Tiệc tan, Hạ Hoa Văn Khoan Tiền thị bọn họ đều ở lại giúp thu dọn tàn cục, chén rượu bày khắp nơi, trên bàn thì đầy chén dĩa, dầu mỡ, đũa thì bị ném loạn tứ tung, còn có vỏ rượu lăn lóc dưới đất, ghế cũng loạn thất bát tao khắp chốn.
Tiền thị ở nhà đã quen làm mấy việc vặt này, rất thuần thục chỉ đạo chia việc, ai xách nước, ai rửa chén, ai dọn dẹp bàn đều an bài thỏa đáng.
Văn Quý cười nịnh nọt, “Đại bá mẫu lãnh đạo quá oai phong làm cho ai cũng nể phục, trách sao chuyện nhà cửa lúc nào cũng đâu ra đó.” Tiền thị cười cười, “Đại bá con mới là người chân chính cảm nhận được sự oai phong của ta đấy, ta kêu hắn đi hướng đông thì hắn tuyệt đối không dám đi hướng tây, thế nào, muốn theo ta học không?” Ái muội chớp chớp mắt.
Văn Quý cười hì hì lôi kéo Từ Lang đến một bên chia thức ăn, hôm nay làm thịt còn dư một phần lớn, Văn Quý muốn chia ra để đó tặng cho những nhà nào đã hỗ trợ hắn.
Về phần nhà mẹ đẻ của Văn Quý thì lúc nãy ăn xong no nê đã sớm bay đi mất biệt rồi, chắc là sợ Văn Quý gọi bọn hắn ở lại rửa chén quét dọn. Tiền thị thấy được một màn này liền ‘phi’ một hơi, nhìn lên trời tỏ vẻ khinh thường, mẹ của Văn Quý cho đến bây giờ cũng không biết điều chút nào, nếu như đổi là con của bà có bản lĩnh tự mình xây phòng ở, thì lúc đó bà không chỉ sẽ ở lại rửa chén giúp nó đâu, bởi vì con mình có thể chí hướng có gia đình riêng, bà mừng còn không kịp nữa là, thật sự không hiểu nổi đầu óc mẹ Văn Quý nghĩ sao nữa.
Lúc rửa chén Hạ Hoa cùng Tiền thị nói chuyện phiếm. Trước kia Hạ Hoa không thân thiết lắm với ai trong thôn, chủ yếu cũng là do mọi người ngại có quan hệ gì với nhà của Văn Đạt trượng phu hắn, cho nên Hạ Hoa đi ra ngoài cũng không ai thích nói chuyện, sợ tên Văn Đạt mặt dày kia đi theo ăn bám chồng mình, thêm vào đó là Hạ gia và Văn gia trước giờ không có quan hệ tốt đẹp gì mấy cho nên càng không có người muốn nói chuyện với Hạ Hoa.
Bây giờ không còn Văn Đạt, Tiền thị không ngại để ý cùng Hạ Hoa giao hảo một phen, chủ động nói chuyện với Hạ Hoa, còn kể không ít chuyện hồi bé của Văn Quý, vừa rửa chén vừa khoa tay múa chân diễn tả lại cho câu chuyện thêm sinh động,
“Ai ô ô, Văn Quý nha lúc ba phấn nộn gì đâu, ai nhìn cũng thấy thích hết, nó lúc đó hả gặp ai cũng kêu ôm ôm, giọng ngọt ơi là ngọt, ta nhìn thấy nó mà lòng mềm nhũn luôn. Cũng không biết mẹ nó nghĩ cái gì nữa, cứ mặc kệ thằng bé không chăm sóc gì đến nó, Văn Quý nó còn bé tí, ham chơi chạy đi đâu cũng tùy tiện để nó đi, thằng bé bị ngã sấp mặt xuống luôn cũng không nâng dậy lại còn mắng thằng bé một trận. Văn Quý thật sự là rất đáng thương.”
Hạ Hoa a một tiếng đau lòng không thôi, Văn Quý khi còn bé đúng cuộc sống đúng là không dễ dàng gì, “Ta khi đó phải chăm sóc hai đứa con, cũng không để ý đến, con trai lớn thì ở nhà ông nội nó, con trai thứ hai cũng hay chạy qua nhà ông nó, lúc ta đi đón con cũng có gặp Văn Quý mấy lần, thằng bé gầy teo nhỏ lắm, ăn vài hớp cơm nửa ngày cũng chưa nuốt xong, ta nhìn thấy cũng đau lòng. Lúc đó ta còn cùng mẹ thằng bé nói vài câu, mẹ Văn Quý khi đó hùng hùng hổ hổ muốn cãi nhau, ta cũng sợ hắn nên mới không dám thân với thằng bé. Cũng thật là không nghĩ tới thằng bé Văn Quý trước kia lại có tiền đồ như ngày hôm nay.”
Tôn thị thì chỉ im lặng không nói chuyện, cầm chén dĩa rửa, bà lúc trước cực kì ghét mẹ Văn Quý, luôn cùng hắn cãi nhau, cho nên bà chưa bao giờ chú ý đến Văn Quý, cho nên đề này bà dĩ nhiên sẽ không tham gia, Văn Khoan thì ngược lại, hắn rất tò mò: “Mẹ Văn Quý không phải vì bảo vệ Văn Quý mà xuất đầu mấy lần hay sao? Sao có thể đối xử tệ với Văn Quý lúc bé như vậy a? Đều là cốt nhục của mình, sao có thể không đau cho được?”
Mẹ hắn khi còn sống yêu thương cưng chiều hắn như bảo bối, nâng niu trong tay sợ chỉ cần sơ suất chút thôi là hắn có thể bị thương tổn, hắn chính là hòn ngọc quý trong mắt mẹ hắn, ngay cả cha cũng ganh tị với hắn a.
Tiền thị biết được một ít chân tướng phía sau, nhưng bà thương Văn Quý, đâu thể tùy tiện nói ra miệng, chỉ lắc đầu thở dài, “Mẹ Văn Quý tác phong người này làm việc rất khác người, con hắn bị khi dễ thì hắn cũng sẽ đi mắng người đó một trận, nhưng về đến nhà lại mắng Văn Quý một hồi. Văn Quý khi còn bé ra ngoài đường đều bị người ta khi dễ, về nhà lại bị mẹ mình mắng, cứ như vậy lâu ngày thằng bé trở nên trầm tính hẳn,
về sau thì ta cũng không chú ý lắm, nhưng khi thằng bé ra sống riêng ta nói giúp mấy câu thì thằng bé liền nhỏ giọng nói với ta cảm ơn, nhìn bộ dáng của nó lúc đó thật sự khiến cho người khác lo lắng…”
“Ai có thể tưởng được chứ, một người trẻ tuổi như Văn Quý có thể xây phòng đâu! Những người khác nếu không phải dùng tiền làm việc khác, cảm thấy nhà ở chỉ cần thông gió, giữ ấm tốt đã thỏa mãn, có mấy người muốn cưới vợ, tu sửa nhà cửa đâu chứ! Quá thiếu chí khí!”
“Ta thấy Văn Quý là một người biết thương tiếc người khác, Từ tướng quân gả cho hắn nhất định sau này sẽ có cuộc sống rất tốt…”
“Cái này còn phải nói hay sao…”
Trái một câu phải một câu, trò chuyện đến quên trời đất.
Văn Quý đứng trong phòng bếp cất thịt vào túi để giữ độ tươi, chia ra đều mỗi nhà một phần.
Tuy Lưu Hùng Kiệt là đầu bếp có tiếng, nhưng thức ăn cũng chỉ có quanh đi quẩn lại mấy món, thịt chần, thịt xào, mấy món thập cẩm, với thêm cả món rau trộn dưa leo do Văn Quý làm là tám món tổng cộng. Ăn dưa leo chán rồi thì ăn thức ăn và uống rượu, lúc sau khi bọn họ đi cụng rượu thì cũng chia nhau phần rau trộn ăn rất nhiều, cho nên hiện tại cũng không dư lại bao nhiêu.
Thịt chần, thịt xào còn lại khá nhiều, Văn Quý thấy thời tiết mấy ngày này bắt đầu nóng lên, thức ăn đã nấu chín cũng không để lâu được, vì thế ngoại trừ giữ lại một phần tặng cho mấy bán thú nhân bên đội thi công công trình, phần còn lại đều chia đều ra cho mỗi nhà một ít. Từ Lang vừa nãy thắng được không ít cá tôm, tối nay bọn họ sẽ ăn hải sản đi, trong các loại thịt thì Văn Quý vẫn yêu thích mùi vị của hải sản nhất.
Từ Lang kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Văn Quý nhìn Văn Quý bận việc, lỗ tai thì dựng thẳng nghe mọi người nói về chuyện của Văn Quý.
Nghe được chuyện buồn khi còn bé của Văn Quý, Từ Lang vẻ mặt thực cô đơn, đau lòng không thôi, vươn tay khẩn trương kéo kéo góc áo Văn Quý.
Văn Quý dĩ nhiên cũng nghe được mọi người đang nói chuyện gì, nhưng những chuyện đó hắn không hề trải qua, bất quá khi hắn còn bé so với nguyên chủ cơ thể này còn thảm hơn nữa. Hắn lúc nhỏ chính là phần tử phản nghịch phá hoại, bướng bỉnh không chịu nổi, sau này đi theo con đường đồng tính luyến ái bị xã hội này mài giũa, chậm rãi trở nên ôn nhuận.
Nhìn đến sự đau lòng trong ánh mắt Từ Lang, Văn Quý hé miệng cười cười, xoa nhéo khuôn mặt của hắn, kéo hắn sang hôn một ngụm: “Về sau em đối tốt với tôi là được.” Từ Lang bắt đầu hơi mập ra rồi, mặt mềm mềm nhiều thịt, có chút giống như mấy đứa nhỏ béo béo, hôn một ngụm giống như cắn kẹo đường vậy, thật mềm thật mịn.
Văn Quý liếm liếm miệng lại hôn một ngụm.
Lúc này Tiền thị bọn họ đang nói tới Từ Lang gả cho Văn Quý sẽ được chăm sóc tốt thế nào, Từ Lang hai lỗ tai đỏ ửng lên hết, lại bị ai đó hung hăng hôn hai cái, mặt xụ xuống trừng mắt liếc nhìn Văn Quý, trộm nhìn ra cửa thấy không ai để ý mới thở phào một hơi. Thấp giọng khụ một tiếng, muốn dời lực chú ý của Văn Quý, chỉ chỉ mứt trái cây, “Em muốn ăn.”
Văn Quý bật cười, “Hôm nay em ăn nhiều vậy rồi còn chưa no à.”
Từ Lang không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi, người ta xếp hàng mời hắn rượu hết một vòng lại quay lại thêm một vòng, xem thử khi nào hắn trụ không nổi, kết quả ngược lại Từ Lang còn chưa say, người ta đã gục thành đống rồi. Từ Lang cứ như vậy hiên ngang ẵm về danh hiệu chiến tướng uống rượu ngàn chén không say, bán thú nhân đầu thôn cuối thôn cũng theo đó xưng huynh gọi đệ thân thiết kính nể Từ Lang hơn rất nhiều.
Trước kia Từ Lang ngoài những lúc đi theo Văn Quý thì thời gian khác đều độc lai độc vãng, không hòa hợp với bất kỳ bán thú nhân nào. Trong thôn đa số mọi người thái độ với Từ Lang nhìn qua giống như nhiệt tình, nhưng thực ra phần nhiều là khách khí. Làm gì giống như hôm nay chính thức xem Từ Lang như người trong thôn chứ?
Từ Lang từng nói với hắn bí quyết uống rượu mãi không say, Văn Quý biết được rượu gạo này rất tốt nên cũng để cho Từ Lang uống. Nhưng Văn Quý thực sự lo lắng Từ Lang uống rượu quá mức sẽ không tốt cho cơ thể, cho nên gắp rất nhiều thịt cho Từ Lang.
Từ Lang cứ như vậy hết uống rượu rồi ăn thịt hết nửa ngày trời, Văn Quý còn sợ hắn có đau bụng gì không, kết quả người này vẫn còn bụng ăn thêm mứt trái cây…
Từ Lang đúng lý hợp tình nói, “Ăn mứt trái cây để tiêu hóa bớt thức ăn a!” Văn Quý chỉ đành chiều hắn.
Buổi chiều mặt trời chuẩn bị xuống núi, Văn đốc công đã dẫn theo đội công nhân của ông đến dâng hương hiến tế xong hết thủ tục, bắt đầu tiến hành khởi công. Văn Quý ngày hôm qua đã chuyển phần lớn vật dụng trong nhà mình sang nhà Từ Lang, hôm nay sau tiệc khởi công thì đã chuyển sang hết toàn bộ. Nhìn thấy nhóm công nhân đầu đầy mồ hôi vội vội vàng vàng làm việc, Văn Quý ở trong nhà Từ Lang nấu mấy bình trà lạnh đưa qua.
Từ Lang ngồi trong nhà đếm ‘tiền thưởng’ thu được hôm nay, vui vẻ rạo rực ghi vào sổ sách hắn thu được bao nhiêu tôm, bao nhiêu cua, số lượng cá, với mấy bình rượu đều ghi lại. Văn Quý nói tối nay sẽ ăn tôm, Từ Lang liền lập tức xung phong đi sơ chế tôm, nghĩ đến lúc ăn tôm Văn Quý sẽ đút hắn ăn, lột vỏ tôm, rồi lấy thịt cua cho mình, còn có ánh mắt tràn ngập sủng nịch của Văn Quý nhìn mình nữa, Từ Lang nghĩ tới đây không tự kiềm chế được lâm vào trầm mê, ngẩn người một hồi.
Ân, về sau phải ăn hải sản nhiều nhiều một chút a.
Sau ngày khởi công, trong thôn ai đang nhàn rỗi không có việc gì đều đến hỗ trợ. Á thú nhân đến làm việc nhẹ, bán thú nhân thì làm việc nặng, khiêng gỗ, lấy bùn đất hay vận chuyển cát, có việc gì làm việc đó. Những bán thú nhân này phần lớn đều là những người ngày hôm đó cùng Từ Lang liều mạng uống rượu. Sau khi ngồi cùng một bàn cơm, cùng uống rượu liền xem Từ Lang là anh em tốt của mình rồi, theo cách họ nói chính là, “Từ tướng trong nóng ngoài lạnh, Từ tướng quân là người có bản lĩnh nhưng chưa bao giờ lấy đó làm tự cao, ngay cả uống rượu cũng sảng khoái như vậy, đó mới là bán thú nhân chân chính!”
“Lão tử uống với hắn mấy chén lớn luôn, còn không phải là huynh đệ tốt hay sao!”
“Cái rắm đó, ngươi mới uống một chén đã nằm rồi, người ta Từ tướng quân uống hết một vòng người còn không có say…”
Bọn họ đến hỗ trợ đều cảm thấy đây là một loại vinh hạnh, đấy là còn chưa nói đến họ đến phụ giúp Văn Quý còn chuẩn bị cho họ thức ăn với cả rau trộn, còn có cả trà lạnh phục vụ tận răng cơ mà! Cả người mồ hôi nóng nực, chỉ cần ăn vài hớp dưa leo, rồi uống mấy hớp trà lạnh, là lập tức nhẹ nhàng sảng khoái, cái này gọi là hưởng thụ biết chưa! So với nằm ở nhà không có chuyện gì làm tốt hơn nhiều, đi hỗ trợ còn được gặp Từ tướng quân uy vũ, dại gì không đi chứ!
Trải qua tiệc khởi công ngày đó, người trong thôn cơ hồ đều khẳng định chuyện Văn Quý muốn kết hôn với Từ Lang là thật, còn Từ tướng quân đối với chuyện này phản ứng thế nào hả? Nhìn Từ tướng quân hôm đó bộ dáng như ‘nàng dâu nhỏ’ theo chân Văn Quý, đây không phải là chấp nhận thì là cái gì?
Ai ô ô, trong Xuân Thủy cư nhiên còn có người có thể lấy được Từ tướng quân a! Người bên ngoài muốn gả cho hắn xếp hàng dài đợi mòn cái cổ còn không được kia kìa, người ta vào tới trong thôn họ thì cư nhiên bị gả đi, lập gia đình! Ngươi có thể không ngạc nhiên hay sao!
Hướng gió lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia ai chờ xem trò cười, ai chê cười, đều giảm thanh âm đến mức im hơi lặng tiếng, còn có cách nào khác đâu, Văn lão thái gia đã cho phép, Từ tướng quân người ta cũng đã chấp nhận rồi, ai còn có thể nói được cái gì a.
Văn Quý còn phải đi tưới nước cho ruộng nhà hắn, mấy ngày nay thời tiết bắt đầu nóng dần lên rồi, càng phải tưới thường xuyên, may là có một số bán thú nhân theo Từ Lang phụ gánh nước, Văn Quý chỉ cần tưới lên thôi.
Còn phải xử lý đống hoa quả sau nhà hắn nữa. Thu hoạch tiểu hồng quả chín làm thành mứt trái cây đem lên mạng bán, việc mua bán mứt trái cây này không thể ngừng được, nghe nói có vài cửa hàng đều dựa vào mứt trái cây hắn làm để chống đỡ đâu! Nếu ngừng bán, một ngày người ta mất bao nhiêu lợi nhuận, phỏng chừng sẽ đều chạy đến tìm hắn chửi cho một trận cho xem.
Thật tốt là có Hạ Hoa, Văn Khoan bọn họ đến hỗ trợ việc nấu trà lạnh, đến giữa trưa thì xào một nồi thịt mang cho công nhân và những người đến giúp cùng ăn, Văn Quý nhờ vậy cũng đỡ bận việc được một chút.
Văn Quý bỏ thêm ít linh tuyền vào giếng nước nhà hắn, lúc pha trà chính là dùng nước này nấu, khiến người uống đều cảm thấy sảng khoái, Hạ Hoa còn cười nói đồ nào trong nhà Văn Quý so với nhà người khác đều ngon hơn hết. Hạ Hoa lúc trước ở nhà pha trà, lá trà cũng giống, cũng dùng nước giếng nhà mình, nhưng mà nấu ra hương vị lại không giống.
Hắn còn đặc biệt nếm thử nước giếng nhà Văn Quý, cảm giác đúng là nói không nên lời, nước này so với của nhà mình tốt hơn nhiều lắm, Hạ Hoa chỉ có thể nói đây chính là ân điển Sáng Thế Thần tặng cho Văn Quý. Dù sao nước giếng nhà ai sạch sẽ hơn, tươi mát hơn thì cũng không phải người phàm như bọn họ quyết định.
Văn Quý nghe lời này của Hạ Hoa cũng chỉ biết cười, linh tuyền trong tay hắn từ đâu ra? Có lẽ là linh hồn hắn khi xuyên qua đã vô ý đụng phải? Có lẽ đây thật sự là ân điển của Sáng Thế Thần thì sao? Hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là nếu không có linh tuyền này thì hắn chắc chắn sẽ không trải qua những ngày lành như hiện tại, Văn Quý hắn bây giờ đã có nhà, có Từ Lang bên cạnh, hắn thật sự chân thành cảm kích vì hắn có được linh tuyền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT