nháy mắt lấy một cái.
“Đó là Mặc Dạ sao? Không thể nào… Mặc Dạ sao có tùy tiện tổn thương nghiên cứu viên chứ?”
“Sao vậy?” Âm thanh của Tống Trí vang lên bên tai Lí Khiêm.
Lí Khiêm thở dốc kinh ngạc, chỉ vào con Dạ Linh đang thong thả đi dạo trong thông đạo giữa hai lớp cửa hỏi “Tống tiên sinh… Đó là Mặc Dạ sao?”
Tống Trí cúi người híp mắt nhìn màn hình. Con Dạ Linh kia phảng phất như cảm nhận được có ai đó nhìn mình, nó bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm camera ghi hình.
Cặp mắt màu máu kinh khủng kia khiến Lí Khiêm xém chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Tống Trí trực tiếp cầm bộ đàm liên lạc với phòng thí nghiệm của Carlos “Carlos! Anh còn ở bên trong đó không! Nghe rõ trả lời!”
Không có ai trả lời.
“Mở camera ghi hình trong phòng thí nghiệm của bác sĩ Carlos! Ngay lập tức!”
Một mảnh hỗn độn liền xuất hiện trước mặt Tống Trí, Carlos nằm rạp trên mặt đất, cổ của hắn gần như bị đứt lìa.
Hai gã nghiên cứu viên chết trong thông đạo giữa hai lớp cửa.
Lí Khiêm che miệng xém chút nữa là nôn ra.
“Con Dạ Linh kia… Là do chính tay bác sĩ Carlos bồi dưỡng…”
Tống Trí quay lại vỗ tay thông báo với mọi người “Nhiệm vụ kiểm tra từ trường của phi thuyền tạm thời kết thúc! Toàn bộ nhân viên bảo vệ đợi lệnh!”
Tin tức này khiến mọi người ồ lên.
Mọi người ai cũng nghị luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Toàn bộ nhân viên bảo vệ đề cao cảnh giác đợi lệnh! Toàn bộ nghiên cứu viên khóa kín phòng thí nghiệm của mình, không được ra ngoài!”
“Đúng vậy, Tống tiên sinh!” Lí Khiêm nhanh chóng thiết lập hệ thống đóng toàn bộ cửa lại.
“Phòng thí nghiệm của bác sĩ Carlos có thể phóng độc tố thần kinh được không?” Tống Trí hỏi.
“Để tôi coi!” Lí Khiêm gõ gõ vài cái rồi nói “Có thể. Tôi sẽ hạ chỉ lệnh mở hai lớp cửa phòng thí nghiệm bác sĩ Carlos rồi phóng độc tố thần kinh ra. Chỉ là không biết lúc độc tố thần kinh tiến vào thông đạo bên trong phòng thí nghiệm e là nồng độ quá thấp, không ảnh hưởng đến con Dạ Linh kia.”
“Làm thử sẽ biết.”
Lúc độc tố thần kinh được phóng ra bay tới chỗ con Dạ Linh kia, nó chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi mặc kệ độc tố thần kinh bao phủ lấy mình.
Mấy giây sau, Lí Khiêm trơ mắt nhìn nó chậm rãi bước ra từ trong sương mù.
“Tại sao lại như vậy? Nó không hề bị ảnh hưởng tí nào!” Lí Khiêm hoàn toàn không thể hiểu được.
“Bởi vì… Nó nín thở.” Tống Trí siết chặt nắm tay.
“Vậy nó có khả năng nín thở trong bao lâu?”
“Nhìn nó bình tĩnh như vậy. Chắc có lẽ là rất lâu.” Tống Trí vươn tay ấn ấn thái dương có chút đau của mình.
Một tổ đội đặc chiến chạy tới phòng thí nghiệm của Carlos, bọn họ đợi mở cửa ra trước, ghi nhớ lời cảnh báo của Lí Khiêm là con Dạ Linh kia có thể núp sau cửa tấn công bất cứ lúc nào.
Tống Trí cầm lấy bộ đàm nói với bọn họ “Lúc cửa mở ra mọi người không cần phải do dự, cứ trực tiếp bắn!”
Tổ đội đặc chiến sẵn sàng đón địch, trong một khắc Lí Khiêm điều khiển hệ thống mở cửa ra kia, bọn họ liều lĩnh bắn phá điên cuồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT