Nghiêm Vân Khải thấp giong dỗ dành Ninh Vô Tâm, mãi đến y khi an tĩnh trở lại, hai người lại ôm hôn thêm một hồi mời từ từ rời giường.

Liên công công đầu đầy mồ hôi, ở bên ngoài gấp đến độ xoay mòng mòng.

Nghiêm Vân Khải một bên mặc quần áo, một bên giả như mình vừa mới thức dậy không lâu, nói, “Công công xin đừng trách, ta vừa say rượu, nãy không có nghe thấy.”

Trong lòng Ninh Vô Tâm đâu phải chỉ không thoải mái thôi đâu, nhưng cũng biết sự tình nặng nhẹ, mặc quần áo xong, thần sắc vẫn còn có chút không yên lòng.

Hai người mở cửa phòng, Liên công công vội vã lên đón, “vương gia, ngài chuẩn bị xong rồi chứ! Thỉnh vương gia đi theo nô tài.”

Nói xong, hắn lau mồ hôi, run rẩy đỡ Nghiêm Vân Khải đi về phía trước.

Ninh Vô Tâm chậm rãi đuổi theo phía sau.

Nghiêm Vân Khải vừa đi, vừa nói, “Án mạng xảy ra ở đâu?”

Liên công công lau lau mồ hôi trên trán, “Là.. Ôn tuyền.”

Trong cung có một ôn tuyền lộ thiên, tên gọi là Hàn Lộ, hoàn cảnh xung quanh vô cùng đẹp.

Đến mùa đông, cho dù có tuyết rơi cũng có thể vào trong này ngâm nước nóng.

Trên đầu là hoa tuyết bay lượn, thân thể lại ngâm trong nước ấm, đây quả thực là cảm nhận vô cùng đặc biệt.

Lúc này đã gần đến canh năm, sắc trời còn tối, mấy người Nghiêm Vân Khải đi qua sân ngoài của ôn tuyền có mười mấy thị vệ đang đứng gác, đi vào suối Hàn Lộ.

Xung quanh ôn tuyền dù có mấy cây đuốc chiếu sáng, thế nhưng vẫn rất mờ tối.

Ánh lửa mờ nhạt chập choạng chiếu lên vẻ mặt đau thương của vài người, bọn họ đều đang khóc, bọn thái giám thì cúi thấp đầu.

Mấy người Nghiêm Vân Khải đạp trên đất tuyết, bước từng bước đi tới, trong ban đêm vắng vẻ phát ra tiếng “Sàn sạt.”

Đột nhiên, vài khuôn mặt đồng thời nhìn về phía bọn họ.

Ninh Vô Tâm khẽ run lên, nắm chặt cánh tay Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải cẩn thận cảm nhận được cảm giác bất an trong lòng.

Bao nhiêu năm kinh nghiệm qua đã tạo cho hắn trực giác, hắn đã sớm hiểu được những cảm giác nhỏ bé đó không được bỏ qua.

Có một số lúc, trong lòng so với suy nghĩ còn biết được sớm hơn, cũng chuẩn xác hơn.

Là ai đã chết?

Cho dù có là người trong cung chết, hoàng thượng cũng không cần phải đích thân tới a.

Mấy người tới cạnh ôn tuyền, còn chưa kịp hành đại lễ với hoàng đế, Ninh Vô Tâm đã bị cảnh trước mắt này khiến cho dừng lại.

Hơi nóng tỏa xung quanh ôn tuyền, nước ào ạt chảy ra bên ngoài, không còn sạch sẽ thuần khiết nữa mà có thêm màu hồng nhàn nhạt.

Một thi thể của nữ nhân xích lõa (trần truồng) đang nổi trong nước, thân thể trắng bệch, mặt hướng lên trên, thế nhưng mọi người không có cách nào nhìn được mặt của nàng.

SỞ dĩ không thể nhìn thấy nét mặt của nàng là do khuôn mặt đã bị rạch đến không còn hình dạng, giống như thông qua khuôn mặt của nàng để phát tiết oán giận, một đao lại một đao rạch lên.

Ninh Vô Tâm nhìn đến bụng của nữ thi, nhịn không được khẽ hô, “Mang thai?”

Nghiêm Vân Khải nghe thấy, trong lòng cũng cả kinh, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Bọn họ đang ở trong cung, trong cung liệu có người nào có thể mang thai?

Người chết này, chẳng lẽ là…

Nghiêm Vân Trạch nhìn hai người, nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm không dấu được tiêu điều, “Chính là Minh phi đang hoài thang tám tháng.”

Đêm tĩnh lặng vô ngần, chỉ nghe được tiếng nức nở cùng tiếng nước chảy ào ào.

Ngày trước được thánh sủng bao nhiêu, thì hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một thi thể trắng bệch nổi lên trên mặt nước mà thôi.

===============================

Mọi người thỉnh cẩu một lần nữa, cuối cùng, hoàng thượng cũng đi về nghỉ ngơi.

Ninh Vô Tâm gọi mấy người mang thi thể vớt lên bờ.

Ninh Vô Tâm chà chà tay, bắt đầu ở ánh lửa mờ tối kiểm tra thi thể.

Nghiêm Vân Khải ngồi xuống, nghe hô hấp của mỗi người, chậm rãi nói, “Nói đi. Phát hiện như thế nào?”

Mọi người do dự một hồi, giống như là không biết nên nói từ đâu.

Cuối cùng, một thi vệ trẻ tuổi nói chuyện.

Tên người này là Tống Liên Thanh, đêm nay là thời gian trực đêm của hắn, lúc đi qua sân gần ôn tuyền, hắn mơ hồ thấy được bên trong có ánh lửa.

Ôn tuyền vừa đến mùa đông, có rất ít người dùng, trong lòng hắn cảm thấy có chút quỷ dị, hơn nữa trong cung gần đây cũng không bình thường, liền muốn đi vào nhìn một cái.

Không nghĩ tới, hắn nhìn một cái, liền thấy được thi thể nữ nhân này.

Hắn lúc đó vô cùng hoảng loạn, vừa nhìn thấy nữ thi mang bầu, lập tức nghĩ tới Minh phi đang hoài thai được tám tháng.

Trong cung lớn như vậy, chỉ có vị phi này mới hoài thia được tám tháng a.

Hơn nữa, Uẩn Hoa cung của Minh phi nương nương cũng cách nơi này rất gần.

Hắn vội vàng chạy từ sân trong ôn tuyền ra ngoài, đụng phải Lưu công công và Phùng công công ở Ngự Thiện phòng đang vừa hết bận rộn ở dạ yến của hoàng thượng.

Ba người thất kinh, sau khi thương lượng liền phân công nhau hành sự.

Vì vậy, Tống Liên Thanh liền đến ôn tuyền trông coi thi thể, Lưu công công đế bẩm báo cho Ngô công công chưởng quản hậu cung của Hoàng hậu, Phùng công công thì mau chóng chạy đến Uẩn Hoa cung, đi xem Minh phi có phải gặp chuyện không may hay không.

Người trong cung Uẩn Hoa đã sớm đi ngủ, Phùng công công sốt ruột, gọi người đánh thức thái giám tùy thị của Minh phi là Triệu công công dậy.

Vừa nghe thấy Minh phi xảy ra chuyện, bọn họ lập tức hoảng hồn.

Vài người vội vã đến trước cửa phòng Minh phi, hỏi tình huống hai cung nữ canh cửa phòng xem ra làm sao.

Hai người này đáp, “Minh phi đã ngủ từ canh hai, vẫn chưa thức dậy, không có ai đi vào, cũng không có ai đi ra.”

Mấy người ổn đinh lại tâm thần một chút, sợ quấy rầy Minh phi nghỉ ngơi, nghĩ cứ vậy mà tản đi thôi.

Trong lòng Phung công công lại rất khó chịu.

Hắn đã xem qua nữ thi, vóc người, màu da và số tháng mang thai đều vô cùng tương tự với Minh phi.

Vì vậy, hắn không để ý phản đối của mọi người, cả gan hét to vài tiếng, “Minh phi nương nương có trong đó?”

Kết quả, kêu nhiều lần, lại không có người lên tiếng trả lời.

Mấy người lúc này mới kinh hoàng, sau khi thương lượng, đẩy cửa ra, nhìn qua trên giường và trong phòng, vậy mà một người cũng không có, cửa sổ cũng đóng rất kỹ.

Bọn họ đóng cửa phòng ngủ, thực sự hoảng loạn.

Minh phi thực sự không thấy.

Thế nhưng chuyện này làm sao có thể!

Hai cung nữ ngoài cửa bị dọa đến khóc.

Vài người thương lượng một phen, quyết định nên phân công nhau hành sự.

Triệu công công, Thanh Liên và mọi người trong Uẩn Hoa cung chạy đi nhìn thi thể trong ôn tuyền, xác nhận thi thể kia có phải là Minh phi hay không.

Minh phi mang thai tám tháng, trong bụng chính là đại hoàng tử cửa hoàng đế.

Việc này liên quan trọng đại, nhất định phải nói cho hoàng thượng.

Vì vậy, Phùng công công vội vàng đem việc này bẩm báo cho thái giám bên người hoàng thượng là Liên công công.

Nghiêm Vân Khải nghe, trong lòng càng cản thấy băn khoăn, nói với hai người cung nữ, “Sau khi Minh phi nương nương ngủ, các ngươi vẫn canh giữ ngoài cửa, không hề rời đi chút nào?”

Hai cung nữ cuống quít gật đầu.

“Cửa sổ bị khóa?”

“Khởi bẩn vương gia, gần đây trong cung khá loạn, Minh phi nương nương buổi tối thường xuyên bị sợ hãi. Hiện tại trời lại là mùa đông giá rét, vậy nên không mở cửa sổ. Cho nên, cửa sổ trong phòng nương nương căn bản đều đóng chặt, không hề mở ra.”

Chân mày Nghiêm Vân Khải cau lại.

Cửa sổ không mở ra, cửa lại không có người nào ra vào, Minh phi làm thế nào mất tích?

Thanh âm một tiểu cung nữ run run, nghẹn ngào nói, “Nương nương… Căn bản không phải do người giết, là oán linh, oán linh a…”

Nghiêm Vân Khải vội vàng hỏi, “Oán linh? Oán linh gì?”,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play