Triệu Thất loáng thoáng nghe thấy có người nói chuyện.
“Hắn bị làm sao máu me khắp người, ngươi, ngươi đã làm gì hắn?!” Giọng nói này nghe rất đáng ghét.
“Máu không phải của hắn, nhưng hắn đột nhiên hôn mê.” Giọng nói này cũng rất đáng ghét, “Bọn họ nói y thuật của ngươi tốt nhất, ngươi xem cho hắn đi.”
Hắn cảm giác mình bị một trận lay động, có người ghé vào lỗ tai hắn gọi tên hắn.
Triệu Thất, Triệu Thất?
Không đúng.
Hắn hoảng hốt nghe thấy một giọng nói khác, hình như là của cha, người đang gọi mình, giống như ngày xưa hòa ái hiền lành. Hắn lại nhìn thấy một người khác, thiếu niên chưa đến 20 tuổi, thân thể như ngọc, khuôn mặt rõ ràng còn nét trẻ con, cũng đã cao lớn lắm rồi.
Hắn muốn đi về phía bọn bọ, thân thể lại nặng nề. Nỗ lực bước hai bước, xoay người lại, có rất nhiều bàn tay từ trong bóng tối duỗi ra, vững vàng tóm lấy hắn, lôi kéo xiêm y của hắn, dâm tục mà xoa nắn thân thể hắn. Hắn ra sức giãy dụa, liều mạng kêu la, thế nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng, liền rơi vào bóng tối, vô thanh vô tức, ngay cả mình cũng không nghe thấy nửa điểm động tĩnh.
Nét mặt của cha biến thành trách cứ, trên mặt thiếu niên tràn đầy xem thường. Hắn không còn gọi bọn họ, chỉ muốn trốn đi thật sâu, trốn trong bóng tối, trốn trong những bàn tay dâm tục xoa nắn kia. Nhưng trước khi hoàn toàn bị kéo vào vực sâc, toàn bộ thế giới đột nhiên rung chuyển, mơ hồ có ánh hào quang phá tan hắc ám.
Tia sáng kia thuần túy mà ấm áp, hắn không nhịn được dấn thân vào trong đó, như người chìm xuống nước rốt cục nổi lên mặt nước.
“Triệu Thất, Triệu Thất!” Nhạc Thính Tùng đang gọi, một tay y để trên áo Triệu Thất, chậm rãi truyền nội lực, một bên lo lắng hỏi, “Sao hắn vẫn chưa tỉnh, không phải ngươi nói rất nhanh liền tỉnh sao?”
Triệu Thập thần sắc tối tăm mà nhìn y, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ hắn là chấn kinh quá độ, mất hồn. Ta còn chưa hỏi ngươi, hắn thấy cái gì mà bị doạ thành như vậy.”
Nhạc Thính Tùng nghi hoặc nói: “Không có gì nha. Lúc ta chạy đến, hình như hắn vẫn không có chịu cái gì kinh hãi, nói chuyện cũng rất rõ ràng. Chẳng lẽ sau đó nhìn thấy gì?”
Rõ ràng chính là bị ngươi làm cho sợ hãi đấy, ở đây xưng vô tội cái gì?
Kỳ thực Triệu Thất đã khôi phục thần trí, thế nhưng nội lực của Nhạc Thính Tùng làm cho hắn thoải mái, cho nên nhất thời không muốn mở mắt. Không ngờ bỗng nhiên bị nhấc lên, mùi máu tanh nồng một lần nữa tràn vào trong óc, hắn không nhịn được đẩy Nhạc Thính Tùng ra, bò đến bên giường nôn đến tê tâm liệt phế.
Nhạc Thính Tùng kinh hỉ vạn phần, vội vã giúp hắn thuận phía sau lưng. Triệu Thất nhớ tới hai tay y máu tươi dầm dề, lại nôn đến điên đảo.
Triệu Thập rốt cục không nhìn nổi, nghiêm mặt dùng thân phận đại phu đuổi Nhạc Thính Tùng ra khỏi phòng, dùng nước sạch giúp Triệu Thất rửa đi uế vật, cho hắn uống xong thuốc an thần, mới dém chăn lên, nhìn hắn yên lặng xuất thần.
Triệu Thất hiện tại ghét nhất người khác nhìn hắn, phiền chán mà xoay mặt đi, hất giọng sai bảo: “Ta đói rồi, muốn ăn đồ ăn.”
“Thất ca, ngươi không có gì muốn nói với ta?” Triệu Thập dịu dàng hỏi, “Nếu trong lòng ngươi không thoải mái, khóc lên có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“Khóc? Tại sao ta phải khóc?” Triệu Thất không giải thích được nhìn cậu, “Ta khóc trước mắt ngươi thì được cái mẹ gì? Mau đi đi, ngươi lấy bánh ngọt đậu đỏ tới cho ta, ta ăn xong rồi suy nghĩ thêm một chút.”
Triệu Thập mất mát đi lấy bánh ngọt, chợt nghe phía sau Triệu Thất hỏi: “Ồ, chân của ngươi làm sao vậy?”
“Không, không có gì, mấy ngày trước… Luyện võ bị thương.” Triệu Thập nhỏ giọng nói.
“Ồ.” Triệu Thất thuận miệng đáp, “Người què, ngươi lấy đồ uống cho ta nữa.”
Triệu Thập siết chặt hai tay thành nắm đấm, cậu quay lưng thở hắt ra, mới cầm lấy cái đĩa nhỏ, bưng một ấm trà Xuân Hoa qua.
Triệu Thất ăn mấy khối bánh ngọt, tu miêng ấm uống nước trà, cuối cùng ý do vị tẫn liếm đầu ngón tay.
“Thất ca, chuyện hôm nay, lão gia sợ là sẽ sớm biết.”
Triệu Thất ừ một tiếng.
“Thế nhưng chữ phía sau ngươi…”
Triệu Thất lúc tỉnh lại phát hiện y phục của mình đã được đổi ưua, liền biết Triệu Thập và Nhạc Thính Tùng nhất định đã nhìn thấy những chữ kia, lập tức đen mặt hỏi: “Ngươi có thể đi rồi chứ?”
Triệu Thập bị làm khó dễ cắn môi: “Ta… Ta chỉ có thể thử một lần.”
Triệu Thất đưa tay lục lọi một hồi, mở ám cách đầu giường ra, lấy một cái bình nhỏ quơ quơ trước mặt Triệu Thập.
“Đây là Ngọc Sinh Tân.” Hắn hời hợt nói, “Ngươi xem một chút, nếu thực sự hết cách, thì cắt khối thịt kia đi.”
Triệu Thập nghe vậy run lên, nhìn lại Triệu Thất, hắn đã nằm trên giường, hai tay gối đầu nhìn nóc giường, vẻ mặt không sao cả.
Thống khổ, phẫn nộ, đau lòng… Các loại tâm tình khuấy động, Triệu Thập kiềm nén không được tình cảm trong lòng, cậu muốn ôm Triệu Thất, thế nhưng cuối cùng lại chỉ dám cẩn thận bắt chéo áo, giọng nức nở: “Thất ca… Lần này thực sự là, thực sự là làm khổ ngươi…”
Triệu Thất kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu: “Này tính là cái gì, không phải chỉ để người ta cởi quần áo vẽ hai bức tranh thôi sao? Lúc thường ta bị các ngươi chọc ghẹo không ít, tiểu tử ngươi lần đầu thiếu chút nữa còn tiểu bên trong ta, đó mới là khổ đấy. Được rồi được rồi, đừng ở chỗ này làm vẻ mặt đưa đám nữa, gọi Nhạc Thính Tùng vào cho ta.”
Triệu Thập trên mặt phát sốt, nội tâm lại là một mảnh lạnh lẽo.
Cậu không cầu Triệu Thất yêu thích cậu, bình thường đối với cậu muốn gì được đó, chỉ mong hắn không ghét mình. Nhưng bây giờ cậu mới hiểu được, trong mắt người này mình chẳng là cái thá gì cả, chẳng khác gì những người từng bắt nạt hắn kia, thậm chí còn không bằng một người hắn mới quen nửa tháng..
“Được rồi, Thất ca, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Triệu Thập cúi đầu lui ra ngoài, Nhạc Thính Tùng canh giữ bên ngoài không kịp chờ mà chạy vào. Triệu Thập nhìn thấy Triệu Thất bé ngoan bị người này ôm vào trong ngực, cậu nhẹ nhàng rũ mắt, che đậy sát ý bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT