Hạ Hoa bật cười, ai sẽ vĩnh viễn ở một chỗ chờ đợi ngươi? Sẽ không, hắn cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời, thời điểm hắn lựa chọn cũng đã biết, một khi đã chọn Văn Đạt, thì hắn sẽ vĩnh viễn mất đi những bán thú nhân từng cuồng nhiệt tình thâm yêu hắn, Lưu Đại chính là người thứ nhất, huống hồ năm đó khi hắn còn trẻ hắn luôn bốc đồng ghét bỏ người này.
Năm tháng chính là một đao giết chết con heo, đáng tiếc thời điểm đó chưa hiểu chuyện đã làm sai, đâu còn cơ hội để quay đầu lại?
Cầm đống chén đã thu dọn xong, xoay người thản nhiên nói rằng: “Hắn rất có tiền đồ, thời gian ở bên ngoài luôn một mình phấn đấu không cần ai chiếu cố, con trai cấp trên hắn nhìn trúng hắn, cũng không thèm để ý xuất thân nông thôn của hắn, gả cho hắn, thời điểm bọn họ kết hôn ta còn được một bao lì xì đỏ thẫm nữa! Nghe nói hai năm trước hai người họ đã có với nhau một đứa con trai.”
Văn Quý nhìn theo bóng lưng Hạ Hoa, không khỏi thay Hạ Hoa đau lòng. Còn có thể nói gì nữa? Mình đưa ra quyết định gì thì sẽ phải chịu trách nhiệm cho quyết định đó, có đôi khi chỉ một lựa chọn thôi nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến cả đời của ngươi.
Giống như hắn, hắn lựa chọn Từ Lang, về sau người ở bên cạnh hắn cả đời chính là Từ Lang, đó là hạnh phúc cả đời của hắn, hắn quả thật rất may mắn vì đã lựa chọn đúng, còn Hạ Hoa cũng vì một sự lựa chọn mà mất đi rất nhiều.
Không thương cảm bao lâu, Hạ Hoa kêu Văn Quý cùng đi bờ biển tìm cua, “Vào tháng tám là thời điểm cua trưởng thành tốt nhất, tối nay nhất định sẽ ăn cơm nhà Văn Khoan rồi, chúng ta mang cua đến làm quà đi.” Lại thấy bánh ngựa con của Văn Quý, cười rộ lên, “Nếu như Văn Khoan có con thì bánh này của ngươi ngược lại thích hợp tặng hơn.”
Từ Lang không vui, Văn Quý làm bánh ngựa con đều là của hắn, lập tức lên tiếng đánh gãy lời Hạ Hoa, “Không bằng chúng ta ra sau núi đi, gà rừng ăn cũng ngon lắm.” Từ Lang không thích đi bờ biển, lúc trước Văn Quý cứu người thiếu chút nữa bị sóng đánh trôi, đến bây giờ Từ Lang vẫn còn canh cánh trong lòng.
Từ Tướng quân phát ra chỉ lệnh như thế, tự nhiên không thể chối từ, Văn Quý cười đến vui vẻ, lột vài quả trứng gà đỏ đưa qua cho Từ Lang ăn, còn chuẩn bị thêm một túi để đem đi sau núi để Từ Lang có đói thì có thể ăn vài trái cho đỡ thèm.
Từ Lang bởi vì Hạ Hoa có ý đồ xấu muốn bánh trung thu ngựa con, thỏ con của hắn nên lúc ra cửa Từ Lang cứ trù trừ không muốn đi, Văn Quý ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài câu, Từ Lang nghe xong mới nắm tay Văn Quý xuất môn.
Hạ Hoa có chút đáng tiếc, đêm mai có mọi người đều ăn thịt cua, bọn họ đến lúc đó chỉ có thể nhìn người ta ăn. Văn Quý cũng không để ý chuyện này, Từ Lang thấy người ta ăn cua khẳng định cũng sẽ muốn ăn, lúc đó đem chút đồ trao đổi với nhà người khác là được, hiện tại ra sau núi bắt gà rừng, Văn Quý mang thêm nhiều hũ mứt trái cây là ổn.
Đến phía sau núi, Hạ Hoa lấy một ít rau dại, đột nhiên hắn cảm thấy rau dại không hấp dẫn người như trước kia nữa, quay sang Văn Quý cười cười: “Mỗi ngày ăn thức ăn ngon nhà của ngươi trồng, bây giờ nhìn đến rau dại cũng không có cảm giác mới mẻ nữa.”
Văn Quý thì ngược lại, rau dại có chút vị chua chua sót vị, chậm rãi nhai lại cảm nhận được vị ngọt lành, hương vị kia thật lâu không tiêu tan, Văn quý rất thích hương vị này, cũng thuận tay hái không ít.
Từ Lang hướng ở chỗ sâu trong rừng đi, ở trước mặt Văn Quý, hắn cảm thấy bản thân có bản lĩnh nhất chính là hắn biết săn thú, một lần săn có thể săn được rất nhiều dị thú, săn thú xong về nhà sẽ có Văn Quý chờ hắn, hỏi han ân cần, còn sẽ khen ngợi dị thú hắn săn được tốt thế nào, cho nên hiện giờ việc Từ Lang yêu thích làm nhất chính là đi săn thú.
Không bao lâu Từ Lang đã trở lại, trên tay còn cầm mấy con gà rừng, Văn Quý cùng Hạ Hoa thì hái được rất nhiều rau dại. Văn Quý suy nghĩ một chút, cũng hái không ít hồng hồng quả về, hồng hồng quả tuy không ăn ngon như tiểu hồng quả, nhưng hương vị hồng hồng quả lại giống vị cà chua hơn, ngọt ngọt chua chua, ăn sống cũng rất ngon.
Về đến nhà không bao lâu, Văn Hổ đã sớm đứng ngoài cửa chờ bọn họ, túi trứng gả đỏ trên cổ thằng bé giờ chỉ còn cái túi rỗng, thấy Hạ Hoa liền đưa quả trứng trong tay cho Hạ Hoa. Văn Quý mừng cho Hạ Hoa có một đứa con ngoan, Từ Lang thì mân miệng đứng ở một bên nhìn, lẳng lặng không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy.
Văn Quý nhìn thấy khó tránh khỏi khổ sở, rũ mắt xuống hít sâu một hơi, mở cửa bước vào nhà.
Văn Khoan cùng Triệu Báo đồng thời đến, muốn phải hình dung Triệu Báo như thế nào, người này tướng tá cao lớn, khóe miệng luôn túc trực nụ cười nhợt nhạt, thế nhưng ánh mắt khi nhìn người khác đều khiến người khác có cảm giác như bị dã lang theo dõi. Văn Quý cũng không phải sợ, nhưng Hạ Hoa thì cười có chút mất tự nhiên, có chút câu nệ nắm tay Văn Hổ.
Từ Lang liền đứng bên người Văn Quý, thần sắc thản nhiên, Triệu Báo phải nhìn Văn Quý vài lần, lại quay sang nhìn Từ Lang, nhếch miệng nở nụ cười: “Từ tướng quân? Ngưỡng mộ đã lâu!” (Nguyên văn là Cửu ngưỡng đại danh – 久仰大名)
Từ Lang mặt không đổi sắc gật đầu, Triệu Báo cũng không để ý, hướng Văn Quý cùng Hạ Hoa cười chân thành, “Thời điểm tôi không ở nhà đã phiền các vị chăm sóc cho Văn Khoan.” Văn Quý cùng Hạ Hoa đều lắc đầu không nhận, Hạ Hoa lúc nói chuyện đều mang theo vài phần sợ hãi, “Không có, không có, Văn Khoan tốt lắm, mọi người rất hợp tính nhau.”
Triệu Báo trước kia lúc còn ở trong thôn luôn một bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, không nghĩ tới ra ngoài một chuyến, trở về cả người khí thế đều thay đổi, một người có thể thay đổi đến mức này, khóe miệng kia chỉ cần gợi lên thôi là đã muốn giết chết biết bao nhiêu người…
Văn Khoan nhìn Triệu Báo dọa Hạ Hoa, nhéo hắn một cái, trừng mắt liếc nhìn, “Đừng có ở chỗ này làm ra vẻ, khó coi chết đi được.” Triệu Báo nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ, làm mặt hề khiến Hạ Hoa bật cười, Văn Khoan lúc này mới buông tay, thành tâm mời một nhà Văn Quý cùng gia đình Hạ Hoa đến nhà hắn ăn cơm.
Văn Quý bọn họ đã sớm chuẩn bị, cũng không nói gì, mang theo không ít rau dưa, cả rau dại lúc nãy mới hái được, còn có mứt trái cây. Văn Quý đi xem rượu mận, phát hiện có thể dùng được rồi, quyết định mang theo vài hũ đến nhà Văn Khoan, xem như là chúc mừng Văn Khoan một nhà đoàn viên, Trung thu đêm mai hai người khẳng định sẽ rất nồng nhiệt.
Nhà của Văn Khoan rất lớn, năm đó trước khi kết hôn Triệu Báo đã chọn căn nhà lớn nhất trong thôn, ra sức kiếm tiền để mua từ thôn trưởng, sau khi kết hôn thì Triệu Báo từ mình tu sửa, gia cụ trong nhà đều mới, sạch sẽ rộng lớn, nhưng cũng hơi trống trải, đây là cảm giác của Văn Quý khi bước vào nhà Văn Khoan.
Nếu như không có Triệu Báo thì trong nhà Văn Khoan sẽ càng an tĩnh không tiếng động, Văn Quý nhìn Triệu Báo liếc mắt một cái, Triệu Báo hiển nhiên đã sớm biết điều này, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Văn Quý cảm giác được năng lượng trong cơ thể hắn đang dao động, biểu hiện trong lòng hắn không thoải mái.
Văn Khoan mang theo Văn Quý bọn họ ngồi ở phòng khách uống trà, lấy ra không ít mứt điểm tâm cùng mẻ trái cây mới thu hoạch ra, cười đến tự nhiên, mang theo một chút vui vẻ mà bản thân hắn cũng không biết, “Nào nào, ăn trái cây đi, chủ nhà tôi mang về đó.”
Hạ Hoa tùy tay nhặt một trái quýt màu vàng cam lột vỏ, hương vị ăn thật ngon, Từ Lang cũng thích ăn, lột vỏ, chia phân nửa cho Văn Quý, nhìn Văn Quý chớp chớp mắt, “Ăn thật ngon.”
Văn Quý bật cười đồng thời trong lòng vô cùng khổ sở, Từ Lang rất muốn có con, cho dù hắn không nói ra, Văn Quý cũng biết, Từ Lang thậm chí còn thoải mái đùa giỡn. Càng như vậy Văn Quý càng khổ sở, nhịn không được nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, nếu như Từ Lang có thể sinh con thì tốt rồi.
Sau chỉ biết cười tự giễu, hắn là á thú nhân còn không có cách nào sinh con, đừng nói chi là bán thú nhân như Từ Lang, chuyện kia càng không có khả năng.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp để nghĩ đến mấy việc này, Văn Quý lắc đầu, đem những chuyện không vui vứt ra sau đầu, cũng lấy một trái quýt lột vỏ cho Từ Lang, ngồi một bên nghe Hạ Hoa cùng Văn Khoan nói chuyện, Hạ Hoa thực mừng cho Văn Khoan, “Triệu Báo lần này về không cần đi nữa đúng chứ? Không đi mới tốt, về sau có chủ nhà ngươi ở nhà, ngươi cũng không còn phải cô đơn một mình, khó chịu lắm.”
Văn Khoan thản nhiên cười, “Nói là không đi.” Sau đó mới nhớ tới vị bán thú nhân được Triệu Báo mang về, vẫn nên nói với Hạ Hoa bọn họ một tiếng, nếu không lại dọa đến họ, “Hắn mang về một vị huynh đệ rất thân trong đội, vị này dự định sẽ ở lại trong thôn chúng ta, đêm nay cùng nhau ăn cơm tôi sẽ giới thiệu cho mọi người. Trên mặt hắn bị thương, khuôn mặt thì nhìn không đẹp lắm nhưng tính tình rất tốt.”
Hạ Hoa xua tay tỏ vẻ không để ý, “Ta tối hôm qua xa xa đã nhìn thấy, đúng là nhìn hung tợn thật, nhưng ngươi đã nói hắn không tồi, vậy thì nhân phẩm người nọ nhất định tốt.” Mắt nhìn người của Văn Khoan rất chuẩn, hắn chưa bao giờ giao du với bạn xấu, với những thân thích trong nhà cũng thế, hắn chỉ thân thiết với những người nhân phẩm đàng hoàng, còn những kẻ không ra gì có nịnh nọt muốn làm thân với hắn, Văn Khoan chưa bao giờ phản ứng lại, ngay cả những người ra vẻ làm người tốt, Văn Khoan cũng có thể nhìn ra.
Có lẽ Văn Khoan rất lý trí, luôn có thể nhìn thấu người khác, cũng vì thế mà hắn vô tình cắm một đao ngăn cách giữa hắn và Triệu Báo.
Văn Khoan ở phòng khách tiếp đón bọn người Văn Quý, Triệu Báo thì ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Hạ Hoa có chút bất an, mở lời khuyên Văn Khoan xuống hỗ trợ chủ nhà hắn một tay, Văn Khoan vẫn ngồi tại chỗ pha trà, trên mặt mang nét tươi cười, “Hắn đã lâu không xuống bếp rồi, thúc cứ chờ ăn là được, nếm thử một chút xem tay nghề hắn có ngon hơn đầu bếp Lưu hay không.”
Triệu Báo vì Văn Khoan mà đã học rất nhiều thứ, thứ đầu tiên hắn học mà cũng là thứ quan trọng nhất chính là khả năng bếp núc, Văn Khoan lúc trước cũng chính là coi trọng điểm này nên mới gả cho hắn.
Văn Quý ha ha cười hai tiếng, cũng an tâm ngồi chờ ăn. Gọt vỏ trái cây rồi cắt thành miếng nhỏ đút Từ Lang ăn, Từ Lang cùng Văn Hổ hai người một lớn một bé cứ một chốc lại ăn mứt, hồi sau lại uống trà, Từ Lang còn phải bớt thời gian ăn trái cây Văn Quý đã cắt sẵn, thực bận rộn mà.
Hạ Hoa lúc trước mỗi khi bị trêu đùa hắn cùng đầu bếp Lưu còn sẽ đỏ mặt, hiện tại đã không còn cảm giác gì. Thấy Văn Hổ ăn đến vui vẻ, Từ Lang cũng khoái chí tranh ăn với Văn Hổ thì cười không thôi, “Đừng nói đến chuyện ta sẽ lấy hắn nữa, ta với hắn là không thể nào.”
Văn Khoan biết được nội tình, cũng không thăm dò nữa. Văn Quý không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, Hạ Hoa cư nhiên có thể bình tĩnh nói chuyện giữa bọn họ là không thể nào? Hạ Hoa cắn miếng mứt, nói về Lưu Hùng Kiệt có chút bất đắc dĩ, “Chính là cảm thấy không hợp.”
Lưu Hùng Kiệt đúng là có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh của hắn quá lớn, khiến Hạ Hoa cảm thấy trong lòng không yên, hơn nữa, Lưu Hùng Kiệt không thích Văn Hổ. Thật ra nói không thích thì cũng không đúng, nhưng hắn có thể cảm giác được sự bài xích Văn Hổ từ chỗ Lưu Hùng Kiệt, nếu như về sau hai người họ kết thành bạn lữ thì Văn Hổ nhất định sẽ chịu thiệt, chứ đừng nói chi là lỡ như Hạ Hoa lại có thêm những đứa con khác…
Văn Quý lắc lắc đầu, vậy thì hắn cũng tán thành. Hắn cũng không thực sự thích Lưu Hùng Kiệt lắm, tuy rằng tay nghề nấu nướng của người này tốt, nhưng người này đối nhân xử thế luôn luôn tính toán sao cho bản thân đạt được lợi ích và hiệu quả tốt nhất. Văn Quý dù cho thân với cả hai anh em Lưu Tam thúc, nhưng so ra Văn Quý lại thích tính tình của Lưu Tam thúc hơn.
Nhắc đến Lưu Tam thúc, Văn Khoan cùng Hạ Hoa cũng biết chuyện về hắn, Hạ Hoa rất đồng tình với Lưu Tam thúc, “Hắn lúc trước có một bán thú nhân là thanh mai trúc mã với hắn, tên là Tiền con bê, bọn họ chuẩn bị kết thành bạn lữ thì Lưu Tam thúc mới phát hiện ra bán thú nhân kia ở bên ngoài nuôi một nữ á thú nhân. Mọi chuyện vỡ lở, Tiền con bê không chịu thừa nhận, nói là á thú nhân kia trong nhà không còn ai, hắn chỉ giúp đỡ chiếu cố người ta thôi, Lưu Tam thúc tin, đến tận thời điểm cử hành nghi thức thì á thú nhân kia đến nháo, dẫn Tiền con bê lôi đi, tràng nghi thức kia cuối cùng cũng không thể hoàn thành. Lưu Tam thúc khi đó muốn phát điên, về sau nói chỉ tìm người muốn ở rể, nếu không sẽ không xuất giá.”
Trách không được khi Lưu Tam thúc nghe nói Triệu Báo có khả năng ở bên ngoài nuôi nhân tình giọng điệu lại bén nhọn như vậy.
Hạ Hoa tiếp tục kể, “Không bao lâu, Tiền con bê lại đến tìm Lưu Tam thúc, Lưu Tam thúc khi đó ném một cây đao, chỉ vào đũng quần tên bán thú nhân đó nói ‘Ngươi tự cung, đến ở rể Lưu gia ta, ta đây liền tha thứ cho ngươi’, một câu khiến Tiền con bê sợ hãi bỏ chạy, về sau không dám quay lại thôn nữa.”
Hạ Hoa ôm bụng cười không ngừng, Văn Khoan cũng nhịn không được, nhướng mi liếc về vị Triệu Báo đứng xấu hổ đứng cạnh cửa. Triệu Báo sờ sờ mũi, theo bản năng nhìn xuống đũng quần mình, ánh mắt đụng tới tầm mắt của Văn Khoan, vội vội vàng vàng giơ tay lên, ôn nhu nói: “Anh tuyệt đối không có tình nhân mấy cái gì đó đâu!”
Từ Lang phiêu mi nhìn sang đũng quần Văn Quý, lỗ tai cũng theo đó mà đỏ hồng một trận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT