-Ngồi đâu bây giờ?-Vân Anh thầm băn khoăn.Tuy nhiên nó đã vô tình lọt vào tai Gia Huy.Anh chàng nghe thấy rất rõ,từng chữ,từng chữ một.
-Hay...Tụi mình ngồi cùng một bàn đi!-Gia Huy nói nhỏ.Vân Anh hơi sock.Ngồi cùng 1 bàn ư?
-H...Hả?!!-Cô nàng bất ngờ.
-Giờ còn chỗ nào đâu?Hay cô muốn ngồi với Khôi Nguyên?Cứ nói,tôi luôn lắng nghe cô.-Gia Huy ân cần.
Vân Anh tần ngần.N...Người ấy muốn ngồi cùng bàn với cô kìa.
-Ko được sao?Vậy thôi,xin lỗi cô nhé!Coi như tôi chưa nói gì.-Gia Huy hơi buồn,một nỗi buồn khi người con gái kia có vẻ ko thích.(Tg:Ko thích?Anh biết kiểu gì zậy?*Gia Huy:Đoán.*Tg:Úi giời,thế thì vểnh tai lên mà nghe này!*Gia Huy:Ê,vểnh tai lên khác gì ý mày bảo anh là chó?Tg:Đâ...Đâu có.Anh hiểu lầm rồi.Em chỉ muốn anh nghe rõ thôi ấy mà!Hì hì!)
-Chúng ta... có thể ngồi cùng ư?-Vân Anh chần chừ nói.Cô hơi ngượng.
- Ừ.
-Thế thì...Cứ như vậy đi!
-Thật sao?-Gia Huy mặt mừng rỡ.(Nhưng ko thể hiện ra bên ngoài quá đâu m.người ạ!Lố chết!Làm vậy thì khác gì một thằng điên?Hố hố!)
- Ừ.-Một tiếng " Ừ" nhỏ nhẹ làm mát tai Gia Huy.Anh nắm tay Vân Anh dắt cô xuống 1 chiếc bàn trống ở gần cuối lớp dãy ngoài cùng ngồi trước bao con mắt sửng sốt và ngạc nhiên của mọi người.Sự ngạc nhiên ấy là tất yếu của cả lớp ko ngoại trừ nó,hắn và Khôi Nguyên.
Các boy trong lớp vừa thở dài tiếc nuối,vừa hâm mộ mà cũng vừa ganh tỵ với Gia Huy.Các girl trong lớp thì cũng vừa tiếc nuối,vừa hâm mộ mà cũng vừa ganh tỵ với Vân Anh.
-Này Vân Anh,mày đi với người lạ rồi bỏ rơi Khôi Nguyên hả?Tao cứ nghĩ chỉ mình con Kiều Linh mê zai,ko ngờ có mày cũng thế đấy!-Nó nói he hé với Vân Anh.Khoảng cách giữa bàn nó với bàn cô bạn thân là ko xa lắm nên muốn buôn thì cũng rất thoải mái.
Dù rất nhỏ nhưng vẫn có 2 "tên" nào đó nghe được.
Biết Gia Huy và hắn đã nghe thấy nên Vân Anh rất mắc cỡ,cô nàng đỏ mặt.
- Ơ...M...Mày nói linh tinh cái gì vậy?Vớ vẩn!Im ngay trước khi tao đập chết!-Cảnh cáo nó rồi liếc sang xem biểu hiện của Gia Huy.Anh chàng vẫn cố kìm nén tràng cười đang làm bụng anh như bị Tôn Ngộ Không chui vào quậy phá.
- Ớ,tao nói sai à?Nếu ko phải thì mày đã chọn ngồi với Khôi Nguyên rồi.Bạn tri cốt thuở bé của tụi mình đó!Thế mà...Mày đúng là trọng sắc khinh bạn giống con Linh!-Nó nói.
-Khoan đã,Khôi Nguyên là bạn tri cốt của 2 cô sao?-Hắn bấy giờ mới nhận ra điểm bất thường vội vàng hỏi.
-Thì sao cái đồ hóng hớt?-Nó mỉa mai "hôn phu" tương lai của mình.
-Nó cũng là bạn thân của chúng tôi mà!-Gia Huy ngạc nhiên lên tiếng.
-Hả?Sao kì vậy?-Vân Anh mở căng con mắt long lanh nhưng ko mít ướt của mình lên.Mọi chuyện thật khó hiểu.
-Mọi chuyện là gì đây?-Cả bốn cùng đồng thanh thu hút ko biết bao là ánh nhìn từ mọi người.
Khôi Nguyên ở trên đó khẽ cong môi(May mà mọi người chẳng để ý đến,chứ ko lại ầm ầm như cái chợ rùi!)Nhìn 4 con người ấy ngơ ngác kìa,cute ô mai que quá đê!(Đáng yêu là đúng ai cũng có.Nhưng nói ai cũng ngơ ngác thì ko đúng lắm.Anh K.Sơn có thể hiện đâu?)
-Khôi Nguyên,em chọn được chỗ nào ưng ý chưa?-Bà giáo cất giọng ngọt lịm hỏi cậu.
-Dạ rồi.
- Ở đâu thế?
Cậu ko nói gì mà vác cặp đi thẳng xuống bàn cuối dãy ngoài cùng ngồi coi như thay câu trả lời.Điều đáng nói là...Chiếc bàn của cậu phía dưới bàn của Vân Anh+Gia Huy và thuộc dãy bên cạnh bàn của nó với hắn-cách 1 sải tay.(Lớp rộng 100 m2,có 50 học sinh,5 dãy bàn,mỗi dãy 10 học sinh,rất rộng rãi nhưng cả lớp xếp tùm lum!)
-Khôi Nguyên,cậu là bạn thân của tụi mình(Linh Chi+Vân Anh)và của tụi hắn(Khánh Sơn+Gia Huy) sao?-Nó hỏi.
- Ừ.-Cậu nhẹ nhàng đáp kèm theo 1 nụ cười cực " đập troai" khiến mấy girl trong lớp náo loạn cả lên.
-Hả?!!!-Nó và Vân Anh trợn tròn con mắt.Cái quái gì đây?
-Lát nữa mình sẽ giải thích sau!-Cậu nói làm cả đám bình tĩnh hơn và trở nên tò mò vô cùng.
-Nhớ đó!-Nó và Vân Anh.
Rồi bà giáo lại trấn át cái miệng của cả lớp bằng một tràng gõ thước dài chấn động địa cầu.Tiết học bắt đầu muộn.(Thời gian bàn tán về những người pạn mới chuyển đến hết hơn nửa tiết học rồi còn đâu!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT