Triệu Kiếm Quy vẫy tay với Quý Hàn: “Ngươi đưa lỗ tai lại đây.”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy: “Sống chết có ……”
Quý Hàn dùng vẻ mặt bất biến đưa lỗ tai qua: “Có chuyện nói mau.”
Y còn chưa dứt lời, Triệu Kiếm Quy đã đột nhiên kéo lấy tay y, đẩy y dựa vào tường.
Lưng Quý Hàn đập mạnh lên tường, sinh đau, lửa giận đang âm ỉ trong lòng y thoáng chốc bùng lên, hận không thể bằm thây xé xác người trước mặt, đang định động thủ, Triệu Kiếm Quy lại nắm cằm y, tiến sát vào y.
Quý Hàn cứng lại.
Ở trong ấn tượng của y, chưa bao giờ có người dám lại gần y đến như thế.
Huống chi, này…… tên này còn là đại nam nhân!
Không chỉ Quý Hàn, mọi người có mặt ở trong phòng đều bối rối.
Bao gồm cả Triệu Kiếm Quy.
Trong bí kíp viết, bước tiếp theo hẳn là…… hôn.
Phải hôn như thế nào đây! Hôn má hay là hôn trán! Hôn thẳng mặt hay hôn trộm! Phải hôn trong bao lâu! Hôn tích tắc hay hôn cả một khắc! Hôn liên tục hay hôn xong rồi ngưng! Hôn liên tục chắc giống chim gõ kiến! Nhưng hôn xong rồi ngưng rất là xấu hổ nha!
Vì sao mấy chuyện này bọn họ không viết!! Mấy người muốn ta phải làm sao đây!!!
Nội tâm Triệu Kiếm Quy gió nổi mây vần, nhưng hắn vẫn chỉ có thể trơ mặt, lạnh lùng nhìn Quý Hàn.
Khuôn mặt của Quý Hàn gần ngay trước mắt.
Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên nhận ra dáng vẻ Quý Hàn thật tốt, chẳng qua mặt mũi y lúc nào cũng âm trầm, nếu y cười một cái, chắc chắn rất dễ nhìn.
Vì thế Triệu Kiếm Quy liền nhớ lại những lời Nguyệt Khanh Khanh từng nói với hắn.
Hắn gian nan nhếch khóe miệng, cười với Quý Hàn.
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Triệu Kiếm Quy nản lòng buông tay xoay người: “…… Ta đi hồi tĩnh, chốc lát trở lại.”
Quý Hàn: “……”
Quý Hàn: “Ngươi cái tên này có bệnh đúng không?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT