Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ.

Gordon nói: “Một tách hồng trà, cảm ơn.”

Ansbach đáp: “Không có.”

Gordon lấy khăn tay từ túi áo từ từ thấm sạch nước trên bàn trà rồi đưa lên mũi ngửi: “Hồng trà Anh Quốc.”

Ansbach nói: “Thú cưng của ta đôi khi cũng sẽ đi bậy trên bàn, ông biết đấy, giống đực thường thích mấy trò đó.”

Tay Gordon run khẽ, lão ngước mặt nhìn anh.

Ansbach chú ý thấy, đôi mắt của lão vốn có màu xanh lam nhuộm tro, khó nói rõ là đẹp hay không, dù sao cũng là loại thường thấy ở Anh, nhưng lúc này đã biến thành màu vàng xanh ma quái, cứ như bên ngoài màu xanh phủ thêm một lớp vàng kim kỳ dị, “Ông sắp điếc rồi hả?”

Gordon nói: “Không nhanh như cậu đâu.”

“Ta cho rằng ông bị đột biến gien lặn giống mấy con mèo xui xẻo ấy.” Từ ngày người yêu biến thành mèo, anh bắt đầu chú ý đến vô số tin tức về mèo. Ansbach xoay người bỏ vào trong bếp.

Mùa thu vừa qua, khí hậu ở Ai Cập vẫn ấm như những ngày xuân.

Thế nhưng Gordon ăn mặc kín mít, chỉ chừa ra mỗi gương mặt bóng loáng như bôi sáp thật dày. Lúc lão ta cười, ánh đèn sẽ phản chiếu lên mặt tạo ra những hình thù khác nhau.

Ansbach nhanh chóng rời bếp, đặt lên khay trà chai nước suối thường được tặng miễn phí trong các hội chợ triển lãm. “Không biết hết hạn chưa nữa. Nhưng hết hạn cũng không sao, cơ thể ông hết hạn mà vẫn dùng lâu vậy được đấy thôi.”

Bàn tay cầm gậy của Gordon khẽ run lên, lão ta cười bảo: “Rất vui khi thấy cậu chẳng thay đổi tí nào, vẫn cứ khiến người ta phải căm ghét như hồi xưa.”

Liếc thấy mấy móng vuốt không chịu an phận của mèo đen thó ra khỏi bếp, Ansbach bèn kéo ghế chắn ngay chính giữa, “Ông muốn cái gì?”

Gordon nói: “Thăm bạn cũ thôi, cậu căng thẳng quá làm gì.”

Ansbach đáp: “Sau khi ông sử dụng hắc vu thuật với ta, ta còn tin ông được nữa ư?”

Gordon hưng phấn cười bảo: “Hiệu quả khá đấy chứ nhỉ? Cậu trúng chiêu mà.”

Ansbach nói: “Ta còn đang yên ổn ngồi ở đây.”

Gordon thôi không cười nữa, lão lạnh lùng nói: “Còn chưa chúc mừng cậu, con chó săn của thiên đường.”

Ansbach đáp: “Nghe có vẻ cao giá hơn làm bạn bè với hắc vu sư.”

“Bạn bè?” Gordon chế nhạo: “Mơ mộng hão huyền! Ta không có bạn bè, không có ai xứng làm bạn với ta cả! Cả thế giới này, không, cả chín giới này đều là những sinh vật không có đầu óc, không có tình cảm, không có năng lực, chẳng có một ai được đứng ngang hàng với ta! Hoặc có lẽ miễn cưỡng cũng có một kẻ.” Lão ngừng lại đôi chút rồi tiếp: “Kẻ mà các ngươi xưng là Thần.”

Ansbach nói: “Đúng, một được xưng là Thần, còn lại là thần kinh.”

Gordon nhìn chằm chằm vào anh, “Chớ quên cậu cũng từng làm bạn với kẻ thần kinh này đây.”

Ansbach nói: “Ông mới chớ quên rằng, mới nãy ông còn bảo tên thần kinh nhà ông không có bạn bè!”

Bàn trà trước mặt Gordon bỗng nhiên bay thẳng lên trần rồi rơi xuống đất cái rầm.

Cái ghế và Ansbach cùng lùi về sau hai mét, mặc cho bàn trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Bàn trà này do chính tay ta làm, tiền bồi thường đắt hơn ông tưởng nhiều đấy.” Anh nói.

Gordon chống gậy đứng dậy, giày của lão đạp lên mảnh vỡ của bàn nghe lạo rạo. Lão gõ gậy xuống đất, hai tay đặt lên đầu gậy và đứng thẳng người lên, “Ansbach Malkavian, cậu có nguyện thề sẽ thành tâm cống hiến, kính dâng cả thân xác lẫn linh hồn cho Gordon Creator, mãi mãi không hối hận hay không?”

