“Ta là Triệu Thất, không phải Bạch Tuyết Kỳ.” Triệu Thất lạnh lùng nói, “Ngươi không có lỗi với ta. Nếu như là Bạch Tuyết Kỳ, ngươi nhất định sẽ đối xử rất tốt rất tốt với hắn. Ta chỉ là nô tài của ngươi, ngươi muốn làm thế nào thì sẽ như thế.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Những năm này ta cũng làm sai rất nhiều chuyện, cũng chịu rất nhiều người. Ngươi nói đúng, ta không tim không phổi, nhưng ta biết, các ngươi không phải thật sự thích ta.”
Có lẽ hắn là một thứ hiếm có, cũng có thể là món đồ chơi mới lạ, thậm chí là bảo bối giá trị liên thành, nhưng đến cuối vẫn không phải một con người để được người khác chờ đợi.
Coi như đứng trước mặt đám Triệu Tứ, hắn cũng thua kém hơn rất nhiều. Bởi vì hắn không biết võ công, bọn họ có thể tùy ý dùng hắn làm niềm vui, ngoại trừ mắng vài câu, hắn chẳng có cách nào để chống lại.
“Không, là ta sai. Nếu như ban đầu ta có thể tin tưởng ngươi… Ngươi nên hận ta.”
Giọng nói của Triệu Vũ Thành tràn đầy hối hận, nhưng Triệu Thất biết đây không phải thật lòng.
Người luôn cao cao tại thượng, yêu một người gần như bố thí. Lẽ ra hắn nên hoan hỉ nghênh đón chứ không phải lo lắng sợ sệt tiếp nhận sự “yêu thích” của bọn họ. Hắn không biết cân nhắc, chịu sự tha mài cũng là đáng đời.
Nhưng những người này lại quên mất, nếu như coi một người là đồ vật, người đó cũng chỉ có thể làm đồ vật, làm sao nắm giữ nổi chân tâm một người?
Trên đời này chỉ có một người coi hắn là con người, không cần biết hắn mạnh hay yếu, không cần biết hắn giàu hay nghèo, chỉ cần biết hắn tốt hay xấu, có làm chuyện bậy hay không. Thứ hắn có thể làm, cũng chỉ có thể dùng hết toàn bộ khí lực báo đáp lại tình yêu của người kia.
“Ta không hận ngươi, hận một người là chuyện rất tốn sức.” Triệu Thất vẫn nhìn chăm chăm vào bóng người trên nóc nhà, “Trước kia và vừa nãy, ngươi cứu ta hai lần, để ta còn có thể giữ lại cái mạng gặp người ta yêu. Những năm này, kỳ thực cũng đơn giản. Ta là nô tài, lại không coi ngươi là trung tâm, ngươi đuổi ta ra phủ, chúng ta thanh toán xong.”
Gió đêm mang theo cảm giác tươi mới mát mẻ, lúc thổi qua làm giọng nói của Triệu Thất hơi phập phù. Nhìn khuôn mặt mình vẫn hằng thương nhớ, đáy lòng Triệu Vũ Thành đột nhiên thấy đau.
Nỗi đau này khiến gã không biết phải làm thế nào, gã rút con dao cắm trên tay ra. Hình như có cái gì ấm áp mà mềm mại đồng thời chảy ra theo dòng máu, mang đi hơi ấm cuối cùng trong sinh mệnh gã, rút hết tất cả, lưu lại chỉ là sự ích kỳ vô tận.
Triệu Thất không nhìn gã, cũng không muốn nói chuyện với gã. Giữa bọn họ đã không còn lời nào để nói.
—— “Không ngờ huynh cũng lợi hại như thế.” Thiếu niên gầy vô cùng, trên người chỉ khoác một tấm trường bào màu xanh, cả người đung đưa trong gió, vậy nhưng đôi mắt lại phát ra ánh sáng sáng ngời, “Cảm ơn huynh đã cứu ta. Sau này ta sẽ làm việc cho huynh, nhưng huynh phải dạy ta võ công, thế nào?”
—— “Ôi, ta không đứng được rồi.” Người hắn ướt đẫm mồ hôi, hai má đỏ hồng như trái táo, cơ thể cũng béo lên một chút, nhưng da dẻ vẫn còn xanh xao. Cổ tay nhỏ đến doạ người, “Xem ra ta không học được võ công rồi. Nếu lần sau gặp phải người xấu cũng chỉ có thể nhờ huynh đánh chúng thôi.”
—— “Không phải ta. Ta không hạ độc mà!” Người kia kinh hoàng kêu lên, rất nhanh đã rúm ró lại thành một cục do dược tính phát tác, giọng nói mơ mơ màng màng, “Đừng đánh ta, ta rất nghe lời, xin huynh…”
Leng keng.
Tiếng dao rơi xuống đất đánh thức Triệu Vũ Thành. Lúc này gã mới phát hiện hai tay mình đang run rẩy, trên gương mặt có cái gì ẩm ướt lạnh lẽo.
Từ đầu đến cuối, một ánh mắt, Triệu Thất cũng keo kiệt không muốn cho gã.
Cuối cùng Triệu Vũ Thành cũng biết mình mất đi cái gì. Gã cười khổ một tiếng, đá con dao đến chân Triệu Thất, chật vật dựa vào bức tường để đứng lên, lảo đảo biến mất trong bóng đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT