Văn Quý lạnh lùng nhìn tên trước mặt, không lên tiếng, lạnh lùng quan sát anh ta.
Mẹ của Văn Quý có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Văn Quý. Văn Quý cười lạnh, cái tên nam nhân này chỉ biết ỷ rằng Văn Quý hắn là con trai mình, không dám đánh lại, nên anh ta mới dám kiêu ngạo như thế.
Văn Quý quả thật không thể đánh lại, nếu không hắn cũng là người làm sai, đâu ra đạo lý mà con trai đi đánh cha mẹ chứ.
Văn Quý không thèm che dấu sự chán ghét trên khuôn mặt, mở cửa tiễn khách, thanh âm lạnh lẽo nói: “Mẹ tới không đúng lúc rồi, ta bây giờ nghèo rớt mồng tơi, không có gì để chiêu đãi đâu, còn nữa, sau này hễ ta làm chuyện gì, đều sẽ làm mẹ mất mặt, phá luôn thanh danh của thôn trường!”
Mẹ Văn Quý có chút hoảng hốt, lúc trước con trai luôn trầm mặc ít nói, lúc nào cũng cẩn thận đi lấy lòng mình, chỉ cần mình cười một cái cũng đủ làm nó vui cả ngày. Mẹ Văn Quý chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị con trai chán ghét, nói mấy câu cuồng ngôn uy hiếp mình. Nghĩ đến cốt nhục của mình chán ghét mình, trong lòng mẹ của Văn Quý bối rối vô cùng, anh ta nhanh chóng rời đi, cửa sau lưng không chút do dự đóng sầm lại, giống như không bao giờ hoan nghênh anh ta đặt chân đến đây lần nào nữa, lúc này anh ta chỉ biết hoảng hốt mà rời đi.
Văn Quý nhe răng trợn mắt âm thầm nguyền rủa người lúc nãy, thật là, hắn từ đó đến giờ cũng chỉ bị cha mình tát cho có một lần, hôm nay tự nhiên bị người khác vô duyên vô cớ tát cho một bạt tay, cho nên hắn mới tức giận như vậy. Lúc trước hắn lén trộm tiền cho nên mới bị cha mình đánh, về sau hắn không bao giờ bị như vậy nữa, ngay cả đến tên tình nhân hắn yêu thương nhất cũng không có tư cách để đánh hắn, huống chi hôm nay lại bị một tên không biết liêm sỉ, hắn lại không hề quen biết này đánh.
Cố tình là hắn cái gì cũng không thể làm, thôi đành vậy, cứ xem như là thay nguyên chủ ăn một cái tát này. Dù sao hắn cũng thay người ta sống tiếp, nhưng đâu có phụng dưỡng cha mẹ người ta đâu, bản thân hắn dĩ nhiên cũng có chút áy náy. Nhưng mà, đột nhiên bị ăn một cái tát này, mấy suy nghĩ áy náy trong đầu Văn Quý bay sạch! Dù sao hắn cũng đâu có ưa gì đám người đó. Ban đầu hắn còn tính mấy ngày lễ tết đưa quà mừng qua tặng cho họ, ít nhất không phụng dưỡng thì cũng phải làm mấy chuyện này. Nhưng mà bây giờ hắn sẽ không làm cái gì cho đám người đó nữa, trừ phi nhà bên đó có ai chết hay bệnh gì đi, lúc đó hắn sẽ đến, còn không thì đừng mong hắn xuất đầu, cho dù là chuyện hắn giúp được đi chăng nữa.
Văn Quý cảm thán một tiếng, quả nhiên ở trong cái xã hội hỗn tạp này lâu, tâm tư hắn đã sớm không còn đơn thuần nữa… Nhưng mà cuộc đời này chính là như thế, đâu có ai tự nhiên đi thích người khác được. Nếu như bọn họ đối xử với hắn tốt một chút thì hắn cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy. Hắn chưa bao giờ là loại người lấy oán báo ân…
Việc này không bao lâu Văn Quý liền vứt ra sau đầu, bởi vì giàn tử quả nhà hắn không những đã nảy mầm mà còn đã trưởng thành, dây leo vây gần kín hết nhà, Văn Quý vội dựng mấy cái giá đỡ, để dây leo bò lên chứ không thôi cứ để chúng mọc bừa bãi thế này, cây hồng quả sẽ không còn chỗ để phát triển luôn quá.
Cây hồng quả thì phát triển nhanh hơn tử quả một chút, đã ra trái rồi, nhìn trái xanh trên cây, khoảng vài ngày nữa là có thể ăn được rồi. Văn Quý vui vẻ ra mặt, hắn sau đó ra sau núi bưng thêm hai cây hồng quả nữa trở về.
Lúc ra sau núi cũng thuận tiện hái thêm tử quả để bán trên mạng, bây giờ rất nhiều người đổ xô đến chỗ Văn Quý mua tử quả. Sau đó tự mở cửa tiệm đem bán, giá tiền bán ra còn cao hơn so với giá Văn Quý bán ra ban đầu nữa. Giá tiền bọn họ không tính theo cân nữa mà tính theo trái, một trái mười khối! Còn cho dùng thử trước, không ngừng đề cao tác dụng của tử quả lên để nâng giá.
Văn Quý sợ hãi than, đây mới là gian thương chân chính! Văn Quý cũng ngạc nhiên, cũng đang tính nâng giá cho bằng với trên thị trường, nhưng mà hắn bây giờ đã hết hàng để bán ra rồi.
Ngày hôm sau Văn Quý tưới nước cho ruộng mình xong thì lại ra sau núi hái tử quả. Lúc này hắn phát hiện có rất nhiều á thú nhân đang bận rộng hái tử quả, thậm chí bán thú nhân cũng tới! Thấy Văn Quý vừa đến không ít người trừng mắt nhìn đề phòng, tốc độ tay ngày càng nhanh, chỉ sợ có người đến tranh giành mất.
Văn Quý hiểu rõ, xem ra người trong thôn cũng đã biết tử quả này dùng được, không ít người lên mạng bán giá cao ngất. Cũng không biết là ai nói cho mọi người biết nhỉ? Nhưng, dù sao cây trái ở sau núi đều là tư hữu cho nên ai cũng có thể hái mà, may mà hắn đã trồng vài cây ở nhà, phát triển cũng rất được, mấy ngày nữa sẽ ra trái. Có lẽ loại tử quả nhà hắn công dụng sẽ càng tốt hơn, dù sao hắn cũng đã tưới không ít linh tuyền cho chúng.
Tử quả dây leo bám đầy lên đá, nhiều người nhanh tay đến hái, ban đầu nhiều vô kể, bây giờ thì đã không còn lại gì, muốn tìm thêm vài trái cũng khó. Văn Quý vất vả bị đẩy ra ngoài, không cách nào chen vào trong đám đông được.
Nguyên chủ của Văn Quý khi còn bé cơ bản không bước nửa bước ra khỏi cửa, chỉ có lễ tết mới ra ngoài đường một chút, trong thôn cũng không có ai chơi cùng, không có bạn bè. Cũng chỉ có mấy người lớn tuổi thì thương hắn một chút. Nhưng mà gần đây Văn Quý cứ vội vàng làm việc, cho nên không giao hảo với ai, ban đầu Hạ Lan với hắn cũng được xem là thân thuộc, nhưng mà cũng không thể ngày một ngày hai là từ bạn bè trở thành anh em kết nghĩa được.
Cái này là một khi có lợi ích trước mắt, thì đừng có nghĩ tình thân gì hết!
Văn Quý còn mang theo một thùng nước đi cùng, vừa tới liền thấy một màn tranh giành như vậy. Thật ra là Văn Quý bởi vì lo tưới ruộng nên mới tới chậm hơn thường ngày một chút, không ngờ mới đó đã đông như vậy.
Đột nhiên nghe thấy Văn Hổ gọi hắn, “Quý ca ca, đến chỗ này nè, chỗ này của em còn trống nè.”