Mang tiếng là kẻ điên nổi danh nhất giới huyết tộc, thậm chí lẫy lừng ở cả nhân giới, nhưng Ansbach vẫn thấy như được mở mang tầm mắt, “Họ của ông độc đáo quá đấy.”

Gordon chần chừ đáp: “Nếu cậu chịu phụng thờ ta một trăm năm, không, một ngàn năm, ta sẽ cho phép cậu được thừa kế họ của ta.”

Ansbach trêu lão: “Nếu như ta lén đi đổi chứng minh thư thì sao?”

“Ta sẽ giết cậu!” Gordon vốn không muốn có bất cứ kẻ nào dùng chung cái họ cao quý nhất trần đời ấy với mình! Nếu là là đấng vạn năng đương nhiên khắp trời đất này chỉ có thể có duy nhất một mà thôi!

Nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa hâm của lão, Ansbach vừa thương hại vừa sung sướng.

Năm xưa nếu không nhờ Oregon, có lẽ anh đã trở thành kẻ nối nghiệp của dòng họ “Creator”.



Thiệt tội cho những gã đàn ông độc thân.

Ansbach thỏa mãn nghĩ.

Sự im lặng của anh lại được Gordon tưởng nhầm thành do dự.

Sắc mặt lão dịu lại, mỉm cười bảo: “Không cần căng thẳng, ta và cậu không phải chiến đấu trong đơn độc. Bọn ta có quân đội mạnh mẽ ủng hộ, thiên sứ, đọa thiên sứ, người lùn, titan, vu sư, đương nhiên cũng có cả huyết tộc, nói chung là rải khắp các giới. Bọn ta tụ hội lại với nhau chỉ vì một lý tưởng cao đẹp nhất: Đánh bại những kẻ thống trị chín giới, tự lên làm chủ!”

Ansbach nói: “Bởi vậy ai cũng ghét Nghịch Cửu Hội.”

“Từ Nghịch Cửu Hội này không chính xác lắm. Hiện giờ bọn ta gọi là Hội Cao Quý.” Gordon nói bằng giọng xem thường: “Bọn ta khác với Nghịch Cửu Hội, không phải ai cũng xin vào được. Nếu muốn gia nhập cần phải thông qua thử thách nghiêm khắc, đương nhiên về sau bọn ta sẽ bồi dưỡng bọn họ, để họ trở thành những vị thần cấp dưới của ta. Cậu không cần lo lắng, cậu và Zofie đều đã được ta chọn làm các vị thần đứng đầu.”

Ánh mắt Ansbach lướt qua cằm lão, mỉm cười bảo: “Nghe ra có vẻ là tổ chức khá chặt chẽ, có thể giới thiệu thêm đôi nét chăng?”

“Cậu có hứng thú rồi đúng không?” Gordon cười ranh mãnh, làn da cũ kỹ xếp lại thành nhiều lớp, “Ta biết ngay cậu sẽ thế mà.” Lão liếc nhìn chai nước suối nằm giữa đống mảnh sứ, đang định khom người nhặt lên thì bất chợt cứng đờ cả người.

Ansbach hỏi: “Sao thế?”

Gordon đứng lên, chân lảo đảo lùi về sau hai bước, tay nhanh chóng đưa vào túi lấy khăn tay ra lau cổ. Từng vệt máu lớn thấm lên khăn tay, đỏ chói cả mắt.

“Không! Không thể nào!” Lão gào thét thảm thiết: “Zofie! Zofie!”

Nóc nhà bị đụng sầm vào làm lõm vào một lỗ.

Ansbach nhìn lên nóc nhà rồi dịch người qua bên cạnh, đúng giây tiếp theo, một vật thể đông lạnh rơi vào nóc tạo thành lỗ thủng hình cầu.

Từ trong nhà nhìn lên.

Sao sáng lấp lánh. Thời tiết ngày mai chắc đẹp lắm.

Gordon lấy lại tinh thần, “Cậu làm thế nào vậy hả?”

“Kinh nghiệm từ vô số lần thất bại dạy ta biết,” Ansbach trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt lão, cầm một cây dùi mài dao từ từ đâm vào cổ lão, “những lúc thế nào không bao giờ được phí thời gian giải thích nguyên lý.” Anh di chuyển cây dùi để giữ cho nó thật thăng bằng.

Gordon không dám tin trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn anh cứ như đang thầm chất vấn anh tại sao lại xảy ra chuyện thế này.

Ansbach buông tay ra để dùi mài dao cứ thế cắm trên cái giá mới, “Đừng cử động. Phải cố gắng lên, tốc độ bào mòn gỉ sét của nước may mắn hơi chậm, thân thể của ông chịu khó bị giày vò thêm tí xíu nhé. Bây giờ chúng ta có thể pha hồng trà và giải thích nguyên lý rồi.”

Mèo đen đẩy khay ra, trên khay có lá trà, nước sôi và tách trà.

Tuy cả Gordon và Zofie đều đã sa lưới nhưng anh không muốn nó mạo hiểm dù chỉ đôi chút. Anh nhấc khay lên, dùng chân móc lấy mèo đen đẩy nó vào bếp rồi đóng cửa lại.

Sau cửa phát ra tiếng cào phẫn nộ.

Bàn trà đã bị Gordon phanh thây trong lúc giận dữ, Ansbach chỉ đành đặt khay trà lên tủ trang trí rồi pha hai tách trà, một đặt bên chân Gordon, một cho chính anh, “Ông cẩn thận lắm, từ lúc vào nhà tới giờ luôn đề cao cảnh giác chẳng hề tiếp xúc với bất cứ thứ gì, nhưng có những thứ bất kể ông tránh thế nào cũng tránh không khỏi. Không khí.”

“Nếu da của ông nhạy cảm sẽ cảm nhận được nhiệt độ khác thường của căn nhà, nó giống như phòng xông hơi vậy.”

“Nước may mắn bốc hơi lan tỏa trong không khí, thấm vào cổ áo của ông rồi từng chút từng chút ăn vào da.”

“Mùi vị của dùi mài dao như thế nào? Xin lỗi, động tác của ta có lẽ hơi thô bạo.”

Tròng mắt Gordon xoay vòng vòng, chuyển hướng sang Zofie đang bị đông thành đá.

Ansbach nhướng mày, đi đến gần “hàng hóa đông lạnh”, “A! Quên giới thiệt! Ta và Oregon lâu ngày mới được gặp lại nhau, tình cảm trào dâng khó lòng kìm chế nên đã hưởng tuần trăng mật ở gần đây. Đây là cách một hắc vu sư ở Ai Cập dạy cho ta, vốn là quả cầu lớn bằng quả banh bóng rổ được lắp vào cung, kéo nhẹ một cái là sẽ bay lên bọc lấy vật trên không trung, đặc biệt thích hợp dùng với mấy loài chim chóc. Tên ấy nói cũng đúng quá chứ.”

Bất thình lình, dùi mài dao từ trên cổ họng Gordon rớt xuống đánh keng một tiếng, vết thương đã bị nước may mắn ăn mòn thành cả cái lỗ to như quả bóng bàn. Ngay sau đó, thân thể của Gordon thẳng tắp ngã ngược về sau.

Cửa nhà bếp bị đẩy ra nhè nhẹ, giữa khe cửa bé xíu ló ra một cái mũi mèo, sau đó là cả cái mặt mèo bị ép cho biến dạng. Cửa mở hẳn ra, mèo đen lắc người, lon ton chạy thoát khỏi bếp.

“Đừng qua đây.” Ansbach chắn trước mặt nó, mặt có vẻ nghiêm trọng.

Phòng khách vô cùng yên lặng, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Thi thể của Gordon nằm trên mặt đất không hề động đậy.

Tên hắc vu sư từng dấy lên bao phen sóng gió đã kết thúc cuộc đời một cách đơn giản vậy ư?

Kiêu ngạo như Ansbach còn phải cảm thấy hơi bị thuận lợi lạ thường. Anh lùi về mấy bước nhìn tên tù binh còn lại.

“Hàng đông lạnh” trong suốt nên vật bên trong dù có vặn vẹo cũng vẫn nhìn ra được đại khái. Thế nhưng Ansbach không hề nhìn thấy tí gì kinh hoảng, sợ hãi, giận dữ hay thù hằn… Gã rất bình tĩnh, thậm chí ẩn sau trong mắt còn có chút gì như là đắc ý.

Đây tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt.

“Cộc, cộc, cộc.”

Tiếng gõ cửa vang lên không nhanh không chậm hệt như từng viên đá nhỏ ném vào mặt hồ làm dậy nên những làn lăn tăn, khiến cho sóng ngầm phải cuộn trào lên bề mặt.

Ansbach cất bước toan ra mở cửa nhưng vừa đi được một bước, ống quần chợt bị cắn chặt.

Chân trước của mèo đen quấn vào mắt cá chân anh, răng ghì chặt  lấy quần anh, hai chân sau của nó liên tục nhích về phía sau để mượn lực kéo Ansbach lại.

“Vào bếp đi.” Ansbach nói.

Cái đầu nhỏ của mèo đen lắc lư, chân sau không ngừng co lại nhưng muốn kéo anh đi.

“Cộc, cộc, cộc.”

Tiếng gõ cửa lại tiếp tục.

Ansbach cúi đầu nhìn chú mèo đang không ngừng cố gắng, “Tôi không ngại cởi quần trước mặt người khác.”

Mèo đen cứng đờ.

Thừa cơ nó hơi nhè quần mình ra, Ansbach bồng nó lên phóng vào phòng ăn, cõng lấy Oregon trên lưng rồi vọt ra ngoài từ cửa sổ nhà bếp.

Trăng đêm nay rất tròn.

Bóng trăng tròn vành vạnh phản chiếu trên mặt biển, mặt biển dập dìu, sóng gợn lăn tăn, ánh trăng lay động theo từng làn sóng nhấp nha nhấp nhô, cao cao thấp thấp, trùng trùng điệp điệp. Hai mặt trăng trên trời và trên biển đều sáng tỏa, sáng hơn hẳn bất cứ mặt trăng nào Ansbach từng được ngắm.

Vậy mà dưới vầng trăng ấy, giữa màu đen của biển đêm lại còn có một bóng người sáng chói hơn cả ánh trăng.

Đôi cánh trắng không chút tì vết tỏa ra hào quang sáng ngời nhưng không chói mắt. Rạng rỡ hơn cả đôi cánh ấy chính là gương mặt chủ nhân của nó. Đó là một gương mặt mà dù có cộng hết những từ ngữ miêu tả đẹp nhất trên đời cũng khó lòng tương xứng. Mắt y rũ xuống, giấu mình dưới hàng mi cong vút dài rậm là đôi mắt xanh lam trong trẻo như bầu trời mới được gột rửa sau cơn mưa, bờ môi y hơi cong, mang theo nụ cười thân mật, dịu dàng lại thánh khiết.

Mặc dù bản năng khiến tất cả huyết tộc không mấy hảo cảm với thiên sứ nhưng đứng trước y, trong lòng bất cứ một ai cũng khó có thể cảm thấy ác cảm.

“Nhốt bạn bè ngoài cửa là hành vi bất lịch sự biết nhường nào.”

Giọng đàn ông hùng hồn vang lên từ trong nhà gỗ.

Một người đàn ông trung niên đội nón tây, mặc áo khoác đen dài đút tay vào túi bước đi trên bãi cát. Lão đi có vẻ rất bình thản, trên giày không hề dính bất cứ hạt cát nào.

Zofie đi theo sau lưng lão ta, luôn tay mân mê lớp keo dính trên lông vũ, ánh mắt nhìn Ansbach tràn ngập oán trách.

Ansbach chầm chậm xoay người lại, “Là ông.”

Gã trung niên híp mắt cười và ngả mũ chào hỏi: “Viên bắt chim bán cho cậu xài cũng được đấy chứ? Trông cậu có vẻ vừa ý. Nhớ đánh giá năm sao cho ta.”

Ansbach nói: “Gordon.”

Ở đất nước Trung Quốc xa xôi có một kỹ thuật gọi là đổi da, Gordon rõ ràng đã thành thạo với kỹ thuật này.

Gordon giang hai tay ra xoay một vòng trước mặt Ansbach, “Trông ta như thế nào? Có giống với lúc chúng ta mới gặp nhau không, lúc hồi còn đánh bi da với nhau ấy? Chỉ cần cậu không chơi xấu, chúng ta chơi sẽ vui lắm.”

Ansbach đáp: “Không thuận mắt như hồi đó.”

Gordon nói: “Không chỉ không thuận mắt mà còn thuận tay chứ nhỉ.” Lão làm động tác như đang đâm vào.

Ansbach nói: “Ta cứ tưởng ông sẽ là một hắc vu sư luôn xem trọng tôn nghiêm của con người.”

“Đương nhiên!”

“Ông vứt bỏ thân thể của chính mình.”

“Nhưng ta vẫn sử dụng lại thân thể của con người.” Gordon nói: “Ta gọi đây là ‘hồi sinh’.”

Ansbach nói: “Lần sau nếu gặp được bạch vu sư, ta sẽ nhờ họ chuẩn bị một ít nước thuốc nhắm vào linh hồn.”

“Chỉ sợ cậu sẽ phải thất vọng.” Gordon lấy từ túi áo ra một cái hộp nhỏ. Cái hộp không dẹp nhưng để trong túi áo Gordon lại không bị cộm lên. Lão ném hộp lên không trung, cái hộp dừng lại ở giữa đường vòng vung rồi tự động mở ra.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bên trong chiếc hộp được chiếu hết sức tỏ tường.

Trên nhúm lông vũ màu đen là một sợi tóc trắng muốt sáng bóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play