-" Chỗ này bị bầm rồi. Có đau lắm không? ". Cậu nhẹ chạm tay vào.
-" A... đau lắm ạ".
Nhiên Nhiên mếu máo.
-" Vậy mà lúc nãy bảo không sao? ".
-" Thì... thì tại....
-" Tại tại cái gì? ".
Du Hạo Thần nhướng mày hỏi.
-" Tại... lúc đó em chưa thấy đau ". Nghe cô nói, cậu hừ lạnh:
-" Ngồi đây đợi tôi".
-" Ơ... dạ".
Nhiên Nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
Du Hạo Thần thấy cô nghe lời như vậy thì cười nhẹ một cái. Cậu xoay gót rời đi.
Mộc Nhiên Nhiên ngồi đó, không biết làm gì ngoài việc nghịch lá cây.
Nhìn thấy cô từ đằng xa, Lưu Hoàng Thiên đi lại.
-" Nhiên Nhiên, sao em ở đây ".
Nghe giọng anh, Nhiên Nhiên ngước mặt lên nhìn.
-" A... tiểu Thiên. Em ở đây đợi cậu chủ. Còn anh sao lại ra đây ạ".
Cô mỉm cười ngọt ngào.
-" Anh ra đây đi dạo để dễ chịu hơn thôi".
Đi lại ghế đá ngồi cạnh Nhiên Nhiên. Lưu Hoàng Thiên nhìn cô, khẽ hỏi:
-" Chuyện đi làm thêm, em còn muốn làm chứ? ".
-" À... chuyện đó...em đã nghĩ kĩ rồi ạ. Em sẽ không làm thêm ở tiệm bánh Moon nữa ".
Nhiên Nhiên ấp úng.
-" Nhiên Nhiên ".
-" Dạ ".
-" Anh xin lỗi lần trước không đưa em về ngay lúc đó. Nếu không phải tại anh thì em với Du Hạo Thần sẽ không xảy ra chuyện ".
-" Là lỗi của em. Là em sai khi không nói cậu chủ biết. Tiểu Thiên...anh đừng tự trách ".
-" Nhiên Nhiên... em". Lưu Hoàng Thiên đang định nói cái gì đó thì...
-" Cậu...cậu chủ ".
Nhiên Nhiên giật mình khi nhìn thấy Du Hạo Thần, gương mặt cô tái mét.
Du Hạo Thần từ đằng xa, mặt không cảm xúc nhìn cô. Đôi mắt màu hổ phách trở nên lạnh lẽo. Cậu bóp chặt chai thuốc giảm đau, vứt vào thùng rác. Sau đó đút tay vào túi lạnh lùng xoay người đi.
Nhiên Nhiên vội chạy theo, níu tay cậu:
-" Cậu... đừng...em...xin lỗi ".
Nước mắt cô không tự chủ mà rơi ra.
Du Hạo Thần không đáp, gạt phăng tay cô ra. Cậu cứ như vậy mà bước tiếp.
-" Cậu... hức... đừng đi... em.. không...
-" Đủ rồi. Đồ giả dối ".
Du Hạo Thần không nhìn cô, lạnh lùng đẩy cô ra làm cô ngã xuống đất.
Lưu Hoàng Thiên lúc này tức giận, đấm vào mặt Du Hạo Thần:
-" Cậu thôi đi. Cậu biết gì mà nói em ấy như vậy? ".
Thấy anh đánh cậu, Nhiên Nhiên ngăn lại, khóc nấc:
-" Tiểu Thiên.... đừng... hức ".
-" Em còn bênh vực cho cậu ấy được sao Nhiên Nhiên ".
-" Đừng mà....đừng... đánh cậu... chủ ".
Du Hạo Thần bị đánh, lấy tay lau máu ở khóe môi, cười khẩy:
-" Hai người.... là người yêu sao? Không cần bênh vực nhau như vậy. Một lũ... giả dối ".
-" Cậu... không phải. Cậu... em... không cố...
-" Im đi. Đồ giả dối. Tôi không muốn nghe".
Du Hạo Thần nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
Mộc Nhiên Nhiên định chạy theo nhưng Lưu Hoàng Thiên nắm tay cô kéo lại.
-" Nhiên Nhiên, em định chạy theo tên đó đến khi nào? Tay em bị thương rồi, để anh băng lại giúp em".
-" Tiểu Thiên.... anh làm ơn bỏ tay em ra được không. Em phải đuổi theo cậu ấy...phải đuổi theo cậu ấy Hức ".
Cô nói rồi rút tay ra khỏi anh, vội chạy đuổi theo Du Hạo Thần.
Cảm nhận bàn tay cô tách khỏi tay mình, Lưu Hoàng Thiên cười lạnh:" Đến cuối cùng, em vẫn quyết định bỏ rơi anh sao Nhiên Nhiên ".