Ninh Vô Tâm vùi đầu mình vào ngực người bên cạnh.

Nghiêm Vân Khải động người, muốn ngồi dậy dọn dẹp hiện trường.

Ninh Vô Tâm lập tức ôm chặt lấy hắn, “Không muốn——–“

Nghiêm Vân Khải đợi một lúc, người nọ vẫn không có ý muốn buông ra, đành nói, “Để ta dọn dẹp một chút, bừa bộn quá.”

Ninh Vô Tâm không nói lời nào.

Qua nửa ngày, trong ngực mới truyền đến một giọng buồn buồn, “Chờ thêm một lát nữa”.

Nghiêm Vân Khải cong khóe miệng.

Hai người ôm nhau, hưởng thụ yên bình sau khi làm chuyện đó.

Qua hồi lâu, Nghiêm Vân Khải thấp giọng nói, “Thích không?”

Đầu Ninh Vô Tâm vẫn chôn trong ngực hắn, thanh âm có chút kích động, “Thích!”

Thật thích!

Quá thích!

Sau đó, thanh âm nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang theo chút khẩn cấp vang lên, “Một lần nữa…”

Mặt Nghiêm Vân Khải tối sầm.

Đã ba lần…. Còn chưa đủ….

Hắn nhấc người dậy, nhẹ nhàng rút Ninh Vô Tâm từ ngực mình ra.

Hắn quỳ trên giường, kiểm tra cẩn thận nơi bị tàn phá, cau mày nói, “Đã thành thế này rồi, làm sao thêm một lần nữa được? Qua mấy ngày nữa đi.”

Ninh Vô Tâm ngồi dậy, ôm lấy hắn, gật đầu lia lịa.

Suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu.

Ngươi là công, ta nghe ngươi!

Nhưng mà là không thể cách nhiều ngày mới được làm như vậy!

Hai người nằm xuống, ngón tay giao nhau, bắt đầu nói chuyện lan man.

Ninh Vô Tâm nằm bên cạnh Nghiêm Vân Khải, câu cổ hắn, không ngừng nói lời ngọt ngào.

Nghiêm Vân Khải ôm chặt y, trong lòng nhịn được chua xót.

Cho dù mình móc tâm ra cũng không có hiệu quả bằng hành động trực tiếp a.

Quả nhiên, phương thức biểu đạt tình yêu đối với người này chính là ò e í e với y.

Đương nhiên Ninh Vô Tâm tuyệt đối không phải là người tùy tiện, nhưng mà chỉ có sau khi ấy ấy với y, tình cảm mới có thể có đột phá.

Đối với Ninh Vô Tâm mà nói, mấy chuyện như yêu này quá mực trừu tượng, đẳng cấp quá cao, đầu y không hiểu nổi.

Nhưng mà, thân thể của y lại biết rất rõ ràng, không thích, thì không bao giờ có thể làm mấy chuyện như này được.

Đồng thời, nói cách khác, thích ngươi, là nhất định phải làm loại chuyện như vậy.

Nghiêm Vân Khải vùi đầu mình vào hõm vai Ninh Vô Tâm, khẽ thở dài một cái.

Hắn cảm thấy, tình yêu của Ninh Vô Tâm với mình đã lên tới con số cao nhất trong lịch sử.

Nhưng mà, còn chưa đủ.

Con cá nhỏ vừa háo sắc vừa trơn này mình luôn không thể bắt được, bây giờ không thể làm gì khác hơn là dùng loại chuyện này câu y lại, mới không khiến cho y bơi quá xa.

Không biết phải đợi tới khi nào, con cá nhỏ này con cá nhỏ này mới có thể thông suốt, biết thật ra thì y cũng rất thích mình?

Hắn nhìn Ninh Vô Tâm một cái.

Gò má Ninh Vô Tâm đỏ lên, tâm tình rất tốt, luôn nói không ngừng, thỉnh thoảng chèn thêm mấy câu “Ta yêu ngươi”.

Nghiêm Vân Khải ôm chặt y.

Mấy câu như “Ta yêu ngươi” này, thật ra chẳng khác lắm với câu “Ta rất thích ấy ấy với ngươi.”

Phải đợi Ninh Vô Tâm thật sự biết cái gì mới là “Ta yêu ngươi”, mình nên là từ từ chờ thôi.

Quả nhiên, con đường phía trước vẫn dài đằng đẵng a…

==========

Bao Từ nhìn thời gian không sai kém lắm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Ninh Vô Tâm.

Vừa rồi Vương gia bảo cậu đem rượu và thức ăn vào trong,  sau hai giờ nữa thì xem tình hình mà làm.

Xem chuyện gì? Làm như thế nào?

Vương gia hôm nay mặc bộ quần áo quyến rũ như vậy, trừ việc muốn dụ dỗ thần y lên giường thì còn có thể muốn gì nữa?

Hai người đều là nam nhân…

Ai…

Sẽ không có kết quả tốt a…

Trong thời gian này, sau khi biết thần y và vương gia có quan hệ ám muội, cậu cũng bắt đầu biết một chút chuyện về phương diện này.

Mặc dù ví dụ không nhiều, nhưng mà những chuyện đã từng xảy ra cũng khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.

Ở Tường quốc không quá khoan dung với chuyện này.

Lúc còn trẻ làm loại chuyện này, nếu như chia tay đúng lúc, nhiều lắm là bị người khác nói là trẻ tuổi non dạ.

Nếu như kiên trì, thì đó chính là đầu óc bị nhúng nước, ảnh hưởng đến tiền đồ, thậm chí thân bại danh liệt.

Vương gia và thần y, ngàn vạn lần không nên có kết quả như vậy a…

Thân là hầu cận thiếp thân bên người vương gia, cậu vô cùng lo lắng.

Nhưng mà, đoạn thời gian trước, dáng vẻ dáng vẻ thất hồn lạc phách khi Vương gia và thần y cãi nhau cũng làm cậu hiểu rõ, Vương gia chỉ sợ đã bị bệnh đến ăn sâu vào xương tủy, không còn thuốc chữa.

Cậu đi vào trong phòng, rượu và thức ăn trên bàn ngay cả động cũng không động, màn giường đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng cười của Ninh Vô Tâm và Nghiêm Vân Khải.

Đột nhiên, tiếng cười dừng lại, chỉ nghe thấy thanh âm trấn an của Nghiêm Vân Khải, “Không sao, là Bao Từ.”

Nghiêm Vân Khải cao giọng hỏi, “Bao Từ?”

“Tiểu nhân có. Không biết Vương gia có muốn dùng bữa tối? Tiểu nhân đi Tiểu nhân đi phân phó phòng bếp.”

Trong màn giường truyền ra tiếng cười của Ninh Vô Tâm và tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Nghiêm Vân Khải nói, “Lấy thức ăn vừa rồi hâm nóng lại một chút, thuận tiện chuẩn bị nước tắm, chính ngươi mang vào trong phòng này.”

Ánh mắt Bao Từ hơi mỏi.

Những chuyện dọn dẹp sau khi hai người chủ nhân xong chuyện, bình thường chỉ có một loại người làm.

Người làm công việc này gọi là nha đầu thông phòng.

Cái gọi là nha đầu thông phòng, chính là có thân phận hạ nhân, nhưng cũng đồng thời nếu được chính thê đồng ý, trở thành người của nam chủ nhân, cũng có lúc “hầu hạ”, cho nên mới có thể phục vụ chuyện rửa ráy của chủ nhân sau khi phòng the.

Cậu lau lau mắt.

Cả đời mình cần cù  tần tiệm, không nghĩ tới chưa đến ba mươi tuổi đã có may mắn trở thành nha đầu thông phòng.

Cậu đáp lời, “Vâng.”

Nói xong, cậu thu thập xong thức ăn đã nguội và rượu trên bàn, đi ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.

Ninh Vô Tâm và Nghiêm Vân Khải lại bắt đầu nói cười  trên giường.

Hiệu suất làm việc của Bao Từ rất cao, thức ăn và nước tắm nóng rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Cậu nhìn màn giường đang đóng chặt, da đầu có chút tê dại.

Phục vụ rửa ráy, có phải làm không….

Nghiêm Vân Khải nói phía sau màn giường ra, “Đã muộn rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”

Bao Từ lập tức thở phào, vội vàng ra cửa, đóng cửa chặt lại.

Nếu thật sự trở thành nha đầu thông phòng, cậu cũng không muốn sống nữa.

Ninh Vô Tâm chui đầu ra khỏi màn giường, “Hắn đi rồi. Ngươi suýt nữa thì dọa chết hắn.”

Nghiêm Vân Khải ôm eo y, xuống giường, vác y lên vai mình, khiến Ninh Vô Tâm vừa kêu á á vừa cười.

Sau đó, hắn ném y vào trong thùng tắm, bỏ thức ăn nóng sang một bên, chính mình cũng nhảy vào.

Nước rất nóng, da hai người không lâu sau liền hơi đỏ.

Ninh Vô Tâm bưng mâm, cười khanh khách, từng miếng từng miếng đút Nghiêm Vân Khải đang ôm mình ăn.

Nghiêm Vân Khải sờ mặt y, thở dài nói, “Chúng ta sau này đừng cãi nhau nữa, cũng đừng… tách ra nữa.”

Ồn ào một lần đã chịu đủ rồi.

Chứ đừng nói chi là chia lìa.

Lòng hắn hơi chua xót nhìn chằm chằm Ninh Vô Tâm, cẩn thận từng chút, trong lòng mong y cho mình một lời cam đoan.

Ninh Vô Tâm buông mâm xuống, có chút chột dạ và chột dạ và sợ hãi.

Không đi sao?

Vậy….. Sao được?

Sau khi hắn lập gia đình, thân phận của mình lúng túng biết bao?

Nhưng mà, lần trước cãi nhau chỉ vì mình nói phải đi.

Không khí bây giờ tốt như vậy, y không dám nói như vậy nữa.

Hơn nữa, y cũng không muốn cãi cọ với hắn.

Y ôm eo Nghiêm Vân Khải, “Ta cũng không muốn cãi nhau.”

Nghiêm Vân Khải quay mặt y qua, cẩn thận nhìn chằm chằm biểu tình của y, “Vậy… Còn rời đi? Ngươi còn muốn đi sao?”

Ninh Vô Tâm không dám nhìn hắn, vội vàng dúi mình đầu vào hõm vai hắn, “Không… Không đi.”

Làm sao mà y có thể muốn đi chứ?

Nhưng mà, hai người nam nhân, ở Tường quốc dù sao cũng không thể lâu dài.

Mấy năm trước, một thế gia công tử trong kinh thành và thư đồng của mình đang bên nhau rất tốt đẹp.

Người nhà chia rẽ bọn họ không có kết quả, liền đánh chết thư đồng.

Công tử sau đó thất hồn lạc phách, nhưng lại không có cách nào, bị cứng rắn nhốt trong phòng.

Sau đó công tử kia thành thân, ngay đêm tân hôn liền giết chết thê tử của mình, chính mình cũng tự vẫn.

Dĩ nhiên, những người si tình như vậy dù sao rất ít.

Đại đa số đều là chơi đùa một lần rồi thôi.

Có cơ hội thì ngẫu nhiên gặp nhau.

Còn nếu không có cơ hội, cho dù buồn bã đến đâu thì cũng không có cách nào.

Ninh Vô Tâm cảm thấy thân phận của mình và Nghiêm Vân Khải hơn kém nhau quá nhiều.

Lưu lại, y sẽ ở lại với thận phận nam sủng.

Dù sao y cũng là một người nam nhân, loại thân phận như vậy thực sự quá tổn thương lòng tự ái.

Huống chi, Nghiêm Vân Khải còn phải lấy vợ sinh con.

Nghiêm Vân Khải sờ đầu y, nửa tin nửa ngờ.

Nhưng mà, hắn biết, chuyện này bây giờ có ép cũng vô ích.

Khoảng thời gian này nhất định phải cho người trông coi y, không thể để y tùy tiện ra khỏi vương phủ.

Nghiêm Vân Khải rửa dọn thân thể cho Ninh Vô Tâm, trong lòng âm thầm hối hận.

Đêm qua quả nhiên làm quá kịch liệt.

Hắn đã sớm biết được từ trong sách, lần đầu tiên của nam tử so với nữ nhân thì dễ bị thương hơn.

May rằng hắn đã làm đủ tiền hí, cuối cùng cũng không làm cho y bị thương quá nhiều.

Hắn nhìn Ninh Vô Tâm, trong lòng vẫn cảm thấy hơi đau lòng.

Sau này không thể quá mức như vậy.

Ninh Vô Tâm nằm trên người hắn, trong lòng phơi phới như xuân về, theo động tác của hắn mà phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.

Vương gia quan tâm cẩn thận như vậy, thật là khiến cho người ta quyến luyến a…

Hai người ngâm trong nước nóng, lẳng lặng thu dọn, cho đến khi nước lạnh hẳn mới lên giường đi ngủ.

============

Buổi sáng ngày hôm sau, hai người đương nhiên ngủ đến khi tự tỉnh.

Dù sao mà nói thì cũng là lần đầu tiên, nồng tình mật ý, như keo như sơn đương nhiên là không thể tránh khỏi.

Hai người chỉ nằm trên giường nói chuyện.

Sắp đến buổi trưa, bên ngoài truyền tới thanh âm của Bao Từ, “Vương gia, Vương đại nhân của khâm thiên giám tới thăm.”

Nghiêm Vân Khải ngẩn ra.

Hoàng đế nói hắn không hiểu để quản lý chi tiết của hôn lễ, cho nên tất cả đều do y sắp xếp.

Khâm thiên giám này, chỉ sợ sẽ là đến chọn ngày sơ định và rước dâu.

Ninh Vô Tâm hiếu kỳ nói, “Khâm thiên giám tới nơi này làm gì?”

Da đầu Nghiêm Vân Khải tê dại, không dám giấu giếm, “Ừm… Tới chọn ngày cho ta.”

Hắn nhìn nụ cười trên mặt Ninh Vô Tâm dần dần cứng lại, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ninh Vô Tâm ngồi dậy, yên lặng mặc quần áo.

Nghiêm Vân Khải vội vàng nói, “Niệm Chi, ngươi đừng gấp, ta sẽ nghĩ biện pháp…”

Ninh Vô Tâm nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ cười, “Không chọn ngày làm sao có thể thành hôn? Ngươi đi nhanh một chút, đừng để cho người khác chờ.”

Nghiêm Vân Khải càng kinh hoảng.

Bĩnh tĩnh như vậy? Bên trong chỉ sợ đã tức muốn chết đi.

Nếu mình chọc y mất hứng, thua thiệt chẳng lẽ không phải là chính mình?

Ninh Vô Tâm đẩy hắn, “Đi nhanh lên một chút đi! Ta cũng phải rời giường.”

Nghiêm Vân Khải rất khó xử.

Hắn vẫn hoàn toàn không nghĩ được cách xử lý chuyện nạp phi này như thế nào.

Kháng chỉ, khẳng định là không được.

Coi như hoàng đế không muốn giết hắn, Thái hậu cũng nhất định sẽ lấy điều này làm cái thóp để diệt trừ hắn.

Chạy trốn đến Chiêu quốc, không đến lúc không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn làm như vậy.

Một trong những nguyên nhân đó là Ninh Vô Tâm không nhất định muốn đi cùng hắn.

Nguyên nhân thứ hai, hắn cũng không muốn mình và Ninh Vô Tâm từ đây trải qua cuộc sống phải nơm nớp lo sợ.

Hắn muốn cùng Ninh Vô Tâm sống cuộc sống viên mãn, không chịu khổ không chịu cực.

Cho nên hiện tại, hắn phải chu toàn mọi thứ thất tốt, cho đến khi nghĩ dược sách lược vẹn toàn.

Nghĩ tới đây, hắn nói, “Ta đi gặp hắn một lát. Ngươi tùy tiện đi giải sầu trong vương phủ một chút cũng được.”

Ninh Vô Tâm vội vàng gật đầu, giúp Nghiêm Vân Khải mặc xong quần áo.

Hai người lại như keo như sơn một lúc, Nghiêm Vân Khải cuối cùng cũng ra khỏi cửa.

Ninh Vô Tâm cắn móng tay, ngồi trên giường ngẩn người.

Người này, dù sao cũng phải thành hôn.

Sau khi thành hôn sẽ có thê thiếp, con cái thành đoàn.

Khi đó, nơi này làm sao có chỗ cho mình dung thân?

Y vốn nghĩ có thể sống cùng Nghiêm Vân Khải nhiều hơn một vài ngày, bây giờ xem lại, đúng là người định không bằng trời định a.

Ninh Vô Tâm sợ hãi.

Người này lúc trước còn cầu hôn mình a.

Quả nhiên, mất đi rồi mới biết khó chịu.

Lúc ấy hắn cầu hôn mình còn không cảm thấy gì, bây giờ mới biết tiếc nuối.

Hy vọng người cùng hắn thành hôn là chính mình biết dường nào a.

Ninh Vô Tâm kéo ra một nụ cười.

Mình đang suy nghĩ gì vậy.

Rõ ràng bản thân là một nam nhân, cho nên cần phải nhìn xa trông rộng.

Chân trời… Nơi nào mà không có cỏ thơm…

Cuối cùng cũng hầu hạ xong khâm thiên giám, Nghiêm Vân Khải trở lại phòng mình.

Ninh Vô Tâm đang ở trên giường xem sách.

Y nghe thấy tiếng Nghiêm Vân Khải đi vào, lộ ra một nụ cười, “Ngày nào?”

Nghiêm Vân Khải quả thực không muốn  thảo luận đề tài này với y, lại không thể không trả lời, “Mùng năm tháng ba sơ định, mười hai tháng năm rước dâu.”

Ninh Vô Tâm tính tính trong lòng, hơi hơi run rẩy.

Chỉ còn hơn hai tháng nữa là phải sơ định….

Thật là nhanh…

Y có chút mờ mịt.

Cuộc sống sung sướng của mình và người này chỉ còn lại một chút thời gian như vậy.

Nghiêm Vân Khải có chút bất an nói, “Niệm Chi, ngươi đang suy nghĩ gì?”

Không phải lại đang suy nghĩ định rời đi chứ.

Ninh Vô Tâm lấy lại tinh thần, cười một tiếng, “Ngươi thích ăn đồ ta làm như vậy, ta đang suy nghĩ một chút xem nên làm gì cho ngươi ăn.”

Nghiêm Vân Khải nhìn khuôn mặt vui vẻ của y, bất an trong lòng hoàn toàn không biến mất.

Hắn khẩn trương nói, “Nếu như trong lòng ngươi có cái gì không thoải mái, nhất định phải nói cho ta biết.”

Ninh Vô Tâm nếu dám âm thầm rời đi, hắn thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Ánh mắt Ninh Vô Tâm nhìn hắn  có chút phức tạp, gật đầu một cái.

======

Sóng gió nhỏ mà Khâm thiên giám mang tới từ từ yên ổn lại, cuộc sống trở nên dễ chịu, qua năm, lại qua một tháng nữa, thời tiết dần dần ấm trở lại.

Mùa xuân sắp đến rồi.

Đối với Ninh Vô Tâm mà nói, mùa xuân năm nay vô cùng khác.

Y ngẩng đầu lên, hít một hơi không khí mới mẻ của đầu xuân, trong lòng có chút sảng khoái.

Cái này, là mùa xuân của Ninh Vô Tâm y a.

Đầu tiên, y đã có đêm đầu tiên của mình.

Mặc dù toàn bộ có thể viết thành một bộ một bộ sử sách phấn đấu khiến người ta phải rớt nước mắt, thế nhưng kết quả làm cho người khác vô cùng hài lòng.

Đương nhiên, chẳng những là đêm đầu tiên, còn có đêm thứ hai, đêm thứ ba, đêm thứ tư, vân vân và mây mây.

Thứ hai, là bởi vì có người nào đó bầu bạn.

Trong mấy ngày nay, Nghiêm Vân Khải cái gì cũng không làm, quyết tâm bồi y, cẩn thận đến độ không thể cẩn thận hơn.

Hai người thời thời khắc khắc vào một chỗ, trừ đọc sách chính là đánh cờ, đi dạo phố, du ngoạn, một chút chính sự cũng không làm.

A… Không, sai rồi.

Bọn họ thường xuyên làm chính sự.

Ba ba ba, bập bập bập, chính sự toàn làm ở trên giường.

Thạch Thanh Việt đến tìm Nghiêm Vân Khải mấy lần, hỏi hắn chuyện liên quan tới phá án, Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm một chút, gọi người bảo gã đi.

Vụ án có quan trọng đi nữa, cũng kém quan trọng hơn người này.

Hắn thật ra có chút bất an, chỉ sợ bây giờ đi xem vụ án, cũng sẽ không chuyên tâm.

Thái độ thận trọng của hắn như vậy, sợ y có bất cứ điều gì không hài lòng, quả thực khiến cho Ninh Vô Tâm rất khó chịu.

Tiếp tục như vậy, sẽ làm lỡ chuyện tốt.

Hơn nữa, hắn đối xử tốt với mình như vậy, mình làm sao có thể đi được đây?

Ninh Vô Tâm nhìn chằm chằm tuyết đang bắt đầu tan ra trên nóc nhà, mơ hồ nghĩ, nếu như mình có thể trải qua thêm một mùa đông cùng hắn như vậy nữa thì tốt biết bao a.

Lúc có vụ án, hai người cùng đi phá án.

Không có vụ án, hai người liền dính ở trong vương phủ, khanh khanh ta ta.

Y có thất thần, chậm rãi nói chậm rãi nói, “Nếu như ngươi không cưới thì tốt biết bao.”

Nghiêm Vân Khải nghe vậy, lập tức nhìn về phía Ninh Vô Tâm, kích động.

Y… đã nói ra lời như vậy…

Không còn là “Nam tử lớn phải lấy vợ, rất bình thường.” nữa, mà là “Nếu như ngươi không cưới thì tốt biết bao.”

Cuối cùng cũng muốn cùng ta tranh thủ sao?

Không muốn cam chịu nữa sao?

Nghiêm Vân Khải lau lau ánh mắt, gà nuôi mãi cuối cùng cũng đẻ trứng, chắc hẳn cảm giác này không khác nhau lắm.

Mình bỏ ra nhiều như vậy, chẳng những tổn hao tinh thần, cũng hy sinh rất nhiều.

Cuối cùng…. Cũng có hiệu quả.

Gần đây, thái độ của Ninh Vô Tâm cũng tựa hồ mềm hơn trước rất nhiều.

Tất cả mọi việc hằng ngày của Nghiêm Vân Khải đều do một mình y sắp xếp.

Mặc quần áo, ăn cơm, chải đầu, tắm, cái gì y cũng muốn tự mình làm, giống như chuyện này là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Nghiêm Vân Khải đương nhiên rất vui vẻ, người nào cũng không chịu dùng, mỗi ngày chỉ thích duỗi thẳng cánh tay để y xử lý cho mình.

Bao Từ nhìn chuyện này, trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng cũng biết không thể xoay chuyển được nữa.

Bộ dáng này của Vương gia và thần y giống như vợ chồng thâm tình.

Vậy chờ đến lúc nữ—- Vương phi chân chính vào cửa, nên làm thế nào cho phải?

Vương gia, ngươi còn nhớ trên thế giới này còn có loại gọi là eo thon mông vểnh, xinh đẹp thướt tha sao?

Vương phi cũng không phải là không có hậu đài, nếu là đem chuyện xấu này truyền ra ngoài, quả thực vô cùng bất lợi với Vương gia, cũng khiến Thái hậu nắm được thóp.

Kết quả sau cùng, chính là tất cả trừng phạt sẽ rơi xuống đầu thần y.

Khoảng thời gian này, trong ngoài Vương phủ đã có rất nhiều lời bịa đặt.

Bao Từ dùng hết sức để lắng xuống, nhưng giấy không gói được lửa, có vài người nghị luận về thần y, quả thực vô cùng khó nghe.

Bao Từ xoa xoa đầu.

Mình chỉ là một hạ nhân, vì cái lông gì mà có nhiều chuyện phiền lòng phải nghĩ như vậy?

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nghiêm Vân Khải  tỉnh lại, cảm thấy mình hình như đang bị ai đó hôn.

Hắn mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt đang phóng đại trước mắt mình, đang tươi cười, vừa cười vừa cởi quần áo của mình.

Hắn cười một tiếng, ôm lấy Ninh Vô Tâm, tay dần trượt xuống eo.

Hai người đang động tình, liền nghe thấy tiếng Bao Từ truyền vào từ bên ngoài, “Vương gia, Mạnh đại nhân từ Lễ bộ cầu kiến.”

Miệng Nghiêm Vân Khải còn đang bị ngậm lấy, đầu óc cũng không quá rõ ràng, hàm hồ nói, “Tới làm gì?”

Nói xong liền nhẹ giọng nói với Ninh Vô Tâm, “Đừng lộn xộn.”

Ninh Vô Tâm nhẹ giọng cười, không để ý đến  phản đối của hắn, vẫn không ngừng hôn.

Chuyện đôi mắt của Nghiêm Vân Khải đã hết bệnh chỉ có mấy người Bao Từ, Lưu Nghị Chiêu và Lưu thống lĩnh biết.

Bởi vì chuyện này quá mức kì lạ nên hắn còn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để chuyện này bộc ra một cách tự nhiên nhất

Khoảng thời gian này hắn luôn cố gắng ít xuất hiện trước mặt hạ nhân, nên càng không cần giả mù.

Nhưng trước mặt người ngoài thì lại không có cách nào khác.

Da đầu Bao Từ tê dại, “Mạnh đại nhân…. Là muốn thương lượng với Vương gia chuyện định thân.”

Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm lập tức sửng sốt.

Ninh Vô Tâm không ngậm lấy môi hắn nữa, cứng ngắc một lúc.

Sau đó, y giống như đã tỉnh ngộ ra điều gì đó, ngượng ngùng cười, leo xuống khỏi người hắn, bắt đầu tìm quần áo cho hắn, “Ngươi đi đi, đừng để cho người khác chờ.”

Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm, trong lòng hoảng sợ, lớn giọng báo với bên ngoài, “Nói ta bị bệnh, không thể gặp khách!”

Hắn nhỏ giọng nói với Ninh Vô Tâm, “Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục.”

Sau đó liền đè y xuống.

Trong lòng hắn vô cùng nóng nảy, Niệm Chi nhất định đang mất hứng.

Ninh Vô Tâm hốt hoảng trong lòng, có chút thụ sủng nhược kinh (1), vội vàng đẩy hắn ra, “Đừng cả ngày không làm chuyện đứng đắn. Người kia từ xa mà đến, nhất định phải thương lượng với ngươi trong mấy ngày. Ngươi tránh được hôm nay, cũng không thoát khỏi ngày mai.”

(1) thụ sủng nhược kinh:  được sủng ái mà sinh ra lo lắng, kinh sợ.

Nghiêm Vân Khải nhíu mày.

Lời Ninh Vô Tâm rất có lý.

Hắn nắm tay Ninh Vô Tâm, “Ta gặp người kia xong sẽ lập tức trở về. Ngươi cứ đi lại trong phủ để giải sầu một chút.”

Ninh Vô Tâm vội vàng gật đầu, lấy quần áo cho hắn mặc, cười nhìn hắn ra cửa.

Nghiêm Vân Khải lại dặn dò thêm mấy câu, lúc này mới ra cửa.

Ngoài cửa, hắn nhỏ giọng nói với Bao Từ, “Một lát nữa trông y thật tốt, không cho phép để y ra khỏi vương phủ.”

Bao Từ vội vàng vâng dạ, trong lòng thở dài.

Nghiêm Vân Khải vừa đi, Ninh Vô Tâm ngồi về trên giường, lần nữa cắn móng tay, ngẩn người.

Hai người bên nhau, có thể hạnh phúc được bao lâu?

Một năm, hai năm?

Cả ngày nhìn hắn thê thiếp thành đàn, con đàn cháu đống, còn mình vẫn mãi đơn côi, tương lai làm sao mình có thể chắc chắn sẽ không oán hận, sẽ không mong muốn được nhiều hơn? 

Vả lại, hắn vốn không phải là thích nam nhân, giờ mình còn trẻ, hắn nhìn thích, thế còn tương lai thì sao?

Bản thân mình không thể sinh con, tương lai già rồi, chẳng lẽ hắn thật sự có thể thích mình cả đời?

Ninh Vô Tâm cảm thấy, mấy ngày này mình bị Nghiêm Vân Khải sủng ái khiến cho đầu óc mê muội, vậy mà đã sinh ra ý nghĩ bên hắn cả một đời.

Điều này buồn cười biết bao!

Mạnh đại nhân tới thăm, quả nhiên khiến cho mình thanh tỉnh hơn.

Y tính tính một chút, cách ngày định thân chỉ còn lại một tháng.

Khoảng thời gian này Nghiêm Vân Khải nhất định rất bận rộn.

Sơ định có nhiều chuyện phải cân nhắc, chuyện thành hôn cũng có nhiều chuyện cần giải quyết, mình cả ngày nhìn hắn bận bịu chuyện này, thật đau đớn biết bao nhiêu.

Y mặc quần áo xong, ra khỏi cửa phòng, thấy Bao Từ đang đứng chờ một bên.

Ninh Vô Tâm khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng có chút ê ẩm.

Người này, rốt cuộc là có bao nhiêu mong muốn muốn lưu mình lại a.

Nếu bây giờ mình đi, Nghiêm Vân Khải chắc chắn sẽ hận mình.

Nhưng mà, nếu như y không đi, hai người cả đời cứ lén lén lút lút, tương lai khó chắc chắn rằng sẽ không nhìn nhau mà thấy chán ghét.

Một đoạn tình cảm thật đẹp, nếu như biến thành viễn cảnh như vậy, há chẳng phải sẽ càng khiến cho người khác khó chịu?

Y quay đầu lại, cười nói với Bao Từ, “Bao quản gia, ngươi ở chỗ này làm gì vậy?”

Bao Từ lúng túng nói, “Vương gia phân phó tiểu nhân hầu hạ thần y, xem thần y có cần gì hay không.”

Ninh Vô Tâm cười nói, “Ta nào cần gì? Vậy ngươi cùng ta đi một chút đi.”

Vừa nói, y vừa bắt đầu tản bộ trong vương phủ, cũng không nói lời nào, nhưng không ngừng suy nghĩ trong lòng.

Mấy ngày trước, y lơ đãng đi qua một nơi trong vương phủ, nghe được hai người nghị luận.

“Nếu ngươi muốn nhanh chóng thăng quan tiến chức, có một biện pháp tốt. Giống như Ninh thần y, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giương hai chân ra, dùng mông hầu hạ vương gia là được, đảm bảo ngươi muốn cái gì thì có cái đó.”

“Thao! Muốn thành tên **** như vậy, ta cũng không muốn sống nữa.”

“Nói thật Ninh Vô Tâm bình thường bày ra bộ dạng không ăn lửa khói nhân gian, rốt cuộc ở trên giường thì có bộ dáng như nào a? Có thể mê hoặc vương gia thành như vậy, chắc hẳn là rất dâm đãng. Ta ngược lại cũng không để ý mà thao hắn.”

Hai người vừa cười vừa nói, lời càng nói càng khó nghe, Ninh Vô Tâm nghe không được, vội vàng đi ra ngoài.

Ninh Vô Tâm chậm rãi nói, “Bao Từ, ta phát hiện gần đây có vài người khua môi múa mép ở sau lưng ta, ngươi cũng cảm thấy ta không biết xấu hổ sao?”

Mặt Bao Từ  đỏ lên.

Ninh Vô Tâm, hóa ra cái gì cũng biết.

Cậu suy nghĩ một chút, thành khẩn nói, “Tiểu nhân mặc dù không đủ thông minh, nhưng cũng có thể nhìn ra được Vương gia đối đãi với thần y là thật lòng, không quan hệ gì với không có liêm sỉ hay không biết xấu hổ.”

Vương gia nhà mình đúng là không có tiền đồ, hắn nói chuyện yêu đương, vì sao mình còn phải nói lời hay cho hắn.

Ninh Vô Tâm có chút ngốc ngốc nhìn cậu.

Y cho là Bao Từ nhất định sẽ khinh thường mình, không nghĩ tới lại là loại thái độ này.

Y cúi đầu xuống, chậm rãi nói, “Hắn là vương gia, danh tiếng cực kỳ quan trọng, hiện tại chỉ sợ cũng bị đồn đãi thành vô cùng khó nghe đúng không.”

Bao Từ nhẹ giọng thở dài một hơi.

Bây giờ bên ngoài vương phủ, quả thực có người nói bóng nói gió, không biết là truyền đi bằng cách nào, chỉ sợ là đang có người quạt gió thổi lửa.

Ninh Vô Tâm nghe tiếng thở dài của Bao Từ, nhìn hạt giống vừa nảy mầm trên đất, lần nữa ngẩn người.

Y trời sinh thích nam nhân, đó là chuyện khẳng định không thể thay đổi.

Người khác nói y thế nào, y không quan tâm.

Nhưng mà, Nghiêm Vân Khải thích phá án như vậy, bộ dáng lại đẹp mắt như vậy, tương lai có rất nhiều chỗ để phát huy tài năng.

Chẳng lẽ phải để hắn lưu danh trên sách sử thành người có danh tiếng khó nghe sao?

Bỏ ra tình cảm không nói, chính y tạo thành tổn hại với tên tuổi của hắn như vậy, thật sự được sao?

Nếu có một ngày hắn hồi tỉnh, chẳng lẽ sẽ không oán hận,chán ghét mình?

Ninh Vô Tâm có chút sợ hãi.

So với việc khiến Nghiêm Vân Khải chán ghét, y sợ việc bị hắn oán hận hơn.

Nếu quả thực có ngày đó, mình khẳng định sẽ không muốn sống nữa.

Ninh Vô Tâm lẩm bẩm nói, “Như vậy… Sao? Quả nhiên, vẫn là không được a…”

Y cúi người xuống, nhặt một nhánh cây lên, vẽ vài vòng trên đất quanh mầm non mới nhú kia.

Vừa nghĩ tới việc sẽ bị hắn oán hận, y càng muốn rời đi…

==============

Nghiêm Vân Khải cảm thấy, Ninh Vô Tâm mấy ngày nay cực kì yên lặng.

Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, khẳng định chắc chắn rằng ngày mà Mạnh đại nhân đó đến đã khiến cho Ninh Vô Tâm mất hứng.

Vì vậy, trời vừa tối, hắn liền dùng mọi cách dụ dỗ.

Dỗ Ninh Vô Tâm, đương nhiên là có một biện pháp tốt nhất.

Không nghĩ tới, Ninh Vô Tâm lại buồn bã đến ngay cả cái ý ý cũng không cảm thấy hứng thú.

Nghiêm Vân Khải hận không thể ngay lập tức tiễn vị ôn thần họ Mạnh kia đi.

Người này tới một cái, mỗi giây mỗi phút đều đang nhắc Ninh Vô Tâm rằng mình sắp “Đính hôn”.

Còn có chuyện gì đáng ghét hơn chuyện này không?

Mà hết lần này tới lần khác, chuyện mà Mạnh đại nhân muốn thảo luận lại rất nhiều, cho đến ngày thứ ba mới nói xong, cáo từ rời đi.

Có điều, khoảng thời gian tiếp theo này hắn cũng sẽ rất bận rộn.

Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

Nếu thật sự bị thành thân, người kia nhất định sẽ quyết tâm rời đi.

Hắn có chút không kiên nhẫn trở lại phòng ngủ, liền thấy Ninh Vô Tâm đang nằm trên giường đọc sách.

Hắn đóng chặt cửa lại, sửa sang lại quần áo của mình.

Tối nay, hắn lại chuẩn bị muốn câu dẫn Ninh Vô Tâm.

Hy vọng lần hiến thân này có thể làm cho y nhớ được, bản thân hắn vô cùng tuyệt vời khiến cho y tiêu hồn.

Ninh Vô Tâm nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu lên, thấy Nghiêm Vân Khải đang đi về phía mình, khẽ mỉm cười.

Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm, cảm giác quái lạ luôn hiện lên trong lòng.

Ninh Vô Tâm ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói, “Vị Mạnh đại nhân đó đi rồi?”

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Ninh Vô Tâm cười nói, “Được a, hắn đi là tốt rồi.”

Nói xong, y hôn lên Nghiêm Vân Khải.

Qua rất nhiều năm sau, Nghiêm Vân Khải vĩnh viễn vẫn không quên được đêm này.

Đây là đêm mà hắn được hầu hạ tốt nhất trong đời.

Cả buổi tối, Ninh Vô Tâm cái gì cũng không cần hắn là, hầu hạ hắn thoải mái đến từng lỗ chân lông.

Hắn cũng không quên được một đêm phong tình này của Ninh Vô Tâm.

Rất nhiều đêm về sau, khi hắn nghĩ phong tình thực cốt (2) của Ninh Vô Tâm, một bên nhớ nhung, một bên căm hận. 

(2) phong tình thực cốt: kiểu rất quyến rũ, mê hoặc, quyến rũ đến tận xương (theo ý mình hiểu thôi T_T)

Mà điều hắn nhớ nhất, chính là ánh mắt mà Ninh Vô Tâm nhìn hắn.

Ánh mắt kia, khiến cho trong lòng Nghiêm Vân Khải từng đợt từng đợt rung động, cũng khiến cho hắn một lần rồi lại một lần khổ sở.

==========

Lúc Nghiêm Vân Khải tỉnh lại, bên cạnh hắn đã không còn bóng người.

Hắn sợ đến run lên.

Đưa tay sờ sang bên cạnh, lạnh như băng.

Trái tim Nghiêm Vân Khải cũng lạnh như băng.

Hắn vội vàng mặc quần áo, hốt hoảng hô to, “Niệm Chi! Niệm Chi!”

Gọi mãi nhưng chẳng có bóng người nào.

Nghiêm Vân Khải bối rối, chỉ mặc áo trong đã chạy ra ngoài.

Khốn kiếp!

Ngươi dám rời đi!

Vừa mới đi tới cửa, cửa đã “Két” một tiếng mở ra.

Nghiêm Vân Khải ngơ ngác.

Người đi tới có chiều cao không khác lắm so với hắn, khuôn mặt tuyệt sắc, trên người mặc y phục màu trắng, trong tay bưng một bát cháo và một chút thức ăn, đang hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Không phải là Ninh Vô Tâm thì là ai?

Nghiêm Vân Khải lập tức buông lỏng, che trán, lẩm bẩm nói, “Ngươi… Dọa chết ta…|

Ninh Vô Tâm khẽ mỉm cười, “Ta dọa ngươi cái gì?”

Nghiêm Vân Khải bị mình làm nghẹn mà cười, “Không… Không có gì…”

Còn tưởng rằng… Y cứ thế mà rời đi…

Ninh Vô Tâm đi tới trước bàn, bắt đầu gắp thức ăn.

Nghiêm Vân Khải từ từ đi tới sau lưng y, ôm lấy eo y, tựa đầu lên bả vai y, thỉnh thoảng hơi hé môi, để y đút mình ăn.

Ninh Vô Tâm nhẹ giọng nói, “Ngươi không cảm thấy ta quá cao chứ?”

Nghiêm Vân Khải cười nói, “Ngươi còn lùn hơn ra một chút, vậy tính là quá cao sao?”

Hai người ngồi xuống, không nói chuyện, chậm rãi ăn điểm tâm.

Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm, trong lòng nổi lên ngọt ngào.

Ánh mắt tối hôm qua Ninh Vô Tâm nhìn hắn, rất khác so với ánh mắt trước đây y từng nhìn.

Có thể có tiến triển thực sự hay không?

Ăn xong, Ninh Vô Tâm dọn dẹp chén dĩa, “Thức ăn ta làm không ngon bằng đại trù nhà ngươi làm, tại sao lại thích như vậy?”

Mặt Nghiêm Vân Khải hơi đỏ lên, do dự một chút, nhẹ giọng nói, “Ta… Ta yêu ngươi, đương nhiên muốn ăn đồ m ngươi làm. Cho dù ngươi có làm khó ăn hơn, ta cũng sẽ thích.”

Cánh tay đang cầm bát của Ninh Vô Tâm chợt run bần bật.

Bát lập tức rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy, vỡ nát.

Nghiêm Vân Khải lập tức bước tới, khẩn trương nói, “Tay có bị thương không?”

Hắn nhìn ngón tay cái đang chảy máu của Ninh Vô Tâm, lập tức bắt lấy đưa lên miệng mút.

Ninh Vô Tâm ôm lấy hắn, vùi đầu mình vào ngực hắn.

Qua hồi lâu, trong ngực truyền đến thanh âm ngẹn ngào.

Nghiêm Vân Khải tách y ra, “Ngươi sao vậy?”

Ninh Vô Tâm không nói lời nào, sống chết không chịu ngẩng đầu.

Nghiêm Vân Khải càng cảm thấy kỳ quái.

Đột nhiên, hắn cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng, đứng không vững.

Hắn hơi sửng sốt, lập tức tức giận đẩy đầu Ninh Vô Tâm ra, “Ngươi cho cái gì vào điểm tâm?”

Ninh Vô Tâm không nói lời nào, ôm lấy Nghiêm Vân Khải đang sắp ngã xuống, đặt hắn xuống ghế dựa, còn mình nằm xuống bên cạnh hắn.

Nghiêm Vân Khải phẫn hận túm quần áo y, đôi mắt có chút tan rã, “Vô liêm sỉ… Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi  dám chạy, ta sẽ giết ngươi…”

Trong lúc choáng váng, hắn cảm thấy người nọ hôn lên môi mình, trên mặt người kia ướt sũng, “Vân Khải, ngươi hãy sống một cuộc sống thật tốt. Chờ ngươi có con, có gia đình, ta sẽ trở lại, chúng ta cùng uống rượu nói chuyện, khi đó nói không chừng còn có thể làm bạn…”

Nghiêm Vân Khải trợn trắng mắt, gần như không nghe rõ y đang nói gì.

Bạn bè gì!

Quỷ mới muốn làm bạn với ngươi!

Hắn không nói được lời nào, kéo chặt lấy tay Ninh Vô Tâm.

Niệm Chi, Niệm Chi…

Chúng ta thương lượng để giải quyết được hay không, đừng động một chút là rời đi a…

Môi hắn run rẩy, cuối cùng không chống đỡ được nữa, ngủ mê man.

—————————————————————————————————————

Lúc Nghiêm Vân Khải tỉnh lại đã là đêm khuya.

Hắn mở mắt ra, đầu đau nhức, tay sờ sang bên cạnh một cái, “Niệm Chi, giờ là lúc nào…”

Không.

Gần như ngay lập tức, hắn nhớ lại tất cả.

Nghiêm Vân Khải lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, trầm mặt nhìn bốn phía, bản thân hắn đang ở trên giường, Bao Từ đang nằm trên bàn, mơ màng ngủ.

Nghiêm Vân Khải lập tức hỏi, “Ninh Vô Tâm đâu?”

Bao Từ bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên, hít hít nước miếng dính bên mép, “Không… Không thấy thần y…”

Nghiêm Vân Khải gần như không khống chế được cơn giận, ” Lúc nào thì không thấy?”

Bao Từ nơm nớp lo sợ trả lời, “Sáng… Sáng sớm đã không thấy…”

Lồng ngực Nghiêm Vân Khải phập phồng,lẩm bẩm nói, “Khốn kiếp… Thật sự rời đi…”

Hắn thực sự không thể chấp nhận được sự thật này.

Hắn cả giận rống lên với Bao Từ, “Bảo ngươi trông coi y thật kỹ! Ngươi đã làm gì! Phế vật!”

Bao Từ có chút tủi thân.

Cậu chỉ là một quản gia, cũng không phải là không có chuyện nào khác, cả ngày chỉ đi phục vụ hai người bọn hắn nói chuyện yêu đương.

Nhưng mà vương gia đang bực bội, cậu không thể làm gì khác ngoài nói, “Tiểu nhân vô dụng.”

Nghiêm Vân Khải điều chỉnh xong tâm tình, mới nói, “Gọi Lưu Nghị Chiêu đến đây cho ta.”

Bao Từ có chút khó xử, ấp úng nói, “Vương gia, giờ đã khuya, mọi người đã đi ngủ từ sớm…”

Mặt Nghiêm Vân Khải trầm xuống, nhìn chằm chằm cậu.

Bao Từ lập tức im miệng, không dám nói câu nào nữa, hốt hoảng nói vội, “Tiểu nhân đi ngay.”

Nghiêm vân Khải ngồi trên giường, vẫn tức giận.

Đi từ buổi sáng, tức là đã rời đi được một ngày…

Hóa ra y đã lên kế hoạch từ sớm.

Trong ba ngày này hắn bận bịu chu toàn vị Mạnh đại nhân kia, chỉ sợ Ninh Vô Tâm tìm được đường chạt trốn, chuẩn bị xong cả hành lý.

Không đợi đến lúc hắn ngủ say để đi, chắc chắn là sợ hắn đuổi theo.

Cho nên thuốc mê buổi sáng hôm nay mới mạnh như vậy.

Hắn phải mãi buổi tối mới có thể tỉnh lại, còn y thì có cơ hội cả một ngày, khiến cho hắn có muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Mặt Nghiêm Vân Khải dần trở nên khó coi.

Chẳng lẽ hắn giống tên khốn vậy sao…

Cho nên y mới sợ bị hắn đuổi kịp như vậy?!

Quyết tâm muốn chạy, muốn thoát khỏi mình?!

Hắn nhớ tới câu nói sau cùng mà người kia đã nói với mình, trong lòng không nhịn được mà thấy hận y.

Ngay từ ban đầu, hắn chưa từng coi y là bạn, tương lai cũng tuyệt đối không phải là bạn.

Quan hệ giữa hắn và y, tuyệt đối là giữa công và thụ.

Hắn nghĩ tới dung mạo xinh đẹp của Ninh Vô Tâm, trong lòng căng lên.

Nếu người này muốn trêu chọc ai, người đó chưa chắc có thể kháng cự được.

Y tốt nhất không nên làm chuyện chết tiệt nào đó.

Lúc Lưu Nghị Chiêu bị Bao Từ kêu dậy, sững sờ mất một lúc lâu, sau đó liền nhanh chóng đứng dậy, quần áo cũng không kịp mặc liền chạy tới phòng Nghiêm Vân Khải, trong đầu còn nghĩ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì mới gấp như vậy.

Gã đứng ngoài cửa, “Thuộc hạ Lưu Nghị Chiêu…”

Còn chưa nói hết, đã nghe thấy thanh âm nén giận truyền đến từ bên trong, “Vào đi!”

Lưu Nghị Chiêu vội vàng đi vào, liền thấy được sắc mặt âm trầm của Nghiêm Vân Khải, quần áo hắn còn đang xộc xệch.

Gã nghĩ thầm trong lòng, bộ dáng của Vương gia có vẻ… Cuồng loạn trong gió…

Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm gã, “Sáng sớm ngày mai, ngươi đi điểu tra cho ta xem Ninh Vô Tâm rốt cuộc làm thế nào mà rời khỏi được vương phủ, lại ra khỏi cửa thành nào. Không tìm được thì đừng tới gặp ta!”

Lưu Nghị Chiêu ngẩn ra.

Hóa ra là…. Ninh thần y rời đi…

Nhìn bộ dáng của vương gia, chỉ sợ là y lén rời đi…

Gã gãi gãi đầu.

Hai người này, đúng là không người nào bớt lo được, cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện như vậy.

Chức trách của gã bây giờ, chỉ sợ đã bao gồm cả tìm “chồng” cho vương gia.

Gã vội vàng nói, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Nghiêm Vân Khải xoay người xuống giường, “Tối nay ngươi thu thập hành lý một chút, sáng mai ngay khi có tin tức, chúng ta liền lên đường.”

Vừa nói, hắn vừa tìm bọc hành lý, phiền não lựa đồ.

Lưu Nghị Chiêu ngẩn ra, “Ý vương gia là…”

Giọng Nghiêm Vân Khải trở nên căm hận, “Còn có thể là ý gì?! Y lại dám chạy, ta muốn xem xem y rốt cuộc có thể chạy được bao xa!”

Lưu Nghị Chiêu nhìn Bao Từ một cái.

Khoảng thời gian kế tiếp, gã chỉ sợ là phải chịu khổ.

Quả nhiên, vẫn là lúc có thần y ở cùng thì tốt hơn a.

——————————————————————————————————————

Rạng sáng ngày hôm sau, Lưu Nghị Chiêu liền làm theo mệnh lệnh của Nghiêm Vân Khải. 

Vì điều tra hành tung của Ninh Vô Tâm, gã phải vận dụng một đống quan hệ của mình.

Cả trong lẫn ngoài vương phủ, cái gì cũng phải vận dụng mới hiểu rõ được mọi chuyện.

Gã nói với Nghiêm Vân Khải, “Thần y hối lộ một gã sai vặt trong chuồng ngựa và một gã trông cửa trong vương phủ. Hai người này giúp y trốn tránh, y mới rời khỏi vương phủ được. Sau đó, thần y liền đi về phía cổng thành hướng nam. Một thủ vệ canh phòng cổng nam cho biết, hắn đã nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y trông vô cùng đẹp mắt ra khỏi cổng thành hướng nam. Lúc ấy cũng có rất nhiều người chú ý tới.”

Tình huống thực tế là, rất nhiều người nhìn thấy phong thái của Ninh Vô Tâm đểu ngây người.

Muốn không chú ý đến cũng không được.

Mặt Nghiêm Vân Khải trầm xuống, thấp giọng nói, “Đuổi!”

Nói xong, hắn đeo hành lý lên lưng, Lưu Nghị Chiêu vội vàng muốn tiến lên đón.

Đi tới cửa, Nghiêm Vân Khải đột nhiên ngừng lại.

Không đúng!

Y rêu rao để ra khỏi thành như vậy, làm sao cũng cảm giác như đang cố ý.

Hắn suy nghĩ một chút, cười lạnh một tiếng.

Tối qua y bị mình làm lâu như vậy, làm sao có thể cưỡi ngựa?

Chỉ sợ vừa ra khỏi cửa thành đã phải xuống ngựa, đổi thành xe ngựa.

Vấn đề là, bên ngoài thành căn bản không có nơi để y mua xe ngựa.

Hắn khẽ cắn răng, nói với Lưu Nghị Chiêu, “Lại đi điều tra bên trong thành xem có ai nhìn thấy một vị công tử trẻ tuổi mua xe ngựa hay không.”

Lưu Nghị Chiêu hơi sửng sốt, vội vàng đáp lời rồi ra cửa.

Tâm tư của vương gia, gã không có cách nào hiểu nổi.

Nghiêm Vân Khải ngồi xuống, trong lòng càng khó chịu.

Ninh Vô Tâm cưỡi ngựa rêu rao ra khỏi cửa thành như vậy, rõ ràng chính là để che giấu tai mắt người khác, khiến cho hắn nghĩ rằng y đi về phía cửa nam.

Sau khi y ra khỏi cửa nm, nhất định đã đổi một bộ quần áo khác, sau đó trở lại thành lần nữa, mu xe ngựa.

Hướng mà y rời khỏi thành, tuyệt đối không phải hướng nam.

Tên hồ ly giảo hoạt này.

Nhưng mà, nếu so sánh với hắn, y vẫn còn non lắm.

Ninh Vô Tâm bây giờ chắc hẳn đang nghĩ mình rất an toàn.

Nghiêm Vân Khải hừ một tiếng.

Cứ để cho y tiếp tục an tâm, tốt nhất là y cứ đi từ từ.

Qua một hồi lâu, Lưu Nghị Chiêu chạy về, thở hổn hển nói, “Đúng như vương gia nói, bên trong trại ngựa trong thành đúng là có một vị công tử trẻ tuổi mặc quần áo màu xanh đến mua xe ngựa của bọn họ. Một phu xe đã giúp y đánh xe ngựa rời thành. Vị công tử đó rời đi về phía tây. Sau đó, vị công tử kia tự mình đánh xe ngựa rời đi.”

Nghiêm Vân Khải hít sâu một hơi.

Cửa tây.

Đây mới là hướng mà Ninh Vô Tâm đi.

Y rốt cuộc muốn đến đâu?

Nghiêm Vân Khải trầm ổn nói, “Đi.”

Lưu Nghị Chiêu do dự mở miệng, “Vương gia, người đã sơ định với nạp phi, còn có rất nhiều thứ phải chuẩn bị… Nên làm thế nào?”

Nghiêm Vân Khải nhìn gã, qua một hồi, cười khẽ một tiếng, “Ngươi tới đây. Đi giúp ta làm một việc.”

Lưu Nghị Chiêu vội vàng đưa đầu qua nghe, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Vương gia… Điên thật rồi…



<< Nghiêm Vân Khải truyền kỳ. >>

Cuối năm thứ sáu Thiên Khải, Nghiêm Vân Khải phá được vụ án của Minh phi.

Án này bị nghi là do Thái hậu gây nên, nhưng có điều không có chứng cớ.

Sáu năm sau, bè cánh Thái hậu bị tan rã, cuối cùng vụ án này mới được lôi ra lần nữa, chắc chắn là do Thái hậu gây nên.

Đầu năm Thiên Khải thứ bảy, xe ngựa của Nghiêm Vân Khải bị lật xuống khỏi vách đá bên ngoài Hòa châu thành, Nghiêm Vân Khải hoăng (=chết)

Xe ngựa tựa hồ từng bị người động tay chân, có người suy đoán là Thái hậu gây nên.

Hoàng đế tìm rất nhiều lần, vẫn không tìm được thi thể của Nghiêm Vân Khải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play