Triệu Kiếm Quy đang muốn nói gì đó, Tiểu Lâm đã chầm chậm tỉnh lại.
Vừa rồi thật ra Vệ Kỳ xuống tay rất tuyệt tình, sau gáy của Tiểu Lâm vẫn ẩn ẩn đau, gã xoa xoa cổ, nhìn trời cao kinh ngạc ngẩn người, cho rằng gã đang nằm mơ.
Triệu Kiếm Quy hỏi gã: “Không sao chứ?”
Tiểu Lâm ngạc nhiên nói: “Triệu đại hiệp? Ta…… Chúng ta làm sao lại ở chỗ này?”
Triệu Kiếm Quy đem chuyện vừa rồi nói rõ đầu đuôi với gã, khuôn mặt của Tiểu Lâm vẫn có vẻ mê mang, tựa hồ vẫn chưa tỉnh táo nổi, mất một hồi lâu mới mở miệng thì thào nói: “Giáo chủ đối xử với Triệu đại hiệp thật tốt.”
Triệu Kiếm Quy: “…… Ngươi chớ có nói bậy.”
Ngọc Tiên Nhi đã nhịn không được mà che mặt nở nụ cười.
Tiểu Lâm vẫn ngây ngốc nói: “Nếu không phải y đối tốt với Triệu đại hiệp, thì làm sao khinh địch đến mức tha cho ngươi, còn thả ngươi đi.”
Ngọc Tiên Nhi cười ha hả.
Triệu Kiếm Quy: “……”
“Được rồi, đi thôi.” Ngọc Tiên Nhi cười nói, “Vị thần y kia sẽ không dừng chân trên trấn lâu đâu.”
“Thần y?” Tiểu Lâm có chút nghi hoặc, không khỏi hỏi, “Diêm đại phu chẳng phải chính là thần y sao? Gã năm lần bảy lượt nói dối giúp giáo chủ, chẳng lẽ không phải chung phe với các ngươi?”
Đề cập đến Diêm đại phu, thần sắc của Ngọc Tiên Nhi trở nên kì quái.
“Diêm đại phu này, có gì đó kì lạ.” Ngọc Tiên Nhi nhăn mi, “Tiểu Vệ cùng ta đều hoài nghi thân phận của gã, Tiểu Vệ thậm chí cảm thấy gã căn bản không biết y thuật.”
Tiểu Lâm nói: “Làm sao có thể, gã đổi dược cho giáo chủ, thủ pháp rất thành thạo.”
Ngọc Tiên Nhi hỏi: “Ngươi từng thấy qua sao?”
Tiểu Lâm ngậm miệng.
Diêm đại phu nói không thích bị người khác nhìn, tiểu Lâm chẳng qua là nhớ thời gian Diêm đại phu đổi dược chỉ cỡ một tuần trà*, do đó gã nghĩ rằng thủ pháp của Diêm đại rất thành thạo. (1giờ)
Tiểu Lâm suy nghĩ một lát, còn nói thêm: “Nếu gã không có y thuật, vì sao giáo chủ lại để hắn ở cạnh bên.”
Ngọc Tiên Nhi muốn nói lại thôi, do dự một lát, còn nói thêm: “Cho nên Tiểu Vệ vẫn cảm thấy là hắn suy nghĩ nhiều.”
Tiểu Lâm gật đầu: “Chắc chắn là nghĩ nhiều.”
Gã quay đầu nhìn, đã thấy Triệu Kiếm Quy cùng Ngọc Tiên Nhi đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Hai người làm sao vậy?” Tiểu Lâm mờ mịt nói,“Ta nói sai chỗ gì sao?”
Triệu Kiếm Quy chậm rãi lắc đầu: “Cứ đi khỏi đã.”
Đợi bọn hắn tiểu trấn mà Ngọc Tiên Nhi nhắc qua, đã là hai ngày hôm sau.
Hai ngày này, Triệu Kiếm Quy vẫn âm thầm suy tư việc này, lại lo rằng Quý Hàn bị thương nặng chưa lành, đi đường không biết có xảy ra chuyện hay không. Hắn cảm thấy hai ngày ngắn ngủi dài lâu như vài năm, huống chi độc dược của hắn không tan bớt đi, ngược lại còn càng lúc càng nghiêm trọng lên. Hắn chỉ cần khẽ động, đan điền sẽ đau nhức, một thân nội lực đều bị độc dược áp chế không cách nào vận dụng.
Xe ngựa của bọn họ chỉ ở ngoại trấn thì đã thấy không ít nhân sĩ chính phái giang hồ.
Triệu Kiếm Quy đeo tội danh sát hại đại đệ tử của Minh chủ võ lâm trên lưng, ngay lúc này thật không dám lộ diện, đành phải trốn trong xe ngựa, để cho Ngọc Tiên Nhi ra mặt đi liên hệ vị thần y kia. Bọn họ nghe thấy thần y đang ngụ trong khách điếm của tiểu trấn, khách điếm vừa nhỏ vừa cũ nát kia bây giờ đông nghẹt đến nỗi hết phòng, Tiểu Lâm xốc màn trên xe ngựa nhìn thử ra ngoài, không khỏi chậc lưỡi: “Rốt cuộc là kiểu đại phu gì mà ở đây.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Danh y trên giang hồ, có mấy người giản dị như thế.”
Tiểu Lâm lại nói: “Chúng ta tới trễ như vậy, chỉ sợ mời không nổi.”
Ngọc Tiên Nhi nhờ xa phu đi dò hỏi tin tức, từ đó mới biết vị đại phu kia đã đóng cửa từ chối tiếp khách, nói là ai cũng không chịu gặp.
Tiểu Lâm thở dài: “Thật tệ, hắn không tiếp ai, chúng ta làm sao thỉnh hắn đến giải độc trên người Triệu đại hiệp đây.”
Ngọc Tiên Nhi cười nói: “Ta tất nhiên có cách.”
Y cười cười, moi từ hộc ngầm trên xe ngựa ra một vật.
Kia vật sự dài chừng ba thước, dùng vải bố xám bọc kín lại, trực giác của Triệu Kiếm Quy đoán đó là một thanh kiếm. Ngọc Tiên Nhi cầm vật đó bước xuống xe ngựa, ngăn vị tiểu đồng của thần y rời đi, thỉnh gã đem thứ này vào cùng.
Tiểu đồng hiển nhiên không có kiên nhẫn.
“Tiên sinh nhà chúng ta không tiếp khách, không thu lễ.” Gã lầm bầm nói,“Ta đã nói với mấy trăm người rồi.”
Ngọc Tiên Nhi nói: “Thứ này không phải lễ vật, cũng không phải tặng cho tiên sinh của các ngươi.”
Tiểu đồng ngẩng đầu lên nhìn y.
Ngọc Tiên Nhi cười cười: “Nhờ ngươi đem thứ này vào cho phu nhân của các ngươi.”
Vị tiểu đồng kia ngập ngừng, vẫn dùng dằng chưa thò tay tới nhận.
Ngọc Tiên Nhi lại nói: “Nếu ngươi không chịu làm, chúng ta cũng có cách đưa vật này vào, chẳng qua đến lúc đó, sợ là phu nhân của ngươi sẽ trách tội.”
Tiểu đồng bĩu môi, nhận lấy rồi xoay người đi vào.
Ngọc Tiên Nhi lại bước vào trong xe ngựa, Triệu Kiếm Quy hỏi y: “Đó là một thanh kiếm?”
“Đúng vậy, là kiếm của Triệu đại hiệp ngài.” Ngọc Tiên Nhi khẽ cười nói,“Ta chưa từng tưởng tượng được rằng Triệu đại hiệp lo lắng giáo chủ đến mức ngay cả kiếm của mình cũng quên.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi cau mày, khi hắn bị đá vô địa lao của Ma Giáo, thủ vệ còn lục tìm kiếm kiếm của hắn, Vệ Kỳ đưa hắn đi đào tẩu vẫn không trả kiếm cho hắn, mấy ngày nay hắn đầy bụng u sầu nhất thời quên mất việc này.
Tiểu Lâm ở một bên lên tiếng hỏi thăm: “Vì sao phải đem kiếm của Triệu đại hiệp đưa vào?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Vị thần y kia là họ Mạc?”
Tiểu Lâm hỏi: “Mạc Thanh Phong?”
Ngọc Tiên Nhi mỉm cười gật đầu.
Tiểu Lâm vẫn mù mờ: “Nhưng vì sao lại phải đưa kiếm của Triệu đại hiệp vào đó?”
Tiểu đồng kia đã từ trong phòng đi ra, trả kiếm lại cho bọn hắn, còn thầm thì với Ngọc Tiên Nhi vài câu.
Triệu Kiếm Quy không thể quang minh chính đại đi xuống xe ngựa được, bọn họ đành phải lén lút vòng ra cửa sau của khách điếm, lặng lẽ xuống xe, nhờ tiểu đồng dắt vào hậu viện.
Trong viện đã có hai người đang chờ.
Hai người kia nhìn ra là một đôi phu thê trẻ tuổi, Triệu Kiếm Quy vừa bước vào sân, nữ tử liền sải bước chân chạy đến bắt lấy ống tay áo của hắn, nhẹ giọng kêu: “Đại sư huynh.”
Nam tử phía sau nàng bước lên giơ tay hành lễ với Triệu Kiếm Quy, cười nói: “Đại sư huynh.”
Triệu Kiếm Quy khẽ gật đầu: “Thanh Phong, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ.”
Tiểu Lâm ngạc nhiên nói: “Triệu đại hiệp, Mạc thần y là sư đệ của ngài?”
Mạc Thanh Phong đã cười thành tiếng.
Triệu Kiếm Quy đành phải giải thích: “Hắn là muội phu của ta.”
Tiểu Lâm lại chuyển ánh mắt qua nữ tử kia: “Muội phu? Vậy kia …… vị kia chính là Cố nữ hiệp?”
Cố Giác mỉm cười: “Hai chữ nữ hiệp này, ta hoàn toàn không dám nhận.”
Tiểu Lâm vội vàng giơ tay hành lễ: “Cố nữ hiệp không nên quá khiêm tốn như thế.”
Mạc Thanh Phong nói: “Nếu phu nhân không dám tự xưng nữ hiệp, vậy trên giang hồ còn có mấy người có thể gánh được cái danh này.”
Cố Giác nhẹ nhàng liếc hắn, dịu dàng nói: “Trước mặt đại sư huynh mà ngươi cũng nói càn.”
“Ta nói đều là lời thật, làm sao lại là nói càn.” Mạc Thanh Phong cười, “Dù có là trước mặt sư phụ nàng, ta sẽ nói như thế.”
Triệu Kiếm Quy thấy vợ chồng người ta ân ái, không hiểu vì sao mà lòng hắn rất khó chịu, lúc trước hắn không như thế, lúc này hắn cũng không phải là ghen ghét hai người, chỉ là cảm thấy phu thê người ta tình thâm, thật sự làm hắn hâm mộ.
Cố Giác chạy qua níu lấy cánh tay của Triệu Kiếm Quy: “Đại sư huynh đến thăm Giác nhi sao?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Một giây trước, ta còn nghĩ rằng hai người các ngươi vẫn còn ở trong cốc.”
Cố Giác hỏi: “Vậy đại sư huynh vì sao lại đến đây?”
Triệu Kiếm Quy còn chưa mở miệng nói, Mạc Thanh Phong đã quan sát hắn một lát, thần sắc dần dần trở nên nghiêm trọng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chỉ sợ là đại sư huynh đã trúng độc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT