Vì vậy, buổi tập hợp hôm nay biến thành một đại hội động viên, sau khi kết thúc mọi người đều mang tâm tình kích động, không thể khắc chế, có vài người thấy ngứa mắt với nhau đã quăng chiến thư, danh chính ngôn thuận dùng thực lực phân thắng thua.
Một tuần sau.
“Bắt đầu sao?!”
“Đúng, ngày hôm qua liền đánh ba trận, bởi vì sân bãi có hạn, cũng cần trọng tài, cho nên căn bản không có khả năng chỉ cần một buổi chiều có thể tỉ thí xong toàn bộ.”
“Xem ra là một mùa giải dài đằng đẵng a.”
…
Một tháng sau.
“Ngươi cược ai thắng?”
“Tần Nhị, hắc mãlớn nhất! Trước đây, Tần gia thanh danh không lớn, không nghĩ tới ngọa hổ tàng long a.”
“Thẩm Vinh cũng không tồi, thắng ba trận.”
“Bắt đầu phiên giao dịch, nhanh đi đặt cược!”
…
Ba tháng sau.
“Lại thắng? Tần Nhị đây là muốn một mình đi đến cùng!”
“Những người còn lại đều là người Tần gia, Thẩm gia chả nhẽ không còn Ngự Quỷ sư ưu tú nào…”
“Đấu Linh kia không phải người Tần gia đi, nghe nói là mời đến ngoại viện?”
“Thẩm gia lúc này mất hết mặt mũi.”
…
Mãi cho đến khi trời đông giá rét ùa về, các Ngự Quỷ sư cùng với Đấu Linh nổi danh trong thành phố đều tham dự đại điển chọn lựa lần này, bất kể là Thẩm gia hay Tần gia thanh danh truyền xa, vẫn là Đỗ gia hoặc là Tống gia thanh danh nằm ở tầm giữa, hoặc là các tổ chức lớn nhỏ khác cùng liên minh với nhau, một thành thị, chỉ có hai tiêu chuẩn, tương lai có thể một bước lên trời đầy dụ hoặc đủ khiến cho tất cả nhân tài ưu tú vì đó mà điên cuồng.
Đại học nhất thời yên tĩnh, so với cái gọi là thành tích hoặc tiền thưởng, người bình thường đều sẽ lựa chọn đi đến đại điển chọn lựa để thử phấn đấu một lần, cũng tốt, khiến cho người ta không còn cảm thấy có gì nuối tiếc. Thẩm Tu không phụ sự mong đợi của mọi người, vững vàng bắt được cơ hội trọng yếu trăm năm khó gặp được một lần… Hài lòng hưởng thụ đãi ngộ thư viện không có một ai, cầm bảng điểm tốt nghiệp cao nhất toàn khoa, sớm tốt nghiệp đại học, chính thức nắm giữ cuộc sống phóng túng, có được tư cách ngồi ăn chờ chết của một học sinh giàu có, ưu tú.
Không đi làm? Không sợ, có tiền, có thể chu du thế giới, ăn chơi chè chén, sống cuộc sống tiêu sái!
Không giỏi cái gì? Ba trăm sáu mươi nghề, tùy ý làm gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần cân nhắc vấn đề lỗ vốn!
Không ý nghĩa? Hưởng thụ cuộc sống chính là ý nghĩa lớn nhất, cũng không phải giết người phóng hỏa, ăn hối lộ, trái pháp luật, tiêu tiền của người khác…
Thẩm Tu bị gọi là con ông cháu cha, trừ bỏ không học vấn, không nghề nghiệp, lười biếng vô năng, trong nhà đích xác là không bần cùng, cha mẹ hắn là người được các trưởng lão của Thẩm gia chuẩn bị chọn lựa, nghe nói là đi ra ngoài du lịch, trước khi đi cũng để lại cho hắn một khoản tiền lớn. Bởi vậy ba năm trước tất cả mọi người đều cảm thấy một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, không kiêu căng tùy hứng đã là rất tốt, vứt bỏ một con ngự quỷ đã chơi chán là chuyện rất bình thường, chơi ngự quỷ đến chết hoặc tàn phế còn có, không phải là một cái tin tức hiếm lạ gì.
Lục Chiến không rõ vì sao chủ nhân của nó không muốn tham gia đại điển chọn lựa trang nghiêm thận trọng, so với việc cả đời co đầu rụt cổ ở bên trong một thành thị nhỏ, không có tiếng tăm, phần lớn các Ngự Quỷ sư có tài năng có hoài bão đều hy vọng có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới này, cũng không chỉ là vẻn vẹn bị hạn chế ở trong những thành thị nho nhỏ, làm địch với hung ma, một địa phương như Không Đảo, tồn tại giống như một thánh địa. Nó rửa sạch sẽ hai tay, vì chủ nhân đang nằm đọc sách trên ghế sa lông nấu một bát cháo thơm nồng, dùng hành hoa được mua về từ siêu thị cắt thành từng khúc nhỏ, bỏ vào nồi, hơn nữa cắt từng miếng thịt mỏng nhỏ, nấu xong còn hơi rắc thêm một chút muối, mùi thơm tràn ngập phòng bếp, rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân.
Thẩm Tu bắt đầu từ bát mì lần trước, liền phát hiện đồ ăn mà quỷ tộc này nấu ra thật sự có mùi vị không tệ, hắn dựa vào cạnh cửa, khoanh tay, thầm nghĩ quỷ tộc sẽ không ăn những đồ ăn này, đối phương làm cách nào để hiểu được cách nấu nướng, nêm nếm gia vị, hơn nữa còn vô cùng hiểu biết khẩu vị của hắn…
Lục Chiến múc cháo vào trong bát, bưng ra ngoài, nhìn thấy chủ nhân đang đứng ở cửa phòng bếp suy nghĩ gì đó, cũng chỉ biết khẽ gật đầu hành lễ, trên tay vẫn còn bưng bát cháo nóng bỏng, cũng không có ý tứ đặt xuống hoặc đưa cho chủ nhân.
“Đưa ta cầm đi.” Thẩm Tu nắm lấy tay của nó.
“Rất nóng.” Lục Chiến cũng không có buông ra, mà mặt không đổi sắc cường điệu nói, nhiệt độ cao sẽ khiến da của chủ nhân bị phỏng.
“Đưa ta.” Thẩm Tu nhếch nhếch đuôi lông mày, liếc mắt nhìn nó một cái, nhàn nhạt nói.
Quỷ tộc không thể cự tuyệt mệnh lệnh của Ngự Quỷ sư, hắn cầm lấy cái bát, cấp tốc bưng trở lại bàn cơm, đáy bát rất nóng, mặc dù quỷ tộc da dày thịt béo, thần kinh cảm giác tốt, có thể nhịn đau, cũng không thể trực tiếp coi như chủng tộc này không có cảm giác đau.
Thẩm Tu nhét một cái lót cách nhiệt, bưng bát lên, dùng muôi múc một thìa đưa lên miệng thổi thổi, từ từ ăn, khí trời lạnh giá, cách cửa sổ vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương của những cơn gió bên ngoài, bát cháo nóng hổi rất nhanh liền nguội.
Lục Chiến cầm lấy thúy quả còn tươi mà chủ nhân để trên bàn, gặm mấy miếng, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát ngón tay đỏ ửng vì bị bỏng của chủ nhân, sau khi trầm mặc ăn hết ba viên thúy quả, đi sau chủ nhân tiến về phòng bếp, nhìn chủ nhân rửa bát, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Làm sao?” Thẩm Tu rửa sạch sẽ bát muỗng, xếp ngay ngắn, xoay người lại hỏi.
Quỷ tộc trước mặt lắc đầu, biểu tình tựa hồ có hơi… Do dự? Hắn suy nghĩ một chút, cười nhạt nói “Đêm nay ngủ chung với ta đi.” Sau khi xem xong [Ngự quỷ trụ cột], Thẩm Tu cũng biết đối với ngự quỷ mà nói, trao đổi tinh thần cùng với Ngự Quỷ sư vô cùng trọng yếu, nếu như cách xa quá lâu, ngược lại sẽ tạo thành gánh nặng trên thân thể quỷ tộc.
Hắn không thích mối quan hệ ký kết khế ước như vậy, hơn nữa cũng không có suy nghĩ muốn dựa vào việc chỉ huy người khác đến bảo vệ mình, cuối cùng vẫn phải đem quỷ tộc này trả lại gia tộc, hay là nên phóng sinh? Nếu chọn ý tưởng trước, thì cần thiết tìm một lý do, nếu chọn ý tưởng sau, thì còn phải suy nghĩ cẩn thận. Phóng sinh không phải chỉ việc tháo vòng điều khiển quỷ tộc đeo ở trên tay Lục Chiến, rồi đưa quỷ tộc này ra khỏi cửa là xong, nếu chỉ làm như vậy, quay qua quay lại hắn lại có thể nhìn thấy quỷ tộc này bị bắt vào bên trong trại huấn luyện của gia tộc nào đó.
Buổi tối, sau khi tắm, Thẩm Tu khoác áo ngủ đi tới trước giường, bất đồng với lúc đầu khi được cho phép lên giường, quỷ tộc kia sẽ lên giường cuối cùng, hiện tại quỷ tộc kia chỉ cần được chủ nhân cho phép quyền sử dụng phòng ngủ chính, đầu tiên sẽ rửa sạch sẽ thân thể, bò lên giường ủ ấm ổ chăn, sau đó nhìn thấy hắn đi vào, nhấc lên một góc chăn nho nhỏ.
Thẩm Tu “…”
Hắn nằm lên giường, nghĩ thầm nguyên lai quỷ tộc này không thích một mình đắp một cái chăn, mà nguyện ý chồng hai cái chăn lên để đắp… Chẳng lẽ cảm thấy không đủ ấm? Thẩm Tu một bên nhớ lại nội dung bên trong [Ngự Quỷ trụ cột] tựa hồ có nhắc đến việc thân thể của quỷ tộc cường hãn, không sợ chuyện gặp giá lạnh, một bên dần dần nhắm lại hai con mắt, tiến vào bên trong giấc ngủ.
Lục Chiến đợi đến khi hô hấp của chủ nhân trở nên bằng phẳng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng giật giật thân thể, thoáng xốc chăn lên một chút, nghiêm túc tìm ngón trỏ tay phải của chủ nhân bị bỏng, dúi đầu vào trong chăn, chính xác ngậm lấy một đoạn ngón tay nhỏ thon dài kia.N/A: Giải thích một chút đoạn (*) Mọi người gọi Tần Nhị là hắc mã, đơn giản bởi vì hắc mã thường mang ý nghĩa là sự kết tinh của tính kiên nhẫn, sức mạnh, sự bền bỉ, lòng trung thành lâu dài, túm lại là nghĩ hắn là người tài ẩn giấu của Tần gia, mạnh mẽ, bền bỉ bla bla đó. =.=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT