“Í, ở đây đi.”

Nhạc Thính Tùng đỡ Triệu Thất xuống một góc trong sơn động. Hang núi này y vừa tìm được, càng vào bên trong càng chật hẹp, cuối cùng đoạn đường chỉ đủ cho một người bò ra ngoài. Từ bên kia cửa động đi ra, rất nhanh là có thể biến mất sau bụi dây leo dài hơn người.

“Không ngờ đã như vậy rồi mà ngươi còn có thể đánh cho bọn chúng tè ra quần!” Triệu Thất còn đắm chìm trong một màn vừa rồi, hưng phấn khoa tay, “Ngươi như thế này, Triệu Ngũ lập tức bị đánh ngã này! Nhạc thiếu hiệp, ngươi thực sự là người có võ công cao cường nhất trong số những người ta từng gặp ấy!”

Nhạc Thính Tùng cười khẽ, tự tìm một chỗ bên cạnh Triệu Thất, xoa tay hắn.

“Bây giờ người truy bắt chúng ta trong núi còn không quá mười người. Ngươi đi ra từ đầu sơn động bên kia, đi về hướng Nam, nhiều nhất là một ngày đã có thể thoát khỏi bọn họ.”

“Hoá ra chúng ta gặp phải nhiều người như vậy, đều là ngươi cố ý hả?” Triệu Thất vui vẻ nói, “Tự nhiên những tên đáng ghét kia ít đi nhiều như vậy, con đường sau này của chúng ta liền dễ đi.”

Nhạc Thính Tùng lắc đầu đính chính: “Không phải chúng ta, là ngươi.”

Triệu Thất nhíu mày, chần chừ đánh giá y: “Đây là ý gì?”

“Ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.” Nhạc Thính Tùng nói, “Ta đã rải ký hiệu trên đường, chờ bọn chúng đuổi theo là có thể ở đây một lưới bắt hết. Nếu như ngươi ở lại, ta sẽ phân tâm.”

Triệu Thất nhìn y.

Đôi mắt Nhạc Thính Tùng đã khôi phục lại màu đen, nhìn có tinh thần hơn lúc trước rất nhiều. Ánh mắt y tự tin mà thản nhiên, chẳng hề có gì không ổn.

Thế nhưng Triệu Thất lại mơ hồ cảm thấy bất an.

“Ngươi… không phải đang gạt ta chứ?” Hắn không tin tưởng, nghiêng đầu hỏi.

“Ta đã gạt ngươi bao giờ chưa?” Nhạc Thính Tùng hỏi ngược lại.

Triệu Thất lập tức nêu ví dụ: “Ngay ngày hôm trước, ngươi còn gạt ta nói vết thương không đau đấy.”

Nhạc Thính Tùng nhất thời nghẹn họng, trên mặt nhiều hơn mấy phần xấu hổ: “Này, này không phải một chuyện… Ngươi cũng nhìn thấy ta đối phó những người kia như thế nào, chừng mười tên thì không đáng kể chút nào.”

Triệu Thất ngẫm lại cũng đúng. Vừa rồi Nhạc Thính Tùng đại triển thần uy, không chỉ đánh ngã đám ba người Triệu Ngũ mà còn một hơi giải quyết hết đội nhân mã trên đường. Mình ở đây vướng chân vướng tay, có lẽ thật sự sẽ khiến y lo ném chuột vỡ đồ, không thể triển khai toàn lực.

“Vậy thì được, ta đi trước thăm dò đường.” Triệu Thất tính toán. Lương thực bọn họ đã ăn hết, hắn cần đi tìm đồ ăn, dùng để sống qua chuyến này.

Lỗ tai Nhạc Thính Tùng hơi giật giật, gật đầu với y: “Những người kia sắp đuổi tới rồi, ngươi mau đi đi.”

“Vậy ngươi phải nắm chặt một điểm nhé.” Triệu Thất dặn dò, “Nếu ngươi đến quá chậm, ta sẽ không để lại đồ ăn cho ngươi đâu.”

Nhạc Thính Tùng khẽ cười. Chàng niên thiếu tuấn lãng anh khí bừng bừng, lúc cười lên có cảm giác cực kỳ phấn chấn, Triệu Thất bị nụ cười này làm lòng dạ ngứa ngáy, phiền phiền nhiễu nhiễu không muốn đi, lại bị Nhạc Thính Tùng giục, mới cẩn thận bò vào đường ra nhỏ hẹp.

Nhạc Thính Tùng vẫn mỉm cười nhìn hắn, mãi đến khi bóng người hắn hoàn toàn biến mất trong bóng tối, y mới ho khan một tiếng.

Máu tươi từ trong miệng vọt ra, thoáng chốc nhuộm đỏ vạt áo. Nhạc Thính Tùng xoa khoé miệng, nghiêm túc lắng nghe tiếng động ngày một xa, rốt cục mới yên lòng nhắm mắt.

Triệu Thất khó khăn chui ra khỏi cửa động, chạy thục mạng vào bụi cây sâu hút. Vận may của hắn không sai, nhanh chóng tìm được một ít quả dại, nhấm thử, chua đến rụng răng.

Không biết lúc tiểu tử kia ăn sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?

Ý nghĩ này rất có sức mê hoặc, Triệu Thất cười xấu xa hái không ít, sợ để trong bao quần áo sẽ bị đè hỏng nên bứt mấy lá cây to, cẩn thận bọc lại.

Sau đó, hắn chống gậy, bắt đầu chạy về.

Triệu Thất căn bản không muốn tách ra khỏi Nhạc Thính Tùng. Huống chi hôm qua hắn đã ăn mất khối bánh màn thầu cuối cùng, căn bản là Nhạc Thính Tùng không được ăn no, bây giờ còn phải đánh nhau với kẻ khác, chắc chắn sẽ thấy đói bụng.

Lần này vì mang nhiều đồ trên tay, Triệu Thất leo chậm một chút. Khác với lúc đi ra là, càng hướng vào trong thì càng đen thui gồ ghề, mà Nhạc Thính Tùng ở ngay phía trước, hắn không cảm thấy sợ.

Toàn bộ sơn động đúng như một chữ “bên trong”, hai đầu cửa động nhỏ, trung gian có một mảnh đất lớn. Triệu Thất đã tính toán xong, trước khi bò ra ngoài hắn sẽ nghe ngóng động tĩnh trước, nếu như không được, hắn còn có thể đúng lúc lùi lại, nhất định sẽ không gây thêm phiền cho Nhạc Thính Tùng.

Nhưng mà, lúc hắn đến gần cửa động, bỗng nhiên nghe được một giọng nói.

“Hắn không ở đây.”

“Tứ ca, vậy chúng ta có nên ở chỗ này ôm cây đợi thỏ không, chờ Thất ca trở về tự chui đầu vào lưới?”

Là Triệu Tứ và Triệu Thập!

Tiểu tử vô liêm sỉ kia, sớm biết thế lúc trước đánh gãy chân nó. Triệu Thất ảo não nghĩ. Bây giờ nghĩ một chút, khi đó cậu ta té ngã không bò dậy nổi, nói không chừng không phải bị thương mà là bị thuốc bột của mình hun ngất.

Đồng thời, ngoại trừ hai giọng nói này, bên trong còn truyền đến tiếng người nhỏ giọng nói chuyện. Triệu Thất không dám thở mạnh, yên lặng lắng nghe, lại không nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Tùng.

Y không có ở đây, hay là…

“Không, khó khăn lắm hắn mới có thể đào tẩu, sẽ không vì tiểu tử này mà quay đầu lại.” Triệu Tứ lạnh lùng nói, “Ngươi ở lại chỗ này trông chừng y. Các ngươi, theo ta ra ngoài tiếp tục tìm.”

Triệu Thất cố sức cắn chặt ngón tay mới có thể ngăn mình phát ra tiếng kêu kinh ngạc!.

Nhạc Thính Tùng… Bị bọn họ bắt được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play