Bên ngoài sài phòng vây quanh mười mấy người, hầu hết đều duỗi dài cổ nhìn vào phía trong.

Có vài nha hoàn lớn tuổi không dám nhìn, đều ở một bên lau nước mắt.

Có tiếng khóc của vài người đặc biệt lớn, ồn ào bên tai không dứt.

Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải chậm rì rì đi tới.

Một loại cảm giác quen thuộc tràn ra trong lòng Nghiêm Vân Khải.

Là phát hiện có án mạng.

Trước đây ở loại thời điểm này, Nghiêm Vân Khải đang quan sát phản ứng của những người xung quanh, thu đầu mối.

Rất nhiều lần, những người đứng xem hoặc nhiều đều biết nội tình, nhưng lại cố tình không chịu nói.

Hiện tại, hắn cũng chỉ có thể phán đoán qua thanh âm.

Mọi người nhìn thấy Vương gia, đầu tiên là kinh hãi, đồng loạt hành lễ, nhường đường, để Vương gia tới sài phòng.

Bao Từ đầu đầy mồ hôi ở bên ngoài duy trì trật tự, vừa nhìn thấy Vương gia liền vội vã tiếp nhận hắn từ tay Ninh Vô Tâm, đỡ hắn đi vào trong sài phòng.

Nghiêm Vân Khải đột nhiên cảm thấy nóng nảy.

Tất cả đều tối om, cái gì cũng không nhìn thấy!

Buồn bực nửa ngày, hắn mới nói, “Bao Từ, miêu tả tình hình sài phòng cho ta nghe một chút!”

Bao Từ bắt đầu chảy mồ hôi, miêu tả như thế nào a?

Một hạ nhân như cậu, làm sao làm được loại chuyện này?

Vương gia bình thường đâu có quan tâm mấy việc này a…

Hắn trước đây cả ngày không quan tâm chuyên ở Đông gia, việc lớn nhỏ ở Lý gia, hiên tại bị sét đánh lại nghiêm túc như vậy….

Cậu lắp bắp nói, “Khởi… Khởi bẩm Vương gia, tiểu Hạnh đã được thả xuống dưới. Ách… Khăn thắt cổ màu trắng.”

Nghiêm vân Khải nhíu mi, “Thi thể có gì đặc biệt hay không? Đi xem đầu lưỡi của nàng!”

Bao Từ bị dọa cho giật mình, bảo cậu nhìn thi thể?

Cậu do dự nửa này, cuối cùng quỳ xuống không ngừng dập đầu, “Vương gia tha mạng, tiểu nhân thật sự sợ…”

Nghiêm Vân Khải bắt đầu nổi giận. Lúc vừa muốn trách cứ, một giọng nói ôn hòa từ phía sau lưng truyền đến, “Sài phòng dài ba mươi thước, rộng hai mươi thước, cao chừng tám thước. Bạch lăng (khăn thắt cổ màu trắng) ở trên thanh xà, khoảng chừng ở giữa sài phòng. Tiểu Hạnh mặc quần áo màu đỏ tươi, trên ngực có vết máu, sắc mặt đỏ sậm, đầu lưỡi thè ra ngoài khoảng chừng hai tấc. Bên cạnh nàng ngã một cái ghế gỗ dài.”

Thanh âm từng chữ rõ ràng, miêu tả lời ít ý nhiều, rõ ràng những điểm quan trọng, thanh âm mang theo một chút trầm tĩnh.

Y rõ ràng đang miêu tả một thi thể kinh khủng, lại không gượng gạo hay sợ hãi, giống như đang nói chuyện thường ngày.

Nghiêm Vân Khải trong lòng khen ngợi, Ninh Vô Tâm này so với thủ hạ cũ của hắn cũng không kém hơn chút nào.

Ninh Vô tâm đi tới bên cạnh thi thể, cạy miệng tiểu Hạnh ra, nhìn một chút rồi nhìn cổ, xong nói tiếp, “Xương lưỡi vỡ rất lợi hại, đầu lưỡi cũng đứt. Cổ có vết thắt, từ phía trước hình thành một nửa vòng tròn, sau gáy không có vết tích.”

Nghiêm Vân Khải hít một hơi, quay sang Bao Từ, ra lệnh, “Đem tất cả người trong Vương phủ tới đây. Một người cũng không được ra ngoài.”

Bao Từ vội vã lĩnh mệnh rời đi.

Nghiêm Vân Khải nói với Ninh Vô Tâm “Làm phiền thần y.” Trong giọng nói hàm chứa không ít tán thưởng.

Đáy lòng Ninh Vô Tâm mừng thầm không ngớt, Hòa Vương tựa hồ có ấn tượng rất tốt với y.

Vương gia mù lòa khả ái ngoan ngoãn a, để ca ca hảo hảo thương ngươi~~~~~~~~~~~

Không phải không phải, là để ngươi hảo hảo thương ca ca~~~~~~~

Khụ khụ….. Thật đúng là có chút không nhịn được…..

Ninh Vô Tâm bộ dáng cao nhã xuất trần như tiên, “Vương gia khách khí rồi. Đây là vinh hạnh của thảo dân.”

Y lại hỏi, “Vương gia hoài nghi đây không phải tự sát?”

Ninh Vô Tâm đã nhìn ra tiểu Hạnh không phải tự sát.

Y là y sư, có những thứ vừa nhìn liền biết, chỉ là Hòa Vương làm sao nhìn ra được?

Nghiêm Vân Khải trầm ngâm, không nói lời nào.

Mấy thứ này, Hòa Vương vốn không hiểu, nếu hắn nói ra, tất nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi.

Một lát sau, hắn mới nói, “Bản vương chỉ là cảm giác mà thôi. Vạn nhất thật sự không phải tự sát, cũng tránh cho phạm nhân có cơ hội chạy thoát. Thần y cũng nghĩ đây là tự sát?”

Ninh Vô Tâm nhìn Nghiêm Vân Khải, nói, “Vết thắt trên cổ tiểu Hạnh rõ ràng bị người bị người siết mà chết. Vết treo cổ hiện ra ngược lại số tám, thẳng đến sau hai tai. Hơn nữa, khi treo cổ thì đầu lưỡi sẽ không bị đứt.”

Trên mặt Nghiêm Vân Khải lộ ra thần sắc vui mừng, “Thần y nới rất đúng. Nếu người ở phủ nha tới, mong thần y chỉ điểm cho bọn họ một chút…”

Ninh Vô Tâm bắt đầu hoài nghi.

Người này rõ ràng biết tiểu Hạnh không phải tự sát, lại hết lần này đến lần khác không nói nguyên nhân.

Không nói, rồi lại nhớ đến tiến triển của vụ án, rất sợ người khác xử án sai.

Tại sao lại mâu thuẫn như vậy?

Bên ngoài lộn xộn, tựa hồ như có rất nhiều người.

Sau đó, một quan viên mang theo mấy quan sai tới sài phòng, lập tức quỳ xuống trước mặt Hòa Vương.

Mấy người hàn huyên một lúc, dưới sự ra hiệu của Nghiêm Vân Khải, Ninh Vô Tâm không thể làm gì khác là đem những quan sát của mình nói cho quan viên.

Quan viên tươi cười nói cám ơn.

Mấy người lại qua quýt vài câu, Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải ra khỏi sài phòng.

Ninh Vô Tâm than thở, “Vương gia, ngươi biết rất rõ những quan viên này muốn mau chóng kết án, lại muốn nói cho bọn họ biết những thứ đó, đây không phải là thêm phiền phức cho bọn họ hay sao?”

Nghiêm Vân Khải trầm ngâm một lát, “Ninh thần y cho rằng nên làm thế nào?”

Ninh Vô Tâm cười nói, “Có một số việc, cũng không nên quá chấp nhất.”

“Nói như vậy, tiểu hạnh ở dưới cửu tuyền, chẳng phải oan khuất vĩnh viễn không bao giờ được giải?”

Ninh Vô Tâm nói không nên lời.

Nghiêm Vân Khải cau mày, hồi lâu mới nói, “Chỉ cần ta có thể, ta tất nhiên dùng toàn bộ khả năng của mình. Rõ ràng biết rất rõ, cuối cùng lại để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, có lẽ sẽ oan uổng người khác, buổi tối làm sao có thể ngủ ngon giấc?”

Ninh Vô Tâm ngẩn ngơ.

Đúng cùng sai, phải hay không phải, đối với hắn quan trọng như vậy?

Trong lòng y hơi gợn sóng.

Y là người vô câu vô thúc (), lại người không thẹn thùng quá mức, nếu như Nghiêm Vân Khải biết tâm tư của y với hắn….

(
 vô câu vô thúc: không có vướng bận, bó buộc gì)

Có thể hay không hắn sẽ mắng y không có liêm sỉ, đem y đuổi ra ngoài?

Y và hắn, quả thực như hai đầu của một cây gậy, hoàn toàn ra hai cực trái ngược a..

Hơn nưa, y còn là một nam nhân. Tính tình hắn chính trực như vậy, chỉ sợ là không thể tiếp thu.

Vậy… Làm sao bây giờ….

Nhưng mà rất thích hắn a….

“Ninh thần y, phẩm tính của ngươi thật sự là cho người khác kính trọng, lại có suy nghĩ và khả năng quan sát rất tốt, không dốc sức vì quốc gia, thực sự là rất đáng tiếc a.”

Ninh Vô Tâm cúi đầu, thái độ làm người của y một chút cũng không khiến người khác kính trọng, rất ích kỷ…..

Y kỳ thực cũng không cao nhã, rất đáng khinh…

Như vậy… Làm thế nào đây…

Muốn nam nhân này là người đầu tiên của y, thực sự là không ngừng được a….

Bất quá, thoạt nhìn, quả thật rất gian nan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play