*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Làm sao có thể chứ! Tôi nhìn thân hình của bác sĩ Daniel là biết có rèn luyện qua, còn tôi chỉ là một con gà yếu ớt, căn bản không thể nào so được với bác sĩ!” Lí Khiêm có điểm cam chịu.
Bác sĩ Daniel đi tới điều chỉnh dây thòng lọng một chút, Chu Ngự vỗ nhẹ bả vai Lí Khiêm “ Anh thấy rõ động tác thuần phục của bác sĩ Daniel chứ? Đem dây thừng buộc vào cổ tay, nếu có buông tay thì dây thừng sẽ giữ tay anh lại, không đến mức ngã xuống đâu.”
“Thì ra là như vậy!” Lí Khiêm cuối cùng cũng hiểu ra.
Bác sĩ Daniel lập tức bổ sung thêm “Nhưng cậu cũng đừng nghĩ đến việc buông tay, bằng không cổ tay sẽ bị trật khớp, đau đến chết đi sống lại đấy.”
Lí Khiêm nuốt nước bọt.
Bác sĩ Daniel thuận lợi vượt qua bờ bên kia. Dù sao hắn cũng thường xuyên tham gia không ít hoạt động sinh tồn ngoài trời.
Lúc Lí Khiêm cầm lấy sợi dây thừng, tim của hắn muốn nứt ra.
“Lí Khiêm, anh phải nhớ kĩ, một khi rời đi thì không nên do dự. Nếu do dự dù chỉ một chút thì anh sẽ mất đi tốc độ, dây sẽ dừng lại giữa chừng, đồng nghĩa với việc chặn đường sống của tôi luôn đấy.”
Trái tim Lí Khiêm căng thẳng “Bằng không anh đi trước đi!”
“Tôi đi trước thì anh làm sao? Chắc chắn anh sẽ không dám vượt qua.”
Âm thanh Chu Ngự thực vững vàng.
“Chu Ngự, chẳng lẽ anh không có gì lo sợ sao?” Lí Khiêm hỏi.
Hắn cảm thấy thật kì lạ, Chu Ngự không có tiêm thuốc ức chế, đối mặt gần Song Đầu Lang Chu có thể nổ súng, lúc ngắm bắn bọn chim khổng lồ cũng vậy, không hề nhăn mặt hay tỏ ra vẻ sợ hãi nào. Gần như hoàn toàn không phải con người.
“Đương nhiên là có.” Chu Ngự trả lời.
Vật nhỏ bên hông đem đầu chui ra, vẻ mặt tò mò nhìn anh, giống như rất có hứng thú với cuộc trò chuyện của hai người.
“Là lúc nào?” Lí Khiêm hỏi.
“Lúc tôi cảm thấy mình có thể sắp mất đi tất cả đồng đội.”
“Vậy anh làm sao có thể vượt qua cảm giác đó?” Lí Khiêm một bên buộc chắt dây thừng một bên hỏi.
“Khi tôi phát hiện mình đã thật sự mất đi bọn họ, như vậy sẽ không còn sợ hãi nữa. Vào thời điểm muốn bảo vệ một cái gì đó so với mạng sống của mình còn quan trọng hơn, sợ hãi sẽ bị sự quyết tâm của anh áp đảo. Lí Khiêm, nếu anh có thể vượt qua sông Thiên Sứ Giác này thì anh sẽ thấy so với tưởng tượng anh dũng cảm hơn nhiều.”
Nói xong, Chu Ngự đẩy Lí Khiểm ra ngoài.
Lí Khiêm nghĩ nếu mình ngăn cản hành động của Chu Ngự thì hai chân hắn sẽ theo bản năng chạy trốn. Thời khắc hai chân hắn lao ra giữa không trung, hắn tưởng mình sắp rơi xuống sông Thiên Sứ Giác, mọi cảnh vật theo tầm mắt của hắn lướt nhanh qua, thời gian hiện tại đối với hắn không có ý nghĩa gì.
“Tốt lắm. Chính là như vậy…” Chu Ngự nhìn bóng dáng của Lí Khiêm, trên môi hé lên một chút tươi cười.
Thời điểm Ngô Vận đỡ Lí Khiêm, Hàn Lật Đẳng chạy tới ôm cổ hắn.
“Cậu làm tôi sợ muốn chết! Thật sự là làm tôi sợ muốn chết! Tôi sợ cậu sẽ không vượt qua được chứ!”
Lí Khiêm cũng mở to hai mắt, không nghĩ tới chính mình có thể vượt qua được. Hơn nữa hắn còn không có buông tay!
Thì ra có nhiều thứ không đáng sợ như mình nghĩ.
Lí Khiêm hướng Chu Ngự bên kia vẫy tay, Chu Ngự gật đầu.
Anh cúi đầu đem khăn choàng bọc vật buộc chắt bên hông mình, nếu không với tốc độ cao như thế nếu buộc không chắc vật nhỏ sẽ rơi xuống mất.
Vật nhỏ nhô đầu lên nhìn thoáng qua bên dưới, sợ hãi đến run rẩy cả người.
Chu Ngự buồn cười lấy tay chọt chọt đầu nó, không nghĩ tới nó không những không ngậm lấy tay Chu Ngự mà còn liên tiếp rụt lại phía sau, tựa hồ có vẻ vô cùng sợ hãi.
“Hey, mi còn có cánh a. Theo lẽ thường nếu mi có rơi xuống thì cũng bay lên được chứ.”
Lúc này vật nhỏ nhích người ra chút, dùng cái mũi cọ cọ ngón tay Chu Ngự như muốn an ủi anh hoặc như đang nói ‘Tui không sợ, anh cũng không phải sợ’.
“Tốt. Mi có biết ở thế giới của ta có cái gọi là Roller Coaster [1] không?”
Chu Ngự cầm dây thòng lọng, lui từng bước về phía sau.
“Giờ chúng ta làm một chuyến du lịch cảm giác mạnh a!”
Chu Ngự lấy đà đủ liền nhanh chóng chạy nhanh về phía trước.
Tốc độ của anh cực nhanh, mà Ngô Vận bên kia cũng chuẩn bị tốt động tác tiếp đỡ anh.
Thành công sắp xảy ra trong nháy mắt nhưng đâu ai lường trước được chữ ngờ.
Giữa dòng sông chảy siết xuất hiện một con Nghịch Lân Long vung tung tóe bọt nước vươn mình nhảy ra khỏi nước! Giống như một thác nước bị đảo ngược!
Nó mở lớn cái miệng khổng lồ toàn răng nanh bén nhọn làm cho Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng sững sờ.
Vảy của nó giống với lưỡi đao bình thường, dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo như muốn nghiền nát con mồi của nó vậy.
Ngô Vận lập tức rút súng bên hông ra, liên tục xả đạn vào con Nghịch Lân Long.
Vài tiếng súng vang ra thật lớn đều bị tiếng nước bao phủ.
Viên đạn bình thường không đủ lực để xuyên qua vảy của Nghịch Lân Long!
Mắt thấy Chu Ngự sẽ rơi vào miệng Nghịch Lân Long!
“Anh…!” Chu Thanh hét to.
Chu Ngự cắn chặt khớp hàm, ở thời khắc mành chuông treo sợi tóc, chân phải hung hăng đá vào răng nanh của Nghịch Lân Long, mặt khác liên tục thối lui về phía sau. Nhưng Nghịch Lân Long một phen cắn lấy sợi dây, sợi dây không chịu nổi sức nặng trên 1 tấn của quái vật liền đứt ra!
Ngô Vận muốn vươn tay bắt lấy đầu dây bên này, nhưng mọi việc hết thảy phát sinh quá nhanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Ngự rơi vào dòng nước.
“Chu Ngự!” Ngô Vận men theo dòng chảy của sông chạy như điên, nhưng dòng nước chảy rất siết, thân ảnh Chu Ngự phút chốc không thấy đâu.
Chu Thanh muốn nhảy xuống nước cứu Chu Ngự nhưng bác sĩ Daniel ở phía sau giữ chặt lại.
“Đừng mất bình tĩnh! Chu Thanh!”
“Đó là anh trai tôi! Mau buông ra!” Hai mắt Chu Thanh đỏ lên, đây lần đầu tiên cậu để lộ ra biểu tình mất kiểm soát như vậy.
Bác sĩ Daniel không thể nói được điều gì, gắt gao giữ chặt lấy Chu Thanh “Bình tĩnh! Chu Thanh! Cậu không thể đi được!”
“Điều này sao có thể xảy ra… Ai đó làm ơn nói cho tôi biết… là tôi đang nằm mơ đi…”
Lí Khiêm trợn tròn mắt.
Chu Ngự sao có thể rơi xuống được.
Con Nghịch Lân Long khổng lồ kia tại sao lại xuất hiện ngay lúc này?
“Cứu anh ấy… Bằng mọi giá chúng ta phải cứu được anh ấy!”
Lí Khiêm còn nhơ rõ những lời nói động viên của Chu Ngư giúp hắn quên đi nỗi sợ hãi. Mặc dù anh có chút lạnh lùng nhưng rất có ý thức trách nhiệm. Nhiều lần giúp mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, làm sao có thể bỏ mặc Chu Ngự được chứ!
“Tôi muốn xuống dưới đó… Làm ơn cho tôi xuống dưới!” Nước mắt Chu Thanh rơi xuống, cậu siết chặt tay đấm mạnh vào cát đá trên đất.
Nếu không phải tại cậu một hai đòi tới Nibelungen, Chu Ngự sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Rõ ràng là người một thân bị bệnh nan y là Chu Thanh nên chết đi mới đúng, sao có thể lại là Chu Ngự chứ!
Ngô Vận chạy như điên khoảng mấy trăm mét, một bên chạy một bên ném toàn bộ đồ đạc trên người xuống, muốn làm cho thân mình dễ chạy hơn.
“Chu Ngự… Chu Ngự…!”
Vô luận có la to đến khàn cả giọng thế nào nhưng vẫn không phát hiện tung tích Chu Ngự.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Ngô Vận vấp phải tảng đá té xuống đất.
Hắn dùng lực nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn so với bất kì ai đều rõ ràng… Chu Ngự không có khả năng trở lại.
Dùng sức nén nước mắt sắp rơi xuống, Ngô Vận với ánh mắt đỏ đậm từ từ đứng lên.
Hăn thực hối hận! Sao lại để cho Chu Ngự là người cuối cùng vượt qua chứ! Dù sao ở thới điểm đó, con Nghịch Lân Long kia chưa có xuất hiện.
Vài giây đồng hồ sau, Ngô Vận xoay người trở về, nhìn đến bộ dạng giãy giụa muốn nhảy xuống nước của Chu Thanh, hắn hung hăng cho Chu Thanh một cái tát vang dội!
“Cậu có biết Chu Ngự quan tâm đến cái gì nhất rồi chứ? Cậu muốn phụ lòng Chu Ngự sao?” Ngô Vận một phen túm lấy cổ áo Chu Thanh, hung hăng chất vấn cậu.
Chu Thanh run rẫy “Tôi rất nhanh sẽ chết…”
“Cho nên từng phút từng giây đối với cậu vô cùng trọng yếu!”
“Chúng ta… Chúng ta nhất định sẽ tìm ra anh ấy… Chưa chắc Chu Ngự ngã xuống liền chết! Anh ấy không bị con Nghịch Lân Long đó cắn trúng, tôi thấy rõ ràng!” Hàn Lật Đẳng nói.
“Hệ thống sinh thái của sông Nước Mắt Thiên Sứ phức tạp hơn so với Amazon. Nghĩ đến những con Nghịch Lân Long mới đẻ trong nước…”Ngô Vận không nói thêm nữa.
Hàn Lật Đẳng rơi nước mắt, Lí Khiếm siết chặt nắm tay.
“Rõ ràng tôi vượt qua rất an toàn mà, sao đến lượt anh ấy lại xảy ra như vậy? Con Nghịch Lân Long kia không có khả năng tấn công Chu Ngự, anh ấy đâu có phát ra tín hiệu sợ hãi?”
“Bởi vì Chu Ngự bắn rơi chim khổng lồ bằng đạn độc tố thần kinh, Nghịch Lân Long con ăn vào liền bị dính lây. Nghịch Lân Long mẹ tấn công Chu Ngự vì muốn trả thù.” Ngô Vận trả lời.
“Cho nên… Bởi vì chúng ta mà Chu Ngự chết…”
Ngô Vận một phén túm lấy Chu Thanh đang còn ngây ngẩn nhấc lên “Đi thôi. Cho tới bây giờ, cho dù tôi có chết thì cậu cũng không được chết bởi vì cậu là đối tác quan trọng nhất.”
Chu Thanh dùng sức hô hấp, cậu cố gắng chấp nhận sự thật đã mất đi Chu Ngự.
“Nghe đây giáo sư Chu, cậu phải hoàn thành công tác nghiên cứu của mình và chữa khỏi khối u trong não mình, cậu nhất định phải sống thay Chu Ngự… Phải sống cho thật lâu. Cậu phải cố gắng sống sót trên thế giới này hơn bất kì kẻ nào!” Ngô Vận dùng sức bóp má Chu Thanh.
Chu Thanh theo bản năng che lại cái túi áo của mình, nơi đó đang đựng quả Earl Pease.
Mà giây phút này Chu Ngự dưới lực chảy mạnh của dòng nước khiến cho toàn thân anh đau đớn, xương cốt như muốn vỡ vụn ra. Anh đã muốn uống rất nhiều nước sông, thân thể vô pháp chống lại lực chảy siết của dòng nước.
Lúc này có rất nhiều con cá có cái miệng rất dài bơi lại chỗ anh, Chu Ngự trong dòng nước như là miếng mồi ngon của lũ cá, nháy mắt sắp bị bao vây và tấn công.
Loài cá này có cái miệng vô cùng cứng, hung hăng đâm xuyên qua bụng và bả vai của Chu Ngự.
Máu chảy ra rất nhanh khuếch tán vào trong nước.
Đối với con sông rộng lớn này thì Chu Ngự vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Mất máu quá nhiều làm cho tâm trí Chu Ngự dần mơ hồ.
Anh biết, lúc này anh xác định mình chết chắc rồi.
May mắn… Chu Thanh đã vượt qua thác Thiên Sứ Giác an toàn. Em ấy là một thiên tài, nhất định sẽ nghiên cứu tìm ra phương pháp chữa trị tốt cho căn bệnh của mình.
Còn Ngô Vận… Anh chàng này mặc dù có vẻ cà lơ phất phơ nhưng lại là một người trọng tình trọng nghĩa… Anh ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Chu Thanh…
Bỗng nhiên trong lúc đó, đám cá miệng dài bao quanh Chu Ngự đột nhiên bỏ chạy tứ tán.
Con Nghịch Lân Long mẹ kia bám riết không tha kia đang đuổi tới.
Nó đối Chu Ngự mang hận ý khó có thể nói. Là bá chủ của sông Nước Mắt Thiên Sứ, nó tuyệt đối không để kẻ khác cắn xé Chu Ngự ngoại trừ nó.
Ngay tại thời điểm nó mở cái miệng lớn định một ngụm nuốt Chu Ngự vào bụng, bỗng xuất hiện một cái gì đó duỗi thân ra chắn trước Chu Ngự. Tầm mắt Chu Ngự mơ hồ nhìn thấy một sinh vật rất lớn, ngoại hình có một lớp màu bạc bán trong suốt giống như thần thú trong phim điện ảnh, tao nhã nhưng tràn ngập cảm giác áp bách.
Tầm mắt theo suy nghĩ của anh cứ như chạy vụt qua, lần đầu tiên Chu Ngự sinh ra cảm giác mất kiểm soát như vậy.
Nó bày ra thái độ xem thường vung người tấn công Nghịch Lân Long. Chỉ trong nháy mắt, thân thể Nghịch Lân Long tan thành từng mảnh nhỏ giống như hàng tỉ ngôi sao rơi xuống vậy, biến mất trong dòng nước chảy siết.
—————Hết chương 20—————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chu Ngự và bé rồng ở trạng thái trưởng thành không thể nói chuyện với nhau được rồi ~
[1] Roller Coaster: tàu lượn siêu tốc