Mười ngày sau, trên đường lớn.

Triệu Thất ngồi trong xe ngựa, ngồi ở một bên khác đánh xe là Nhạc Thính Tùng câu được câu không nói chuyện với hắn.

Hôm nay hắn đã không còn sợ xe ngựa xóc nảy, thậm chí có thể bóc hạt dẻ đút cho Nhạc Thính Tùng. Nhưng mà Nhạc Thính Tùng không tham ăn giống hắn, cho nên hơn nửa hạt dẻ lại rơi vào bụng Triệu Thất.

“Giờ ngươi ăn nhiều như vậy, cẩn thận buổi tối tức bụng đấy.”

Triệu Thất nghe vậy thì bắt đầu cười khả ố: “Ngươi xoa cho ta là được rồi. Khà khà, lần trước ngươi giúp ta ‘xoa’ xong, ta còn cảm thấy đói bụng ý.”

Nhạc Thính Tùng thấy bốn bề vắng lặng, sáp đến gần hôn hắn một cái: “Nếu ngươi đáp ứng đến lúc đó không khóc, muốn ăn bao nhiêu thì ta cho ngươi ăn bấy nhiêu.”

Triệu Thất nhớ lại cái gì, mặt đỏ ửng, xùy xùy nói: “Đồ không đứng đắn, ngươi mới khóc ý! Chú ý nhìn đường đi.”

Nhạc Thính Tùng chỉ cười nhìn hắn, lại thấy hắn bỏ hết hạt dẻ vào trong túi tiền, quay đầu lại, gấp rút lên đường.

Không lâu sau, bọn họ đi đến một ngôi làng.

Đường xá ngay ngắn, hai bên trống trải. Lúc này đã chạng vạng, khói bếp từng nhà bay lên, đâu đây còn có tiếng chó sủa, ấm áp an nhàn.

Nhưng mà, Nhạc Thính Tùng lại phát hiện một chuyện kỳ lạ.

“Tại sao trên đường không có người nhỉ?” Triệu Thất cũng thầm hỏi, “Còn không muộn nha, bọn họ không la cà đi chơi à?”

Lỗ tai Nhạc Thính Tùng hơi giật giật, đăm chiêu nhìn về phía xa. Lại nghe Triệu Thất nói: “Xem ra người ở đây ngủ rất sớm… Không được, chúng ta phải nhanh đi tìm chỗ tá túc thôi, ta không muốn ngủ trên xe ngựa đâu.”

Trong thôn không có khách điếm và trạm dịch, Nhạc Thính Tùng gõ cửa một gia đình. Chủ nhà ra mở cửa là một nam tử trung niên khuôn mặt khắc khổ, quând áo bằng vải thô, da ngăm đen.

Nhạc Thính Tùng nói rõ ý đồ, người kia có chút cảnh giác, chỉ thấy y ngôn từ lễ độ, ra tay hào phóng, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Triệu Thất vốn làm ổ trong xe ngựa thu dọn đồ đạc, nghe thấy liền thò đầu ra, hoan hoan hỉ hỉ cầm bọc quần áo muốn đi vào. Không ngờ hán tử kia vừa thấy hắn, lập tức nhíu mày.

“Không được, các ngươi tìm nhà khác ở đi.” Người kia vung tay, nói xong liền muốn khép cửa lại.

“Chờ đã, ta là Diêm Vương sao, ngươi lẩn nhanh như vậy làm gì?!” Triệu Thất đã chen nửa người vào trong, hét lên, “Nói rồi lại đổi ý, có phải là ngươi thấy chúng ta dễ bị bắt nạt không hả?!”

Hán tử kia không đáp, chỉ đóng cửa. Nhạc Thính Tùng kéo Triệu Thất ra sau, nghe “ầm” một tiếng, cửa đóng kín mít.

“Người ta không muốn cho chúng ta ở, ngươi cũng không thể xông vào chứ.” Nhạc Thính Tùng cười nói.

Triệu Thất lại hừ một tiếng: “Hắn thấy ta như là gặp ma, nhất định trong lòng có quỷ. Cái làng này cổ cổ quái quái, ta thấy, hôm nay chúng ta chỉ có thể ở trên xe ngựa rồi.”

Sau đó, quả thực Triệu Thất một lời thành sấm. Bọn họ hỏi liên tiếp mấy nhà, đều bị từ chối.

Nếu có mỗi một mình Nhạc Thính Tùng thì còn được, chỉ cần Triệu Thất vừa xuất hiện, sắc mặt chủ nhà liền trở nên khó coi, dường như muốn động thủ đuổi người.

“Chà chà, ta lớn lên xấu thế hả?” Triệu Thất sờ mặt mình, “Tiểu ngốc, ngươi mau đến xem xem, có phải ta vẫn anh tuấn như trước không?”

Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một hồi: “Ừ, ta cảm thấy ngươi còn đẹp hơn trước kia nhiều.”

Triệu Thất vui vẻ nói: “Khá lắm, rất tinh mắt, hơn đám người kia nhiều!”

Hai người loanh quanh nửa ngày cũng không thu hoạch được gì. Cuối cùng cột ngựa vào thân cây, đang muốn dựng trại đóng quân ở chỗ này thì một nữ tử khuôn mặt tiều tụy vội vã đi tới.

“Hai vị tiểu ca, các ngươi, các ngươi muốn tìm nơi ở qua đêm sao?” Nàng vừa nói xong, Triệu Thất liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc oa oa.

Phụ nhân kia vội vã quay đầu, bế một đứa bé trong tay, thấp giọng dỗ dành chốc lát, lại nói: “Nhà ta dọn dẹp rất sạch sẽ, chỗ cũng rộng, còn có cỏ khô có thể nuôi ngựa…”

Triệu Thất nhìn vẻ mặt nàng không có màu sắc, liền hỏi: “Nam nhân nhà ngươi đâu?”

“Hắn… hắn…” Phụ nhân kia quanh co vài câu, cuối cùng thở dài, “Không còn.”

“Cửa nhà quả phụ nhiều thị phi.” Triệu Thất nhỏ giọng nói với Nhạc Thính Tùng, “Nếu chúng ta ở nhà nàng, cuộc sống sau này của nàng chắc sẽ không dễ chịu.”

Nhạc Thính Tùng không rõ ý Triệu Thất lắm, chỉ nhớ lúc vào làng hắn nói không muốn ngủ trên xe ngựa, nhân tiện nói: “Khó khăn lắm mới có người cho chúng ta ở, cần trả nhiều bạc cho người ta mới đúng.”

Phụ nhân kia thấy y đồng ý, vui vô cùng, thậm chí còn giúp dắt ngựa. Triệu Thất để ý quan sát, lại phát hiện giữa hàng lông mày của nàng có sự xấu hổ kinh hoàng.

Hắn thở dài, cái gì cũng không nói.

Trên đường, Nhạc Thính Tùng hỏi thăm phụ nhân, mới biết nơi này là thôn Tiểu Dương. Phụ nhân là người từ nơi khác gả tới đây, họ Chu. Dương Chu thị có một đứa con gái chưa tròn một tuổi, lúc nào cũng cần người dỗ, không thì nó sẽ gào khóc nguyên cả một ngày.

“Cha đứa nhỏ mất sớm, ta thì… Ai.” Dương Chu thị vừa nói vừa lau nước mắt. Bé con trong ngực xẹp xẹp miệng, mắt thấy nó lại sắp gào khóc, nàng nhanh chóng à ơi dỗ dành, nước mắt chảy ra.

Tay chân Nhạc Thính Tùng luống cuống, lại nhìn về phía Triệu Thất. Triệu Thất còn chẳng bằng y, chỉ đứng đực ra đó ngơ ngẩn.

Xưa nay hắn chẳng tiếp xúc với bao nhiêu nữ tử, phần lớn đều là mấy bà dì bán màn thầu hay đồ chơi, khóc lóc ăn vạ rồi mắng chửi người còn lợi hại hơn cả hắn, hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào nhu nhược như vậy, hơn nữa còn thêm cả một đứa bé nhu nhược yếu ớt, đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng bỡ ngỡ.

Nhạc Thính Tùng thấy Triệu Thất trốn thẳng ra sau, thầm thấy buồn cười, ngược lại cũng không còn căng thẳng, nói với phụ nhân kia: “Chúng ta hỏi rất nhiều nhà, chẳng ai muốn cho chúng ta ở qua đêm, chỉ có đại tỷ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đại tỷ là người hảo tâm, ngày sau tất có phúc báo.”

“Ta không cầu cái gì phúc báo, cũng không sợ cái gì ác báo. Chỉ mong con ta có thể bình an lớn lên…” Dương Chu thị nước mắt ngừng lại, cười miễn cưỡng, “Người thôn đang muốn làm hành hương, nhà nhà vội vàng đặt mua hàng, sợ là không được nhàn rỗi. Ta… như vậy, cũng không cần chuẩn bị.”

Nhà nàng cách đây không xa, chưa nói xong mấy câu, mọi người đã tới một nông trại. Trong viện sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, đệm chăn màn gối trong nhà cũng vô cùng ngăn nắp, Triệu Thất đại hỉ, nói cảm ơn với Dương Chu thị, khen nàng vừa thiện tâm lại biết quản lý việc nhà.

Sau khi Dương Chu thị rời đi, Triệu Thất giành trước nhảy lên giường, vốn còn muốn nháo một trận với Nhạc Thính Tùng nháo nhưng ban ngày đi đường mệt nhọc, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Triệu Thất giật mình bừng tỉnh.

Xung quanh rất yên tĩnh, hắn cũng không gặp ác mộng gì. Hắn nghiêng đầu, chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, lông tơ trên người thi nhau dựng đứng.

Nhạc Thính Tùng vốn nên ngủ bên cạnh, lúc này đã không thấy tăm hơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play