Văn Quý bán mứt trái cây đã có thể kiếm được không ít tiền, một ngày thu vào mấy vạn, thành tích như thế cũng là phi thường không tồi. Nhưng mà lễ phục kết hôn rất quý giá, nhẫn kim loại hiếm cũng rất quý, với tình hình hiện tại thì cùng lắm là chỉ mua được lễ phục, hắn chỉ còn phải lo cặp nhẫn nữa.
Chờ đến khi kết hôn thì phải tổ chức tiệc rượu, bán thú nhân ăn thịt nhiều, Văn Quý tính toán nếu đi mua thịt cho cả thôn thì sẽ tốn thêm một khoản lớn, tuy rằng Từ Lang có thể đi săn thú, nhưng Văn Quý cũng không muốn chỉ vì bớt chút tiền mà đẩy Từ Lang vào cảnh nguy hiểm. Ngoài ra cũng phải chuẩn bị thêm rượu và thuốc lá. Đặc biệt là thuốc lá. Thuốc lá ở đây giá tiền khác hoàn toàn so với loại trên địa cầu, một bao thuốc thấp nhất cũng một trăm khối. Lúc hắn kết hôn chắc cũng phải hết nửa thôn đến góp vui, mỗi người một điếu là chắc chắn, thế là phải chi thêm một khoản nữa!
Văn Quý mấy ngày nay đều chạy ra sau núi đem thêm vài cây hồng quả về nhà hắn và Từ Lang trồng, tưới linh tuyền nuôi, chờ chúng ra trái thì làm thành mứt trái cây đem bán.
Dù thế thì tốc độ kiếm cũng rất chậm, hắn rốt cuộc cũng phải chờ đến khi có tiền lợi nhuận từ việc bán lưỡi cày trong tay đã, nếu không thì đám cưới này của hắn, hắn cũng kết hôn không nổi.
Bán thú nhân cưới vợ đều giống nhau quen biết rồi sinh con trước, rồi tích góp tiền bạc làm một cái hôn lễ, cũng bởi vì phải tiêu rất nhiều tiền cho việc kết hôn cho nhân đa số bán thú nhân đều đợi đến chừng hai trăm tuổi mới kết hôn. Đồng thời, việc này cũng khiến cho bán thú nhân hiểu được ‘vợ’ khó lấy đến nhường nào, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho hôn nhân ở thế giới này luôn bền chặt, tồn tại vĩnh cửu.
Hạ Hoa biết Văn Quý đang sống chết kiếm tiền cưới Từ Lang, trong lòng không khỏi cảm thán, lúc trước khi hắn kết hôn, tiền đám cưới hơn phân nửa là do hắn chi, sau khi kết hôn thì hắn vẫn là người xuất tiền không có gì thay đổi, lại nói tiếp, Hạ Hoa tuy mang danh là lập gia đình, thì cũng chẳng khác nào là hắn cưới Văn Đạt.
Á thú nhân có thể lấy á thú nhân, á thú nhân cũng có thể cưới bán thú nhân, nhưng mà nếu như vậy thì sẽ xem như bán thú nhân ở rể thôi, trụ cột trong nhà dĩ nhiên sẽ là á thú nhân, bất quá á thú nhân sau khi cưới không được quản chuyện bán thú nhân đối đãi ngươi thế nào. Cho dù bán thú nhân vô năng, còn đối xử tệ với ngươi, á thú nhân có khổ sở ra sao thì cũng phải cắn răng mà chịu. Đó là còn chưa kể đến những chuyện xấu khác khi á thú nhân cưới bán thú nhân.
Hạ Hoa nhìn đến thấy Văn Quý vì đám cưới mà bận rộn, không khỏi nhớ đến bản thân trước kia cũng vì tiền cho hôn lễ mà xoay như chong chóng, nhớ đến lại càng thêm đau lòng cho Văn Quý.
Chưa đến vài ngày sau, Hạ Hoa đến nhà Văn Quý, còn mang theo một vò rượu mận, “Ta nghe đâu Văn lão thái gia lấy rượu gạo đổi hồng quả nhà của ngươi, tiểu Hổ tử nhà ta cũng muốn ăn hồng quả nên ta lấy rượu mận đến đổi một ít với ngươi.”
Văn Quý buồn bực nhìn hắn, “Hạ thúc thúc xem con là người lạ hay sao, tiểu Hổ thích ăn thì cứ nói con đưa cho một ít là được, còn nói gì mà lấy rượu đổi a!” Hạ Hoa ha hả cười không ngừng, đánh Văn Quý một cái, “Thật là, ta thấy ngươi trù tính kiếm tiền lấy Từ tướng quân mệt mỏi như vậy, ta đây không phải là đang giúp ngươi hay sao.”
Văn Quý cũng cười ồ, Hạ Hoa lại đưa ra một chủ ý, “Nếu không muốn thì hay là ngươi cũng làm rượu trái cây đi bán đi. Phía sau núi chỗ gần rừng cây có rất nhiều cây mận đó, hiện tại là đúng mùa, kết rất nhiều trái. Tuy rằng bán thú nhân không đặc biệt thích rượu trái cây, nhưng á thú nhân thì rất ưa chuộng, ngươi ủ rượu ngon được thì sẽ có khách ngay. Ta mấy năm nay cũng bán rượu mận kiếm tiền, thu vào được không ít đấy.”
“Nếu sau núi mà còn tử quả thì cũng làm được rượu ngon đấy, nhưng thật tiếc bị người hái đến không thể ra quả nữa.” Hạ Hoa đau lòng không thôi, lúc trước hắn từng lấy tử quả làm rượu trái cây, mùi vị cực kì ngon, bán thú nhân trong nhà cũng rất thích uống.
Có đề nghị này của Hạ Hoa, Văn Quý nghĩ hiện tại hắn thật là nhàn rỗi đến không còn gì nhàn rỗi hơn, liền quyết định cùng Hạ Hoa đi đem hái mận. Văn Khoan nghe nói đến rượu ngon, cũng cùng đi. Nói đến rượu mận thì tay nghề ủ rượu của Văn Khoan là tốt nhất thôn, “Rượu cây mận nếu như ủ không đúng cách rất dễ sót lại vị chua, vì thế rượu người khác làm tôi đều không thích uống, thường thì rượu tôi làm đều có vị rất được, không ít tiểu quý tộc yêu thích mua. Giá tiền cũng có thể để cao chút, những cái khác tạm thời không nói, nếu như anh thích thì tôi dạy cho anh.”
Hạ Hoa cũng phụ họa, “Là thật đó, trong thôn này, rượu mận Văn Khoan làm ra là tốt nhất, của ta làm chỉ có thể tính ở bậc trung, cùng lắm chỉ được mấy á thú nhân có tiền mua, còn quý tộc đều thích mua loại rượu trái cây thượng phẩm hơn.”
Quý tộc rất để ý chất lượng của đồ họ sử dụng, nếu như rượu trái cây không có chất lượng thì quý tộc bọn họ ngay cả nhìn cũng lười, Văn Khoan có thể làm được loại rượu khiến quý tộc yêu thích mua, chứng tỏ tay nghề của hắn thật sự không tồi. Thế nhưng người này lại hào phóng muốn dạy mình, Văn Quý lần thứ hai cảm thán thay cho Triệu Báo không biết quý trọng người tốt như Văn Khoan.
Trong lúc Văn Quý gấp rút kiếm tiền thì Từ Lang vẫn giống như lúc trước sáng sớm đi ra sau núi săn thú, khác biệt chính là thời gian đi săn dài hơn rất nhiều so với trước kia, không biết Hạ Hoa đã nói với hắn cái gì, nhưng sau đó Từ Lang săn thú ngày càng chăm chỉ, mỗi ngày đều kiếm thật nhiều con mồi về, ăn không hết thì đem bán, kiếm được tiền thì đưa hết cho Văn Quý, Văn Quý lần nào cũng kiên quyết từ chối không lấy, hắn cưới Từ Lang mà còn đi lấy tiền của người ta, vậy thì về sau hắn ngay cả đi đường cũng không thể thẳng lưng!
Xem gương của Văn Đạt đi, có lẽ lúc trước tên đó cũng từng là người có chí khí, sau khi cưới Hạ Hoa, cầm tiền của Hạ Hoa xong, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, cứ như thế năm này sang tháng nọ, riết rồi thành quen thói, cuối cùng lười biếng đến không muốn làm việc nữa, dần dà tự huyễn hoặc mình lại không cho người khác nói mình vô dụng, xem trọng mặt mũi mình còn cao hơn cả ông trời.
Văn Quý một chút cũng không muốn trở thành một Văn Đạt thứ hai. Tiền Từ Lang cho hắn, hắn không thể nhận, lại càng không thể tổn thương tấm lòng của người ta, cười tủm tỉm ôm Từ Lang vào lòng, hôn lên cổ đối phương, “Ngoan, em cất đó làm đồ cưới đi, bây giờ đưa cho tôi cũng không được tốt lắm đâu.”
Từ Lang nhộn nhạo đỏ mặt, cũng không đưa nữa, nhưng vẫn trước sau cố gắng săn thật nhiều dị thú.
Văn Quý ngăn không được Từ Lang, cũng chỉ dặn dò đối phương đôi câu không được để bản thân bị thương, mỗi ngày chuẩn bị một bình linh tuyền lớn để mang theo, còn thêm một túi thức ăn khô và mứt trái cây Từ Lang thích nhất theo cho hắn.
Văn Quý buổi sáng đều đi hái mận, đưa lên miệng nếm một chút, ngoại trừ vị chua gắt lưỡi thì cũng không còn vị gì khác, Văn Quý nhíu mày thật chặt, cái này thật sự có thể dùng để làm rượu hay sao?
Văn Khoan phốc phốc cười, bắt đầu giáo huấn Văn Quý một phen, trái nào có thể hái, trái nào không được. Văn Quý thụ giáo, sáng sớm hái được hai giỏ đầy. Trở về thì Văn Khoan bắt đầu dạy hắn cách xử lý sơ chế mận ra sao, phải đem trái mận rửa sạch, sau đó cắt ra rồi nghiền nát, nhưng không thể quá nhuyễn, sau đó thì cất vào trong bình, thêm lượng đường phù hợp, để qua đêm sau đó thành nước cốt, tiếp theo thì thêm ít nước lạnh vào, dùng nước suối là tốt nhất, nếu không có thì có thể dùng nước giếng để thay thế. Cuối cùng thì bịt kín bình lại chờ nó chậm rãi lên men…
Văn Quý chiếu theo từng bước Văn Khoan đã chỉ dạy làm theo, chỉ là khi châm thêm nước thì dùng linh tuyền thôi.
Đậy kín nửa tháng sau, khi mở ra thì mùi hương rượu thoát ra thật sự thơm ngát. Từ Lang đi theo Văn Quý nhìn vò rượu. Đưa lên miệng uống một hơi, vị ngọt lấp đầy khoang miệng, còn lại dư vị của mận đọng lại ở cổ họng, thấm tận ruột gan, hơn nữa trong rượu này còn ẩn chứ linh khí dồi dào, uống xong liền có thể cảm nhận được năng lượng dịch chuyển khắp nơi trong cơ thể, thật sự rất thoải mái.
Từ Lang híp mắt hưởng thụ, thứ này quá tuyệt, cứ uống thêm một ly rồi lại một ly. Văn Quý thấy thế cũng để lại một vò cho Từ Lang. mang theo một vò tặng qua cho Văn Khoan, một vò cho Hạ Hoa để họ nếm thử chút. Văn Khoan nhận, nói rằng đây là học phí hắn dạy học cho Văn Quý, Hạ Hoa chỉ nếm rồi từ chối, biết Văn Quý đang cần tiền gấp để làm đám cưới với Từ tướng quân, làm sao có thể nhận a! Hắn vẫn còn đang chờ uống rượu mừng đây.
Hiện tại trong thôn mọi người ai cũng rướn cổ lên ngóng coi Văn Quý có thể cưới được Từ tướng quân hay không, cũng có vài người không có hứng thú xem chỉ biết mạnh miệng chê cười người khác, ở đây là nói Hạ Lan và đám ‘khuê mật’ của hắn. Lúc trước Hạ Lan bị Từ Lang dọa sợ sau đó cũng không dám đến tìm Từ Lang nữa, nên vẫn ôm hận, dĩ nhiên hắn cũng không trách cứ gì Từ Lang, chỉ đem tất cả tội này tính lên đầu Văn Quý.
Văn Quý làm chuyện gì Hạ Lan cũng đều có thể đồn đoán nói lung tung khắp nơi, đặc biệt là việc Văn Quý làm ra lưỡi cày, Hạ Lan chính vì thế mà nháo lớn không cho người nhà hắn đi mua.
Hạ Hoa không thích Hạ Lan, cho dù Hạ Lan cũng xem là họ hàng với hắn. Nhớ năm đó bản thân hắn cũng lớn lên được người nhà cưng chiều sủng ái cũng không kiêu ngạo ngang ngược như thế, hoàn toàn không biết thế sự, luôn làm chuyện chọc người khác bực cả mình.
Nếu so giữa Hạ Lan và Văn Nhã, thì Hạ Hoa càng thích Văn Nhã hơn. Văn Nhã tuy cao ngạo đấy, nhưng đấy là người ta có cái để mà kiêu ngạo! Đợi đến khi sau này tên nhóc đó ra khỏi thôn lập nghiệp rồi, thì không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của đại quan quý tộc gì đó, sau này sẽ thành người bề trên rồi. Dù sao Văn Nhã là thể chất A đặc biệt, trên cái tinh cầu này muốn tìm cũng chỉ có vài người có…
Nghĩ đến đây, Hạ Hoa lại có chút do dự, “Văn Quý, ngươi thật sự nghĩ kĩ chưa? Ta thấy Văn Nhã đứa nhỏ kia cũng tốt lắm…” Từ tướng quân dĩ nhiên là tốt, nhưng Văn Nhã cũng không tồi. Văn Quý còn có ơn cứu mạng với Văn Nhã nữa, nếu cưới Văn Nhã về, có lẽ về sau địa vị trong nhà của Văn Quý còn cao chút, nếu như cưới Từ tướng quân, thì Văn Quý có thể so lại sao? Hạ Hoa thật sự lo lắng thay cho Văn Quý, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Văn Nhã người ta lại không nhìn thuận mắt Văn Quý, nếu như thật sự thành đôi thì chỉ có thể làm một đôi vợ chồng bất hòa.
Văn Quý hoàn toàn không thể hiểu được sao tất cả mọi người ai cũng đem Văn Nhã và hắn gắn chung một chỗ mãi như thế, chẳng lẽ chỉ vì lúc trước hắn cứu Văn Nhã? Văn Quý thật sự không còn lời gì để nói, hắn lúc đó thật sự là đầu óc không tỉnh táo được chưa, nếu biết cục diện thành bây giờ thì có lẽ lúc trước hắn cũng lười đi cứu người…
Văn Quý không có nửa điểm bị lay chuyển, kiên định nói: “Hạ thúc thúc, người con thích trước nay vẫn luôn là Từ tướng quân, người con muốn kết hôn cùng cũng là Từ tướng quân, Văn Nhã và con không có quan hệ gì hết, thúc cũng đừng nhắc đến hắn nữa.”
Hạ Hoa nghe đến đây chỉ có thể hy vọng Từ tướng quân sau khi kết hôn thì cũng giữ thái độ như hiện nay, hắn không muốn Văn Quý dẫm lên con đường hắn từng đi.
Lúc Văn Quý phải rời đi, Hạ Hoa giữ tay hắn lại, hỏi: “Aida ta quên hỏi việc này nữa, mẹ ngươi đã đồng ý việc này chưa?” Văn Quý không để bụng: “Đều đã ở riêng hết rồi, người đó đâu còn quyền gì mà quản chuyện của con, nếu như đồng ý thì lúc con kết hôn nên tặng một bao lì xì đỏ đi, còn không thích thì đừng có lộ diện.”
Hạ Hoa cũng không thể nói gì hơn, mẹ Văn Quý cái người này không ai có thể hiểu nổi hắn đến cùng là nghĩ gì nữa.
Rượu mận Văn Quý ủ nửa tháng nay, những vò còn lại hắn đều đem lên mạng bán, trừ bỏ mứt hồng quả này giá cả cao ngút thì hiện tại trong cửa hàng của hắn có thêm một mặt hàng mới giá cũng không thấp, một vò giá hai ngàn khối, so ra còn mắc hơn rượu Văn Khoan bán ra nữa chứ.
Văn Quý cảm thấy việc buôn bán ngày càng tốt, người mua rất hưởng ứng rượu mận của hắn, chủ yếu là còn được Văn Khoan giới thiệu cho vài vị khách, đều là tiểu quý tộc, nhãn giới cao chi tiền lại hào phóng! Lúc đến cửa hàng của Văn Quý nếm thử thì mua gần hết toàn bộ, lại còn đặt hàng cho lần sau. Văn Quý vì việc này mà miệng nhếch lên cười không ngừng, để bày tỏ lòng cảm kích với Văn Khoan, Văn Quý tặng đến mấy hòm mứt trái cây sang. Văn Khoan thần sắc tuy thản nhiên, nhưng chung quy về sau càng giới thiệu thêm nhiều khách nhân đến.
Cứ như vậy một thời gian, Văn Quý rốt cục cũng hiểu là Văn Khoan có ý với mứt trái cây nhà hắn. Văn Quý thật không còn lời gì để nói, Văn Khoan nếu thích ăn thì không phải đến nói với hắn một tiếng là được rồi sao, đi đường vòng lớn như vậy. Văn Quý đối với bằng hữu của mình chưa keo kiệt bao giờ, biết được Văn Khoan thích ăn rồi thì thường đem đồ qua cho hắn. Đương nhiên Văn Khoan người ta lại không muốn cầm không, liền tặng lại không ít cá biển, còn ra bờ biển nhặt vò sỏ, tôm cua cho Văn Quý.
Từ Lang lúc ăn hải sản thực rối rắm, hắn vẫn không biết mình thích ăn mứt trái cây hơn hay là thích hải sản hơn đây. Văn Quý dở khóc dở cười, cắn cái miệng đang chu lên của Từ Lang, an ủi hắn: “Mứt trái cây trong nhà chúng ta có nhiều, em muốn ăn liền có cái ăn ngay, lấy mứt trái cây đổi hải sản thì trong nhà vẫn còn không ít mứt đâu, cho nên ăn hải sản cũng được, mứt trái cây cũng được, hoặc là ăn cá với nước sốt mứt trái cây cũng được, không cần lựa chọn, em chỉ cần lo chuyện ăn của em là được!”
Từ Lang hừ hừ vài tiếng, tiếp nhận thịt cua trắng nõn trên tay Văn Quý hung hăng cắn một hơi, Văn Quý cũng không để ý, tiếp tục lột vỏ con tôm khác, Từ Lang lại tiếp tục giành lất phần thịt mới được lột vỏ xong trong tay Văn Quý, còn mang vẻ mặt đắc ý dào dạt nhìn Văn Quý cười cười.
Văn Quý buồn cười, tiếp tục công cuộc lột vỏ tôm, cua cho đối phương. Từ Lang ăn đến khi bụng căng tròn mới ngừng lại, tựa vào ngực Văn Quý ôm một hũ mứt trái cây ăn, trong lòng không còn khúc mắc gì với chuyện mình gả cho Văn Quý nữa, Từ Lang lúc này thậm chí còn phi thường chờ mong, mấy trăm năm sau hắn đều sẽ cùng Văn Quý trải qua những ngày tháng tốt đẹp thế này, hắn nghĩ, có lẽ ngay cả thần thú cũng không hạnh phúc bằng hắn đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT