Hóa ra thần y từ nhỏ đã trải qua nhiều gập ghềnh như vậy, khiến hắn không khỏi sinh ra thương tiếc.
Ninh Vô Tâm…. Phải không…
Đợi Ninh Vô Tâm gọi Bao Từ xử lý sạch sẽ chỗ cơm nước còn dư, Nghiêm Vân Khải đối mặt với Ninh Vô Tâm nói, “Hôm nay ta có hai chuyện, muốn cùng thần y thương nghị một chút.”
Ninh Vô Tâm nói, “Vương gia, mời nói.”
“Chuyện thứ nhất là về án mạng, bản vương muốn mời thần y cùng đi phủ nha, nơi khám nghiệm tử thi xem tình huống một chút, còn thỉnh thần y kiểm tra lại thi thể tiểu Hạnh một phen.”
Ninh Vô Tâm gật đầu, “Được.”
“Một chuyện khác, là phải điều tra xem tiểu Hạnh có ân oán nào với người trong phủ không, còn có lúc đêm qua có người nào nhìn thấy tình huống đặc biệt hay không.”
Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút, nói, “Việc này cũng không dễ. Chỉ sợ Vương gia không có thủ hạ có thể dùng.”
Trong lòng Nghiêm Vân Khải ấm áp, cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Cùng người này nói chuyện thực sự không hao tâm tổn trí, hắn muốn gì y đều biết.
Tra án cần kỹ xảo, thủ hạ của hắn quả thực không có người nào đắc lực.
Nghiêm Vân Khải nói, “Bao Từ xử xự khéo đưa đẩy, lại rất quen thuộc với trong Vương phủ, chỉ là ham an ổn, lại có phần nhát gan sợ phiền phức, chưa chắc sẽ tận tâm tra án. Có điều tình huống bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn.”
Ninh Vô Tâm gật đầu, “Vương gia nói rất phải. Ngày sau Vương gia cần lấy ra trong Vương phủ mấy hộ vệ có tư chất tốt để huấn luyện một phen, dùng sẽ bớt lo hơn.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu.
Lời Ninh Vô Tâm cũng giống với ý nghĩ của hắn.
Chỉ là, hắn đang mù mắt, làm sao tra được án?
Suy nghĩ một chút, có khát vọng mà không thể làm gì, anh hùng không có đất dụng võ, trong lòng hắn lại cảm thấy nóng nảy.
Ninh Vô Tâm lấy tay nhẹ nhàng nắm khuỷu tay Nghiêm Vân Khải, “Vương gia an tâm một chút, chớ nóng. Vương gia mắt mù tâm không mù, chỉ cần tìm được người thích hợp giúp thăm dò hiện trường, theo năng lực suy luận và xử án của Vương gia, tất nhiên có thể phá án.”
Nghiêm Vân Khải vừa nghe, không khỏi ngẩn ngơ, trong ngực cuồn cuộn như sóng.
Ta…. Người thích hợp để chọn, không phải là ngươi sao?
Còn có ai có thể giống như ngươi, thông tuệ như vậy, làm việc cùng ta vừa lòng đến thế?
Không chỉ làm việc mà còn giỏi trù nghệ, sẽ vì người khác điều dưỡng thân thể, cao nhã, lại thiện lương hiểu lòng người….
Nghiêm Vân Khải lặng lẽ nghĩ, nếu cưới vợ… phải cưới Ninh thần y.
Nghĩ xong, trong lòng bỗng nhiên bật cười.
Ninh thần y là nam nhân, nếu như y biết hắn nghĩ vậy, chắc sẽ băm hắn thành khúc mất.
Chuyện này, trăm triệu lần không thể cho y biết.
Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm thương nghị xong, hai người gọi Bao Từ vào.
Nghiêm Vân Khải căn dặn gã một hồi, bảo gã mấy ngày này âm thầm đi vài nơi tra xét tin tức, hỏi thăm tiểu Hạnh có ân oán với ai trong Vương phủ hay không, đồng thời phải hỏi thăm đêm Tiểu Hạnh chết trong Vương phủ có phát sinh sự tình gì dị thường không.
Bao Từ nơm nớp lo sợ đáp ứng, trong lòng nín nghẹn không thôi.
Gã vốn chỉ là một hạ nhân chỉ biết hầu hạ chủ tử, vì sao bây giờ lại phải làm nhiều chuyện kì quái như vậy.
Gã xoay người ra ngoài, kêu một tiểu tư khác tên Thiêm Tuế vào hầu hạ Nghiêm Vân Khải.
Nghiêm Vân Khải trầm ngâm một hồi.
Một mình Bao Từ đương nhiên sẽ không điều tra được nhiều.
Hơn nữa, nếu muốn bắt được hung thủ, hắn cũng cần mấy thị vệ công phu cao cường.
Xem ra, việc cân nhắc nhân thủ khá cấp bách.
Ninh Vô Tâm nhìn thần sắc Nghiêm Vân Khải, suy nghĩ khẽ chuyển, nảy ra ý hay, “Không bằng trước tiên chúng ta đi xem thi thể của tiểu Hạnh. Chờ khi trở về, Vương gia lại xem tư liệu của các thị vệ, chúng ta suốt đêm nghiên cứu một chút, chọn ra vài người, ngày mai là có thể bắt đầu dùng bọn họ.”
Hắn đã bắt đầu thói quen với việc ninh Vô tâm thiện giải nhân ý.
Hắn mỉm cười,:Thần y nói rất phải.”
Ninh Vô Tâm chà xát tay, hưng phấn muốn chết.
Cả đêm đều ở cùng Nghiêm Vân Khải, nhất định sẽ có chuyện tốt a!
Đêm nay phải làm sao ni?
Nghiêm Vân Khải hướng đến bên ngoài nói, “Người đâu!”
Một tiểu tư lanh lợi vội vã đi đến, “Có Thiêm Tuế, Vương gia có gì phân phó?” Nghiêm Vân Khải nói, “Nói với Lý tổng quản, bảo hắn đem danh sách phó dịch và thị vệ trong Vương phủ đưa đến.”
Bởi vì có liên quan đến mắt Vương gia nên Hòa vương phủ cũng không có nhiều người, có một đại tổng quản và ba quản gia.
Bao Từ là một trong những thiếp thân quản gia phụ trách cuộc sống hàng ngày và sự vụ lớn nhỏ của Vương gia.
Thiêm Tuế vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
Nghiêm Vân Khải cười nói, “Thần y giúp bản vương đến phủ nha một chuyến được không?”
Ninh Vô Tâm liền vội vàng nâng hắn dậy, thân thể hơi tựa trên người hắn.
Ngực Nghiêm Vân Khải hơi rung động, nhớ lại chuyện vừa rồi trên giường, đột nhiên có xung động muốn ôm y vào lòng.
Hắn khụ một tiếng, vội vàng dời thân thể ra, thanh âm hơi khàn khàn. “Làm phiền thần y.”
Đúng là đáng chết!
Thần y là nam nhân, mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT