Edit: Sara

Hai ngày này Diệp Quân cảm thấy cơ thể mình không thoải mái lắm, nhưng mà hắn cũng mặc kệ, ngoài việc trước kia có khoảng thời gian thân thể rất yếu ra thì sau này thân thể hắn vẫn luôn khỏe mạnh, cơ hồ chưa từng bị bệnh nặng gì. Hơn nữa từ khi đến Tefra tinh hệ hắn ngay cả cảm mạo cũng chưa từng bị, cho nên hắn cũng không để tâm lắm, vẫn đi học như bình thường.

Tới ngày thứ ba, Diệp Quân ngờ ngợ mình bị sốt, đo nhiệt độ cơ thể thì thấy dưới mức bình thường, độ ấm cũng không cao, có chút sốt nhẹ. Diệp Quân kiên trì một ngày đến lớp, buổi tối về nhà thấy lão Rafael để lại cho hắn một tin nhắn bảo rằng ông mang thành viên câu lạc bộ đi ngoại Tinh du lịch rồi, phỏng chừng vài ngày sau mới trở về.

Lão Rafael gần đây đang tham gia vào một câu lạc bộ dành cho người già, còn đảm nhiệm chức vị lãnh đạo, hai ba ngày nay tổ chức các loại hoạt động, Diệp Quân đã vài ngày rồi không gặp ông.

Hắn trả lời (tin nhắn của ông) “Ông nội, cháu nhận được tin nhắn của ông rồi, chúc ông chơi vui vẻ.”

Tháo xuống Quang Não cá nhân rồi để ở một bên, uống một cốc nước lớn, Diệp Quân bò lên trên giường, che đầu ngủ. Nghe nói lúc bị sốt cần phải uống nhiều nước, nghỉ ngơi thật tốt, Diệp Quân nghĩ thầm, có lẽ ngày mai sẽ khỏe hơn thôi.

Đến tận lúc 9 giờ sáng ngày hôm sau Diệp Quận vẫn chưa rời giường, Merse khi ấy mới nhận ra tiểu chủ nhận có vẻ bất thường. Nó mở chăn ra rồi nhìn, tiểu chủ nhân hai má phiến hồng, mắt nhắm nghiền, khó chịu làm tổ trên giường.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Diệp Quân miễn cưỡng mở mắt ra, “Merse, chắc là ta bị bệnh rồi, làm phiền ngươi xin phép Xia Kelin lão sư nghỉ giùm ta 。.”

Nói xong thì nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy thân mình.

Merse mau chóng gọi robot bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe cho tiểu chủ nhân. Robot bác sĩ lấy một giọt máu Diệp Quân bỏ vào trong buồng xét nghiệm, mấy phút đồng hồ sau liền lấy ra kết quả kiểm tra.

Merse xem xong, cả người đều choáng váng.

Rafael tướng quân hôm nay đang họp thì nhận được yêu cầu liên lạc từ Merse. Y bật người rời khỏi phòng họp, thấy yêu cầu liên lạc của Merse nháy mắt phát ra liền biết bên Diệp Quân đã xảy ra chuyện.

“Chủ, chủ nhân”, thanh âm của Merse vẫn là tiếng máy móc thế nhưng lại run lẩy bẩy, “Tiểu chủ nhân xảy ra chuyện rồi,”

“Có chuyện gì thế?”

“Tiểu chủ nhân hình như đến kỳ động dục , đêm qua hắn đi ngủ sớm, buổi sáng hôm nay vẫn chưa tỉnh giấc….”

Ánh mắt Rafael lạnh đi, cắt ngang lời Merse, “Hắn ở nơi nào, đã khám chưa?”

Merse ý thức được đây không phải thời gian nói dông dài, bèn nhanh chóng nói, “Tiểu chủ nhân đang ở nhà. Ta đã xin nghỉ cho hắn rồi, robots bác sĩ vừa mới xét nghiệm máu cho hắn xong”, nói xong lập tức đem kết quả xét nghiệm gửi qua.

Rafael tướng quân nhanh chóng lia mắt nhìn qua báo cáo xét nghiệm, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Merse, lập tức bảo ông nội đi đến bệnh viện trung ương một chuyến xin một chai chất ức chế.”

Merse: lão tướng quân ngày hôm qua đã đi du lịch ngoại Tinh cùng các thành viên câu lạc bộ rồi ạ.

Rafael tướng quân sắc mặt đã khó coi tới cực điểm, “Ta sẽ liên hệ bệnh viện trung ương, còn bây giờ ngươi đến đó đợi cho ta, lấy được chất ức chế rồi thì mau chóng tiêm cho hắn. Sau đó mở ra hệ thống an toàn cấp bậc phòng ngự cao nhất, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần phủ tướng quân, ta trở về bây giờ đây.”

Không đợi Merse đáp lại, Rafael tướng quân liền đóng cuộc gọi, đồng thời gọi sĩ quan phụ tá Norman vào.

“Norman ta cho phép ngươi đại biểu ta xử lý toàn bộ công việc mấy ngày sau của Tuyết Ải Tinh, ta bây giờ nhất định phải rời khỏi Tuyết Ải Tinh, nên mượn của cơ giáp của ngươi dùng một lát.”

Norman vừa thấy biểu tình tướng quân liền đoán thủ đô Tinh đã xảy ra nổi loạn gì rồi, cho nên hắn không hỏi nguyên nhân, chỉ nhanh chóng giao ra nút không gian của mình.

Lúc Rafael tướng quân dùng tốc độ nhanh nhất quay về phủ tướng quân đã là buổi chiều. Y vừa bước vào cửa chính liền ngửi được hơi thở Omega nồng đậm, khí tức xa lạ lại quen thuộc, y biết đây là hormone Omega Diệp Quân phát ra trong kỳ động dục.

Merse đang canh giữ ở cửa phòng tiểu chủ nhân ở tầng hai, vừa nhìn thấy Rafael đi đến thì lập tức tiến lên nghênh đón, “Chủ nhân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Rafael liếc mắt nhìn nó, nghiêm khắc hỏi, “Sao lại đứng ở đây? Tại sao không tiêm chất ức chế cho hắn?”

“Xin lỗi, chủ nhân. Lúc ta trở lại thì robot bác sĩ đã khám ra hormone của tiểu chủ nhân đã vượt qua giới hạn rồi, không thể sử dụng chất ức chế thêm nữa, vả lại tiểu chủ  nhân tự khóa trái cửa nhốt mình ở trong phòng, còn ra lệnh cho ta không được tới gần phòng của hắn”, tiếng Merse mang vẻ uể oải. “Xin lỗi, chủ nhân, ta đã không chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

Quy tắc hàng đầu của robots chính là không thể chống lại mệnh lệnh chủ nhân, Merse cũng vì thân bất do kỷ mà thôi.

Rafael trả lời lại, “Không phải lỗi của ngươi”, nói xong y bước về phía trước rồi một  phát đá mở cửa phòng, nhưng lại không thấy Diệp Quân đâu cả. Sau đó xoay người đi về phía phòng tắm, “Khóa phòng lại, ngươi đi ra ngoài bảo vệ phủ thật an toàn cho ta. Nếu không có mệnh lệnh của ta thì không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.”

“Vâng, thưa chủ nhân”, Merse nhanh chóng đóng cửa lại rồi biến mất.

Lúc Rafael đá văng cánh cửa phòng tắm đã bị hormone Omega đậm đặc đánh tới suýt nữa thì ngạt thở, y cố nén máu đang sôi trào, từ trong bể nước lạnh như băng một phen vớt Diệp Quân  lên.

Diệp Quân ngâm trong nước lạnh đã hơn nửa ngày, cả người co thành một đoàn, răng nanh thì kẽo kẹt đập vào nhau, sắc mặt tái nhợt, đôi môi phát tím.

Rafael tướng quân nhanh chóng lột quần áo ướt sũng trên người hắn, dùng khăn tắm bọc vào rồi mang về phía phòng ngủ.

Diệp Quân khó nhọc mở ra hai mắt, giọng run rẩy hỏi, “Sao anh lại trở về rồi?”

Rafael ôm chặt thân hình lạnh như băng trong lòng , “Anh đến rồi , xin lỗi đã để em đợi lâu.”

Diệp Quân khóe miệng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Em hình như bệnh rất nặng thì phải, có phải sắp chết hay không?”

Rafael cực kỳ đau lòng, “Không, em không bị bệnh, em đang trước giai đoạn trưởng thành mà thôi,”

Diệp Quân vất vả gật đầu, hắn không ngờ trưởng thành sẽ thống khổ như thế, “Lạnh quá.”

Rafael lập tức cởi nút áo trước ngực, áp Diệp Quân trần trùi trụi vào lồng ngực chính mình, dùng cơ thể nóng ấm sưởi ấm hắn.

Diệp Quan nhấc đầu chôn vào lồng ngực cứng rắn của Rafael, rồi thở ra một cái, thật ấm quá đi.

Rafael xoa nắn tay chân lạnh lẽo của Diệp Quân, cố gắng khiến chúng nhanh chóng phục hồi.

Diệp Quân cảm nhận được nhiệt lượng đang liên tục không ngừng truyền tới từ chỗ nối liền giữa chỗ da thịt hai người, sau đó tứ chi chết lặng của hắn chậm rãi bình phục.

Rafael tựa như một nguồn nhiệt khổng lồ, cứng rắn, tràn đầy lực lượng và cảm giác an toàn. Hắn cảm thấy giác quan toàn thân bị đóng băng của mình đang từ từ khỏe lại.

Đúng lúc ấy trong cơ thể hắn cũng chầm chậm dâng lên một cỗ hỏa, chậm rãi thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cảm giác khô nóng cực độ tra tấn hắn một ngày cuối cùng đã trở lại.

“Khó chịu, nóng quá”, hắn vùi mặt vào ngực Rafael, nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng, dường như một giây trước Rafael là nguồn nhiệt của hắn, một giây sau lại trở thành nơi thoáng mát.

Rafael thở ra một hơi nặng nề, Omega dưới thân cả người trần truồng, da thịt  mềm mại nhẵn nhụi ở trên người y cọ qua cọ lại, khiến đáy lòng y dấy lên một trận đại hỏa. Y bắt lấy cánh tay Diệp Quân, đem Omega dưới thân gắt gao đè xuống, “Ngoan, đừng  nhúc nhích”

Diệp Quân đem đầu chôn trong hõm vai y, thì thào nói, “Anh thơm quá.”

Rafael rốt cuộc chịu đựng không nổi, y vùi đầu hung hăng ghì lấy đôi môi màu hồng nhạt, lấp đi những lời nói đầy dụ hoặc khiến khả năng khống chế của y sụp đổ.

“Ưm.... Ah...”

Rafael liếm láp đôi môi mềm mại, rồi liên tục mút chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào như một tên nghiện, sau đó sa vào trong hơi thở thơm ngọt ấy.

Đây là hormone đậm đặc của một Omega đã trưởng thành phát ra, hơi thở ngọt lịm đủ để khiến toàn bộ Alpha mất đi lý trí, tiểu Omega của y cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Rafael lấy cơ thể mình chặt chẽ bao phủ Omega dưới thân, đầu lưỡi tham lam đoạt lấy hương thơm nồng đậm. Y chỉ muốn đoạt đi toàn bộ hơi thở thuần mỹ đó, dù chỉ một ít thất thoát ra ngoài không khí thôi cũng không được.

Hai người kịch liệt hôn, hai loại hormone nồng đậm ở trong không khí nóng bỏng quấn lấy nhau.

Đợi đến khi hai người  tách nhau ra, một sợi chỉ bạc trắng nối liền giữa  khóe miệng hai người. Đôi môi Diệp Quân hơi hơi sưng lên, oánh bóng mà diễm lệ, Rafael cuối cùng nhịn không nổi mà liếm một hơi.

Dọc theo đôi môi đầy đặn hôn xuống, ngậm hôn chiếc cằm tiêm nho nhỏ trong miệng nhiều lần, chờ tới khi nơi đó biến màu hồng nhạt lại tiếp tục một đường đi xuống, hôn lên chiếc cổ quyến rũ, lưu lại trên xương quai xanh lõm sâu một chuỗi ấn ký màu phấn hồng, cuối cùng đi đến bên gáy, liếm láp lên chỗ đó rồi cắn cắn.

Cơ thể Diệp Quân  không ức chế được run rẩy, cái cổ mẫn cảm bị Rafael dùng răng nanh khẽ cắn nhiều lần, cái loại cảm giác này làm cho người ta ngăn không được mà phát run.

Thời gian Rafael liếm đến sau gáy, hắn đã hoàn toàn xụi lơ.

Đến bây giờ hắn cũng không biết cổ hắn mẫn cảm như thế, dường như chỉ chạm nó một chút thôi cũng đủ để phát run lên rồi. Mà giờ khắc này Rafael lại liên tục liếm lên nơi đó, chiếc mũi cao thẳng cọ vào da thịt hắn, khiến cả người hắn không ngừng run rẩy. Hắn muốn đẩy y ra nhưng lại lưu luyến cảm giác khiến hắn trầm luân ấy.

Rafael mút qua một thời gian dài, rồi đột nhiên y không hề báo trước mà dùng sức cắn xuống, răng nanh bén nhọn lập tức đâm thủng tuyến thể Omega của Diệp Quân, dòng dịch tuyến thể Alpha nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể.

“A…”, Diệp Quân rốt cuộc không kiềm chế được chính mình mà lớn tiếng rên rỉ.

Hắn cảm giác giờ phút này hắn đang bị một con sư tử cắn sau gáy để chuẩn bị mạnh mẽ giao phối. Hắn không kìm được mà không ngừng run lên, thẳng đến khi Rafael buông ra răng nanh hắn vẫn đắm chìm trong cảm giác mãnh liệt không thể kìm chế.

Rafael dùng đầu lưỡi liếm lên ấn ký khắc sâu do chính y lưu lại như là làm yên lòng Omega.

Diệp Quân run rẩy hồi lâu cảm giác kỳ dị kia mới từ từ sút giảm. Khô nóng cả thân mình cũng hơi giảm xuống một chút, có lẽ đây là hiệu quả thần kỳ của cái cắn cắn kia đi.

Hắn hơi hơi giật giật đầu, đem miệng để sát vào tai Rafael, “Có thể không?”

Hắn từng đọc trong sách rằng lần đầu tiên Omega động dục có thể thông qua dấu hiệu tuyến thể mà ức chế.

Rafael lắc lắc đầu, cái mũi cao thẳng chôn vào tóc hắn, thật sâu ngửi một hơi từ nơi phát ra mùi thơm mê người.

Rafael dùng thanh âm ám ách ghé vào lỗ tai hắn nói, “Bây giờ thì không thể, em đã đợi quá lâu, hormone Omega đã vượt qua giới hạn, dấu hiệu tuyển thể đã không thể áp chế kỳ động dục của em.

Diệp Quân mạnh mở to hai mắt.

Rafael ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Diệp Quân ánh mắt, “Thật xin lỗi, anh đã tới trễ, bây giờ anh không thể không dấu hiệu em hoàn toàn.”

Diệp Quân ngây dại, hắn ngẩn người sững sờ nhìn đối phương.

“Anh yêu em, Diệp Quân”, Rafael hôn lên đôi mắt của hắn, từng câu từng chữ nói, “Anh muốn em.”

Diệp Quan nhắm mắt lại, rồi dừng một lát lại mở ra, hắn nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt y âm trầm đến đáng sợ, bây giờ cả người y tản mát ra hormone Alpha cực kỳ mạnh mẽ, như thủy triều hoàn toàn cuốn lấy hắn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông trước mặt gợi cảm như lúc này.

Rafael bây giờ đang gắt gao nằm ở phía trên hắn, đồi ngực rắn chắc áp lên lồng ngực hắn, cánh tay mạnh mẽ giam hắn bên hông, y chăm chú theo dõi hắn rồi cường ngạnh nói, “Anh muốn em.”

Lần đầu tiên Diệp Quân cảm thấy không chút nghi ngờ Rafael đang ép buộc mình, không gì có thể lung lay quyết tâm của y, y đang muốn mình cho bằng được.

Diệp Quân thở dài, y khát vọng hắn như thế, chẳng lẽ hắn lại không như thế sao?

Nhẹ nhàng ôm cổ nam nhân trước mặt, rồi ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Rafael, nhẹ nhàng thôi.”

Rafael cúi xuống nhìn Diệp Quân, ánh mắt của y bừng lên ngọn lửa hừng hực, “Tin tưởng anh”.

“Diệp Quân, hảo hảo cảm thụ anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play