Sợ đối phương phát hiện, Ansbach không dám bám theo quá gần, cố gắng giữ cho khoảng cách vừa đủ, không để đứt đuôi cũng vẫn tránh được đối phương phát hiện. Tiếng mưa tí tách che giấu bước chân của anh, đối phương đi cả con đường vẫn không hề phát hiện ra Ansbach.
Phía trước xuất hiện một ngọn đèn le lói, bóng người đó xẹt qua ánh lửa rồi nhanh chóng biến mất.
Đôi mắt vàng xanh của mèo đen trợn tròn, căng thẳng ngưỡng cổ lên nhìn, rõ ràng đã nhận ra kia là ai.
Ansbach an ủi nó, áp môi vào tai nó và thấp giọng nói: “Không sao đâu.”
Mèo đen không dám lên tiếng nhưng trong lòng lại đang gào thét om sòm: Sao mà không sao! Hướng đó là hướng nhà thầy pháp!
Nó nghĩ tới thì Ansbach cũng nghĩ tới.
Anh ôm mèo chầm chậm tiếp cận căn nhà cũ kỹ tan hoang. Nếu không phải mèo đen thề thốt thầy pháp ở đây, anh gần như cho rằng đây là một căn nhà bị bỏ hoang.
Ngọn đèn dầu trong căn nhà cháy lập lòe, phản chiếu ra hai chiếc bóng dài. Có lẽ không ngờ vào thời điểm thế này lại có người xuất hiện trên núi Vụ Linh, người trong nhà không hề đề phòng chút nào.
Ansbach căng tai lẳng lặng lắng nghe.
…
Nghe không hiểu.
Nói tiếng Trung mà.
Xì xà xì xầm, xí xa xí xồ…
Ansbach và mèo đen đứng ngay chân tường, ngước đầu nghe “tiếng trời”.
Dù Ansbach kịp thời mở kết giới ngăn không cho nước mưa rơi vào đầu mèo thì cũng chẳng thể thay đổi kết cục nó đã trở thành một con mèo vừa được vớt dưới sông lên.
Nó khó chịu lắc đầu giũ nước.
Nước bắn lên áo Ansbach phát ra âm thanh rất khẽ như chìm vào tiếng mưa rơi.
Nhưng người phụ nữ trong nhà đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung: “Ai?”
Cửa bật ra, Gordon bất thình lình xuất hiện ngay ở chân tường.
Ngay lúc tiếng người phụ nữ vang lên, Ansbach đã giấu mèo vào sau gốc cây, còn mình thì khoác áo choàng xám đậm chạy đi như bay để thu hút sự chú ý của Gordon.
Áo choàng mang đậm phong cách phương Tây quả nhiên Gordon lập tức đuổi theo không cần suy nghĩ.
Hai người rời khỏi đó chưa được bao lâu thì giọng nữ lại vang lên: “Còn ai ở bên ngoài?”
Mèo đen không hiểu ả đang nói gì nhưng lại cảm giác thấy như có một luồng khí cực mạnh đang nhắm vào mình, chỉ cần nó hơi nhúc nhích là luồng khí ấy sẽ bắn qua ngay.
Nó do dự một thoáng rồi chầm chậm ra khỏi sau gốc cây.
Cửa nhà gỗ lại mở ra thêm đôi chút, một người phụ nữ cầm dù yểu điệu đi đến gần nó. Nước mưa bắn lên váy ả nhưng lại văng ngược ra. Ả đi đến trước gốc cây, cúi đầu nhìn mèo đen một lúc rồi khóe miệng khẽ nhoẻn lên, “Là mèo à.”
Mèo đen nhận ra ả chính là thầy pháp lần trước nó gặp, nghĩ đến cộc gỗ nằm trong tay ả thì chợt nảy ra sáng kiến, vì vậy bèn vẫy đuôi tỏ vẻ nịnh nọt.
Thầy pháp ngồi xổm xuống chìa tay ra.
Mèo đen nhìn ả đầy vẻ nhút nhát, sắm vai chú mèo hoang vừa tò mò lại vừa sợ hãi một cách sinh động.
Ả thấp giọng nói: “Ngoan.”
Mèo đen cuối cùng cũng chịu cất bước đến trước mặt ả. Ả mỉm cười, sau đó mặt trở nên lạnh tanh, hừ một tiếng rồi nhấc cổ nó mang vào nhà.
Mèo đen bị xách lắc qua lắc lại: “…”
Vào nhà xong, thầy pháp ném nó lên bàn, đóng chặt cửa lại rồi tự lẩm bẩm: “Đi sớm cũng tốt.”
Mèo đen thừa cơ đánh giá nhà gỗ. Tổng cộng có hai gian phòng một trong một ngoài, bày trí giản dị, hệt như lần trước nó nhìn thấy, có điều chẳng thấy cộc gỗ đặt ở đâu. Không biết do ả đề phòng Gordon nên không lấy ra hay do không đề phòng Gordon nên mới không lấy ra.
Khi lấy thân phận Oregon tiếp xúc với ả, nó không hề biết ả có qua lại với Gordon, vì ả là do trưởng lão của Malkavian giới thiệu nên nó rất tin tưởng, song lần này không thể không đề phòng. Liên kết với những hành vi kỳ lạ của trưởng lão Malkavian, chuyện lần này hệt như một mắc xích trong chuỗi các sự việc, khiến mọi chuyện càng lúc càng mơ hồ nhưng hình như cũng càng lúc càng rõ nét.
Sau khi mang nó vào nhà, ả không để ý đến nó nữa mà tự lấy ra những cái chum vại kỳ quái, sau đó lại lấy thêm một cái bát to, nhặt đầy thuốc bỏ vào chén rồi bỏ thuốc vô nồi cát và đặt dưới mái hiên hứng nước mưa.
Nghe tiếng mưa tí tách rơi vào nồi cát, mèo đen: “…” Xưa giờ chỉ thấy người ta đem thuốc đi phơi, chưa thấy ai mang thuốc đi dầm mưa, các vu sư của Trung Quốc đúng là quái lạ.
Làm xong, cuối cùng ả thầy pháp cũng có thời gian để ý đến nó, ả đặt nó lên bàn rồi cúi đầu nhìn nó, “Ngươi tên gì?”
Đừng nói nó nghe không hiểu, dù có hiểu cũng chẳng thể nào trả lời.
Mèo đen chỉ đành kêu meo meo.
Thầy pháp uy hiếp: “Nếu ngươi không chịu mở miệng, ta sẽ cắt đứt hết tứ chi của ngươi rồi ném ngươi cho chuột ăn!” Theo suy nghĩ của ả, một con mèo bị ném cho chuột ăn là cảnh tượng quá thê thảm, chẳng còn tí tôn nghiêm nào.
Nhưng mèo đen có hiểu đâu, nó chỉ tập trung sắm vai dễ thương.
Thầy pháp đổi mấy cách uy hiếp đều không có hiệu quả, cuối cùng cũng rầu rĩ nói: “Lẽ nào chỉ là một con mèo bình thường.”
Ả ngẫm nghĩ, bất chợt hai mắt sáng lên, cười bảo: “Ta có cách để biết rốt cuộc ngươi là mèo hay yêu rồi.” Ả lật sàn giường lên, lục lọi chốc lát rồi lấy mấy thứ ra.
Hai mắt mèo đen đứng tròng.
Cộc gỗ!
Thầy pháp vẫn chưa biết mình vừa mới bất cẩn lấy “vật phẩm nhiệm vụ” của người ta ra, ả đặt cộc gỗ lên bàn, sau đó nhấc một tấm gương lên và xì xầm: “Úm ba la cà na xí… Muội!”
Con mèo trong gương đồng ngẩng đầu nhìn ả bằng ánh mắt kỳ quái.
Thầy pháp bực mình gặm gương, “Rốt cuộc là mèo giả hay là gương giả!”
Ả đặt gương xuống, lấy một sợi dây thừng rồi tóm lấy mèo đen, nhanh tay trói nó lại và thắt một cái nơ bướm.
Mèo đen nằm hơi ngửa lên, một chân sau giơ cao, sau đó phát hiện ánh mắt của đối phương đang nhìn vào nơi giữa hai chân mình một cách kỳ cục thì trong đầu như bị sét đánh, mau chóng lật người lại, âm thầm cầu nguyện Ansbach đừng bao giờ xuất hiện vào thời điểm này!
Ả thầy pháp nào biết được suy nghĩ của nó, ả chỉ tưởng dây trói yêu không có tác dụng nên đành bỏ cuộc, lấy cộc gỗ bỏ xuống đất rồi đặt mèo đen lên trên và nói: “Nếu ngươi có thể ngủ một đêm trên cộc gỗ mà không rơi xuống, ta sẽ tin ngươi chỉ là một con mèo bình thường.” Chuyện này đương nhiên chẳng có căn cứ gì, vốn ả chỉ muốn giày vò nó cho vui thôi.
Mèo đen không biết ả đang nói gì, nhưng nó biết, nó đã ôm được cộc gỗ rồi!
Hạnh phúc gì đâu!
Ngày hôm sau, Gordon không xuất hiện, Ansbach cũng không. Thầy pháp ngồi xếp bằng trên giường cả buổi tối như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng mèo đen rõ ràng nghe thấy tiếng ngáy rất khẽ phát ra từ cổ họng ả vào lúc rạng sáng.
Vừa nghĩ đến chuyện mình từng đặt hy vọng lên một người thiếu chuyên nghiệp như vậy, mèo đen thấy khó chịu cả người.
Thời tiết hôm nay không tệ, mới hơn sáu giờ, mặt trời đã chiếu sáng qua khung cửa sổ.
Thầy pháp duỗi lưng, nghiêng đầu liếc thử thì thấy mèo đen vẫn đang còn trên đỉnh cọc gỗ to bằng miệng chén và duỗi lưng đầy vẻ lười biếng.
Quả thật cả đêm không rơi xuống.
Thầy pháp cảm thấy mình nên đánh giá lại nó là mèo hay yêu.
Ả mở cửa lấy nồi cát vào nhà. Trong nồi quả nhiên ngập nước quá nửa.
Ả lấy lô ra châm lửa, đặt nồi lên đun rồi mặc kệ, lấy một cành liễu đứng trước nhà đánh răng.
Nhớ khi Ansbach còn ở bên cạnh sẽ dùng bàn chải nhỏ tự chế đánh răng cho nó, mèo đen cảm thấy chua xót trong lòng, sao mà cô đơn quá.
Đánh răng xong, ả thầy pháp lấy thứ gì đó trông như khăn lông chùi lung tung lên mặt rồi ném vào chỗ cũ, không xả cũng không giặt.
…
Lười đến mức này thôi thì khỏi mong người ta rửa mặt cho mình.
Mèo đen cúi đầu liếm vuốt, bắt đầu lau mặt.
Thuốc nấu hết một ngày, thầy pháp không làm gì ngoài châm tí nước, thi thoảng thổi lửa rồi lại tiếp tục ngồi trên giường, nhưng lần này ả không ngáy nữa, mèo đen rõ ràng cảm giác được sau khi ả ngồi thiền, không khí chung quanh liền khác ngay, dường như… tươi mát hơn?
Đến tối, lương tâm của ả thầy pháp rốt cuộc cũng quay về, ả thả mèo xuống, ném cho nó một quả trái cây chẳng biết từ đâu hái xuống.
Mèo đen ngửi ngửi, do dự không biết có nên ăn hay không.
Mèo đen nhìn biểu hiện của nó rồi lại lẩm bẩm một mình: “Đúng là mèo phải ăn thịt chuột sao nhỉ?”
Ả lấy nồi cát xuống, đổ thuốc nấu xong vào một cái hủ đặt lên giá gỗ. Trên giá có rất nhiều hủ, nhưng cái hủ ả mới bỏ lên mèo đen cảm thấy quen quen. Nó nhìn những cái hủ khác rồi nhìn lại cái hủ đó, đột nhiên nhớ ra đây rõ ràng là cái hủ khi mình đến xin thuốc trị cho Ansbach ả đã lấy ra!
Lúc đó nó tưởng ả thầy pháp này thường chế sẵn các loại thuốc như tiệm thuốc vậy, căn cứ theo nhu cầu khách hàng để giao ra loại thuốc tương ứng. Nào ngờ thứ thuốc nó tưởng trị được chứng điên cuồng cho Ansbach lại do thầy pháp mới pha chế hai ngày trước?
Sao ả lại biết mình cần thuốc gì?
Mèo đen cảm thấy hình như mình đang phát hiện ra một sự thật nào đó. Nó nhìn thầy pháp rời khỏi nhà, lắng tai nghe ngóng để xác định ả đã đi xa mới nhảy phóc lên giá gỗ, vươn vuốt đẩy nắp những cái hủ khác ra xem, phát hiện đều là hủ rỗng!
Cũng tức là ả cố tình chế loại thuốc đó chờ mình!
Tuy trước đó mình có viết thư liên lạc với thầy pháp nhưng trong thư không hề đề cập vấn đề của Ansbach, chỉ bảo gặp tí chuyện phiền phức, ngưỡng mộ tài năng của ả trên phương diện vu thuật nên mới đến xin giúp đỡ. Ả không thể nào đoán được trước…
Trừ phi ả có năng lực khống chế thời gian như Metatron, đến tương lai để hỏi thăm mình. Hoặc là toàn năng như Thần!
Đương nhiên còn có một khả năng: Người biết chuyện còn lại báo với ả – Trưởng lão tộc Malkavian.
Nhưng thế lạ quá.
Dù có lấy lý do rằng trưởng lão Malkavian là người bệnh thần kinh thay đổi thất thường, vui buồn lẫn lộn cũng quá kỳ cục.
Nó có cảm giác mình đã nhìn thấy hơn nửa hình ghép, nhưng lúc nào cũng thiếu vài mảnh quan trọng khiến hình ghép mãi không hoàn thành được.
Rốt cuộc là cái gì?
Nó đang mãi suy nghĩ thì chợt bị nhấc bổng lên, còn chưa hoàn hồn đã nằm trọn trong vòng tay quen thuộc và được đưa đi xa mấy chục mét.
Khi thầy pháp bắt được chuột sống quay về thì đã không còn thấy bóng dáng mèo đâu.
…
“Vậy nên cuối cùng là mèo hay yêu nhỉ.”
Ả vô cùng phiền não.
Ansbach ẵm mèo đen chạy thẳng một mạch về kinh sư.
Mèo đen ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không dám động đậy. Nó cảm giác được sự lo lắng của anh, sự hoảng sợ và phẫn nộ của anh, vậy nên nó biết vào giờ phút này, theo Ansbach thì sống, còn làm trái lời Ansbach là sống không bằng chết.
“Chỉ một chút nữa thôi là tôi mất em rồi.”
Ansbach đưa nó ra ngoài nhìn cho thật kỹ, cả nơi riêng tư cũng không tha, sau khi chắc chắn không sứt mẻ tí nào mới thở phào nhẹ nhõm, dùng cằm cạ vào đầu nó rồi lại áp má vào đầu nó, sau đó ghì chặt nó không chừa chút khe hở nào giữa cả hai.
Mèo đen cảm thấy mình sắp đứt hơi tới nơi bèn dùng đuôi quét qua mặt anh.
Ansbach đổi tư thế ôm tiếp.
Mèo đen: “…” Thôi kệ, dù sao cũng chừa chỗ cái mũi ra là được rồi.
Người và mèo ôm nhau mấy tiếng đồng hồ liên tục cho đến khi Ansbach bình tĩnh lại.
“Ả có làm gì em không?” Ansbach nhìn chằm chằm mèo đen.
Mèo đen vừa nhớ lại cảnh ả nhìn vào hoa cúc rồi nơi riêng tư giữa hai chân của mình vừa lắc đầu.
“Thật không?” Ansbach nói: “Cả chạm cũng không chạm vào sao? Thế em vào nhà ả bằng cách nào? Tự em vào ư?”
Bị bắt vào?
Tự vào?
Chọn cái nào nhỉ?
Dù trong đầu nó đang đấu tranh dữ dội nhưng ngoài mặt vẫn chỉ là chuyện trong mấy giây. Nó vô thức tìm cành cây nhưng Ansbach ngăn lại, lấy than và giấy đã chuẩn bị sẵn ra cho nó. Cành cây thô ráp có khi dằm sẽ đâm vào đuôi. Lông mèo đen lại dày, rất khó nhổ ra, nếu không phải cạo sạch lông…
Mèo đen nhìn Ansbach cầm giấy mà trong mắt dần có gì đó không đúng thì hoa cúc vô thức thắt lại, không khỏi kêu lên một tiếng.
Hồn Ansbach bị tiếng kêu của nó gọi về, trông dáng vẻ nho nhỏ lông lông của nó thì hứng thú nói: “Ừm, em định bảo cái gì?”
Mèo đen quấn bút than toan nói cộc gỗ, nhưng…
Nó bất chợt kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó dùng móng trước liều mạng đào hố rồi vùi đầu vào đó nằm bất động.
Ansbach bị dọa hết hồn, anh bồng nó lên, nói bằng giọng lạnh giá: “Ả đã làm gì em?”
Mèo đen khóc không ra nước mắt.
Cơ hội giành lấy cộc gỗ đã hiện ra trước mắt vậy mà nó lại không biết trân trọng, đến khi mất đi hối hận đã muộn, nếu trời cao cho nó thêm một lần cơ hội, nó thề nó sẽ ghim chặt móng vuốt vào cộc gỗ!
Đợi mèo đen giải thích đâu vào đấy xong, Ansbach cũng rơi vào trầm tư.
Từ khi mèo đen biến mất, anh lại rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ. Có thể đợi đến khi ả thầy pháp rời khỏi nhà mới xông vào đã là công lao to tác của chút ít lí trí còn sót lại, đừng nói gì đến chuyện đi một vòng quanh nhà.
Người và mèo nhìn nhau một lúc, trong lòng đều nảy lên cảm giác kỳ quái.
Dường như có những chuyện đã được định sẵn, làm cách nào cũng khó lòng thay đổi.
Ví dụ như lúc Oregon và thầy pháp gặp nhau sẽ nhìn thấy cộc gỗ đó – Nếu Ansbach lúc vào nhà nhìn thấy cộc gỗ, hoặc mèo đen nhắc anh lấy cộc gỗ đi thì Oregon sẽ không nhìn thấy nữa.
Lại ví như khi tộc trưởng vu tộc tặng anh chiếc áo choàng xám đậm, lúc gặp Oregon ma xui quỷ khiến anh lại mặc vào và còn tự xưng là Joseph Miller.
Vậy có phải có nghĩa là cuộc xung đột giữa anh và Oregon vào năm 1890 vẫn sẽ diễn ra chăng?
Bầu không khí quanh người Ansbach càng lúc càng nặng nề đến nghẹt thờ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT