Hạo Nhiên Minh tự ngày thu được tin nội ứng Ma Giáo truyền ra liền bắt đầu cẩn thận bố trí.
Bọn họ vốn nghĩ rằng người dẫn đầu Ma Giáo đến đây cùng lắm là vị Phi Ưng đường Vệ đường chủ kia, bắt lấy một tên đường chủ của Ma Giáo đã là chuyện khó. Đến đại hội võ lâm, bọn họ mai phục ngay tiểu đạo của Bạch Thương sơn hồi lâu, cuối cùng cũng thấy bọn người Ma Giáo lặng lẽ vào tiểu đạo, Hạo Nhiên Minh minh chủ nhìn bức họa do nội ứng vẽ liền nhận ra Vệ Kỳ.
Mà lúc này Vệ đường chủ lại cùng một nữ tử mặc võ trang theo sát phía sau một người.
Người nọ nhìn qua chỉ cỡ hai mươi tuổi, một bộ hắc y, minh chủ cảm thấy người này nhìn hơi quen mắt, trời đất mịt mù làm hắn thật thấy không rõ khuôn mặt người nọ, chỉ thấy Vệ đường chủ rất tôn kính y, hắn liền cảm giác người này có địa vị không thấp trong Ma Giáo.
Phía sau chợt có người hô thành tiếng.
Người bên cạnh gã liền muốn bịt miệng gã, để tránh bị ác nhân Ma Giáo phát hiện tung tích của bọn họ, minh chủ quay đầu lại, nhìn thấy người vừa hô hóa ra là Ba Sơn đại hiệp Cận Bắc Quách, không khỏi nhíu mày.
Cận Bắc Quách tránh khỏi cái tay muốn bịt miệng mình, hạ giọng nói: “Minh chủ, đó là Quý Hàn.”
Minh chủ ngạc nhiên, cũng thấp giọng nói: “Ngươi chắc chắn?”
“Ta tuy không thấy rõ hắn mặt, nhưng nhận ra kiếm của y.” thần sắc của Cận Bắc Quách ỉu xìu, “Ngày ấy chính mắt ta thấy Triệu huynh cùng ma đầu này rời đi.”
Minh chủ ngưng một lát, chỉ cảm thấy trong lòng mừng như điên.
Bọn họ đây chính là câu lên một con cá to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT