Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Nữ quỷ kia, lúc rời đi có cảm giác hơi lắc lư.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu nói, “Đó là do trên đầu đeo một cái giá, để trên đỉnh cái giá một bộ tóc giả màu đen, khoác áo bào bạch sắc, phía dưới mặc thêm quần màu đen. Buổi tối nhìn từ xa tự nhiên sẽ giống như lơ lửng trên không trung, không có chân.”
“Có người giả quỷ.”
“Không sai. Đích thật có người giả quỷ. Chỉ là mục đích là gì?” Nghiêm Vân Khải suy tư.
Ninh Vô Tâm không nhịn được.
Lúc nãy còn chưa bắt đầu đã bị đứt đoạn.
Y muốn tiếp tục.
“Bây giờ nghĩ cũng không nghĩ được cái gì, không bằng đi ngủ thôi.” Nói rồi y nhẹ nhàng cọ cọ trên người Nghiêm Vân Khải.
Ném mị nhãn hắn không thấy được, vậy cọ thì hắn luôn có thể cảm giác.
Nghiêm Vân Khải bị cọ đến tâm viên ý mã.
Bất quá, đêm nay xảy ra chuyện này, khiến hắn nghĩ Lý phủ này rất không an toàn.
Nếu như việc này kết thúc, Niệm Chi còn nói muốn ….
Nghiêm Vân Khải nuốt nước miếng, vuốt má Ninh Vô Tâm, trấn an người đang cọ trên người mình, “Đêm đã khuya, ngủ đi. Ở đây không an toàn.”
Ninh Vô Tâm không nghe theo, không muốn buông tha.
Đêm nay thật vất vả mới có tiến triển, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?
Y ôm thật chặt người bên cạnh, dán môi mình lên, muốn cạy miệng hắn ra, lại không biết cách, làm cho mũi và răng hai người đụng vào nhau.
Nghiêm Vân Khải bị y dây dưa không ngớt, bị làm cho tâm phiền khí táo.
Hắn quát một tiếng, giọng đầy nghiêm khắc, “Đừng nháo!” Nắm chặt bả vai người bên cạnh, mạnh mẽ giật người y ra.
Ninh Vô Tâm lập tức ngây người, bắt đầu ủy khuất, nước mắt đảo quanh.
Bản thân y chưa từng bị ai mắng như vậy…
Bình thường hắn đối xử với y đều rất tốt, ngày hôm nay thế nào lại mắng y…
Y hơi buông tay, muốn xuống giường.
Ngươi sau này có muốn, ta còn lâu mới cho ngươi làm! (mới là lạ)
Nghiêm Vân Khải nhịn xuống tức giận trong lòng, chế trụ thắt lưng Ninh Vô Tâm, kéo gáy y đến gần mặt mình.
Ninh Vô Tâm ngốc lăng, cảm giác mình nằm dưới thân người nào đó, môi bị hắn ngậm vào.
Sau đó, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào.
Ninh Vô Tâm cảm giác mình chưa từng muốn ngất xỉu giống như bây giờ, thân thể chưa từng mềm nhũn giống như giờ phút này, cũng chưa từng không có chút ý thức nào.
Hóa ra, đây mới là thứ mà trong sách miêu tả…
Quả nhiên, cảm giác này tốt đẹp đến không ngừng được…
Ưm, ngày hôm nay ngươi mắng ta, tạm thời không thèm tính toán với ngươi nữa…
Hai người ôm đối phương, lăn lộn trên giường, hôn thật lâu không dừng.
Ngày thứ hai khi rời giường, Ninh Vô Tâm thần thanh khí sảng.
Lúc y tỉnh lại, Nghiêm Vân Khải đã mặc xong y phục.
Tối hôm qua mặc dù vẫn chưa làm đến bước cuối, nhưng mà cũng đã tiến thêm một bước.
Một bước thật lớn.
Người này, thực sự là khiến cho y vô cùng hồi vị a.
Đêm qua, hôn một lần rồi một lần, căn bản là không dừng lại được.
Người kia hẳn cũng rất hưởng thụ, vậy mà cả ngày vẫn cứ trưng cái mặt cấm dục ra.
Y tự biết mị lực của bản thân vô biên, xuân dược và vân vân đều chỉ dùng cho những người vô dụng. (ngươi xác định sao?)
Ninh Vô Tâm cười gian, kéo hắn từ sau lưng ngồi lại trên giường, lại nhảy qua ngồi trên người hắn, ôm đầu hắn muốn hôn lên.
Nghiêm Vân Khải khẽ nhếch khóe miệng, mặc y hôn môi, không đáp lại.
Mắt Ninh Vô Tâm chứa oán giận.
Người này rõ ràng biết y thích hắn chủ động hôn môi, lại hết lần này tới lần khác không đáp lại, đúng là khiến người ta tức muốn chết.
Y bẹp bẹp môi, tức giận muốn môi rời đi, đột nhiên hông bị nắm lấy, khuôn mặt người nào đó mang ý cười, chế trụ gáy y, cúi đầu xuống.
Tim Ninh Vô Tâm đập thình thịch thình thịch.
Cho dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhìn khuôn mặt khi ở gần của hắn, y vẫn có cảm giác run rẩy trong tim.
Nghiêm Vân Khải không hôn môi y, ngược lại nâng đầu y lên, khẽ hôn trên cổ y một cái.
Ninh Vô Tâm “Ưm.” một tiếng, nhột quá a…
Nghiêm Vân Khải làm bộ muốn hôn môi y, Ninh Vô Tâm lại rung động lần nữa.
Nhưng người kia lại không hôn lên, trái lại nghiêng đầu hôn lên tai trái của y.
Ninh Vô Tâm khẽ rên, người này….
Nghiêm Vân Khải vuốt cằm y, mặt một lần nữa chậm rãi đến gần.
Ánh mắt Ninh Vô Tâm có chút mông lung.
Lúc này, nụ hôn vẫn rơi trên trán y.
Cả người Ninh Vô Tâm vô lực, mềm nhũn nói, “Ngươi muốn đùa ta a…”
Nghiêm Vân Khải cười khẽ, dán môi mình lên môi y, cạy khớp hàm y.
Ninh Vô Tâm vội vã ôm lấy đầu hắn.
Cảm giác được hôn môi, quả nhiên là muốn ngừng mà không được.
Hứ, tạm thời không tính toán chuyện ngươi trên chọc ta vừa rồi.
Ninh Vô Tâm một bên đáp lại, một bên không nhịn được mà chậm rãi đong đưa hông mình.
Thật là mong chờ mau chóng đến bước kia a…
Nghiêm Vân Khải nhướng mày, ôm lấy y, đứng lên đặt y trên mặt đất.
Người này, đúng là vẫn liều lĩnh giống trước đây.
Bây giờ là sáng sớm, hai người còn phải đi tra án, có thể làm loại chuyện này sao?
“Niệm Chi, ngươi về phòng trước đi, đừng để cho người khác thấy.” Vô luận nói như thế nào, bọn họ đang ở nhà người khác, bị người khác biết hai người nam nhân đồng sàng cộng chẩm, nhất định sẽ có tin đồn.
Ninh Vô Tâm chỉnh lại y phục, trở thành hình dáng cao lãnh, vô cùng ưu nhã rời khỏi phòng.
Bạch lăng này rất xui xẻo, cùng ngày hôm đó, Lý Phụng Tiên đã sai ngươi đem đi đốt, không có cách nào giám định chữ viết, cũng không thể tìm được dấu vết nào từ cái này.
Lúc đó Lý Phụng Tiên ngủ trong phòng tiểu thiếp của mình là Thích Phu nhân.
Cửa sổ đều được khóa lại từ bên trong, nếu như cửa sổ bị mở ra, Lý Phụng Tiên nhất định sẽ có thể phát giác.
Sáng sớm tỉnh lại, bạch lăng liền bị phát hiện treo trên xà nhà, hai cái đinh trên xà nhà cố định một mặt, mặt còn lại thì rũ xuống.
Tình cảnh lúc ấy vô cùng quỷ dị.
Lý Phụng Tiên vừa mở cửa, bạch lăng dài vài thước sẽ bay lượn trong gió, thậm chí còn bay hướng ra ngoài cửa sổ, tám chữ phía trên thoạt nhìn đáng sợ dị thường. (Chú thích: Vài thước ở đây dài khoảng 1,2m tới 1,6m)
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc, “Cố định bạch lăng là cái đinh?”
Thiếu Ngôn dáng vẻ ngây thơ, “Đúng vậy a. Vậy thì sao?”
Nghiêm Vân Khải cúi đầu suy nghĩ.
Đầu mối là cái đinh này, vô cùng quan trọng.
Câu đố bạch lăng đã được giải quyết.
Chuyện này, quả nhiên là do con người làm ra.
Chỉ là rốt cuộc là ai làm chuyện này, hiện tại rất khó nói.
Nghiêm Vân Khải quyết định không nói rõ với Thiếu Ngôn bây giờ.
Hiện tại ai cũng có hiềm nghi, chờ hắn loại bỏ các hiềm nghi này cũng không muộn.
Nghiêm Vân Khải nói, “Không sao cả. Yến hội của Lý tướng quân đêm nay chuẩn bị xong chưa?”
“Vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Thiếu Ngôn không cùng vương gia được, nếu vương gia có chuyện gì, xin cứ việc phân phó quản gia.” Nghiêm Vân Khải mỉm cười trả lời.
Hắn mơ hồ có cảm giác, đêm nay sẽ xảy ra chuyện.
Về phần xảy ra chuyện gì, xảy ra thế nào, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn triệu tập Ninh Vô Tâm, Lưu Nghị Chiêu cùng sáu thị vệ khác đến trước mặt, “Ninh thần y và Nghị Chiêu đêm nay theo ta dùng cơm ở yến hội. Mấy người các ngươi luân phiên ăn, hai người ở phụ cận đại môn quan sát, hai người bảo vệ bên trong phụ cận cửa viện, hai người canh giữ ở phụ cận yến hội. Có người nào vào hoặc ra đặc biệt khả nghi đều âm thầm nhớ kỹ.”
Đại thọ của Nhất phẩm Uy Vũ tướng quân, tự nhiên vô cùng bận rộn xa hoa.
Lễ vật từ mấy ngày trước đã có người không ngừng đưa tới, lớn đến bình phong, nhỏ đến chân trâu, tị yên hồ, toàn bộ đều bận bịu qua qua lại lại ở phủ tướng quân, người ra người vào nhiều không kể xiết.
Đến buổi chiều, các quan quý nhân cầm thiếp mời lục tục đến.
Hòa vương ở đây, tất nhiên không thể tránh được phài cùng mọi người mỉm cười nhận lời một phen, nghe người khác tán dương một chút công trạng mấy tháng gần đây, hắn đương nhiên phải biểu thị một chút xấu hổ.
Ai cũng biết Hòa vương là đệ đệ hoàng thượng yêu thương nhất, hoàng thượng không quá vài ngày liền nhắc tới một lần, tự nhiên không ai dám đắc tội hắn.
Ba nhi tử của Lý Phụng tiên sắp xếp, các tân khách rốt cuộc ngồi xuống uống rượu.
Các nữ quyến cũng có bàn tiệc, bố trí tại một chỗ khác.
Thận Ngôn động một chút muốn đi qua trêu đùa Ninh Vô Tâm, Lưu Nghị Chiêu nhìn sắc mặt Vương gia âm trầm, nghĩ phá án tựa hồ không phải chuyện quan trọng nhất bây giờ, trái lại đuổi tất cả ruồi bọ vo ve bên người Ninh thần y mới là chuyện quan trọng nhất.
Cuối cùng, diễn viên chính Lý Thận Ngôn cũng cười ha ha ra sân.
Thời gian mọi người luân phiên mời rượu, không cần nhắc tỉ mỉ.
Rượu quá mấy tuần, sắc mặt Lý Phụng Tiên thoạt nhìn đã có vẻ say mèm.
Hắn cười to vài tiếng, nói các vị tiếp tục uống, dưới sự nâng đỡ của Thiếu Ngôn trở về nội viện nghỉ ngơi.
Mọi người lại tiếp tục uống rượu, qua một canh giờ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng truyền hô, “Liên công công mang thánh chỉ giá lâm!”
Nguyên lai là hoàng thượng nghe nói hôm nay là sinh nhật của Lý Phụng Tiên, gọi người đến ban thưởng.
Chúng quan vội vã ra nghênh đón.
Mọi người trong Lý phủ cũng một trận lộn xộn, Thiếu Ngôn cùng Thận Ngôn vội vã quay về nội viên thỉnh phụ thân tới tiếp chỉ.
Thời gian chờ đợi, một đoàn thái giám được mọi người vây quanh đến chỗ yến hội, người dẫn đầu là tâm phúc Liên công công của hoàng đế.
Liên công công vừa nhìn thấy Hòa vương, liền vội vàng cười đi đến.
Sau vài câu hàn huyên, Liên công công nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng rất tưởng niệm vương gia, lần này tới, chủ yếu là nghe nói vương gia đang ở Lý phủ. Hoàng thượng nói vương gia ngày mai vào cung gặp người.”
Da đầu Nghiêm Vân Khải tê dại.
Vị hoàng đế này, đối đệ đệ mình rốt cuộc là tỉnh cảm gì?!
Quân mệnh không dám không nghe theo, Nghiêm Vân Khải vội vàng ứng lời.
Vì vậy mọi người cùng ngồi chờ.
Không nghĩ tới, lần đợi này, đợi đến gần nửa canh giờ.
Sắc mặt Liên công công không kiên nhẫn, mọi người vô cùng im lặng, không ai dám lên tiếng.
Thánh chỉ tới, Lý Phụng Tiên cũng dám chậm trễ, chuyện này nếu có người tấu lên, đây chính là tội lớn.
Nghiêm Vân Khải mơ hồ cảm thấy bất an.
Lâu như vậy cũng không tới nhận thánh chỉ, không phải là muốn chết, thì chính là đã chết.
Quả nhiên Lưu Nghị Chiêu được phái đi hỏi thăm tin tức tới bên tai hắn nói nhỏ, “Hậu viện đã rối loạn, căn bản không tìm được Lý tướng quân.”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, “Tiếp tục đi tìm hiểu.”
Nhất định đã chết.
Thi thể ở chỗ nào?
Ngực Nghiêm Vân Khải kêu một tiếng “không tốt.”
Chỉ sợ ở yến hội gặp chuyện không may, người tới tới đi đi nhiều như vậy, mà đều là quan to quý nhân, cũng không thể bắt buộc bọn họ lưu lại giúp đỡ điều tra.
Không lâu sau, Thiếu Ngôn vội vã chạy tới, mặt đầy hoảng loạn, thấp giọng nói với Nghiêm Vân Khải, “Không xong, xảy ra chuyện lớn.”
Nghiêm Vân Khải bình tĩnh nói, “Đừng nóng nảy, từ từ nói.”
Thanh âm Thiếu Ngôn có chút run rẩy, “Gia phụ được người phát hiện nằm trong một phòng nhỏ, bốn phía quanh thân thể đều là máu, chưa biết sống chết. Hiện tại Mặc Ngôn và Thận Ngôn đang nghĩ biện pháp vào phòng nhỏ đó.”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, nói nhỏ vài câu bên tai Liên công công, Liên công công vẻ mặt khiếp sợ, “Vương gia nói nên làm cái gì bây giờ?”
Nghiêm Vân Khải nói, “Xin Liên công công hãy xin hoàng thượng một thánh chỉ, để bản vương xử lý tất cả chuyện tình trong vụ án này.”
Liên công công vội nói, “Hoàng thượng gần đây rất hay khen ngợi vương gia, tự nhiên hết thảy đều do vương gia phụ trách. Vậy chúng ta về cung.”
Nói xong liền mang theo mấy tên thái giám đi.
Nghiêm Vân Khải nói mấy câu bên tai Lưu Nghị Chiêu và Thiếu Ngôn.
Thiếu Ngôn vội vã nói to, “Các vị quang lâm hàn xá, chỉ tiếc trong nhà có việc gấp, không thể chiêu đãi các vị đại nhân, mong rằng các vị thứ lỗi.”
Mọi người từ lâu đã cảm thấy trong nhà Lý Phụng Tiên có xảy ra chuyện lớn, lúc này vội vã từng bước từng bước cáo từ.
Thiếu Ngôn lôi kéo Nghiêm Vân Khải, vội vội vàng vàng đi tới hậu viện.
Ninh Vô Tâm và Lưu Nghị Chiêu theo sát phía sau.
Đi quanh co khúc khuỷu thật lâu, đoàn người Nghiêm Vân Khải cuối cùng đến một tiểu viện vô cùng hẻo lánh.
Ninh Vô Tâm tỉ mỉ quan sát, tiểu viện này vô cùng hẻo lánh, ngay cả bốn phía sân cũng rất hoang vắng.
Lúc này, trong viện tụ lại một đám người, đều vây quanh một căn phòng nhỏ.
Ninh Vô Tâm vừa thấy căn phòng nhỏ này, liền có loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
Phòng nhỏ kiến tạo rất vững chắc, kết cấu không giống bình thường, cửa sổ rất nhỏ, còn bị dán hình chữ phong, cực kỳ giống nhà tù.
Thiếu Ngôn vội vã mang theo Nghiêm Vân Khải đi tới phía trước phòng nhỏ.
Mọi người nhường ra một con đường.
Ninh Vô Tâm chen đến trước cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một người nằm trên mặt đất, trên đất tựa hồ chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Sở dĩ có thể thấy được, là bởi vì bên cạnh có một lò sưởi lớn trong tường, lửa cháy hừng hực.
Ninh Vô tâm nhìn bài trí trong phòng, từ ngực sinh ra cảm giác ghê tởm kinh khủng.
Ở trong này, đa số là dùng để tàn ngược thân thể con người.
Căn phòng nhỏ này, rố cuộc là dùng tới làm gì?!
Nghiêm Vân Khải hỏi, “Chìa khóa đâu?”
Thiếu Ngôn nói, “Cửa phòng này là gia phụ mời người chuyên biệt tới chế tạo, chìa khóa chỉ có một cái, bình thường người hay mang trên người. Chúng ta đã tìm nhiều lần cùng không tìm thấy nó đâu.”
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, “Rõ ràng là khóa, chẳng lẽ có người mang đi làm thêm một cái nữa?”
“Vương gia không biết, cửa này và chìa khóa hết sức đặc thù, thợ khóa căn bản không phục chế (làm lại) được.”
Ngực Nghiêm Vân Khải lạnh lẽo, chìa khóa kia chỉ sợ đang nằm trên người hung thủ.
Chỉ là không biết làm cách nào mới dẫn hắn ra?
Đang lúc hắn suy tư, Mặc Ngôn kêu to một tiếng, vài người hung hăng dùng chùy lớn nện vào, tường phòng nhỏ rốt cuộc bị đánh vỡ.
Nghiêm Vân Khải cao giọng nói, “Tất cả mọi người đều ở bên ngoài, ai cũng không được vào trong, Niệm Chi theo ta đi điều tra tình huống.”
Hiện tại chỗ này người có địa vị cao nhất là Nghiêm Vân Khải, hắn lại là tâm phúc bên người hoàng đế, cho dù có người cười hắn là người mù, cũng không có ai dám mở miệng.
Mọi người vội vàng gật đầu xưng vâng.
Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải, vượt qua chỗ tường đổ, đi vào trong phòng nhỏ.
Ninh Vô Tâm vừa đi, vừa đánh giá xung quanh, nhìn hình cụ khắp phòng dưới ánh lửa chập chờn, càng cảm thấy kinh hãi, lông tóc dựng đứng, không khỏi gần sát vào Nghiêm Vân Khải, đem tình huống trong phòng nói từng chuyên một cho hắn.
Nghiêm Vân Khải nắm tay Ninh Vô Tâm, biết y lần này có chút sợ, không khỏi nhẹ giọng an ủi.
Hai người tới trước thi thể, Ninh Vô Tâm lập tức ngồi xổm xuồng tỉ mỉ kiểm tra.
Khuôn mặt thi thể và cổ không có vết thương đặc thù.
Trên ngực cắm một cây trâm, nhìn vị trí là đâm thẳng vào trái tim.
Máu không theo được chày xuôi, tạo thành một vũng máu dưới thi thể.
Miệng thi thể hơi giương, khóe miệng từa hồ có chút vết máu.
Ninh Vô Tâm nói, “Lý Phụng Tiên xác thực đã tử vong. Ngoại trừ trên ngực có vết thương trí mệnh, tựa hồ không hề có vết thương khác. Cụ thể như thế nào thì phải cẩn thận kiểm tra thân thể mới biết được.”
Y thấy trên ngực Lý Phụng Tiên giống như có một đoạn bạch lăng, vội vã lôi nó ra ngoài, lập tức cảm thấy kinh hãi, “Ngực bị nhét vào một đoạn bạch lăng, trên đó viết “Mối hận tàn ngược, nợ máu trả bằng máu.” Trên bạch lăng thêu một đóa hoa mai.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, “Nhìn kỹ một chút.”
Ninh Vô Tâm mở miệng thi thể, nhướng mày, bàn tay vói vào bên trong, chậm rãi lôi ra một thứ.
Y đem đồ vật giao vào tay Nghiêm Vân Khải, “Vương gia, trong miệng thi thể có một chiếc chìa khóa.”
Nghiêm Vân Khải sờ soạng một chút, chìa khóa này chế tác thập phần tin xảo tỉ mỉ, ngắn hơn so với một nửa đầu ngón tay hắn.
Hắn giật mình, có chút cảm giác nôn nóng, “Lấy chìa khóa này mở ổ khóa ngoài cửa thử xem.”
Ninh Vô Tâm đáp lời, đi tới ngoài phòng, nhẹ nhàng xoay ổ khóa.
Chiếc khóa tách một cái bật mở.
Mọi người cùng xôn xao.
Ninh Vô Tâm đi trở về bên người Nghiêm Vân Khải, thanh âm hết sức nghiêm túc, “Vương gia, đây chính là chìa khóa của gian phòng này.”
Sắc mặt Nghiêm Vân Khải cũng trở nên khó coi.
Chìa khóa chỉ có một chiếc, cửa phòng nhỏ được khóa từ bên ngoài, thế nhưng chìa khóa lại ở trong miệng thi thể.
Hiện trường giết người này, vậy mà là một mật thất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT