Khỏa Tiên Tâm của Khí Thiên to bằng nắm tay, giống hệt như một viên thần ngọc lục bích, ánh sáng thuần khiết cổ xưa, sinh cơ vô tận bao trùm cả phiến không gian.

Sau khi thi thể hoàn toàn biến mất, sinh cơ nó tỏa ra càng mãnh liệt như đại dương, làm cho mọi người cảm thấy có một làn gió xuân ấm áp thổi đến, khí tức sinh mệnh cường đại như vậy, nếu như có thể thường xuyên ở bên cạnh nó, thì là một sự trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện.

- Làm sao bây giờ? Tiểu Việt, ta là nữ hài, có lẽ tiền bối sẽ đoạt xá ngươi! 

Nguyệt Tu Hoa gương mặt xinh đẹp đã trở nên trắng bệch từ lâu, có chút lắp bắp nói ra.

- Nếu muốn đoạt xá, ắt hẳn sẽ chọn một khối thân thể thật tốt! Nói cho ngươi biết, ta là Phàm thể nguyên thủy, không thể cảm ngộ thiên địa, chưa chắc ta sẽ là người chết!

Việt cười lạnh, không hề cho là đúng. Dù là nhận vật tuyệt thế thời Thượng cổ cũng phải chọn lựa thân thể có tương lai một chút, một gã Phàm thể thuần huyết như hắn căn bản không nên được chọn.

- Phàm thể thì sao chứ, dù ngươi có là...cái gì, người vừa nói gì? Thể chất của ngươi chính là Thái sơ Phàm thể, vô pháp cảm ngộ thiên địa? Không thể nào, nếu vậy làm sao ngươi có thể tu luyện?

- Đấy là chuyện của ta! Giờ ngươi nghĩ ai sẽ bị đoạt xá?

Nguyệt Tu Hoa cắn chặt môi không đáp, nàng không nghi ngờ lời của gã thanh niên, bởi vì giờ phút này nói dối cũng không có ý nghĩa, có thể lừa nàng, còn có thể lừa được vị đại nhân vật kia sao?

Nàng đã từng đọc điển tịch nói về các loại thể chất, trong đó Phàm thể nguyên thủy chính là loại thể chất cổ xưa nhất, xuất hiện từ thuở sơ khai khi nhân loại mới xuất hiện. Lúc đó nhân loại đứng ở hàng cuối cùng của chuỗi thức ăn, là con mồi của vô số các loài sinh vật khác, cũng chỉ bởi vì sinh ra để làm phàm nhân, không thể tu luyện. Vì vậy mà Phàm thể Thái sơ được gọi là thể chất đầu tiên, cũng là Vạn cổ đệ nhất phế thể.

Theo quá trình phát triển của nhân loại, rất nhiều loại thể chất mạnh mẽ xuất hiện, ngàn vạn năm khiến phàm thể cũng bị lai tạp, vẫn có thể cảm ngộ thiên địa, căn bản không còn cái gọi là Phàm thể thuần huyết nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp được, hơn nữa lại trong trường hợp không nên gặp nhất.

- Không thể nào, mấy vị lão tổ của ta từng nói ta là phúc thể, diễm phúc tề thiên, nhất định có thể vũ hóa phi tiên, trường sinh bất tử, làm sao có thể chết ở nơi này được?

Thanh âm của Nguyệt Tu Hoa lạc dần, hai mắt đã bắt đầu ngấn nước mắt, nhưng Việt không chút nào mềm lòng mà giội ngay một gáo nước lạnh lên đầu nàng:

- Lão tổ của ngươi nói không sai đâu, thân thể của ngươi chắc sẽ thành tiên, chỉ tiếc là nguyên thần đã không còn là ngươi nữa rồi!

Tuy nói vậy nhưng bên trong cơ thể hắn Huyết Hải đã sôi trào, cố gắng hồi phục lại càng nhiều linh lực càng tốt, hắn muốn tích lũy đầy đủ chuẩn bị một kích mạnh mẽ nhất, nếu quả tim kia có ý định nhằm vào hắn, đảm bảo nhất kích tất sát, có đi mà không có về.

Chỉ có điều thời gian chỉ như cái chớp mắt, linh lực có thể phục hồi được bao nhiêu cơ chứ, Việt không còn cách nào, cuối cùng quyết định sử dụng đến sát chước mà hắn không muốn dùng nhất: Mệnh Binh.

Huyết Hải sôi trào, từng đợt sóng huyết điên cuồng cuộn lên trời cao, không ngừng vỗ vào một chiếc trống màu máu hình dáng cổ quái, nhưng nó vẫn hờ hững trôi nổi trên nặt biển, mặc cho sóng gió ngập trời. Mỗi một đợt sóng đánh vào, huyết cổ càng trở nên đỏ tươi, càng trở nên trong suốt, thật kỳ lạ.

Chiếc huyết cổ này không phải là thực thể, chưa kết hợp với binh khí để trở thành Mệnh Binh thực sự, nhưng nó được ngưng luyện từ những sợi linh lực bản nguyên với chất lượng hoàn mỹ nhất, nếu dùng nó để tiến hành công kích nhất định uy lực sẽ rất khủng bố. Tuy có thể dẫn đến phá toái Mệnh Binh, để lại hậu quả nặng nề, nhưng ít ra vẫn còn hơn là mất mạng.

- Ta không muốn chết!

Thanh âm của Nguyệt Tu Hoa rấm rứt vang lên, nước mắt đã vương đầy trên gương mặt tựa trăng rằm của nàng, nhưng Việt không mấy quan tâm, ánh mắt hắn dán chặt vào khỏa tim màu xanh lục kia.

Nếu mục tiểu được chọn là hắn, đương nhiên phải liều mạng một phen, nhưng nếu là nha đầu bên cạnh, vậy thì hắn phải xin lỗi nàng ta thôi, đã đến cái bước đường này rồi thì thân ai nấy lo thôi.

Một khắc trôi qua, thanh tâm bắt đầu động, chậm rãi bay về phía hai người, mặc dù đứng rất sát nhau nhưng từ phương vị có thể đại khái nhận ra mục tiêu được chọn là ai.

- Chết tiệt! Phi Tiên Bộc cái gì chứ, chẳng được nước mẹ gì!

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng Việt vẫn có chút biến sắc, mất bao công sức mới ngưng tụ được chiếc trống máu Đông Sơn, nếu hôm nay phá diệt tại đây, quả thực là thiên thu đại hận. Hắn ngưng tụ mười phần lực lượng, huyết lãng ngập trời đẩy huyết cổ rời khỏi Huyết hải, lao ra bên ngoài thế giới thể, lần đầu tiên.

Huyết cổ vừa ra, linh lực óng ánh như máu tươi lưu chuyển hệt như đồ đằng cổ xưa, nhằm hướng khỏa thanh tâm đang tới rất gần mà công kích.

- Là Mệnh Binh? Không, chưa thành Mệnh Binh, nhưng...

Nguyệt Tu Hoa kinh hô, lúc này thần thức cả hai đều có vấn đề, làm sao động dụng được Mệnh Binh chứ? Nàng đương nhiên không biết, bản nguyên linh lực do chính thế giới thể của hắn thai nghén ra, cần gì dùng thần thức điều khiển chứ.

Thanh tâm tỏa ra lục quang rực rỡ, huyết cổ thì sát khí cuồn cuộn mang theo sự liều lĩnh điên cuồng của chủ nhân, một khi va chạm, ắt sẽ chấn động cả phiến không gian này.

Va chạm xảy ra, chỉ có điều không hề có một vụ nổ nào cả, thậm chí một gợn chấn động nhỏ nhất cũng chẳng thấy gì, khiến cho gã thanh niên vốn đang chuẩn bị tinh thần trọng thương thổ huyết phải bàng hoàng.

- Chuyện quái gì vậy?

Hắn nheo mặt nhìn, chỉ thấy từng sợi bản nguyên linh lực đang chậm rãi dung nhập vào khỏa thanh tâm, lục quang rực rỡ cũng theo đó từ từ ảm đạm, cuối cùng thì tắt hẳn, giúp hắn có thể nhìn rõ trái tim của một vị tuyệt thế nhân vật ở cuối Thượng cổ này.

- Không phải trái tim sao?

Lục quang biến mất, để lộ ra một khối kim loại màu lục cổ xưa, ảm đạm không sáng bóng, hơn nữa còn có dấu vết loang lổ của tuế nguyệt, dường như vượt qua dòng thời gian dài đằng đẵng từ một thuở xa xưa đến với hiện tại.

- Là...Là Bất Hủ Thanh Đồng!

Nhìn khối kim loại cổ xưa mà chân thật trước mắt, Nguyệt Tu Hoa không kìm được mà kinh hãi kêu lớn. Đương nhiên Việt không thể nào biết được đó là thứ gì, liền quay sang chờ đợi lời giải thích của nàng.

- Thế gian có vô số tài liệu để luyện chế binh khí, nhưng ngươi biết binh liệu nào xuất hiện sớm nhất hay không?

- Là đồng phải không?

Việt có chút không chắc chắn đáp, ở Địa cầu thì đồng chính là kim loại mở đầu cho thời đại kim khí, mở ra văn minh rực rỡ cho nhân loại, nhưng ở thế giới này thì không biết như nào.

- Đúng vậy, đồng chính là kim khí mở ra văn minh nhân loại, xuất hiện từ trước Thượng cổ! Trong đó Bất Hủ Thanh Đồng là tinh túy của đồng, được thái nghén bên trong những mỏ đồng hàng trăm vạn năm mới hình thành, trường tồn bất hủ! Cũng có truyền thuyết cho rằng nó không phải là vật chất của thế giới này mà là tiên liệu, đến từ tiên giới hư vô, mới được gọi là Bất Hủ. Đây là tài liệu luyện khí mà những nhân vật chí cao vô thượng cũng thèm khát!

Nghe được những lời này, trong lòng Việt vô cùng kích động, nếu như có thể lấy được nó tế luyện Mệnh Binh, hai chữ Trống Đồng quả rất xứng đáng.

- Tuy nhiên khối Bất Hủ Thanh Đồng này...hình dáng có chút kỳ lạ!

- Kỳ lạ ư?

Việt quay sang nhìn về phía khối thanh đồng, quan sát kỹ thì phát hiện ra tuy rất mơ hồ nhưng khối thanh đồng này cũng có thể coi là hình trụ, với phần trên phình ra, mặt trên có chút nhẵn nhụi. Và đặc biệt hơn, theo những tơ máu từ huyết cổ bám vào, hắn nhận ra khối thanh đồng này tương đối trùng khớp với hình dạng của huyết cổ.

- Ta hiểu rồi, đây không phải một khối Thanh Đồng bình thường, mà đã được rèn luyền trở thành Binh phôi, một loại vô thượng Binh phôi mà luyện khí sư khắp thiên hạ vẫn theo đuổi!

Hai chữ Binh phôi đập vào tai khiến Việt chấn động, mấy chữ Vô thượng Binh phôi phía sau hắn không để tâm chút nào, tại sao ư? Bởi vì hình dáng của Binh phôi này.

Huyết cổ được hắn tế luyện dựa theo hình dáng của Trống đồng Đông Sơn, vậy tại sao một Binh phôi được luyện chế từ Thượng cổ lại có hình dạng giống đến như vậy chứ? Lẽ nào chỉ là sự trùng hợp thôi sao?

Có giả thiết hoang đường cho rằng, trống đồng không phải do văn minh Đông Sơn sáng tạo ra, mà đã tồn tại từ rất lâu trước đó, lẽ nào lại là thật? Nếu vậy Trống đồng thực sự do Khí Thiên sáng tạo, hay cũng chỉ là dựa theo một di vật còn lâu đời hơn nữa?

Vậy thì Trống đồng phải chăng xuất hiện từ thuở sơ khai của nền văn minh kim khí, hay thậm chí còn xa xôi hơn, trước cả khi nhân loại xuất hiện, mười vạn nă, trăm vạn năm, thậm chí cổ xưa hơn nữa? 

Những câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu của hắn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play