Trụ sở Thiên môn nằm ở dãy núi phía nam của trấn Nam Thuỳ. Nhạc Thính Tùng mang hắn bay nhanh, Triệu Thất có cảm giác như mình đang cưỡi mây đạp gió, một đường bốc thẳng lên, xung quanh đều là mùi hương của cỏ cây hoa lá, xa xa còn có tuyết đọng chưa tan, thở ra là một luồng khí bạc, hắn chợt cảm thấy lòng trống trải đi rất nhiều.

“Nơi này quả là chỗ tốt để giải sầu.” Triệu Thất nói, “Sư môn của các ngươi ở đây hả? Cứ mang ta đi thế này liệu có tốt không?”

“Nơi này chỉ là một chi nhánh. Thiên môn trải rộng thiên hạ, ta cũng không biết có bao nhiêu trụ sở.” Nhạc Thính Tùng thuận miệng nói, “Nơi này đã bị bại lộ, chẳng bao lâu nữa phải bỏ đi, không có gì đáng ngại.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Ta cũng chỉ tạm thời ở đây, chẳng bao lâu nữa phải về nhà. Nếu khi đó Triệu Vũ Thành vẫn chưa về, cho dù có cướp ta cũng phải đoạt được ngươi.”

Triệu Thất không nhịn được bật cười, lấy tay điểm mũi y: “Không nghĩ tới Nhạc thiếu hiệp chính khí như vậy còn có thể làm ra hành vi thổ phỉ thế này, thực sự là thế phong nhật hạ, lòng người khó lường na.”

Giữa lúc trêu ghẹo, hai người đã lướt qua một vách đá, trước mắt một mảnh trống trải.

Nơi này khiến người ta phải than thở tạo hóa thần kỳ. Chỉ thấy năm đỉnh núi kẹp mỗi khối đá phẳng khổng lồ. Bên trên mặt đá có nhà cửa lầu các, cây cối hoa cỏ, lại có cả một thác nước chảy xuống uốn lượn thành dòng sông.

Triệu Thất trố mắt ngoác mồm: “Ta sống ở đây ở lâu như vậy cũng không biết trên núi còn có nơi thế này!”

Nhạc Thính Tùng cười: “Các môn phái võ lâm luôn thích đặt chân ở những chỗ đặc biệt. Trước đây ta nghe sư phụ nói qua, còn có cửa phái làm bằng mã não dựng trên hồ nước, lúc mặt trời lặn sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh cực đẹp. Sau này nhất định ta sẽ dẫn ngươi đi xem.”

Triệu Thất không khỏi say mê: “Chắc có giá trị lắm… Kỳ thực có đi xem hay không cũng không có gì quan trọng, ngươi chỉ cần gỡ miếng mã não xuống mang cho ta là được.”

Nhạc Thính Tùng ôm hắn đáp trên tảng đá lớn, Triệu Thất đang hớn hở nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lanh lảnh quen thuộc: “Sư thúc tổ —— ồ, sao ngươi lại ở đây?”

Quay đầu lại, hoá ra là Tiểu Mông mặc đồ đệ tử trên người, đang đứng chung cùng một đám thiếu nữ.

“Chào sư thúc tổ.” Mọi người đồng loạt hành lễ.

Nhạc Thính Tùng vung tay với bọn họ. Triệu Thất thấy lạ nhìn y, nhỏ giọng nói: “Hoá ra ngươi có khí thế như vậy hén.”

“Sư thúc tổ, vị này là…” Một tên thiếu nữ khoác áo lông ngỗng màu xanh nghiêng đầu hỏi, “Đây là bằng hữu của ngài sao?”

“A…” Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút, “Không phải.”

Triệu Thất ngẩn ra, sảng khoái cười nói: “Ta là quản gia của Triệu phủ, Nhạc thiếu hiệp trước —— ”

“Hắn là người trong lòng ta.” Nhạc Thính Tùng khẳng định, “Ừ, là như vậy, lời thoại trong tiểu thuyết mà ngươi cho ta mượn đều nói như vậy.”

Một câu này của Nhạc Thính Tùng như sét đánh ngang tai. Các thiếu nữ ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đều không biết nên phản ứng ra sao.

“Sư thúc tổ, hắn… Là nam tử.” Một thiếu nữ khiếp sợ nói, “Ngài ở thâm sơn quá lâu, không được xuất bản sự, có phải là… Có phải là …lẫn lộn?”

Nhạc Thính Tùng cau mày, trầm giọng nói: “Ta chỉ không quen nhiều, lại không phải người ngu, làm sao mà ngay cả chuyện như vậy cũng có thể lẫn lộn?”

Thấy y tức giận, các thiếu nữ không biết phải làm sao, Tiểu Mông vội vã điều đình: “Sư thúc tổ, ngài đi đường xa cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Con với các sư tỷ còn phải đến thao trường luận võ, không quấy rầy lão nhân gia ngài nữa.”

Sau khi từ biệt những người này, Nhạc Thính Tùng thở phì phì, Triệu Thất ở một bên cười trộm.

“Trông ta rất giống kẻ ngốc sao?” Nhạc Thính Tùng buồn phiền, “Ta thích ngươi, chuyện đơn giản như vậy mà bọn họ cũng nghi ngờ.”

Triệu Thất biến thành phình bụng cười to, cười đến không thở nổi.

Nhạc Thính Tùng bất mãn nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Ha ha, ha ha… Ta, ta đương nhiên là cười đồ dưa ngốc nhà ngươi rồi.” Triệu Thất cười đến thở không ra hơi, “Nhân gia đưa ngươi thoại bản là hy vọng ngươi thông suốt, ha ha, không nghĩ tới, ngươi lại thông suốt không đúng chỗ. Đáng thương cho hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…”

“Chỉ cần ngươi có ý với ta là được rồi.” Nhạc Thính Tùng xem thường, “Ngươi chính là ‘đúng chỗ’ của ta.”

Triệu Thất lắc đầu thở dài: “Ai, ngươi cũng thật là ngốc. Nam tử và nam tử ở cùng nhau, dù sao cũng là chuyện kinh thế hãi tục đất trời oán giận. Ngươi nói ra trước mặt mọi người, đương nhiên sẽ bị người ta chê cười.”

“Vì sao lại bị người chê cười?” Nhạc Thính Tùng thấy lạ, “Ngươi chính là người trong lòng ta mà, bọn họ hỏi, đương nhiên ta sẽ nói như vậy. Ta sau đó còn muốn dẫn ngươi đi gặp sư phụ, gặp người nhà.”

Triệu Thất ngẩn người ngừng cười, trên mặt hiện lên biểu cảm rất phức tạp, bỗng nhiên hắn mở miệng nói: “Chỗ ở của ngươi là ở đâu? Mau dẫn ta đến!”

Mới vừa vào cửa, Triệu Thất đã áp Nhạc Thính Tùng lên cửa, nóng bỏng hôn môi y.

Nhạc Thính Tùng vui vẻ đón nhận, ở giữa chừng nụ hôn, y vừa thở dốc vừa hỏi: “Ngày hôm qua… Chuyện ngày hôm qua…”

“Sau này hãy nói, hiện tại ta chỉ muốn hôn ngươi.” Triệu Thất thấp giọng nói.

Nhạc Thính Tùng không hỏi nữa.

Ban đầu nhiệt tình chủ động, dần dần động tác của Triệu Thất chậm lại. Môi răng gắn chặt, đầu lưỡi quấn lấy nhau, tuy nhịp điệu chậm nhưng lại có cảm giác triền miên lưu luyến chảy xuôi giữa hai người. Nhạc Thính Tùng rất thích cảm giác này, không nhịn được ép sâu thêm, Triệu Thất cũng cực điểm hùa theo, hắn cảm thấy mình như con cá nhỏ, cơ hồ muốn chết đuối trong sự dịu dàng miên man này.

Hai người đều kích động, lúc tách ra, Nhạc Thính Tùng phát hiện hạ thân Triệu Thất đã cứng rồi.

“Có muốn lên giường không?” Y hỏi, tay mò vào muốn kéo vạt áo hắn.

Triệu Thất lắc đầu cười, lùi lại mấy bước, chọt tay vào ngực Nhạc Thính Tùng: “Dưa ngốc, ban ngày tuyên dâm cũng không e lệ, xấu hổ không xấu hổ này.”

Nhạc Thính Tùng đang muốn mở miệng, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán: “Sư thúc tổ, ngài có ở đây không?”

Hoá ra là một đệ tử, lớn hơn Tiểu Mông mấy tuổi, đang đứng ở ngoài sân quy củ mà mời y đi bàn chuyện với trưởng môn.

Nhạc Thính Tùng thở dài tiếc nuối, bảo tên đệ tử tìm mấy người tới chăm sóc Triệu Thất rồi mới đi.

Triệu Thất thấy Nhạc Thính Tùng đi xa, liền nằm bẹp trên bàn như không xương, sắc mặt trắng bệch, miệng nhỏ hít hơi.

“Này vị… Công tử, thân thể ngươi không khỏe sao?” Tiểu đệ tử bị gọi đến chăm sóc Triệu Thất có chút sợ sệt, “Có muốn ta đi gọi sư thúc tổ không?”

“Không cần.” Triệu Thất lắc đầu một cái, nhắm mắt lại, “Ngươi đi đun nước nóng cho ta, ta tắm xong là được rồi.”

Tiểu đệ tử lĩnh mệnh rời đi.

Rốt cục trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Triệu Thất cắn răng đứng lên, lảo đảo vài bước đi tới án thư bên cửa sổ, vội vàng lục lọi.

Hắn tìm một hồi, không thu được gì. Suy nghĩ một chút liền lục trong ngăn tủ cạnh giường. Mới vừa mở cửa tủ, đột nhiên nghe thấy cửa phòng cọt kẹt mở ra, tiếp theo là một tiếng quát mắng: “Tên trộm to gan, xem kiếm!”

Triệu Thất vội vàng quay người, chưa kịp trả lời, một lưỡi đao sắc lạnh đã đâm tới.

Không tránh nổi, tình thế ngàn cân treo sợi tóc ——

Sắc mặt Triệu Thất trắng bệch, sắp bị chết dưới kiếm đi đời nhà ma rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play