Vừa vào phòng, quả nhiên thấy Thẩm Lan Khanh ngã ngồi trên đất. Nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu cười với bọn họ, hai tay tìm trên đất một hồi, nắm chặt cây gậy vừa rơi, dùng sức chống gậy muốn bò lên.

Nhưng dù sao Thẩm Lan Khanh đi đứng cũng bất tiện, vừa rồi hình như còn làm tay bị thương, động tác vất vả gian nan. Triệu Thất mấy lần muốn dìu đều bị hắn dịu dàng mà kiên định đẩy ra.

“Không cần.” Thẩm Lan Khanh cười nói, “Chút chuyện này, ta còn làm được.”

Tay Triệu Thất ngưng giữa không trung, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Năm ấy, hai người vẫn còn niên thiếu. Thẩm Lan Khanh mười ba tuổi gia cảnh bần hàn thân hình đơn bạc, lúc mới tới thư viện thường xuyên bị châm biếm, có một lần thậm chí còn bị vài tên công tử bột ném cầu tuyết vào người.

Bạch Tuyết Kỳ lúc đó dũng cảm đứng ra, thế nhưng Thẩm Lan Khanh không cần sự giúp đỡ của hắn, chỉ tự mình đứng lên, phủi tuyết trên người, cứng đầu mà cao ngạo, chính là ấn tượng ban đầu Bạch Tuyết Kỳ dành cho Thẩm Lan Khanh.

Hình ảnh trong hồi ức chồng chéo lên nhau, Thẩm Lan Khanh đã đứng lên.

Eo lưng của hắn vẫn thẳng tắp, thần sắc vẫn ôn hòa, chỉ là hắn không thấy trên góc áo mình dính bụi bẩn, cũng không biết máu tươi rỉ ra trên tay đã thấm vào ống tay áo. Khó tránh khỏi khiến hắn lộ ra mấy phần chật vật.

Triệu Thất muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ dụi mắt, mũi tê tê. Hắn không thương cảm cho Thẩm Lan Khanh —— huynh ấy không cần bất kỳ sự thương cảm nào —— hắn chỉ cảm thấy khổ sở.

Mười năm sau, ngày hôm nay, Thẩm Lan Khanh vẫn là Thẩm Lan Khanh như trước, nhưng Bạch Tuyết Kỳ đã thành Triệu Thất, người trong lòng cũng đã thay đổi.

“Vốn định lấy cho ngươi bánh ngọt hôm qua ta làm, xem ra ngươi không có lộc ăn.” Thẩm Lan Khanh cười nói, “May mà người ta vừa đưa tặng một sọt vải. Ta nhớ cứ đến mùa hè là ngươi lại gào lên đòi ăn, có một lần còn ăn đến mức chảy cả máu mũi…”

“Đừng nói nữa!” Chuyện trong quá khứ bị bóc trần, Triệu Thất đỏ mặt, đá xoáy lại, “Khi đó huynh vừa bắt đầu học y, còn xung phong nhận việc điều chế thuốc cho ta hại ta bị đau bụng mất mấy ngày đấy, may mà thỉnh ngự y đến mới trị hết, hứ!”

Vừa nói, hắn vừa liếc mắt ra hiệu cho Nhạc Thính Tùng. Không ngờ Nhạc Thính Tùng lại mất tập trung, bị kéo một hồi, y mới phục hồi tinh thần, tay chân lanh lẹ bê cơm canh và bịch vải ra để lên bàn.

Thẩm Lan Khanh nghiêng người, đợi Nhạc Thính Tùng ra ngoài rồi mới thở dài nói với Triệu Thất: “Nhạc thiếu hiệp thân thủ rất tốt, ta không nghe được tiếng bước chân của y.”

“Hắn rất lợi hại nhá.” Triệu Thất gật đầu, nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Lan Khanh.

Bây giờ hắn mới phát hiện, ngón tay thon dài như ngọc trong trí nhớ giờ đã đầy rẫy vết thương, mặt trên phù rộng vết sẹo hoặc lớn hoặc nhỏ, đầu ngón tay bên phải còn đang nhỏ xuống vệt máu.

Cuộc sống của người mù sẽ rất vất vả, huống chi đây còn là cuộc sống của một người mù nghèo khó.

“Quả nhiên không giấu được ngươi…” Thẩm Lan Khanh cười xấu hổ, “Vừa rồi là ta không cẩn thận, bình thường không như vậy đâu.”

Triệu Thất không hỏi gì. Thẩm Lan Khanh nói “không cẩn thận”, Triệu Thất hiểu rõ hơn bất cứ ai khác.

Nếu như vào bốn tháng trước, không, có lẽ chỉ cần hơn ba tháng trước, hắn tới nơi này, nhìn thấy Thẩm Lan Khanh, hết thảy sẽ khác.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ im lặng cúi đầu, nghiêm túc giúp Thẩm Lan Khanh băng bó vết thương.

“Bây giờ ngươi rất biết chăm sóc người khác.” Trầm mặc trong chốc lát, Thẩm Lan Khanh thấp giọng nói, “Như vậy… rất tốt. Nếu như sư phụ dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Triệu Thất há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Con người lúc còn niên thiếu luôn cho rằng một lời hứa là có thể tuân thủ mãi mãi, tình yêu chính là một hồi địa lão thiên hoang. Nhưng đời người khó liệu, thương hải tang điền, chờ đến một ngày hắn nhìn lại quá khứ trước kia, không còn cái gì ghi tâm khắc cốt, có cũng chỉ là sự hoảng hốt lúc vừa tỉnh khỏi cơn mơ.

Hắn và Thẩm Lan Khanh, cuối cùng vẫn bỏ lỡ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play