“Mẹ, tiểu tử kia ra tay thật độc ác!” Một gã mang mặt nạ đá bụi cây dưới chân, hành động hơi bất tiện, đùi gã nghiêng vẹo kỳ dị, hình như bị thương.
Nhìn qua một cái cây đại thụ che trời, trong giây lát gã phát hiện có một đoạn vải hở ra, hơi lay động.
Gã cười lạnh trong lòng, trên mặt lại ra vẻ như không có gì, thậm chí chọn đi một hướng khác. Chờ đi qua bụi cây thấp kia, đột nhiên quay đầu lại ——
“Cho ngươi chó gặm đất nè!” Triệu Thất nhảy ra từ sau cây đại thụ, đạp một phát lên lưng gã, đánh ngã tên đó rồi cưỡi trên lưng gã tiếp tục đánh đấm điên cuồng, đánh đến khi kẻ kia kêu rên liên hồi.
Triệu Thất lại thầm kêu không tốt. Hắn định đánh ngất tên này ngay từ quyền đầu tiên, không ngờ việc này không dễ, hắn không khống chế được lực đạo. Chỉ có thể ra sức nện như điên, tuy cuối cùng gã kia cũng hôn mê, nhưng hai kẻ còn lại theo tiếng mà đến, chặn Triệu Thất ở giữa.
“Hừ, các ngươi dám đụng đến ta, chờ bị chặt thành thịt băm cho chó ăn đi!” Triệu Thất hít sâu một hơi, lớn tiếng nói, “Các ngươi có biết Thiên Môn không? Chưởng môn ở đó là người yêu của ta! Y hung ác cực kì, một đấm là có thể đập bét đầu các ngươi! Mau thả bọn ta ra nhanh, may thì lão tử còn tha cho cái mạng chó nhà các ngươi!”
“Muốn chết à?” Kẻ cầm đầu ngữ khí hung tàn, áp sát từng bước, “Ta không cần biết ngươi dựa vào kẻ nào, dưới tay giáo chủ của bọn ta thì nó cũng chỉ là gà đất chó nhà! Đợi ta báo lên giáo chủ, bắt tình nhân của ngươi đến, ở ngay trước mặt nó —— ”
“Ở ngay trước mặt ta làm cái gì? Ta ở đây, không cần bắt.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Triệu Thất mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu niên hiệp khách tư thế oai hùng đứng trên ngọn cây, trong miệng còn ngậm nhánh cỏ.
Y cười với Triệu Thất, thả mình nhẹ nhàng đáp xuống, che trước mặt Triệu Thất.
“Buổi tối ta có chút chuyện, thấy ngươi ngủ say nên không gọi ngươi.” Nhạc Thính Tùng không coi ai ra gì nói với Triệu Thất, “Ngươi có bị thương không?”
Triệu Thất lắc đầu: “Không có. Nhưng mà ngươi không thấy được dáng vẻ hiên ngang của ta, thật là đáng tiếc.” Nói xong, hắn phát hiện Nhạc Thính Tùng xách một cái túi đen thùi lùi, không nhịn được muốn lấy xem: “Buổi tối ngươi ra ngoài vì cái này à?”
Nhạc Thính Tùng tránh sang một bên, nói: “Thứ này bẩn lắm, ta phải bọc nó lại, sau đó đưa cho người khác, lúc về còn phải rửa tay nữa.”
Triệu Thất nghe y nói như vậy thì không nhìn nữa, gã mang mặt nạ bị coi thường bắt đầu nổi sung lên, cùng một tên khác tung hô “Thánh giáo” “Giáo chủ” một trận ồn ào. Nhưng Triệu Thất căn bản không có tâm tư đi nghe bọn chúng chó sủa inh ỏi, bởi vì hắn nhận ra thứ Nhạc Thính Tùng ngậm trong miệng là một loại cỏ dại ngọt, có chút thèm. Xuất thần một hồi, lại thấy hai kẻ kia vẫn oang oang nói khoác giáo chủ của bọn chúng lợi hại cỡ nào.
“A, các ngươi nói không đúng rồi. Công phu của gã cũng chỉ qua quýt bình bình, chẳng qua luyện tà thuật, vừa nhìn hơi doạ người mà thôi.” Nhạc Thính Tùng lại nghe rất cẩn thận, nghe xong còn lắc đầu phản bác, “Cách hại người này không nên lưu truyền.”
Triệu Thất nghe xong rất ngạc nhiên: “Sao ta nghe ngươi nói lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc? Ngươi từng gặp giáo chủ kia sao?”
Gã mang mặt nạ gầm lên: “Kẻ nào thấy được khuôn mặt thật của giáo chủ thì chỉ sợ là đã thành cái xác rồi! Tiểu tử ngươi dám to gan phạm nhục thánh giáo, phạm nhục giáo chủ của ta, thánh giáo bọn ta không đội trời chung với ngươi!”
Nhạc Thính Tùng gật đầu: “Đúng là như vậy.” Y nghiêng đầu lắng nghe, nói với Triệu Thất: “Hai tên này hét nửa ngày như thế, cuối cùng cũng gọi tới người ta cần, chúng ta không phải đứng ở đây cho muỗi cắn nữa rồi.”
Nói xong, y tiện tay xé miếng vải trên người, nhanh chóng gói kỹ vật trong tay. Đồng thời cong ngón tay búng một cái, đánh ngất hai tên kia.
Triệu Thất còn đang chờ phân phó, chợt nghe thấy tiếng cành cây rung động. Vài thiếu niên từ trên trời đáp xuống, một nữ tử mặt lạnh mặc áo xanh đi lên, thi lễ với Nhạc Thính Tùng “Đa tạ Nhạc trưởng lão trượng nghĩa ra tay, trừ gian diệt ác!”
Nhạc Thính Tùng vuốt cằm: “Không dám nhận. Đây là đầu của kẻ ác kia, đồng lõa còn nằm ngất trên đất, có tiểu huynh đệ đang trông giúp ta. Ngươi đến nói cho hắn biết lần sau cứ tới thôn Tiểu Dương tìm ta là được.”
Nữ tử mặt lạnh tiếp nhận “thứ” bị Nhạc Thính Tùng bọc lung tung kia, lại dâng lên một cái hộp, Nhạc Thính Tùng cười nhét vào trong ngực, hai người trò chuyện vài câu, nữ tử kia dẫn người rời đi, lúc này Triệu Thất mới lấy lại tinh thần.
“Đó là đầu người?!” Hắn lẩm bẩm, “Ngươi lại mang theo một cái đầu… Ta còn muốn lấy xem…”
Nhạc Thính Tùng ừ một tiếng: “Mấy nhiệm vụ này được thưởng rất nhiều ngân lượng, chẳng qua lúc cắt đầu hơi phiền toái.”
Triệu Thất nhất thời hiểu ra: “Há, hoá ra tiền đi đường của chúng ta tới như thế… Có phải nửa đêm người hay ra ngoài liều mạng với người khác không?”
Nhạc Thính Tùng suy nghĩ: “Cũng không mấy lần.”
“A, nhất định không bao gồm lần ở kinh thành kia đâu.” Triệu Thất liếc y, “Có một số việc ta chỉ làm bộ không biết, đừng tưởng ta chẳng biết gì nhé!”
Nhạc Thính Tùng chỉ cười không nói. Triệu Thất như đánh vào bị bông, cười gượng hai tiếng vô nghĩa, đột nhiên nhớ ra cái gì, ba chân bốn cẳng chạy qua một bên, từ dưới bụi cây lôi ra một người, là Dương Chu thị.
Ba người đồng thời đi về. Trên đường Triệu Thất còn thêm mắm dặm muối kể lại sự tích anh hùng của mình, tự khoa trương tâng bốc mình thành Quan Nhị gia phụ thể, Chư Cát Lượng tái thế, trí dũng song toàn anh minh thần võ.
Đến phiên Nhạc Thính Tùng thì tương đối nhạt nhẽo. Y chỉ nói nửa đêm mình chạy ra ngoài, thủ tiêu người xấu, cứu mấy người, còn nói về giáo phái chuyên làm chuyện tà ác kia, tiện thể phân tích một chút.
Nghe đâu thánh giáo kia đã khống chế mấy làng quanh đây, yêu cầu mỗi hộ phải thay phiên giao ra một nam tử hoặc nữ tử mĩ mạo, nơi này hẻo lánh, tin tức bế tắc, vì vậy cho tới bây giờ mới có người biết. Nhưng vì Dương Chu thị không nói một lời nên những gì phân tích cũng chỉ là suy đoán của Nhạc Thính Tùng. Cuối cùng nhớ ra một chuyện, y lại nói: “Người bị bắt tới mà còn sống đến giờ không nhiều, trong đó có một người, là người quen của ngươi.”
“Cái gì?” Triệu Thất giật nảy mình, có chút hả hê, “Triệu Vũ Thành bị bắt tới? Gã có bị người —— ”
“Không phải.” Nhạc Thính Tùng rầu rĩ nói, “Vừa nhắc tới người quen, sao ngươi lại nhớ ngay đến gã thế.”
Triệu Thất cười ha hả: “Thì ta hy vọng như thế mà, hê hê. Ngươi nói xem người kia là ai?”
Tuy Triệu Thất hỏi nhưng Nhạc Thính Tùng không vui, không chịu mở miệng. Chờ về đến nhà Dương Chu thị thì trời đã tờ mờ sáng, Triệu Thất vốn định đợi để hỏi xem người kia là ai, không ngờ đầu vừa dính vào gối, hắn đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT