Mặc dù lúc này đã cách khu rừng rất xa, nhưng Việt vẫn hì hục chạy không hề có ý định dừng lại, không phải vì quá sợ hãi mà vì không kìm được sự hưng phấn trong lòng.
Tình huống ban nãy nhìn bề ngoài thì có vẻ rất đơn giản, nhưng bên trong ẩn chứa nhất nhiều rủi ro, chỉ cần thiếu quyết đoán, thiếu tàn nhẫn trong một tích tắc lập tức có thể đánh đổi bằng mạng sống. Hơn nữa còn cần rất nhiều não để suy đoán để kịp thời làm phản ứng,
Ngay từ khoảnh khắc gã Thiên Lang kia đề nghi liên thủ với Lý Minh làm thịt hai tên địch nhân, hắn đã đoán được tên bạch y Nhất Cuồng kiểu gì cũng sẽ từ bỏ Tiêu Dương Liên Đài.
Tên Nhất Cuồng này trông râu ria xồm xoàm như vậy nhưng tuổi chắc chắn không cao hơn Nhất Đao là bao, thậm chí tương đương. Thứ phế hoa này đối với những kẻ cả đời không thể cô động Linh Phách thì quý giá, chứ với mấy gã trẻ tuổi thiên tài thì hoàn toàn không có giá trị.
Hơn nữa tên này bề ngoài ngông cuồng nhưng thực tế đại trí giả ngu, chỉ cần nhìn vào cái bẫy sơ sài lộ rõ là bẫy nhưng người ta vẫn phải bước vào là có thể biết được, lẽ nào lại vì một phế phẩm mà chấp nhận biến số xảy ra?
Về phía Lý Minh, thu được đồ về tay, đương nhiên sẽ không ngu mà đi phối hợp với đám Thiên Lang lúc này đã què quặt, lập tức rời khỏi vũng bùn mới là thượng sách. Vấn đề là Lý Minh sẽ rút theo hướng nào? Nếu khoảng cách không đủ gần, pha mai phục sẽ trở thành trò cười, không những không đoạt được đồ mà còn bị đối phương rút tấm bảo phù ra giết chết.
Việt rất nhanh làm ra lựa chọn, lập tức rời khỏi vị trí ẩn nấp, di chuyển đến hướng của con đường nhỏ dẫn đến Trảm Yêu thành. Lý Minh đang bị thương, việc cần nhất của hắn lúc này là hồi phục thương thế, chỉ có thể về tòa thành gần nhất mà thôi.
Suy đoán của hắn là đúng, thế nhưng trước khi nó được xác nhận, thì một vấn đề khác lại nảy sinh. Tiêu Dương Liên Đài vừa đến tay Lý Minh thì lập tức biến mất. Hiển nhiên là lần bị cướp mất Triều Dương Bạch Liên đã trở thành một bài học quý giá cho Lý Minh, vậy nên ngay khi thu đồ đến tay, lập tức ném vào vòng không gian. Chỉ có điều vòng không gian của Lý Minh nằm ở đâu?
Quan sát một hồi vẫn không thấy chiếc vòng nào cả, chỉ có một vật khả nghi duy nhất chính là chiếc nhẫn trên tay. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nếu chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, e là hắn sẽ phải bánh xác trước một lần công kích của cường giả Linh Phách.
Tuy nhiên Việt rất tin tưởng vào suy đoán của bản thân. Vì vậy ngay khi Lý Minh vừa rời khỏi phạm vi quanh hồ nước, hắn lập tức xuất thủ.
Ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm đột ngột ập đến, não bộ của sẽ mất đi khả năng tư duy phân tích tình huống mà cơ thể lập tức đưa ra những phản ứng hết sức bản năng, phản ứng chính xác đến mức nào thì hoàn toàn dựa vào thói quen vận động và bản lĩnh tâm lý.
Chẳng hạn như khi sang đường, khi thấy một chiếc xe đang lao tới, bản thân sắp sửa bị tông trúng, người có thần kinh vận động tốt và tâm lý vững vàng sẽ lập tức lùi về sau không cần biết có kịp hay không. Còn có những người thì nếu phản ứng nhanh sẽ thoát được một kiếp, nhưng lúc đó cơ thể đột nhiên trì trệ, không thể làm ra bất kỳ hành động gì, và bị xe tông chết.
Với tu giả, khoảng thời gian não bộ bị trì trệ như vậy sẽ rất ngắn, hơn nữa phản ứng bản năng của cơ thể lại rất mạnh, khoảng thời gian từ khi bị tập kích đến lúc lấy ra tấm bảo phù tiến hành phản sát kẻ địch, có lẽ chỉ là một tíc tắc mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn cần phải đoạt được chiếc nhẫn.
Mặc dù rất không đành lòng nhưng chiếc nhẫn đeo trên tay như vậy, hắn chỉ còn cách chặt lấy bàn tay của Lý Minh mà thôi, đó là cách duy nhất khi mà chuyện họ Lý hai tay dâng nhẫn là không thể xảy ra.
Phân tích tình huống, phán đoán diễn biến, lựa chọn thời điểm, chớp lấy cơ hội, đó là những thứ khiến Việt vẫn luôn cảm thấy tự hào, thậm chí còn có chút tự mãn không thể tránh được.
Việt chuyển tâm thần vào chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út ở tay trái, bàn tay của Lý Minh đương nhiên đã bị hắn ném đi từ lâu. Bên trong chiếc nhẫn là một mảnh không gian rộng gấp mười lần so với chiếc vòng thần của hắn. Ngoài một số lượng linh tệ khiến hắn phải đỏ mắt thì rất nhanh thấy được Tiêu Dương Liên Đài cùng Phượng Vũ trâm.
Tiêu Dương Liên Đài hắn chưa có ý định phục dụng, sử dụng bây giờ sẽ rất lãng phí, tốt nhất là đợi đến khi Linh Hà đạt đến viên mãn phục dụng thứ này để khai mở cảnh giới tiếp theo.
Về phần Phượng Vũ trâm, món thượng phẩm bảo khí này rất tiếc là không phù hợp để hắn sử dụng, một người đàn ông chân chính là sử dụng một cây trâm cài tóc làm binh khí, tưởng tượng thôi đã thấy gai người. Tuy nhiên, sử dụng làm một món tuyệt sát cũng không tệ chút nào, khi cần tiền lại có thể bán đi.
Ngoài những thứ vừa rồi, không ngờ đặt ở vị trí trung tâm trang trọng nhất lại là một giá sách nhỏ, bên trên đặt hai cuốn bí tịch.
Tâm thần Việt thoáng động, linh thuật chính là thứ hắn đang rất thiếu, có mỗi một món Song Cực Ấn vắt vai thì khó mà làm ăn gì được, hai cuốn bí tịch này hy vọng sẽ ghi chép vài món linh thuật chất lượng chứ không phải mấy dòng lý thuyết vớ vẩn vô dụng.
Cầm lên cuốn ở trên cùng, chỉ thấy bên ngoài cuốn sách có ghi: Phỉ Thúy Lưu Ly Thể, Việt vô cùng mừng rỡ mở ra xem, thế nhưng những dòng chữ được ghi bên trong lại khiến hắn cảm thấy có chút mừng hụt:
“Phỉ Thúy Lưu Ly thể, Tuyệt phẩm luyện thể linh quyết, luyện đến tiểu thành thân thể cường hoành có thể tiếp được trung phẩm bảo khí; luyện đến đại thành, Phỉ thúy thân dù là thượng phẩm linh binh cũng có thể đánh vỡ.
Để nhưng luyện Phỉ Thúy thân cần một lượng linh lực khổng lồ, chưa cô đọng Linh Phách, nghiêm cấm tu luyện, nếu không thể bạo thân vong!”
Đây có lẽ là linh thuật bất truyền có lẽ dù là thiên tài hạch tâm của Phỉ Thúy Các cũng không có cơ hội tiếp cận, chỉ dành cho nhân vật cấp bậc Thiếu các chủ như Lý Minh. Tuyệt phẩm linh thuật, cho dù là cường giả Đệ nhị Bộ cũng phải thèm thuồng, chứ đừng nói gì đến mấy gã Linh Phách tầm thường.
Đương nhiên phẩm cấp cao thì yêu cầu cũng rất cao, hắn vẫn chưa đủ năng lực để tu luyện thứ này.
Tâm thần một lần nữa thâm nhập vào trong nhẫn không gian, Việt tiếp tục xem xét cuốn bí tịch thứ hai, không ngờ lại là một loại linh thuật không có phẩm cấp, tên gọi Luyện Huyết Thủ:
“Trong trời đất này tồn tại những loại nguyên khí đặc biệt vốn dĩ không do tự nhiên thai nghén mà ra mà hình thành dưới những điều kiện đặc biệt, đó là Thiên Cương Địa Sát khí.
Sinh linh đồ thán, oán khí bốc lên trời cao, khi đạt đến nồng độ khủng bố trong thời gian rất dài sẽ ngưng tụ thành Thiên Cương khí. Tử khí lắng xuống ngấm vào lòng đất, không ngừng được ngưng luyện trở thành Địa Sát khí.
Hấp thu lượng Thiên Cương Địa Sát khí đặc biệt này ngưng luyện vào hai cánh tay, đây là một quá trình vô cùng thống khổ, có thể khiến tâm thần vỡ vụn mà trở nên điên loạn. Nhưng chỉ cần đạt đến tiểu thành, song thủ có thể phá vỡ bất kỳ thứ phòng ngự gì.”
Việt trong lòng cảm thấy hồ hởi, nếu luyện thành Luyện Huyết Thủ này, khi sử dụng Song Cực Ấn sẽ khủng bố đến mức nào chứ? Chỉ có điều hắn không mừng rỡ được nổi một khắc, bởi ở dòng cuối cùng có ghi:
“Không bước vào Đệ nhị Bộ, không thể luyện!”
- Mẹ kiếp!
Việt không biết làm gì ngoài việc mở miệng chửi một câu, uổng công hắn mừng rỡ không thôi, không ngờ lại là mừng hụt.
Đúng lúc này một thanh âm xé gió truyền đến, rất nhanh một vật gì đó quật đến sát mặt, hắn lập tức xoay người né tránh trong gang tấc.
- Mắt mù à?
Nghe tiếng quát, Việt nhìn về phía trước, chỉ thấy một gã đại hán mặt mũi bặm trợn đang cưỡ một con Hắc Lân Mã, vết sẹo lớn hằn rõ trên mặt khiến hắn trở nên thật dữ tợn, trên tay là chiếc roi đang không ngừng rung rung.
- Ngươi muốn chết!
Vốn dĩ hắn đang cảm thấy hơi bực mình vì thu được hai cuốn linh thuật ra tấm ra món nhưng tạm thời chỉ có thể trưng bày, giờ lại bị một gã dùng roi ngựa quất vào mặt, suýt nữa thì trúng.
Sau khi thấy tu vi đối phương chỉ là Linh Động cảnh thì lập tức lao tới muốn chém giết cho hả lòng hả dạ!
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Các huynh đệ tỷ muội đọc thấy hay thì bỏ chút thời gian ra vote 10*, vị nào tài phú khá giả thì ném kim đậu, nguyệt phiếu... các thứ, bản tác xin đa tạ!
Còn vị nào cảm thấy quá mức bức xúc, truyện xàm quá hay dở quá thì có thể còm men bên dưới cho vui cửa vui nhà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT