*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Quý từ thời điểm biết bản thân muốn cùng Từ Lang kết hôn, theo bản năng mỗi ngày đều tìm kiếm nhiều kiểu dáng nhẫn khác nhau, so tới so lui, chọn rồi lại chọn, chỉ sợ chỉ cần có một điểm không hài lòng thì bọn họ về sau đều sẽ vĩnh viễn tiếc nuối.

Từ Lang nghiêm túc nhìn những chiếc nhẫn Văn Quý giới thiệu, có chút thất thần, hắn cảm thấy những cái này đều không xứng với Văn Quý của hắn, Văn Quý của hắn nên có thứ tốt nhất trên thế giới! Cả ngày cũng chưa chọn được cặp nhẫn nào vừa ý, đến tối Từ Lang đột nhiên nói muốn trở về nhà mình ngủ.

Văn Quý ngẩn người, Từ Lang cả ngày lẫn đêm đều cùng với hắn ở chung một chỗ, đột nhiên Từ Lang lại muốn trở về nhà bên kia, Văn Quý có chút không quen, bất quá nhìn đến Từ Lang sắc mặt không có chút thay đổi, Văn Quý cũng không biết nên làm thế nào, câu nói muốn giữ người lại cuối cùng cũng nghẹn lại trong cổ họng, đành tiến đến ôm ôm Từ Lang một chút rồi để người rời đi.

Văn Quý lúc này mới nhớ ra hình như hắn còn chưa có ăn tối. Lấy hồng tiêu mới thu hoạch ra, Văn Quý sợ mùi vị sẽ quá cay, cho nên chỉ lấy một quả hồng tiêu ướp khoai lang rồi nâu lên, Văn Quý cầm chén đến trước máy tính ăn cơm, cảm giác miệng cay rát đến đầu óc tê rần, nước mắt xôn xao chảy như mưa.

Văn Quý cố gắng ngăn tay muốn lau nước mắt, uống vài hớp trà vị cay trong miệng mới tan dần. Ăn ớt khóc đến xúc động, thương tâm như thế, thật sự là, rất dọa người.

Văn Quý xem xét phản ứng của người mua, rất nhiều người nhận xét hương vị của trà rất đặc sắc, ngay cả trà ngon thượng phẩm mùi vị xem ra cũng không ngon bằng. Bán được không ít, nhưng là giá tiền do có chút cao, nên cũng chưa bán được hết.

Văn Quý kéo xem bình luận, mọi người đánh giá về mứt trái cây nhiều nhất, tiếp theo là rau dưa, rất nhiều người đề nghị bán thêm nhiều chủng loại rau dưa mới. Văn Quý sau đó treo một cái thông báo trên cửa hàng: “Cửa hàng chúng tôi bắt đầu thu thập hạt giống của thực phẩm các thứ, hạt giống của cây ăn trái đều được, chủng loại nếu tốt thì chủ tiệm có thể ngẫu nhiên có tặng phẩm cho người bán.

Văn Quý nghĩ đến việc tặng khách một hai viên hồng tiêu cay chết người không đền mạng này, rồi người ta cũng sẽ nước mắt không khống chế được tuôn ào ào như hắn vừa nãy, đã cảm thấy buồn cười không chịu nổi, ha ha cười lớn không ngừng, cố ý đem chuyện Từ Lang không có ở nhà quăng sang một bên.

Nhưng càng tận lực né tránh, thì càng là khó xem nhẹ, Văn Quý đột nhiên phát giác, bản thân hắn trúng độc quá sâu rồi.

Văn Quý nằm ở trên giường cảm thấy vô cùng khó chịu, cái cảm giác mà bên mình đột nhiên thiếu vắng một người không có trong thói quen của hắn. Bình thường tối đến hắn sẽ cùng Từ Lang nằm một chỗ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, kéo bắt cái tay của người kia, Từ Lang có thể gác chân lên người hắn, chặt chẽ ôm mình, cảm giác ôm người mình yêu trong lòng thật sự rất tốt đẹp.

Còn như bây giờ? Một chút cũng không thoải mái…

Ngày hôm sau Từ Lang cũng không tới tìm Văn Quý. Văn Quý đi sang nhà cách vách nhìn một cái, Từ Lang không biết đã đi nơi nào rồi, cũng chưa nói với hắn một tiếng nữa, Văn Quý trong lòng hơi mất mát.

Không muốn làm việc gì, cho nên Văn Quý cũng không ra khỏi nhà. Lúc Hạ Hoa cùng Văn Khoan tìm tới, đã nhìn thấy Văn Quý đang ngồi chơi máy tính chán muốn chết, pha thêm chút buồn bực. Hạ Hoa muốn nhào lên chém Văn Quý thành hai mảnh: “Văn Quý a, ngươi không phải muốn kết hôn vào tháng sáu này hay sao? Bây giờ sao không bắt đầu chuẩn bị? Lễ phục ngươi đặt chưa? Nhẫn đâu? Thiệp mời ghi xong hết chưa? Chủ hôn ngươi muốn tìm người nào? Tân phòng trang trí tốt chưa?…”

Hạ Hoa nói ra một chuỗi dài những việc cần làm, nói tới cái nào Văn Quý đều lắc đầu cái đó, hắn vốn đang làm những công tác chuẩn bị này, đột nhiên Từ Lang cứ như thế biến mất khiến tâm tình hắn trở nên không tốt chút nào. Hạ Hoa đùa vui, “Vậy hai người các ngươi muốn chân trần kết hôn a! Được rồi, ngươi chỉ cần chọn lễ phục và nhẫn là được, những cái khác ta tới an bài giúp ngươi.”

Theo Hạ Hoa thì người chủ trì hôn lễ nhất định phải là Văn lão thái gia, đọc lời làm chứng cho Văn Quý và Từ Lang trở thành bạn lữ của nhau, sau đó hai người họ lại đăng ký trên mạng là ổn thỏa hết! Bất quá, “Văn Quý, ngươi định để ai làm bạn lang? Mấy người trẻ tuổi trong thôn chưa kết hôn thì ngươi thân với ai nhất?” (Bạn lang gần giống với phù rể bên mình)

Văn Quý câm nín, hình như người có giao hảo với hắn đều đã kết hôn hết rồi! Bởi vì tâm lý hắn đã là một người lớn tuổi rồi, không thích cùng người trẻ tuổi cùng nhau chơi đùa ầm ĩ, bình thường phần lớn thời gian chỉ cùng mấy người Hạ Hoa trò chuyện, làm gì có quen thân với những người trẻ tuổi a.

Văn Quý kiên trì hỏi: “Lưu Tam thúc chưa kết hôn, để thúc ấy làm bạn lang được không?” Văn Khoan phốc nở nụ cười, “Tên đó cao tuổi hơn đồng lứa của anh mà, sao lại để tên đó làm bạn lang của anh được?”

Văn Khoan cùng Văn Quý là một lứa, nhưng Văn Khoan thì đã kết hôn rồi. Văn Quý đột nhiên cảm thấy vòng sinh hoạt luẩn quẩn của hắn thật nhỏ, mỗi ngày đều chỉ quay quanh Từ Lang, vậy mà Từ Lang cứ như vậy bỏ đi, cũng không biết đi đâu rồi, cũng không nói lại với hắn một tiếng! Văn Quý lại sinh hờn dỗi.

Văn Khoan buồn cười nói: “Ai u, tôi nói Văn Quý a, bây giờ không nói anh, Từ tướng quân tìm được ai làm bạn lang rồi? Mà hẳn muốn tìm cũng khó nữa, hai người các anh mỗi ngày cứ dính nhau như thế, ai đứng gần cũng là một cái bóng đèn lớn,…

Văn Khoan ôm bụng cười, Hạ Hoa cũng cười: “Nếu không thì để tiểu Hổ nhà ta làm bạn lang cho ngươi, sau đó thì cho ngươi ném hoa cưới?”

Văn Quý mặt tái đi luôn, hắn làm chú rể là được rồi! Đội hoa gì đó là để cô dâu làm!

Một người cười ầm một trận. Trước khi chọn được người làm bạn lang thì Hạ Hoa kêu Văn Quý trước đi hỏi Văn lão thái gia một chút có thể làm người chủ hôn cho ngươi không? Người được chọn làm chủ hôn trước giờ thì phải có giọng hát và cử chỉ thật tốt, nếu như chủ hôn thực hiện không đủ phân lượng thì ngoài việc đôi trẻ không được Sáng Thế Thần chúc phúc, mà mãi về sau này khó tránh khỏi bị người đời xem nhẹ đi mấy phần, cuối cùng làm cho không ai thừa nhận cuộc hôn nhân của bọn họ, như vậy thì không ổn chút nào.

Muốn tìm Văn lão thái gia hỗ trợ, vậy nhất định phải mang lễ vật đến biếu. Trong nhà hắn thứ tốt cũng chỉ có mứt trái cây, rau dưa, rượu mận, chỉ là đồ còn không nhiều lắm, hắn hôm trước vừa mới bán đi gần hết rồi, chỉ có thể chụp đùi thở dài, “Hai ngày nữa rồi đi vậy, cây tử quả sau nhà con cũng sắp ra trái rồi, lúc đó con mang một rổ đến nhà Văn lão thái gia.”

Mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên Hạ Hoa nhìn thấy Văn Quý không làm việc. Ban đầu thấy Văn Quý xử xự còn già dặn, trưởng thành hơn những người cùng lứa với Hạ Hoa, đây vẫn là lần đầu tiên Văn Quý biểu hiện, xử xự như một người tuổi trẻ hai mươi tuổi sẽ làm.

Văn Khoan giữ nguyên ngữ khí thường ngày nói chuyện, “Khẳng định cùng với Từ tướng quân xảy ra chuyện gì rồi đúng không, nhìn cái bộ dạng ngây ngây ngốc ngốc của anh này, bầu không khí đang sôi động cũng bị mất luôn.”

Hạ Hoa cùng Văn Khoan ở nhà Văn Quý giúp Văn Quý mua đồ để trang trí tân phòng. Mua giấy đỏ cắt chữ “Hỉ”, mua nến đỏ, màn uyên ương đỏ thẫm, chọn thiếp cưới sau đó lên danh sách khách mời vội đến chóng mặt.

Văn Quý tuy nói kiếp trước tuổi đã lớn, những chuyện cần trải qua thì cũng đã trải qua, nhưng hôn lễ thì thật đúng là lần đầu mới gặp. Hắn đi dự đám cưới người ta, thì chỉ là vào uống rượu mừng rồi ngồi một chỗ đợi cô dâu, chú rể tới mời rượu, sau đó thì về nhà thôi, không ngờ là tổ chức một hôn lễ lại có nhiều chuyện cần làm thế này.

Liên tục gấp rút làm việc vài ngày liền, tiền tài cứ như nước chảy ầm ầm ra ngoài đường, Văn Quý muốn chết lặng, mà điều khiến hắn đau đầu nhất chính là đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Từ Lang, hôm trước cũng chỉ nhận được một câu của người kia: em đang ở ngoài thôn, anh chờ em về nhà.

Hoàn toàn không có giải thích, cũng không nói rõ mình muốn làm gì, Văn Quý chịu đủ khổ sở, Từ Lang đi nơi nào sao lại không muốn nói cho hắn biết? Có chuyện gì không thể nói với hắn? Về sau hai người họ sẽ sống cùng nhau suốt đời, Từ Lang cứ thế mà gạt hắn là có ý gì chứ?

Văn Quý càng nghĩ càng giận, Hạ Hoa Văn Khoan bọn họ cũng nhận ra có gì không thích hợp, vì để dời đi lực chú ý của Văn Quý, liền hỏi lễ phục hắn muốn như thế nào, “Chúng ta đã xem của mấy nhà thiết kế lễ phục, lễ phục của bọn họ đều là kiểu dáng hiện tại đang lưu hành trên thị trường, có mấy người còn là nhà thiết kế nổi danh nhất đế đô nữa, ngươi có muốn hay không nhìn xem một chút?”

Hạ Hoa mở đến mấy cửa hàng trên mạng mà hắn nói. Văn Quý mở ra xem những lễ phục kia, phần lớn đều là phong cách Tây Âu theo kiểu hoàng tộc, thực hoa lệ, lễ phục đều là màu trắng.

Văn Quý xem qua lại không thích, hắn sinh ra ở nông thôn, lớn lên cũng ở vùng nông thôn, người trong thôn kết hôn đều mặc hỉ phục đỏ thẫm, rất ít người lựa chọn áo cưới Tây phương trắng xóa như vậy.

Văn Quý hắn cũng thích mặc lễ phục đường trang đỏ thẫm, nghĩ nghĩ một chút, hắn tìm nhân viên cửa hàng hỏi xem có kiểu dáng như vậy hay không, Văn Quý vẽ không đẹp lắm, chỉ có thể đơn giản miêu tả qua, loại lễ phục Văn Quý nói nhân viên cửa hàng chưa nghe nói qua, ánh mắt nhìn Văn Quý giống như hắn đến tự tìm ngược vậy.

Văn Quý gần đây hỏa khí lớn, lập tức liền nổi giận, trở về tìm Lưu Tam thúc làm thủ công cho hắn.

Lưu Tam thúc trừng lớn ánh mắt, “Văn Quý, lễ phục kết hôn không làm cho có lệ được đâu, quần áo hằng ngày thì ta làm cũng không sao, nhưng lễ phục kết hôn thì không được đâu a.” Chuyện này thì hắn vẫn tự mình hiểu lấy.

Văn Quý lắc đầu, quần áo Lưu Tam thúc thường mặc đều là đường trang cách tân, Văn Quý nhìn rất thích, hơn nữa tay nghề của Lưu Tam thúc cũng rất tốt.

Thấy Văn Quý quyết định như thế, Lưu Tam thúc đành chỉ có thể cẩn thẩn hết mức, dốc toàn lực để vẽ bản thiết kế, chỉ sợ mà làm xấu một chút thì sau khi kết hôn xong sẽ bị người ta oán niệm cho cả đời, là cả đời đó!

Lưu Tam thúc đích thật là một á thú nhân rất đa tài, tuy rằng hay có thói quen trang điểm ăn mặc xa hoa chút, nhưng không thể phủ nhận được tài năng của hắn a! Văn Quý chỉ nhấn mạnh vài chỗ cần chú ý, đem suy nghĩ của mình đơn giản miêu tả ra, Lưu Tam thúc cũng sửa tới sửa lui bản vẽ mãi không thôi.

Không đến vài ngày sau, Lưu Tam thúc gấp gáp làm xong hai bộ lễ phục, cũng không có tâm tình tự kỷ nữa, vội vàng kêu Văn Quý xem làm như vậy được chưa. Hắn thật sự cảm thấy Văn Quý quá lớn mật rồi, ngay cả lễ phục kết hôn cũng dám đem ra đùa giỡn được.

Lễ phục  vốn nên là màu đỏ thẫm, nhưng vì được may từ tơ của hỏa trùng cho nên màu sắc đỏ trở nên thuần khiết, tươi sáng. Bộ của Văn Quý bên ngoài là áo khoác, bên trong là áo vạt dài (khâm trường bào) mũ quan đính trân châu, trên quần áo có thuê bức họa rồng giương vuốt bay lên trời. Trang phục của Từ Lang cũng có cùng kiểu dáng, khác biệt duy nhất chính là bên trên thêu hình phương hoàng giương cánh bay mà thôi.

Văn Quý vừa thấy, hai mắt đã tỏa sáng, làm thật khá, hắn yêu thích đến không buông tay.

Lưu Tam thúc xoa xoa mồ hôi trên trán, hữu khí vô lực xua tay: “Mau lấy về đi, làm ta sợ đến mức mấy đêm liền ngủ không ngon.” Phẩy phẩy tay đuổi Văn Quý rời đi.

Tâm tình Văn Quý rốt cuộc cũng chuyển biến tốt hơn được một chút. Tân phòng cũng đã bố trí xong, rèm cửa cũng thay thành đỏ thắm, khắp nơi đều dán chữ Hỷ đỏ thắm, hỷ trướng cũng đã đổi sắc đỏ, nến cưới đỏ rực cũng được bày lên. Bàn ghế cũng đã trải khăn thêu chữ Hỷ rất có không khí.

(Hỷ trướng: Loại màn giăng trên giường cưới)

Thiệp cưới cũng đã gửi đi, mọi chuyện cũng đều đã gần xong xuôi hết, ngay cả bạn lang cho Văn Quý cũng đã tìm được, chính là Đông tử! Đông tử ngày đó đích thân sang nhà Văn Quý nói hắn có thể làm bạn lang của Văn Quý. Đông tử rất sợ ra ngoài, lúc trước vất vả lắm mới có dũng khí chạy đến nhà Văn Quý vui đùa, khi đó lại bị Văn Quý vì Hạ Lan giận chó đánh mèo hắn, Văn Quý sau đó cũng biết bản thân mình hơi quá đáng, vì thế mỗi lần thu hoạch rau dưa trái cây mới thì đều tặng cho nhà Đông tử một ít.

(<H.A> Theo ta thấy thì anh Đông tử có thể bị mắc hội chứng sợ xã hội ╭(╯ε╰)╮)

Nhưng Đông tử hoặc là không chịu nhận, hoặc là không có nhà, Văn Quý cũng đành bỏ qua ý tưởng này, không nghĩ tới Đông tử lại chủ động muốn làm bạn lang cho hắn.

Đông tử hé miệng nhỏ giọng nói: “Tôi vì thấy Văn Quý nhỏ tuổi hơn tôi mà đã kết hôn rồi, tôi chưa từng có làm bạn lang cho ai bao giờ, đến hưởng chút phúc khí cũng tốt a.” Như thế thì có lẽ hắn cũng có thể sớm một chút gả ra ngoài, Đông tử thực sự rất hâm mộ Văn Quý, thật sự hâm mộ.

Hạ Hoa nghe xong cười vui vẻ, thẳng thắn khen Đông tử sao mà miệng quá ngọt, vì thế việc này cứ như thế đã định xong rồi. Người chủ hôn thì nhất định là Văn lão thái gia rồi. Văn Quý hôm trước ra sau nhà hái được mấy rổ đến nhà Văn lão thái gia nói cho ông chuyện này. Văn lão thái gia uống nước trà Văn Quý đem tới, ăn mấy trái tử quả, còn muốn thêm mấy hũ mứt trái xây nữa, mới cười ha ha đáp ứng. Bạn lữ của Văn lão thái gia còn cười đánh chồng mình vài cái, nói với Văn Quý: “Hắn a, là một tên lão ngoan đồng đấy, đừng có để ý tới hắn, ngươi kết hôn thì hắn nhất định làm chủ hôn cho ngươi, nhưng ngươi thật sự sẽ thêm tên Từ tướng quân vào gia phả Văn gia sao?”

Văn Quý cho một đáp án khẳng định, sau lại hướng Văn lão thái gia nói cảm tạ.

Văn lão thái gia lắc đầu, nhắc nhở hắn vài câu, “Cha mẹ ngươi và cả cái nhà kia, ngươi cũng phải nói cho bọn họ một tiếng, ta già rồi không thể quản được hết, ngươi phải tự mình giải quyết đi thôi.”

Văn Quý sau khi trở về cơ hồ đã đem mọi chuyện hoàn thành xong hết, ngoại trừ một chuyện, là hắn còn chưa có mua nhẫn.

Hắn vốn muốn bản thân và Từ Lang cùng nhau chọn, sau đó mới quyết định mua. Thế nhưng Từ Lang vừa đi đã không quay lại, bọn họ còn có thể kết hôn hay sao? Văn Quý đột nhiên cảm thấy không còn chút tự tin nào, nhìn cả căn nhà được trang trí cho hôn lễ mà ảm đảm thất thần.

Chỉ còn vài ngày là đến đầu tháng sáu, Văn Quý đi theo mấy người Hạ Hoa thu hoạch thóc, lần này không có Từ Lang, Văn Hổ cũng không hứng trí như trước kia, tất cả mọi người đều không dám hỏi Từ Lang đi đâu.

Đương nhiên có không ít người đố kỵ Văn Quý ở sau lưng chê cười hắn, nói rằng Văn Quý lần này thành trò cười cho mọi người rồi, muốn nhanh kết hôn quá khiến tân lang chạy luôn, thật sự là tự mình rước nhục!

Văn Quý càng ngày lại càng trầm mặc, người khác nói thế nào cũng chưa từng cãi lại, Hạ Hoa lo lắng đến hô hấp không thuận. Mấy ngày nữa là đến ngày rồi, khi đó Văn lão thái gia sẽ làm chủ trì lễ cưới trước sự chứng giám của Sáng Thế thần, nhẫn của hai người sẽ được khắc tên của đối phương, sau đó thì kết thúc buổi lẽ, rồi tới tiệc rượu, rồi động phòng.

Hạ Hoa nhìn Văn Quý chịu khổ như vậy, thật hận bản thân lúc trước không ngăn cản hôn sự này, nếu như lần này thật sự không có hôn lễ, thì về sau Văn Quý làm sao nhìn ai được đây? Văn Quý khi trước vì Từ tướng quân mà bỏ qua á thú nhất tốt như Văn Nhã, cứ tưởng hắn sẽ có hạnh phúc viên mãn, nhưng có ai ngờ kết cục hôm nay là dày vò hành hạ người thế này chứ?

Mẹ Văn Quý biết Từ tướng quân không thấy đâu, ngược lại còn thở phào một hơi, âm thầm cầu nguyện Từ Lang tốt nhất đừng có quay lại Xuân Thủy thôn, này cơ hồ là tiếng lòng của cả gia đình Văn Hào, Văn Hào vì thế gọi cha Văn Quý đến uống rượu, vui vẻ say sưa một hồi, còn nói thẳng Văn Quý không kết hôn với Từ tướng quân mới là chuyện tốt nhất.

Ngay cả người thân của Văn Quý còn nói như thế, người trong thôn từ trên xuống dưới đều thương cảm thay cho Văn Quý, cảm thấy hắn thật sự rất đáng thương, nhìn thấy hắn đều bi ai thay hắn mấy phút đồng hồ.

Lại qua hai ngày, Văn lão thái gia cũng nóng hết cả ruột, chống gậy chạy đến hỏi tin tức. Nhìn thấy Văn Quý sắc mặt tiều tụy không ít, dưới mắt đều là quầng thâm, môi một chút huyết sắc cũng không có, nhìn vô cùng đáng thương, Văn lão thái gia muốn hỏi cũng không mở miệng được. Nếu như nói Từ Lang không trở lại, thì lại dày vò thêm Văn Quý, cho nên ông chỉ thở dài vài tiếng thay cho Văn Quý rồi rời đi.

Tất cả mọi người đều nhận định rằng Văn Quý bị bỏ rơi rồi, thật sự là đáng thương.

Văn Nhã khi nghe được chuyện này, cũng không biết suy nghĩ cái gì lại chạy đến nhà xem Văn Quý. Nhìn thấy người ngồi giữa căn phòng tràn ngập chữ Hỷ đỏ thắm, cuối cùng bật thốt một câu không hề liên quan: “Văn Quý, tôi sắp rời khỏi nơi này.”

Văn Quý rót một chén trà, cười gật đầu, “Đi ra ngoài cũng tốt, bên ngoài có rất nhiều cảnh đẹp chờ người đến khám phá.”

Văn Nhã cắn cắn môi, thật lâu sau mới quyết định, nói giọng khàn khàn: “Văn Quý, anh muốn đi cùng tôi không?” Văn Quý đã trở thành trò cười cho cả cái thôn này rồi, về sau làm sao có thể trải qua cuộc sống cứ ra đường là bị mọi người chế nhạo thế này chứ?

Văn Quý cười khổ lắc đầu, hắn cảm thấy tâm trí mình bay đi đâu mất, còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện đi đâu, đừng nói là bây giờ, ngay cả trước kia, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi ra thế giới bên ngoài hưởng thụ phong cảnh gì đó, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống vui vẻ, an ổn của mình.

Văn Nhã trừng mắt nhìn Văn Quý, tức giận tiêu sái rời đi. Văn Nhã trước khi đi có ngừng lại đưa lưng về phía Văn Quý nhẹ giọng nói một câu tạm biệt. “Ơn cứu mạng của anh tôi vĩnh viễn đều ghi trong lòng.” Hắn dĩ nhiên nhớ rõ, hắn cũng biết trước kia Văn Quý thích hắn, nhưng đáng tiếc hắn không thuộc về nơi này.

Bọn họ lựa chọn bỏ qua đối phương, Văn Nhã chỉ hy vọng, khi bản thân đã rời đi khỏi nơi này, một lúc nào đó khi nhìn lại chuyện xảy ra ngày hôm nay hắn sẽ không cảm thấy hối hận.

Kịch đã hạ màn, người cũng tan, đây chỉ là kết cục thường thấy mà thôi.

[Tác giả nói ra suy nghĩ của mình]: PS: Quá trình hôn lễ khác so với hiện đại, thỉnh mọi người đừng đánh đồng thành một…

Chú thích:  –   Nguồn hình: Mr.Google   –

<H.A> Hôm nay làm một cái chú thích hoành tráng tí. Mn ai hay xem phim cổ trang Trung Quốc thì dễ tưởng tượng hơn.
  •  Hỷ (hay theo cách gọi của Việt Nam mình là Song Hỷ): Thực chất chữ Hỷ” (囍) được dùng trong hôn lễ là được ghép lại bởi 2 chữ “Hỷ” (喜). Có hẳn một điển tích về việc hình thành chữ Hỷ này, mn có thể tham khảo thêm gg để đọc.
5jpg
  •  Nến cưới
6jpg
  •  Thiệp cưới
7jpg
  •  Hỷ trướng
8jpg
  •  Khâm trường bào và mũ quan của tân lang
1PNG

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play