Quý Hàn đã trở về phòng, ngồi bên cạnh bàn, đang nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay, còn ngơ ngơ ngác ngác.
Triệu Kiếm Quy lên tiếng hỏi y: “Ngươi không định ăn sao?”
Không ngờ Quý Hàn lại bị hắn dọa hết hồn.
“Ngươi vào lúc nào?” Quý Hàn nói, “Làm sao ta không nghe thấy.”
Triệu Kiếm Quy hơi hơi nhíu mi: “Ngươi suy nghĩ cái gì? Làm sao lại không nghe thấy tiếng bước chân.”
Đối với người luyện võ mà nói, này thật sự là có hơi khác thường.
Quý Hàn: “Ta……”
Y gục đầu xuống, tựa hồ là không muốn nói.
Triệu Kiếm Quy sợ y lại nổi giận không lý do, đành đứng ở cạnh cửa xa xa mà nói với Quý Hàn: “Hoa hộ pháp bảo ta báo với ngươi, nàng nói Phi Ưng đường Vệ đường chủ đã đến chân núi, chờ ngươi triệu kiến.”
Quý Hàn: “Vì sao nàng không tự mình vào báo với ta?”
Quý Hàn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cả giận nói: “Ngươi hại bổn tọa mất hết mặt mũi!”
Triệu Kiếm Quy: “A?”
Quý Hàn: “Những người đó miệng rộng vô cùng, nếu như truyền ra ngoài giang hồ ……”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện hắn bịa về Ba Sơn đại hiệp cùng Mạc Bắc nhị kiệt.
Quý Hàn: “Chỉ sợ qua mấy ngày, trên giang hồ mọi người đều biết ngươi cùng ta……”
Y nói không được nữa.
Triệu Kiếm Quy cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn nhớ những người đó tựa hồ cũng không biết hắn rốt cuộc là ai, hắn cũng chưa từng nghe thấy ai gọi được tên của hắn.
Triệu Kiếm Quy vội vàng an ủi Quý Hàn: “Ngươi yên tâm, bọn họ không biết ta là ai.”
Sắc mặt của Quý Hàn lại như càng thêm không tốt.
Quý Hàn: “Vậy càng không xong, chỉ sợ không được mấy ngày, trên giang hồ sẽ truyền ra một tin khác.”
Triệu Kiếm Quy khó hiểu: “Tin gì?”
“Ma Giáo tân giáo chủ tuổi còn trẻ –” Quý Hàn nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy mà đã dưỡng một nam sủng.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Triệu Kiếm Quy vẫn rất khó hiểu.
Này hai chuyện thoạt nghe thấy chẳng khác nhau là mấy, vì sao Quý Hàn lại phản ứng dữ dội như vậy.
Hắn nhịn không được mở miệng hỏi.
Quý Hàn trả lời hắn: “Đương nhiên không giống nhau.”
Triệu Kiếm Quy: “Không giống nhau chỗ nào?”
“…… Dù sao cũng là không giống nhau.” Quý Hàn nói quanh co một câu, bỗng nhiên cất cao giọng, “Ngươi…… Ngươi mới vừa nói ai ở dưới chân núi chờ?
Triệu Kiếm Quy nói: “Nghe nói là Phi Ưng đường Vệ đường chủ của các ngươi.”
Quý Hàn triệu hộ vệ ngoài cửa đến, sai bọn họ đi đưa Vệ Kỳ hồi giáo.
Sau đó hai người cứ ngồi như thế mà ngốc lặng, thật sự có hơi xấu hổ.
May mà Vệ Kỳ đến rất nhanh.
Gã đã chờ ở dưới chân núi hồi lâu, được gọi là chạy lên liền.
Vệ Kỳ thấy Quý Hàn, trước tiên tiến lên cẩn thận quan sát y hồi lâu, lúc này mới mở miệng.
Vệ Kỳ thâm trầm nói: “Nguyên lai giáo chủ là như vậy.”
Quý Hàn ngẩn ra: “…… Cái gì?”
“Không ngờ ngài thế mà thích nam nhân.” Vệ Kỳ đầy mặt đau khổ, “Ngài nên suy xét thuộc hạ trước mới đúng a!”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Vệ Kỳ nói: “Ngươi với ta nhiều năm tình nghĩa, thế mà còn kém cái gã mới gặp mấy ngày ……”
Gã mà nói còn chưa nói xong, Quý Hàn đã cắt lời gã.
“Vệ đường chủ.” Quý Hàn nói,“Ngươi chớ quên chính sự.”
Vệ Kỳ vẫn thập phần ủy khuất: “Nguyên lai giáo chủ ngươi thích kiểu hũ nút.”
Quý Hàn cả giận nói: “Vệ Kỳ!”
Vệ Kỳ vội vàng cười hì hì nói: “Giáo chủ yên tâm, lần này hồi giáo, thuộc hạ cũng mang theo ý trung nhân trở về.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Vệ Kỳ nói: “Giáo chủ, đến, chúng ta nói chính sự.”
Quý Hàn hừ lạnh một tiếng, hai người lục tục hàn huyên một ít chuyện vặt trong giáo, Triệu Kiếm Quy nghe đến chán, Quý Hàn bỗng nhiên mở miệng nói với hắn: “Ta đã tới giờ uống thuốc rồi.”
Triệu Kiếm Quy thoáng ngẩn ra, lại rất mau hiểu rõ.
Quý Hàn muốn đuổi hắn đi.
Hắn chung quy không phải người trong Ma Giáo, bọn họ bàn luận một ít chuyện cơ mật, tất nhiên không thể để hắn ngồi đó mà nghe.
Triệu Kiếm Quy gật đầu đáp ứng: “Ta đi mang dược tới cho ngươi.”
Hắn đi ra cửa, lòng mang một ít tâm cơ.
Chuyện cơ mật của Ma Giáo, phần lớn đều có can hệ đến chính phái.
Hắn lo lắng Hạo Nhiên Minh sẽ xảy ra chuyện, hay là Ma Giáo muốn gây bất lợi cho Hạo Nhiên Minh? Hắn đi ra khỏi phòng rồi lại lặng lẽ vòng lại, trốn trong tán cây đại thụ vươn ra trên phòng.
Võ công của Quý Hàn chung quy vẫn hơi kém hắn, nếu hắn cẩn thận che giấu khí tức, Quý Hàn chắc chắn không thể phát hiện.
Hắn quả nhiên nghe hai người nhắc tới Hạo Nhiên Minh.
Người nói chuyện là Vệ Kỳ.
“Võ lâm đại hội vào hai tháng sau sẽ tổ chức.” Vệ Kỳ nói, “ ở Bạch Thương thành.”
Quý Hàn chưa đáp lời.
Vệ Kỳ lại nói: “Đến lúc đó những nhân vật mấu chốt trong chính đạo đều sẽ tụ về, đà chủ của phân đà Bạch Thương đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ sẽ tụ tập ở Bạch Thương nhai, phía sau núi có một mật đạo, nối thẳng lên đỉnh núi.”
Quý Hàn thản nhiên nói: “Bổn tọa biết.”
Vệ Kỳ: “Khi bọn họ tổ chức võ lâm đại hội, chúng ta sẽ bố trí cạm bẫy trong núi……”
Hành lang bên ngoài chợt truyền đến bước chân.
Có người đến.
Triệu Kiếm Quy chỉ có thể vội vàng đề khí vụt ra sân, đến ngoại viện, quay đầu nhìn thì thấy hóa ra là đại thị nữ đem nước trà đến.
Triệu Kiếm Quy nghĩ, Quý Hàn bảo hắn đi lấy dược trở về, nếu hắn đi quá lâu không chịu về, nói không chừng sẽ làm cho Quý Hàn hoài nghi.
Hắn vội vàng chạy đi, nội tâm là một mảnh hỗn loạn.
Ma Giáo quả thật muốn bắt đầu đối phó với Hạo Nhiên Minh.
Quý Hàn đối tốt với hắn, nhưng rốt cuộc y vẫn là Ma Giáo giáo chủ.
Tuy nói hắn sớm biết chuyện sẽ đến bước này, nhưng không biết vì sao thời điểm này đến, lòng hắn lại không thể không cảm thấy mất mát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT