*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Vận cảm thấy một trận ù tai, hắn còn chưa kịp ổn định lại thì lại bị Toby lần thứ hai đập đầu lên vô lăng, làm cho Ngô Vận ngất ngay tại chỗ, đầu ghé lên vô lăng.

Toby nở nụ cười âm trầm một cách mất trí.

Hắn xoay người xuống xe, con nhện bạc kia chui lại vào trong cổ áo, hắn xách người Ngô Vận lên ném ra sau xe, sau đó ngồi lên chỗ tài xế tiếp tục lái xe tiến về phía trước, một đường xóc nảy xuyên qua rừng rậm.

Lúc bọn họ đi ngang qua đoàn xe vận chuyển lương thực, Toby làm như không thấy đồng đội mình bị tinh thể tằm quấn quanh người nằm la liệt trên mặt đất, hắn lái xe cán qua người bọn họ, đi tới một cây cổ thụ được vô số dây leo bao bọc, quấn quanh.

Hàng trăm dây leo quấn lại, hỗ trợ lẫn nhau, mà cây cổ thụ kia tựa như một cây cột cao thẳng, ngọn cây chọc thủng trời, ẩn mình trong mây. Những dây leo quấn quanh bên dưới hợp thành những pháo đài lớn, thậm chí có một số thì buộc vòng quanh giống như cửa sổ, dây leo đan vào nhau dệt thành những đường dây, tựa như kiến trúc xưa cũ, toát lên vẻ bí ẩn và sang trọng.

Toby tha Ngô Vận xuống xe, cũng khiêng Chu Ngự xuống dưới.

Ánh sáng men theo khẽ hở của tán cây xuyên qua chiếu rọi xuống dưới, giống như một dòng suối đang chảy.

Những con bướm bạc trong suốt bay lượn nhảy múa trong ánh sáng giống như một chuỗi đèn pha lê.

Toby đem Ngô Vận kéo lê lết tới trước một cái hang được tạo thành từ dây leo, hắn ném Ngô Vận vào đó, kế tiếp là Chu Ngự.

Con nhện bạc bò ra khỏi cổ áo Toby nhảy lên dây leo, sau đó chặt đứt sợi tơ liên kết giữa nó và Toby, Toby đột nhiên giống như mất ý thức, nhắm mắt lại ngã xuống, vừa lúc ngã trúng ngay cái hang kia.

Bọn họ ở trong hang trượt một đường xuống, rơi vào một hang động rộng lớn dưới gốc cây cổ thụ.

Trong lúc đó, Chu Thanh cầm một hạt thông đưa đến bên miệng Mặc Dạ “Mặc Dạ, có muốn ăn hạt thông không a?”

Mặc Dạ cuộn tròn người lui vào một góc trên cái ghế kế bên Chu Thanh, ngẫu nhiên cựa quậy một chút làm cho cái ghế lắc lư, giống như đang tự kỷ vậy.

Tai của nó rủ xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chu Thanh nghiêng đầu “Hạt thông a… Chu Ngự thích ăn lắm đấy. Trong túi còn nhiều lắm, mi muốn ăn thử không nè?”

Nhắc tới Chu Ngự, Mặc Dạ bỗng dưng mở to mắt, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng vàng, Chu Thanh ngẩn người, cậu tưởng mình nhìn lầm. Cậu muốn xoa xoa mắt thì Mặc Dạ bỗng đứng dậy nhảy xuống ghế.

“Mặc Dạ! Mi muốn đi đâu?!”

Mặc Dạ chạy đến trước cửa, dùng sức đụng một chút, cánh cửa không có mở ra, nó xoay người lại nhìn Chu Thanh, trong mắt toát lên lực mạnh mẽ.

“Mi muốn ra ngoài? Sao vậy? Bộ ở cùng ta chán lắm sao?”

Vừa lúc đó một nghiên cứu viên tiến vào, thời điểm cánh cửa hé ra một khe hở, Mặc Dạ liền xông ngay ra ngoài.

Chu Thanh cũng đuổi theo.

“Mặc Dạ! Mi muốn đi đâu? Mau quay lại đây!”

Nhưng Mặc Dạ làm như không nghe thấy rời khỏi, chui vào một cái thông đạo chạy trốn. Lúc này một đội viên vừa bước chân ra khỏi thông đạo tính đóng cửa lại, lúc sắp đóng cửa thì Mặc Dạ men theo khe hở chui qua chân hắn chạy ra ngoài, làm cho Chu Thanh không thể đuổi kịp.

“Trời ơi! Cái gì vậy!” Tên đội viên kia chưa kịp phản ứng đứng đó ngây ngốc.

“Giáo sư Chu! Ngài mau báo nhanh cho bộ phận kiểm soát!” Trợ lí của Chu Thanh chạy đến nói với cậu.

Chu Thanh vẫn đứng yên tại chỗ. Cậu có cảm giác Mặc Dạ phản ứng như vậy là do Chu Ngự đã xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Nếu là đúng như vậy thì cậu sẽ để Mặc Dạ rời đi mà không phải bắt nó lại.

Cậu làm bộ như không phản ứng kịp, cứ đứng ngốc tại chỗ, thẳng đến 10 giây sau đợi cho Mặc Dạ thông qua các đường hầm trong căn cứ để thuận lợi ra ngoài.

Tống Trí cũng nhận được tin tức, hướng bộ phận kiểm soát trung tâm của căn phát ra mệnh lệnh bắt Mặc Dạ.

Không ai có thể biết được Mặc Dạ làm như thế nào ra ngoài, các đường hầm trong căn cứ như một mê cung mà nó có thể thuận lợi vượt qua. Trước đây chưa có bất kì sinh vật hay con người có thể làm được!

Nó mạo hiểm chạy qua một đường hầm thì trước khi cánh cửa tại nơi đó đóng ầm lại. Lúc này một tiểu đội đã hoàn thành nhiệm vụ trở về, ngay tại lúc cánh cửa mở ra kia, Tống Trí hạ lệnh

“Mau đóng tất cả cửa lại! Bất luận kẻ nào không được phép ra vào! Mau ngăn nó lại! Tất cả mau ngăn nó lại cho tôi!” (Để cho người ta đi cứu vợ cái coi =”=)

Các nhân viên trong bộ phận kiểm soát đổ mồ hôi lạnh. Tốc độ suy nghĩ và tốc độ ngón tay nhập mật mã của bọn họ không thể bắt kịp Mặc Dạ. Trên màn hình theo dõi chỉ thấy Mặc Dạ như một đạo bóng đêm xẹt nhanh qua, đột phá cực hạn thị giác của người ta.

Mặc Dạ di chuyển tựa như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, chạy qua những đường hầm chật hẹp để ra ngoài. Nó nhảy mạnh lên chiếc Hummer có trần xe, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, chiếc Hummer liền sập xuống, không nhìn cũng biết bốn bánh xe đều xẹp lép.

Nhân viên kiểm soát hoàn toàn sợ đến ngây người “Này… Thật quá nhanh! Chúng ta không thể đoán trước hành động của nó! Không ngờ nó lại biết đường hầm nào thông ra ngoài!”

Tống Trí đặt hai tay lên bàn, không thể nghi ngờ gì nữa, Mặc Dạ quả thực là sinh vật có một cái gì đó vượt qua cả nhận thức của con người.

Thông qua hệ thống theo dõi, Tống Trí thấy được ánh mắt kiên định hướng về phía trước, giống như nếu có gì đó cản đường thì nó sẽ đập tan ngay lập tức.

Mồ hôi lạnh thấm ướt hai bên thái dương của Tống Trí.

Bởi vì có thể nhìn rõ được, Mặc Dạ hoàn toàn có khả năng rời khỏi căn cứ, nó không rời đi chẳng qua là vì Chu Ngự mà thôi.

Giờ phút này, cái đầu Chu Ngự ong ong cả lên, như có vô số âm thanh hỗn tạp hội tụ lại vậy, thật vất vả mới lấy lại được chút thanh tỉnh, anh chậm rãi ngồi dậy.

Bốn phía là một mảnh tối đen, trong bóng tối có vô số vết lốm đốm màu bạc loé lên, anh chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng nhìn thấy những vết lốm đốm này thì ra là đôi cánh màu bạc của đàn bươm bướm.

Lúc hai mắt hoàn toàn thích nghi với bóng tối, Chu Ngự có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn. Không gian này được tạo thành từ vô số dây leo đan vào nhau, trên đỉnh đầu mơ hồ có thể nhìn thấy khe hở tựa như cửa sổ, xét theo màu sắc của ánh sáng thì hẳn là trời sắp tối, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà xuyên qua khe hở rọi vào, in bóng của những khe hở lên mặt đất.

Ngô Vận và Toby nằm gục bên cạnh anh. Chu Ngự lập tức vươn tay đặt trên cổ Ngô Vận, thấy mạch của hắn vẫn đập bình thường thì thở phào một hơi, Ngô Vận còn sống. Anh lại vươn tay thăm dò Toby, hắn cũng còn sống, nhưng tay chân hắn duy trì trạng thái cong vẹo quỷ dị.

Chu Ngự biết có cái gì đó khống chế Toby, điều khiển hắn đánh lén anh và Ngô Vận.

Chu Ngự quan sát không gian bên trong hang động, giống như là được đặc biệt tính toán cẩn thận, không có khả năng là do sinh vật Nibelungen làm.

Những vách tường pháo đài khổng lồ trước mắt thực chất là một phần của cây cổ thụ này. Đám bướm cánh bạc bay đến bên cạnh Chu Ngự tựa như giúp anh soi sáng, làm cho anh có thể nhìn rõ vách tường trước mặt. Trên vách tường có khắc rất nhiều hoạ tiết, Chu Ngự lấy ngón tay sờ nhẹ lên, những nét khắc này rất sâu, giống như là cố ý làm vậy. Khi ánh sáng dần tụ tập lại một chỗ, Chu Ngự rốt cuộc có thể thấy rõ hoạ tiết trên tường, đó là hình vẽ của một người phụ nữ. Người phụ nữ trông vô cùng sống động, nét cười trên khuôn mặt của cô có ấn tượng rất sâu sắc. Vô luận là ai đã khắc hoạ bức tranh này chắc chắn đối với cô có một tình yêu rất sâu đậm.

Chu Ngự lấy ra bản ghi chép chụp bức tranh này vào máy, nếu như mình còn sống trở về căn cứ, nhất định phải giao hết tất cả cho Tống Trí. Cái chỗ này vô luận là kiến trúc hay điêu khắc đều thể hiện đây là nền văn minh của con người.

Những cây cột được dây leo quấn quanh tạo thành phong cách Rococo [1], điều khiển đám bướm cánh bạc trở thành những ngọn đèn thắp sáng. Hết thảy những thứ này con người không thể nào làm được, ít nhất phải là sinh vật cấp A thì may ra.

“Chào mừng đến với thế giới của ta.” (Câu này nghe quen dữ bây =,.=)

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Chu Ngự nhìn khắp nơi nhưng không hề thấy một ai khác.

Anh bỗng nhiên hiểu được, âm thanh này phát ra từ trong đầu của anh, giống như Earl Pease vậy, đều giao tiếp thông qua đường truyền bộ não.

“Ngươi là ai?” Chu Ngự lập tức quay trở lại bên cạnh Ngô Vận và Toby.

“Ta là ai đều không quan trọng, nhưng ta thấy bên trong não của ngươi thấy được rất nhiều thứ khác nha, ngươi là con người nhưng Earl Pease lại lựa chọn ngươi a.”

“Ngươi muốn làm gì?” Chu Ngự căng thẳng cả lên, đưa tay sờ sờ bên hông, không ngờ khẩu súng vẫn còn!

“Mục đích của ta rất đơn giản, chính là đem nhóm của ngươi trở thành thức ăn, chất dinh dưỡng của ta. Bất quá có điều đáng tiếc là các ngươi tiêm vào một loại thuốc nào đó, nếu ta ăn vào thì đối với sức khoẻ của ta thập phần không tốt, vì thế ta chỉ có thể chờ cho đến khi loại thuốc đó hết tác dụng.”

“Thì ra là thế.”

Chu Ngự biết cho dù anh có kế hoạch hay làm bất cứ cái gì thì đều bị sinh vật cấp A này đoán được, quan trọng hơn là toàn bộ pháo đài này đều dưới sự điều khiển của nó, anh muốn đem Ngô Vận rời khỏi đây là không có khả năng, thậm chí anh rời đi một mình cũng không thể.

“Ah, ngươi có thể giác ngộ được tình trạng của mình thì ta rất vui mừng. Các ngươi và ta giống như mèo và chuột vậy, các ngươi tìm cách kéo dài thời gian thì ta giam giữ các ngươi được lâu hơn. Nhưng nếu như ta không cảm thấy thú vị nữa thì ta sẽ một ngụm nuốt hết các ngươi.”

Âm thanh kia mang theo chế giễu và đùa cợt, không biết là nó muốn trêu đùa hay hù dọa bọn họ nhưng ít nhất loại hù dọa này có chút ngây thơ đi.

“Vậy thì miệng của ngươi ở đâu?” Chu Ngự lạnh giọng hỏi.

Âm thanh kia lần thứ hai cất tiếng cười mang theo chút càn rỡ.

“Đầu của ta ở trần nhà, chân của ta là mặt đất dưới chân các ngươi, ngón tay của ta chèn ép cổ họng ngươi, về phần miệng của ta… ở nơi nào nhỉ? A, các ngươi chẳng phải đang ở trong bụng của ta sao?”

Ánh mắt Chu Ngự lóe lên tia thần bí “Tại sao ta lại cảm thấy ngươi đang phô trương thanh thế nhỉ?”

“Phải không ta? Ngươi quay đầu lại nhìn thử xem?”

Chu Ngự vừa quay đầu lại thì thấy dây leo từ trên không trung rơi xuống cuốn lấy Ngô Vận và Toby lên cao. Chu Ngự lập tức lách thân tránh qua một bên rút súng ra hướng đám dây leo kia nổ súng.

Toby hoàn toàn bị dây leo cuốn đi, còn Ngô Vận thì đang treo lơ lửng giữa chừng, đám dây leo cuốn Ngô Vận bị trúng đạn liền thả hắn xuống, Ngô Vận được Chu Ngự một phen đỡ được.

Anh ngẩng đầu phát hiện ra đỉnh đầu của đám dây leo bị bắn trúng khô héo dần, xem ra đạn có tác dụng với chúng.

Vì thế Chu Ngự thô bạo hướng những đầu dây chưa khô héo liên tục nổ súng, rất nhanh toàn bộ dây leo màu xanh liền biến thành màu nâu.

Lúc này Ngô Vận đang hôn mê từ từ tỉnh dậy, hắn nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn ngây người, nơi này cùng với nơi ở của Earl Pease hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Chu Ngự lạnh giọng nói “Mau rút súng của anh ra!”

Ngô Vận không nhiều lời liền đứng dậy rút súng ra, đem họng súng chĩa tới chỗ Chu Ngự đang ngắm tới, thần kinh căng cả lên.

Đám dây leo màu nâu rớt rụng xuống dưới, giống như những con rắn chết. Những dây leo màu xanh biếc lũ lượt vươn dài ra, chằng chịt bám lên vách tường, che lấp cả cửa sổ. Nếu như không có đám bướm bạc này thì e là một tia sáng cũng không có.

Tuy rằng đạn có tác dụng nhưng nơi này có rất nhiều dây leo, bọn họ dù có bắn hết đạn cũng không thể làm sụp pháo đài này được.

“Các ngươi chọc cho ta một phiền toái lớn như vậy, nếu như ta không làm theo lời nói của mình thì các ngươi chắc sẽ quên ta là chủ nhà rồi nhỉ. Ta phải cho các ngươi một ít cảnh cáo mói được.”

Âm thanh kia vang lên lần thứ hai trong đầu Chu Ngự, phía trên đỉnh đầu các dây leo tách ra, Toby vừa rồi bị cuốn lên bây giờ bị thả xuống dưới. Chu Ngự muốn tiến lên đỡ hắn thì bị

Ngô Vận túm lại, đám bướm bạc kia dập dờn bay qua, gió lạnh lướt qua trên đỉnh đầu bọn họ, cánh bướm giống như một lưỡi đao vô hình sắc bén xẹt qua thân thể của Toby.

Chỉ nhìn thấy vô số đóa hoa màu đỏ tươi rải rác khắp nơi, Chu Ngự mở to mắt bất lực nhìn, lúc đám bướm bạc kia bay đi, thân thể Toby biến thành một bộ xương trắng.

Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc chưa quá ba giây, Toby ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

Giống như hết thảy mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đám bướm kia nhàn nhã, thong thả bay lượn khắp bốn phía bên trong pháo đài, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, làm cho người ta muốn hướng tới.

Sinh vật càng sinh đẹp càng nguy hiểm, lúc này đây Chu Ngự mới thật sâu cảm nhận được.

Ngô Vận đứng sau lưng Chu Ngự cũng sợ hãi nhìn rõ ràng, đối mặt với sinh vật như vậy, súng trong tay bọn họ căn bản không có tác dụng gì.

“Tốt lắm, trò chơi thứ hai bắt đầu, ngươi hay là đồng đội của ngươi, ai sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật hoa máu tiếp theo đây?”

Con ngươi Chu Ngự run lên, anh bỗng nhiên lớn tiếng nói “Ngô Vận! Bật lửa của anh đâu?”

Ngô Vận không hỏi nhiều liền ném qua cho Chu Ngự.

Phía sau là đám bướm bạc đang tập trung bay tới chỗ bọn họ, chúng nó lần thứ hai giương cánh, chuẩn bị tốt màn thiên đao vạn quả tiếp theo.

“Ngô Vận! Mau đứng sát tôi!”

Chu Ngự vừa mới dứt lời, Ngô Vận liền vọt tới ngay bên cạnh anh “Có cần tôi ôm chặt cậu luôn không?” (Không được đâu, đó là đặc quyền của Mặc Dạ nha anh)

Chu Ngự không để ý tới Ngô Vận, anh cởi áo khoát xuống, tùy tiện nhặt lên một nhánh cây dưới đất, anh nhanh chóng bật lửa lên, đám bướm bạc tụ thành một vòng tròn bao quanh hai người, bởi vì ánh lửa mà không dám tiến lại gần.

“Chu Ngự, cậu lợi hại quá nha! Vậy mà biết đám bướm kia sợ lửa!”

“Mau lấy chai rượu Vodka của anh ra!”

Ngô Vận không hỏi vì sao Chu Ngự biết hắn có Vodka, lập tức lấy ra một chai nhỏ bên hông ném cho Chu Ngự.

Mắt thấy cái bật lửa sắp tắt, đám bướm bạc kia lập tức nhào về phía bọn họ, thậm chí Ngô Vận cảm thận được cánh của chúng xẹt qua người, vô cùng đau rát.

Chu Ngự lần thứ hai bật lửa lên, đám bướm bạc chợt tản ra, nương theo ánh lửa lúc xa lúc gần.

Ngô Vận giúp Chu Ngự lấy chai rượu tưới ướt áo khoát, sau đó cột lên cành cây, nhờ có rượu nên lửa cháy càng thêm mạnh, chiếu sáng toàn bộ bên trong pháo đài, đám bướm bạc nhịn không được tới gần thì bị thiêu cháy, phát ra âm thanh bùm bùm, tản ra một mùi hương kì lạ, không phải là mùi thịt thối cũng không phải là mùi khét, mà là một loại mùi hương tự nhiên của không khí.

Chu Ngự biết không nên vui mừng quá sớm, ngọn lửa này rất nhanh sẽ tắt, xem ra tử thần ghé thăm bọn họ nhanh lắm nha.

“Ngô Vận, trên người anh còn đạn gây mê không?”

Ngô Vận lắc đầu “Hình như rớt mất rồi, còn giữ lại súng là đã may mắn lắm rồi!”

Chu Ngự thoáng nhìn qua một ít trang bị trên xương cốt của Toby, anh giơ đuốc cùng Ngô Vận đi đến bên cạnh hắn, Chu Ngự cúi người tìm kiếm, Ngô Vận giương súng đề phòng xung quanh.

Chu Ngự rốt cuộc cũng tìm được một quả lựu đạn gây mê, anh nói với Ngô Vận “Anh có thể nín thở khoảng bao nhiêu giây?”

“Nè! Khả năng nín thở của tôi sao có thể đo bằng giây được chứ! Ít nhất khoảng ba phút đi? Ba đến năm phút đối với tôi không thành vấn đề!”

“Tôi còn tưởng anh có thể nín thở đến mười phút chứ? Vậy trông cậy vào anh khiêng tôi ra khỏi đây nha!”

“Tôi vẫn là nên trông cậy vào cậu khiêng tôi ra thì hơn.”

“Có thể, không thành vấn đề. Cho nên anh thoải mái té xỉu đi!”

Nói xong, thế nhưng Chu Ngự lại lôi ra một cái mặt nạ bảo hộ từ trang bị của Toby!

“Cái tên Toby này! Đem chúng ta ném xuống dưới, còn anh ta thì vẫn giữ lại cho mình. Nếu vậy tôi nên té xỉu đi cho rồi!”

Ngô Vận đồng thời hiểu được Chu Ngự đang nghĩ gì: Thời điểm đạn gây mê còn tác dụng, đám dây leo này sẽ tản ra, không chỉ giới hạn trong pháo đài này mà ngay cả những sinh vật sống ngoài kia sẽ bị tê liệt, mà Chu Ngự và Ngô Vận có rất ít thời gian để tiêu diệt toàn bộ chúng. Nếu tiêu diệt hết chúng thì khí gây mê sẽ bay ra ngoài, như vậy là có khe hở.

Lúc này trong đầu Chu Ngự vang lên âm thanh của sinh vật cấp A.

“Chu Ngự, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thả các ngươi đi sao? Ta sẽ cho các ngươi nghẹn chết ở trong đây! Cho đên khia các ngươi không thể chịu đựng được mà ngã gục, đến lúc đó, ta sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị so với trừng phạt còn khủng khiếp hơn gấp trăm ngàn lần!”

Chu Ngự không để ý tới lời uy hiếp của đối phương, ở tận đáy lòng anh biết rõ muốn sống sót thì phải đứng lên phản kháng.

Chu Ngự không do dự nhặt cây đuốc trên mặt đất lên châm lửa đốt trụi hết đám bướm bạc.

Thời gian từng chút một trôi qua, đám dây leo gắt gao bao phủ chặt xung quanh, không chừa ra bất kì khe hở nào cho Chu Ngự và Ngô Vận có cơ hội thoát ra.

Rất nhanh đám bướm bạc bị thiêu cháy không còn lại bao nhiêu, cây đuốc trên tay Chu Ngự trở thành trung tâm ánh sáng của toàn bộ không gian.

Ngay tại một phút kia, Ngô Vận trừng to mắt nhìn Chu Ngự, giống như muốn nhắc nhở anh điều gì nhưng sợ hít phải gây mê nên không thể mở miệng.

Chu Ngự cảnh giác nghiêng thân qua, thấy giữa không trung có một con nhện màu bạc rơi nhẹ xuống, chợt phóng tới trước mặt anh.

Chu Ngự trong lòng cả kinh, lưu loát lấy con dao bên hông ra, hướng mặt mình chém qua, nhưng con nhện đã nhảy tới cổ của Chu Ngự, nhanh chóng chui vào cổ áo.

Chu Ngự không nói nhiều liền ném cây đuốc cho Ngô Vận, anh đang muốn tháo mặt nạ bảo hộ xuống đưa cho Ngô Vận nhưng lại chậm một bước, anh cảm thấy thị giác của mình bị một mảnh bóng đen bao phủ, tứ chi thoát khỏi sự khống chế của đại não, anh không thể nghe được bất kì âm thanh nào và cũng không thấy bất kì cái gì.

Chu Ngự biết con nhện kia trốn trong những khe hở, cũng không hít phải khí gây mê. Đốt cháy đám bướm bạc đã hao tốn rất nhiều dưỡng khí cũng như khí gây mê, làm chậm tác dụng của khí gây mê, vì vậy đã cho con nhện kia cơ hội ra tay.

Loại nhện này có tên là The Puppet. Cái tên này cũng giống với khả năng của nó, nó có thể sử dụng tơ của mình để khống chế thần kinh của con mồi, sau đó là khống chế toàn bộ cơ thể. Khác với Wind Talkers bị ảnh hưởng bởi thuốc có trong máu con mồi, còn The Puppet không bị ảnh hưởng bởi bất kì loại thuốc nào có trong máu của con mồi.

Chu Ngự lớn tiếng la lên, cũng không trông mong Ngô Vận có thể nghe được.

“Ngô Vận! Không cần lo cho tôi, mau tháo mặt nạ bảo hộ của tôi ra, hoặc là giết tôi hoặc là đánh bại tôi! Phải nhơ kỹ, chúng ta phải có một người sống sót rời khỏi đây!”

Ngô Vận giương súng của mình lên, ngắm thẳng ngay phía Chu Ngự, lúc này Chu Ngự so với kẻ điên không khác gì nhau, anh cầm con dao hướng Ngô Vận tấn công điên cuồng, động tác nhanh nhẹn tàn nhẫn, giống như không đem Ngô Vận thiên đao vạn quả thì không bỏ qua.

Ngô Vận toàn thân ứa mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn nghe được Chu Ngự hò hét cái gì, nhưng hắn sao có thể hướng Chu Ngự nổ súng được! Một khi Chu Ngự trúng đạn thì anh sẽ chết ngay lập tức.

Ngô Vận trong lòng thầm nói với chính mình: Mẹ nó, nếu phải chết thì cùng nhau chết đi!

Ngô Vận hung hăng cắm cây đuốc trên đất, ngọn lửa lần lượt chiếu sáng từng đám dây leo, giống như quái vật giương nanh múa vuốt chui lên từ địa ngục.

Dáng người Chu Ngự vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng Ngô Vận có trải qua huấn luyện nhưng lại chật vật khó khăn tránh thoát khỏi từng đòn tấn công của anh, hai con dao Thụy Sĩ chạm vào nhau trong bóng tối phát ra nhiều tia hoa lửa.

===Hết chương 34===

[1] Phong cách Rococo

download

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play