Văn Quý nhìn xung quanh tìm một chút, thấy cả nhà Văn Hổ đang đứng ở gần đó, Văn Quý mới đi qua, sờ sờ đầu Văn Hổ. Hạ Hoa cười nói: “Đến chỗ này hái này, chúng ta hôm qua mới biết tử quả là thứ tốt, bán ra được không ít tiền, ngươi cũng tới hái một ít đem bán đi, trên tay có nhiều tiền một chút, cuộc sống sau này cũng đỡ khổ hơn.”
Văn Quý đối với Hạ Hoa thực cảm kích, người này thật tâm muốn tốt cho hắn. Hắn cũng không nói gì thêm, cùng cả nhà bọn họ hái tử quả.
Đến chạng vạng, tử quả đều bị hái sạch, cho nên tất cả mọi người không thể không trở về.
Văn Quý cũng chỉ hái được khoảng mười mấy quả, hắn cho hết vào trong thùng nước, cũng không nhiều lắm. Hôm nay hái không nhiều, cho nên chắc kiếm tiền cũng ít đi, có lẽ phải ăn bớt lại. Văn Quý định ngày mai ra biển quan sát xem, gần đây hắn chỉ ăn toàn rau dại với khoai lang, họa hoằn lắm mới được ăn một bữa cơm với thịt, nhưng mà thịt thì phải bỏ tiền mua. Tiền trong thẻ của hắn đã xài rất nhiều rồi, hắn phải để dành đó dự phòng, lỡ gặp chuyện gì thì còn có mà dùng.
Hắn cũng đang để dành tiền để mua quần áo. Mỗi ngày hắn đều uống linh tuyền, thân thể ngày càng cường tráng, nhưng mà da của hắn lại càng ngày càng mềm mại, lúc mặc quần áo vào thì càng thêm khó chịu, sợ là vài hôm nữa da bị cào đến chảy máu luôn quá! Văn Quý ảo não không thôi, hắn không phải con gái, da mềm mại thì làm được gì chứ, nhìn quá ẻo lả.
Văn Quý đếm số lượng tử quả trong thùng nước, chỉ có mười hai trái, tính theo giá kia, một trái thập khối vậy nhiêu đây hắn chắc chắn có thể kiếm được bộn tiền! Văn Quý hưng phấn, hắn quyết định tối nay sẽ mau quần áo mới, hôm nay chen lấn với dân làng, áo quần cứ cọ vào người làm hắn rát kinh khủng, không biết có chảy máu hay không nữa.
Văn Quý lần này không có nhiều tử quả, giá tiền thì lại tăng lên, Lỗ Đạt lúc mua đau xót vô cùng. Văn Quý chỉ nói: “Mấy trái tôi có là đợt quả cuối rồi, bây giờ tử quả bị hái sạch hết, không biết lúc nào mới mọc trái mới nữa…”
Mới nói tới đây, Lỗ Đạt kêu rên một tiếng: “Tôi còn đang cần phải trữ hàng đây, tuần sau phải đến rừng ma thú để đi săn với lão Đại rồi, số người đi chung với chúng tôi đông lắm, lão Đại dặn chuẩn bị nhiều, nhưng mà bây giờ lại không đủ!”
Văn Quý hai mắt sáng rỡ, săn thú, tức là có thịt ăn! Văn Quý hỏi Lỗ Đạt về chuyện đi săn, sau đó nói rằng nhà bên Hạ Hoa cũng có bán, Văn Quý gửi địa chỉ qua để Lỗ Đạt nhanh chóng đi mua. Hạ Hoa hôm nay chắc là trữ được nhiều tử quả, cả nhà người ta đều xuất động cơ mà, ngay cả Văn Hổ cũng nhanh tay nhanh chân đến Văn Quý hắn cũng không bằng.
Văn Quý giảm giá cho Lỗ Đạt một chút, sau đó gom đủ một vạn khối đi mau quần áo. Lựa hai bộ nhìn giống như áo sơ mi hắn mặc trước kia, mua thêm quần tây màu đen, mua thêm cả vớ vải, mỗi thứ hai cái. Chi một vạn khối còn được làm thẻ hội viên nữa.
Tiền này bỏ ra thật không uổng phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT