“Thật đúng là phương pháp tốt, tôi thật sự cảm ơn ngài. Bất quá bây giờ tôi muốn đi xem sứa Nibelungen, xem coi đầu sỏ gây tội này trông như thế nào.”

“Đương nhiên là được. Mời đi theo tôi.” Bác sĩ La Ân gật đầu.

Chu Thanh đứng dậy vỗ vai Lí Khiêm nói “Anh và Hàn Lật Đẳng cũng mệt chết rồi, nhanh nghỉ ngơi cho tốt vào.”

Chu Thanh vừa đi vừa cùng bác sĩ La Ân thảo luận tiến triển của quá trình nghiên cứu.

Bác sĩ La Ân bỗng dừng lại nói với Chu Thanh “Giáo sư Chu, tôi có một yêu cầu hơi quá phận.”

“Mời nói.” Chu Thanh nhận ra được, khiến bác sĩ La Ân nói ra lời thỉnh cầu như vậy thì chắc chắn đó là vấn đề vô cùng quan trọng với hắn.

“Tôi có để ý thấy anh cả Chu Ngự của ngài có dẫn theo một con Dạ Linh. Nghe nói con Dạ Linh này được anh ta nuôi từ nhỏ, chỉ nghe lời anh ta. Chúng tôi muốn con Dạ Linh này phối hợp với chúng tôi làm một vài nghiên cứu nhỏ, mong ngài có thể thuyết phục Chu Ngự đồng ý chuyện này, chúng tôi cam đoan sẽ không gây bất kì tổn thươn nào cho con Dạ Linh đó.”

“Đương nhiên là được. Bất quá nếu các người muốn xúc phạm tới nó thì phỏng chừng không có khả năng. Tiềm lực của Dạ Linh là vô tận, trước mắt thì chúng tôi chỉ có thể thấy Mặc Dạ so với bất kì sinh vật cấp A đều mạnh hơn rất nhiều.”

“Cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi cũng mới xem tài liệu nghiên cứu của bác sĩ Carlos về trí lực của Dạ Linh, nghe nói khả năng học tập của chúng vượt xa cả con người, chúng tôi chỉ là hiếu kỳ liệu nó có thể thích ứng với xã hội loài người hay không thôi.”

“Vấn đề ở chỗ không phải là nó thích ứng với xã hội loài người mà là xã hội loài người có thể tiếp nhận nó hay không.”

Bác sĩ La Ân nở nụ cười hiếm thấy “Đúng là như vậy, sinh vật ở Nibelungen thoạt nhìn có vẻ đáng sợ nhưng lại đơn thuần hơn con người rất nhiều.”

Lúc Chu Thanh đi theo bác sĩ La Ân đến nơi cất giữ tiêu bản của sứa Nibelungen thì cậu ngây ngẩn cả người.

Đây là một cái hồ bơi nhỏ được đựng trong lớp kính hoàn toàn trong suốt, mà bên trong là một con sứa Nibelungen khổng lồ đang lơ lửng. Nó thoạt nhìn có vẻ an tĩnh, không có cử động xoay tròn, cũng không có dấu hiệu chuyển động gì, giống như là đang ngủ say vậy.

Điều này làm cho Chu Thanh nhớ tới truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong lâu đài, phảng phất chỉ cần hôn môi là có thể từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại.

Ánh đèn của căn phòng chiếu vào thân thể bán trong suốt tựa như một làn váy lớn của nó làm chiết xạ ra vầng hào quang bao phủ toàn bộ không gian xung quanh lại. Gian phòng vì nó mà nhiễm một màu vàng nhàn nhạt.

“Vì để bảo tồn nó, lượng formalin trong một năm của căn cứ sắp dùng hết rồi.” Bác sĩ La Ân nói.

(Formalin – H2CO: Được sử dụng để làm chất tẩy uế và bảo quản các mẫu sinh vật).

“Trời ơi… Nó thật đẹp.”

Nó tựa như tinh linh, như tác phẩm điêu khắc của thần khiến kẻ khác phải đui mù trước sự mỹ lệ của nó.

Chu Thanh hơi ngửa đầu, không thể khép miệng lại được.

“Sinh vật càng đẹp càng nguy hiểm, nên nhớ nó còn mang theo bệnh độc chết người đấy.” Bác sĩ La Ân khoanh tay nhắc nhở.

“Đúng vậy… Tôi chỉ là đang suy nghĩ, vì sao Nibelungen không có sinh vật nào vừa đơn thuần vừa mỹ lệ chứ?”

“Bởi vì vừa đơn thuần vừa mỹ lệ rất dễ bị hủy diệt. Muốn bảo tồn vĩnh cữu cái đẹp thì nhất định phải tàn nhẫn.” Bác sĩ La Ân trả lời.

“Đó chính là kết luận của ngài?” Chu Thanh suy đoán hỏi.

Bác sĩ La Ân lắc đầu “Đó không phải là kết luận của tôi, mà chính là người tiền nhiệm, bác sĩ Khương. Ngài ấy chính là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực nghiên cứu bệnh độc, vì thế giới của chúng ta bạo phát bệnh độc nên ngài ấy hiện tại không có ở đây. Nếu ngài ấy có ở đây, tôi dám cá, không quá một ngày, ngài ấy có thể nghiên cứu ra vaccin cho các người. Trước khi ngài ấy về để lại không ít tài liệu về bệnh độc của sứa Nibelungen, tôi sẽ đưa cho các người tham khảo.”

“Thực sự vô cùng cảm ơn.” Chu Thanh tiếp tục ngửa đầu nhìn con sứa khổng lồ kia, trong lòng bỗng dâng lên sự hiếu kỳ đối với vị Khương bác sĩ kia.

Lúc này một nghiên cứu viên nhấc cái lọng che hồ bơi ra một khe hở nhỏ rồi cầm dụng cụ thu thập mẫu vật thò vào.

Chu Thanh khẩn trương lên, cậu ngửa đầu thấy dụng cụ đó chạm nhẹ vào con sứa, nó bỗng rùng mình một cái như bị điện giật, toàn bộ không gian theo ánh sáng chiết xạ của con sứa tạo thành từng đợt sóng tung tăng.

“Đừng lo lắng, dụng cụ này có chứa xung điện nhỏ nên tiêu bản của con sứa mới phản ứng như vậy.”Bác sĩ La Ân giải thích.

“Đó là đương nhiên. Bất kì sinh vật nào mà bị ngâm trong dung dịch formalin lâu như vậy đều không có khả năng còn sống a.” Chu Thanh cười cười.

Lúc này trong nhà ăn, tất cả nghiên cứu viên và nhân viên công tác bên ngoài đều đang dùng bữa, các món ăn vô cùng đơn giản, chỉ có bánh mì phết bơ nhưng đối với bọn họ ăn rất ngon miệng.

Mặc Dạ ghé đầu vào bàn giương mắt chăm chú nhìn đồ ăn của Chu Ngự, thỉnh thoảng chồm tới hấp cái mũi ngửi ngửi. Đây là lần đầu tiên nó ngửi thấy mùi bánh mì và bơ, không thể không nói, mặc dù chỉ là bánh mì nhưng căn cứ số 2 tiếp đãi bọn họ thật tốt.

“Đã bao lâu rồi tôi chưa ngửi qua mùi bơ nhỉ, kể từ lúc rước cái đoàn xe lương thực bị mắc kẹt ở khu vực số 12 mà chỉ được ăn có hai miếng.” Ngô Vận cảm thán nói.

Chu Ngự lấy một miếng bánh mì đưa tới trước miệng Mặc Dạ.

“Nếm thử đi, cái này còn có thêm đậu với cà rốt nữa, ăn ngon lắm đó.” Khóe môi Chu Ngự khẽ cong để lộ ý cười nhàn nhạt.

Hàn Lật Đẳng nói “Thật hiếm a, tôi hầu như chưa từng thấy Chu Ngự cười lần nào.”

Mặc Dạ híp mắt trông rất vui vẻ, nó lè lưỡi liếm miếng bánh mì một chút rồi rụt lại.

“Mi có thích không? Nếu thích thì ăn ngay cho nóng.”

Thế nhưng Mặc Dạ lại vươn chân trước đẩy miếng bánh mì tới trước miệng Chu Ngự, hơi hất cằm tựa hồ muốn nói: Tui hổng có đói bụng, anh ăn hết đi.

“Chẹp… Sao các người cứ thích ân ân ái ái vậy chứ?” Ngô Vận bất mãn hết sức.

Mặc Dạ liếc mắt như muốn nói: Đập chết bây giờ!

Chu Ngự vươn tay xoa đầu Mặc Dạ.

Cứ như vậy trải qua một buổi tối. Về việc nghiên cứu bệnh độc của sứa Nibelungen cũng bắt đầu tiến hành rồi.

Các nghiên cứu viên đang ở phòng thí nghiệm quan sát hàng mẫu của bệnh độc.

“Mọi người mau nhìn nè, loại bệnh độc này hoàn toàn khác với bệnh độc thông thường, nó không phải là hình  cầu, hình khối, hình que hay hình sợi… Nó di chuyển so với bệnh độc thông thường còn linh hoạt hơn…”

“Hơn nữa anh hãy xem bộ phận này của nó đi, rất giống với virus cảm cúm. Không ngờ nó có thể tái tổ hợp di truyền tiến hóa trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại tính truyền nhiễm của nó đang tăng theo cấp số nhân. Loại virus này vô cùng giống với Ebola hoặc là sốt xuất huyết nhưng chẳng qua nó còn hung hãn hơn cả Ebola… Quả thật đây là lần đầu tiên tôi gặp qua bệnh độc kinh khủng đến vậy. Tôi nghe nói bác sĩ Khương đang tiến hành giải mã virus, chỉ còn một bước nữa là có thể làm ra vaccin.”

“Có ông ấy ở đây thì tốt rồi… Nếu không bây giờ chúng ta có thể mang vaccin quay về căn cứ.”

Nghiên cứu hơn nửa đêm, ai ai cũng đều mệt mỏi đến rã cả người.

“Mệt quá đi, bác sĩ Diêu… Tôi muốn chợp mắt khoảng năm phút.”

“Được, bác sĩ Trầm ngủ trước đi. Còn tôi sẽ nghiên cứ tiếp tài liệu của bác sĩ Khương.” Bác sĩ Diêu nói.

Thế nhưng chưa qua được một phút, bác sĩ Diêu đang tra tư liệu cũng mệt đến díp cả mắt lại. Hắn dụi dụi mắt nhưng chống đỡ không nổi cuối cùng gục xuống thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên liên tiếp chuỗi âm thanh thúy như chuông bạc, tựa như từ thế giới bên kia truyền đến.

Bác sĩ Diêu mở mắt, hắn kinh ngạc nhìn một cô gái mặc chiếc váy trắng đang ngồi trên cái bàn trước mặt.

Dung mạo của cô gái tựa như nàng tiên vừa bước ra từ trong bức tranh thủy mặc, nụ cười mỉm bên khóe môi của cô gái khiến bác sĩ Diêu rung động không thôi. Khi cô gái cúi người xuống, mái tóc dài đen mượt như thác nước xẹt qua gò má của bác sĩ Diêu thật khiến người ta say mê không dứt.

“Cô… Cô là ai? Cô cũng là nghiên cứu viên trong căn cứ này sao?” Bác sĩ Diêu ngây ngốc hỏi.

Cô gái hôn lên môi của bác sĩ Diêu, khoảnh khắc tuyệt vời kia như muốn cướp đi hô hấp của hắn.

Thời gian lúc đó như ngưng đọng lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Ngự bị Chu Thanh đánh thức.

“Anh—-Anh ơi—– Anh mau dậy đi! Bác sĩ Diêu xảy ra chuyện rồi!”

Chu Ngự giật mình, anh không ngờ mình lại ngủ ngon đến như vậy. Bởi vì không đủ phòng nên anh và Ngô Vận cùng với nhân viên công tác bên ngoài đều trực tiếp ngủ trên mặt đất trong nhà ăn.

Mặc Dạ không thèm để ý đến Ngô Vận châm chọc kiên quyết muốn ngủ cùng Chu Ngự. Chu Ngự gối đầu lên người Mặc Dạ, còn Mặc Dạ thì mở đôi cánh ra che chắn cho anh, cả người được Mặc Dạ sưởi ấm, có lẽ đây là nguyên nhân khiến Chu Ngự buông tha cảnh giác mà ngủ say đến như thế.

“Bác sĩ Diêu bị gì vậy?”

“Cậu ấy… Cậu ấy không biết tại sao lại rơi vào bể bơi chứa sứa Nibelungen rồi chết đuối…” Chu Thanh lộ ra biểu tình bi thống, bác sĩ Diêu và Chu Thanh cùng học chung với nhau năm cấp ba.

(Nguyên văn là Trường đệ nhị cấp aka Trường trung học phổ thông gồm ba lớp 10, 11 và 12)

“Cái gì? Chết đuối? Cậu ta không phải đang nghiên cứu bệnh độc sao? Khi không lại chạy đến chỗ đặt tiêu bản làm gì?” Chu Ngự nghĩ đây không đơn giản chỉ là chết đuối.

Ngô Vận cũng đi theo “Mau mau qua nhìn một cái!”

Bởi vì bác sĩ Diêu là người do Ngô Vận và Chu Ngự đưa tới nên bác sĩ La Ân không thể ngăn bọn họ vào hiện trường.

Khi bọn họ nhìn thấy tiêu bản của con sứa đó thì vô thức phát ra âm thanh sợ hãi.

Trong bể bơi chứa dung dịch formalin, bác sĩ Diêu đang trôi lơ lửng dưới làn váy của con sứa, vẻ mặt của hắn vô cùng an tĩnh, tựa như đang mộng đẹp nhưng kẻ ngu cũng biết hắn đã không còn sống.

Ngô Vận nuốt nước miếng chỉ vào bác sĩ Diêu nói “Cậu ta… Cậu ta sao lại rơi vào trong đó vậy?”

Bác sĩ La Ân thở dài “Mời đi theo tôi. Phòng giám sát đã quay lại sự việc xảy vào đêm hôm qua.”

Trước khi đi theo bác sĩ La Ân vào phòng giám sát, Chu Ngự vô thức quay đầu lại nhìn thì phát hiện làn váy của con sứa hơi vung lên, giống như đang chậm rãi chuyển động. Chỉ là hình thể của nó quá lớn nên trông giống như ánh sáng chiếu vào gây nên hiện tượng khúc xạ.

Mà Mặc Dạ lại không có rời đi, nó ngửa đầu im lặng nhìn chằm chằm vào con sứa.

“Sao vậy Mặc Dạ? Có vấn đề?” Chu Ngự đi tới bên cạnh nó, Mặc Dạ cắn ống quần của anh muốn anh rời đi.

Lúc này, nhân viên công tác mặc đồ lặn nhảy vào bể bơi vác thi thể của bác sĩ Diêu ra.

Thi thể của hắn được bỏ vào trong túi chờ xét nghiệm.

Chu Ngự và Ngô Vận đi vào phòng giám sát coi lại toàn bộ quá trình xảy ra vào đêm qua.

Vào khoảng ba giờ sáng, Bác sĩ Diêu rời khỏi phòng nghiên cứu đi tới chỗ chứa tiêu bản của con sứa Nibelungen. Hắn mở cái lọng che trên bể bơi ra, trong tay thì đang cầm dụng cụ thu thập mẫu vật. Trong lúc hắn cúi đầu định lấy mẫu thì đột nhiên cả người cứng ngắc ngã vào bể dung dịch formalin.

“Trời ơi…” Ngô Vận che mắt.

Có lẽ bác sĩ Diêu rơi vào làm phá vỡ độ cân bằng của dung dịch formalin nên con sứa Nibelungen chậm rãi xoay tròn trong bể, theo từng động tác giãy giụa của bác sĩ Diêu, con sứa dần dần bao phủ hắn cho đến khi hắn hoàn toàn đuối sức mà chết.

Bác sĩ Trầm ở chung phòng nghiên cứu với bác sĩ Diêu vô cùng áy náy, hắn che mặt khóc rống “Tôi không phải cố ý mà… Tôi chỉ là quá mệt mỏi nên muốn ngủ một chút… Tôi nói với cậu ấy là muốn ngủ khoảng năm phút! Cậu ấy nhất định là đã phát hiện ra điều gì đó trong xấp tài liệu của bác sĩ Khương nên muốn tới chỗ tiêu bản của con sứa lấy mẫu vật để nghiên cứu! Nếu như tôi không nói muốn ngủ thì hẳn có thể đi cùng cậu ấy! Tôi có thể hỗ trợ cậu ấy để không bị ngã xuống!”

“Đây không phải là lỗi của anh. Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi…” Bác sĩ La Ân vỗ vai bác sĩ Trầm an ủi.

Bác sĩ La Ân nghiêng mặt sang một bên cùng Chu Thanh bốn mắt nhìn nhau, hai người thầm gật đầu.

Bác sĩ La Ân quay về gian phòng chứa tiêu bản của con sứa Nibelungen ra lệnh quét hình cơ thể của nó.

“Anh cũng nhận ra tư thế bước đi của bác sĩ Diêu có chút kỳ quái sao?” Chu Thanh đi tới bên cạnh bác sĩ La Ân nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy, thoạt nhìn không giống mệt mỏi tột độ mà trông có vẻ như uống rượu say rồi ngủ.” Bác sĩ La Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm tiêu bản của con sứa Nibelungen “Chúng ta không thể đánh đồng sinh vật ở đây như sinh vật ở thế giới con người được. Tôi bây giờ vẫn nghi ngờ con sứa này chưa có chết mà vẫn còn ở trạng thái ngủ say, có lẽ lúc thu thập mẫu vật không may va chạm đến thần kinh khiến nó tỉnh lại. Nói không chừng nó đã dùng phương thức dẫn dụ nào đó với bác sĩ Diêu, cũng có thể khoảng cách giữa nó với bác sĩ Diêu quá gần nên con sứa đã truyền bệnh độc giết chết bác sĩ Diêu.”

“Bất luận lí do hoang đường đến cỡ nào nhưng vẫn hợp lí trong trường hợp này.” Chu Thanh đáp.

Thế nhưng khi tiến hành quét cơ thể của sứa Nibelungen thì không phát hiện bất kì dấu hiệu của sự sống nào. Chỉ số hoạt động tế bào của nó là 0.

“Nó thật sự chỉ là tiêu bản thôi sao?” Chu Thanh có chút không xác định được.

“Tôi sẽ phái người giám sát hoạt động sinh hoạt của nó 24/24.” Bác sĩ La Ân nói, đây chính là cách giải quyết tốt nhất.

Chu Ngự và Mặc Dạ vẫn đứng đợi trong nhà ăn, có mấy người nghiên cứu viên đứng xa xa nhìn Mặc Dạ, họ rất muốn tiến lại gần để nhìn rõ hơn nhưng không dám. Mặc Dạ cố ý dang rộng cánh hướng bọn họ lộ ra biểu tình dữ tợn, mấy tên nghiên cứu viên sắc mặt trắng bệnh lập tức chạy đi.

Ngô Vận ngồi chán kế bên cười ha hả.

Chu Ngự xoa đầu Mặc Dạ “Tiểu bại hoại nhà mi, coi chừng bác sĩ La Ân không cho mi ăn cơm đó.”

Mặc Dạ mở thật to đôi mắt nhìn Chu Ngự, anh biết tiểu gia hỏa này đang giả bộ làm nũng để tranh thủ sự đồng tình đây mà.

“Đừng có nhìn ta như vậy, vô ích thôi.”

Mặc dạ xáp lại gần, cố ý dùng cái mũi đẩy nhẹ đầu ngón tay của Chu Ngự, anh rút tay về nhưng Mặc Dạ lại với theo nhanh chóng ngậm ngón tay của anh vào miệng.

Nó vươn lưỡi liếm quanh đầu ngón tay anh nhưng không có cắn liền mà là dùng ánh mắt nhìn Chu Ngự, một bộ dáng vô cùng nghe lời, lộ ra biểu tình nếu Chu Ngự không cho phép thì nó sẽ tuyệt đối không cắn. Thế nhưng Chu Ngự biết rõ, nếu Mặc Dạ không được ăn no thì cơ thể của nó sẽ rất suy yếu.

Mà trong lúc này, cuộc giải phẫu thi thể của bác sĩ Diêu đã bắt đầu tiến hành.

Ở hiện trường có ba người giải phẫu, bọn họ bật máy quay phim lên, dao thứ nhất hạ xuống rạch thi thể của bác sĩ Diêu ra thì thấy có vô số con sức Nibelungen nhỏ màu vàng kim từ trong bụng của hắn túa ra.

Ba người giải phẫu hoảng sợ lui về phía sau, mà phần xác thịt của bác sĩ Diêu hòa tan thành một bãi máu, trên bàn giải phẩu giờ chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu.

“Ôi trời ơi… Thế này là thế nào?”

Ngay lúc đó, đám sứa trên mặt đất bỗng dưng di động ào ào phóng về phía ba người giải phẫu.

“Đi ra! Đi ra!” Ba người giải phẫu cầm dao phẫu thuật gạc chúng ra nhưng… lại không thể chạm tới cơ thể của chúng.

Rất nhanh đám sứa này bao phủ toàn bộ cơ thể bọn họ khiến bọn họ ngã trên mặt đất. Tay chân co quắp muốn gạc đám sứa này ra nhưng cánh tay cũng bị bọn chúng cắn nuốt. Thân thể giống như bị hòa tan rơi bẹp bẹp trên đất. Đám sứa này hung hăng chui rúc vào cơ thể bọn họ mà điên cuồng hấp thụ chất dinh dưỡng.

“Kết quả kiểm nghiệm thi thể của bác sĩ Diêu sao giờ này còn chưa thấy?” Vài giờ trôi qua, bác sĩ La Ân thấy lạ liền liên lạc đến phòng giải phẫu, gọi nửa ngày mà chẳng có ai bắt máy.

Hắn lập tức đến phòng giám sát mở camera của phòng giải phẫu ra thì thấy thi thể ba người nọ đều hóa thành một vũng máu, trông vô cùng thê thảm.

“Tình huống này rất giống với tình trạng bị nhiễm bệnh độc của sứa Nibelungen…” Ánh mắt Chu Thanh trầm xuống, sự tình so với bọn họ nghĩ còn phức tạp hơn.

“Chẳng lẽ là do bác sĩ Diêu lan truyền bệnh độc của sứa Nibelungen sao?” Bác sĩ La Ân mím môi suy đoán.

Chu Thanh đưa ra ý kiến “Chúng ta phải xem toàn bộ quá trình giải phẫu!”

Khi bọn họ xem tới đoạn đám sứa Nibelungen từ trong bụng bác sĩ Diêu ồ ạt tiến ra bao phủ lấy ba người kia thì Chu Thanh đã hiểu rõ phần nào.

“Con sứa khổng lồ kia vẫn chưa có chết đâu, nó chỉ giả bộ bày ra trạng thái ngủ say thôi.”

Bác sĩ La Ân nghiến răng nói “Có lẽ là do dung dịch formalin không thích hợp cho nó sinh tồn! Sỡ dĩ nó đình chỉ toàn bộ hoạt động của tế bào là để đợi cơ hội thích hợp. Chúng ta đều bị nó lừa rồi! Từ khi tôi tiếp nhận quản lý căn cứ này thì nó đã có ở đây rồi! Nó không chỉ lừa ta mà còn lừa cả bác sĩ Khương nữa!”

Chu Thanh nhìn đối phương “Bây giờ… Bác sĩ Diêu đã bị biến thành chất dinh dưỡng cho nó…”

Bác sĩ La Ân lập tức hạ lệnh “Hãy tiêm thần kinh độc tố vào bể bơi formalin chứa sứa Nibelungen! Phái người tìm kiếm đám sứa đang núp trong phòng giải phẫu! Bọn chúng nhất định là đang trốn ở đâu đó!”

Toàn bộ tiểu đội tiến vào phòng giải phẫu. Bọn họ bật máy quét lên soi kĩ từng ngóc ngách. Thân thể của đám sứa Nibelungen này vô cùng trong suốt, gần như hòa làm một với bất kì vật thể nào mà nó bám vào nên rất khó phát hiện.

Bọn họ phát hiện một con sứa đang bám dưới cái bàn giải phẫu.

“Đám vật nhỏ này rất tinh ranh, chúng nó luôn nấp ở những góc chết.” Chu Thanh nhận ra sứa Nibelungen có trí lực rất cao.

“Phải cẩn thận… Phải hết sức cẩn thận, đừng để bọn chúng đụng vào người…” Bác sĩ La Ân một mặt nhìn màn hình, một mặt lo lắng sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ của Tống Trí ở căn cứ số 5.

Rốt cuộc cũng thu thập xong đám sứa này, chúng nó bị tàn nhẫn ném vào dung dịch chứa độc tố thần kinh, không lâu sau liền bị hòa tan.

Thế nhưng bác sĩ La Ân nhanh chóng nhận được một tin tức, đó là lúc đầu bọn họ thiết kế bể bơi chứa sứa Nibelungen không có làm thêm đường ống dẫn chất thần kinh độc tố vào. Dù sao bọn họ cũng chẳng tính tới việc sẽ có một ngày phải tiêm thần kinh độc tố vào tiêu bản.

Vì vậy căn cứ phái một nhân viên công tác mang theo thần kinh độc tố tự tay tiêm vào nhưng không ngờ cái người này vừa đi tới trước tiêu bản liền lộ ra vẻ si mê. Vô luận đồng nghiệp có gọi to cỡ nào hắn vẫn không có phản ứng.

Đó là biểu tình gần giống với khi được nhìn thấy thần thánh, tầm mắt của hắn phảng phất lướt qua con sứa nhìn vào một thế giới khác.

Ngay sau đó hắn rút khẩu súng bên hông chĩa thẳng vào đầu, mỉm cười với vẻ chờ mong rồi bóp cò…

Bác sĩ La Ân đang theo dõi màn hình nghe tiếng súng thì bả vai run lên một cái.

“Đây… Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Nhưng Chu Thanh vốn đã trải qua chuyện như vậy, cậu bình tĩnh nói “Tôi đoán rằng loại sứa này có khả năng ảnh hưởng đến tinh thần của con người, khiến họ lâm vào ảo giác do chúng tạo nên. Anh còn nhớ rõ bác sĩ Diêu làm thế nào mà tiến vào căn phòng chứa tiêu bản không? Anh nói cậu ấy giống như bị say rượu nhưng tôi lại nghĩ cậu ấy bị con sứa kia ảnh hưởng.”

“Không có đường ống dẫn độc tố thần kinh vào, sai người đi thì chả có ai dám!” Bác sĩ La Ân ấn huyệt thái dương.

“Hay là chúng ta cho nổ tung khu vực đó?” Chu Thanh đề nghị.

“Ý kiến nổ tung thì miễn đi, với lượng dung dịch formalin dùng trong một năm cũng đủ giúp nó giảm xóc rồi. Đến bây giờ nó mới hành động thì có nghĩa là formalin có thể ức chế nó đến mức nào đó, nếu chúng ta cho nổ tung thì càng tạo cơ hội cho nó tự do. Hơn nữa năng lực di chuyển của nó rất mạnh. Cậu xem đám sứa hồi nãy sẽ rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play