Derek nói: “Chả ai thích có kẻ nhập cư bất hợp pháp cả, nếu chúng ta hợp tác mà có thể giữ gìn an ninh trật tự nơi sống thì vì sao lại không làm?”
Oregon đáp: “Tôi rất ghét việc các người cứ đưa ra chủ trương rồi lừa bọn tôi như một lũ ngốc.”
Derek nói: “Tôi đề nghị đàm phán công bằng, nhưng ngài từ chối.”
Nói đến nước này thì có cãi nữa cũng chẳng được gì.
Oregon đi đến trước mặt ma nữ, bảo Benoit nhấc cằm ả lên.
Dưới mái tóc thưa thớt sáng bóng là một gương mặt quen thuộc.
“Nếu tôi không chịu nhận, các người định xử lý ả thế nào?” Anh hỏi.
Derek đáp: “Vẫn chưa thống nhất được kết luận… Tôi nói thật.”
“Tôi không hoài nghi. Cả thế giới thống nhất xong rồi giáo hội chắc chắn vẫn còn mâu thuẫn.” Oregon nói: “Tháo ả xuống giao cho Macewen.”
Derek hỏi: “Ngài chuẩn bị xử lý ả thế nào?”
“Bán cho tiệm thịt heo đại loại.” Oregon sực nhớ ra chuyện gì, anh dừng bước, nghiêm túc nhìn Derek, “Ông có biết… vùng đất phong ấn không?”
Derek hỏi ngược lại: “Là vùng cấm của huyết tộc à?”
Nhìn vào mắt ông, Oregon chỉ thấy sự mờ mịt, đúng là không mảy may hay biết gì cả, Oregon thôi không ngờ vực nữa.
Xem ra chuyện vùng đất phong ấn không dính líu gì tới giáo hội?
Strait of Magallen quá gần Nam Cực, vị trí hết sức nhạy cảm. Giáo hội và ma nữ cùng xuất hiện ở đây khiến người khác khó tránh liên tưởng. Nếu giáo hội vô tội, vậy kẻ hóa giải phong ấn có lẽ là cô ả ma nữ Yvonne xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện ở đấy.
Oregon bước ra khỏi hầm ngầm đi băng qua giáo đường, Derek bất thình lình lên tiếng: “Ngài không thấy phản cảm với giáo đường chứ?”
“Ông đang ám chỉ tôi nên phá hủy nó rồi mới đi à?”
“Tôi cứ tưởng huyết tộc luôn sợ hãi né tránh giáo đường còn không kịp ấy chứ.”
Oregon suy nghĩ một chút rồi khẽ thở dài, “Có lẽ bởi một trong bảy mối tội đầu.”
“Tội nào?” Derek vô cùng tò mò.
Oregon đi đến trước cửa.
Macewen đã ra trước anh, nhét Yvonne vào cốp xe sẵn và mở cửa mời anh lên xe.
“Đố kỵ.” Tiếng nói khẽ đến nỗi như không phải phát ra từ miệng Oregon.
Derek nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Oregon lên xe, hạ cửa sổ xuống và nói: “Chắc chúng ta không gặp nhau nữa đâu nhỉ?”
Derek nói: “Tôi cho rằng giáo hội và huyết tộc nên có quan hệ hợp tác lâu dài.”
Oregon đáp: “Ban nãy ông nói đúng lắm, tôi luôn e sợ không dám đến gần giáo hội. Mỗi lần gặp ông đều như một cơn ác mộng, tôi không muốn phải hồi tưởng lại chút nào.”
Như vừa nắm bắt được cơ hội, Derek vội bày tỏ nghi vẫn ấp ủ trong lòng đã lâu: “Nhưng tối hôm kia ngài đơn độc ghé vào một giáo đường ở Rome.”
Oregon nói: “Tôi làm thí nghiệm ấy mà, cuối cùng cũng chứng minh được dù không có mấy người chao qua liệng lại trong đó, nó vẫn là một căn phòng ghê tởm.”
Derek: “…”
Xe phóng đi cái vèo, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ, chứng tỏ lời của Oregon vừa nói không ngoa chút nào.
Benoit đứng sau lưng Derek, gã vẫn chưa hoàn hồn, “Xong rồi?”
Ma nữ cứ thế mà rời khỏi nhân giới?
Huyết tộc cứ thế mà buông tha cho ma nữ?
Nhân giới cứ thế mà hòa bình rồi?
Sao gã cứ thấy ảo ảo sao nhỉ?
Derek nói: “Vẫn còn một việc”
“Việc gì?”
Derek đáp: “Theo dõi tín hiệu trên người ma nữ xem hắn tính đưa ả đi đâu.”
Yvonne dần dần tỉnh lại, ả phát hiện mình đang bị trói trên thánh giá, hai tay giang ngang. Nửa trên của cây thánh giá này dài hơn nửa dưới đáng kể. Bên dưới của thánh giá là đầm nước trong veo, không đoán được sâu nông thế nào.
Tóc ả bị chia thành bốn lọn buộc vào dây thừng, cả bốn đầu dây đều đang nằm trong tay một người. Người đó ngồi trên cành và dựa lưng vào thân cây trông rất ung dung tao nhã.
“Lại là ngươi! Ngươi có biết ta là ai không?” Ả giận dữ rống lên: “Ta là…”
“Yvonne.” Oregon mỉm cười tiếp lời.
Yvonne nói: “Nếu bây giờ ngươi thả ta ra, ta cón có thể tha thứ cho ngươi!” Mơ đi! Có cơ hội ta xé xác ngươi ngay!
Cổ tay Oregon lắc nhẹ, một sợi dây thừng bị giựt mạnh và mang theo cả nhúm tóc cùng ra đi.
Hai mắt Yvonne đỏ lên, ả trợn mắt nhìn từng sợi tóc rời khỏi da đầu nhẹ nhàng rơi xuống vũng bùn, không khỏi thét lên một tiếng chói tai như kẻ tâm thần.
Mèo đen đang đu trên cây bị giật mình, tai và đuôi đều dựng đứng lên.
Vì vậy da đầu của Yvonne lại nhói lên, tóc cùng dây căng ra thành một đường thẳng cứ như sắp sửa ra đi như thế hệ trước.
Oregon lại còn đọc thơ: “Hỡi đứa bé bị trầy đầu gối, tóc đã cắt rồi, nhưng mộng vẫn chưa nguôi.”(trích “Đứa bé bị trầy đầu gối” của Odysseas Elytis)
Mèo đen “meo ~” lên một tiếng hát bè.
Bài thơ của Odysseas lại được đọc tiếp: “Xưng ra tội danh, cầu xin tha thứ, là lối thoát duy nhất của con.”
Da đầu nhói đau cuối cùng cũng giúp Yvonne nhận ra tình cảnh của mình, ả mở miệng nói: “Thả ta xuống, ta hợp tác với ngươi.”
Oregon lại giật phăng một lọn tóc khác của ả, “Xem ra cô vẫn chưa rõ tình cảnh của mình.”
Đầu chỉ còn lại hai lọn tóc làm Yvonne chỉ có thể nuốt giận không dám mở miệng. Bên dưới thánh giá là nước, bóng phản chiếu vô cùng rõ, làm sao ả không nhìn thấy số tóc trên đầu chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay cơ chứ?!
Vừa nghĩ đến mái tóc bồng bềnh như mây trôi của mình lúc xưa, ả lại thấy đau thương.
Năm xư lúc gặp phải Isfel, ả cho rằng hắn chính là giống loài khô khan nhất trên đời từ trước đến nay!
Thế nhưng ả lại gặp phải Baal. Ả cho rằng hắn chính là giống loài lạnh lùng bạo lực nhất trên đời từ trước đến nay!
Thế nhưng ả lại gặp phải cái con quỷ hút máu chết giẫm còn không chịu báo tên thù lù ngay trước mắt này!
Cuộc đời luôn kỳ diệu thế đấy, hôm nay ngã rồi, ngày mai vẫn có thể ngã tiếp!
Oregon nói: “Nếu cô chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu thẩm vấn thôi.”
Yvonne hít sâu vào một hơi, nói với giọng điệu không còn gì để mất: “Ngươi muốn biết cái gì?”
Oregon đáp: “Tất cả những gì cô biết.”
Yvonne giận dỗi nói: “Mấy chuyện cũ rích như thiên sứ chiến đấu và thiên sứ hủy diệt đều là gay ngươi muốn nghe không?”
Oregon nói: “Thật ra ta cũng vậy.”
Yvonne nói: “Rõ. Quá. Rồi!”
Ả biết ngay mà!
Ả biết ngay mà!
Cả thế giới bị gay chiếm đóng hết rồi, hại một ma nữ xinh đẹp ngực bự, quyến rũ sexy như ả không biết đường đâu mà sống!
Oregon nói: “Bắt đầu nói từ lúc cô đến nhân giới.”
Yvonne nói: “Chả có gì hay ho để nói hết. Công trình kiến trúc kỳ cục, nhà cửa thiết kế kỳ cục, phương tiện giao thông kỳ cục, có mỗi thức ăn là còn nuốt nổi, không thể nào hiểu nổi bọn chúng làm sao sống được trong cái thế giới mà chẳng khác nào mê cung.”
Oregon giật dây thừng, “Nhà tạo mẫu tóc nói hai cái bím của cô cần phải sửa thành một cái bím rồi.”
Yvonne hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nghe cái gì”
“Những gì cô biết!”
Yvonne tức giận trừng anh… Nhưng cũng trừng thua. Ánh mắt của anh bình tĩnh một cách quái dị, lạnh băng giá đến tột độ, dường như có thể sánh với Isfel mang tội lạnh lùng khi xưa.
“Ngươi đảm bảo sau khi ta nói xong sẽ thả ta đi?”
Oregon nói: “Không đảm bảo.”
“…”
“Cô vẫn phải nói thôi, không phải sao?”
“…” Yvonne cuối cùng cũng thôi không phản kháng nữa, “Ngài Lilith muốn gặp Cain nhưng thông đạo đến huyết tộc đã đóng lại. Nàng chỉ có thể dùng cách này để ép Cain ra mặt.”
Oregon nói: “Lilith đã đạt được mục đích đến huyết tộc, tại sao cô còn ở lại?”
Yvonne đáp: “Ta từng bảo thức ăn ở nhân giới rất ngon…”
“Cho nên cô đi Nam Cực gặm chim cánh cụt?”
“…” Yvonne nói: “Ta cũng từng nói bố cục kiến trúc, thiết kế nhà cửa và phương tiện giao thông ở nhân giới đều quá kỳ cục! Ta lạc đường!”
Oregon nói: “Cô chắc chắn mình đang nói về đại lục Nam Cực sao?”
“…” Yvonne chớp mắt liều mạng giãy dụa, “Lẽ nào lần đầu đến nhân giới ta không được đi tham quan du lịch luôn hả?”
Orgeon nói: “Được, nhưng đây là câu trả lời bị thay đổi lần thứ ba rồi.”
Yvonne: “…”
“Nếu cô không sẵn lòng nói,” Oregon chậm rãi đứng lên, “vậy được thôi.”
Yvonne lo lắng nhắm tịt mắt chờ đợi hai lần nhói đau trên da đầu, nhưng Oregon lại buông tay ra.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Ả càng hồi hộp hơn.
Oregon nói: “Chả thế nào cả, đưa cô về địa ngục.”
Tròng mắt Yvonne xoay vòng vòng, “Tại sao?”
Oregon đáp: “Gần đây ta rất thích nghe một bài hát.”
“Hả?”
“Người tốt bình an một đời.”
“…”
Oregon lại quẳng Yvonne vào cốp xe, Yvonne nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, “Em có thể bẻ anh thành thẳng không?”
Orgeon nghiêm túc trả lời: “Tối đa sẽ khiến ta biến thành lãnh cảm.”
“…” Yvonne triệt để héo hon.
Oregon hỏi: “Làm thế nào để đến địa ngục?”
Mắt Yvonne lóe lên, ả ấp úng: “Lúc ra ngoài là nhờ ngài Lilith dẫn đường, ta không nhớ rõ. Mấy vụ đường sá ta xưa giờ không nhớ lắm.”
Oregon hỏi: “Ta nên làm gì với cô đây?”
…Lời thoại này?!
Yvonne hơi kích động.
Oregon nói: “Trả lại cho giáo hội? Hay giao cho huyết tộc quyết định?”
Yvonne nói: “Lúc này chẳng phải ngươi nên nhìn ta bằng ánh mắt yêu chiều và ôm chầm lấy ta thật chặt sao?”
Oregon cùng mèo đen ngồi ở ghế sau. Anh chẳng lo Yvonne giở quẻ, dù sao với thực lực của anh, ả có bày trò cũng chả làm được gì.
Macewen hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Oregon nhịp tay trên đùi.
Dù anh rất rõ nguyên nhân Yvonne ở lại nhân giới, nhưng cũng không muốn khiến người hợp tác thật sự với mình không vui. Có lẽ đưa Yvonne về địa ngục, nghiêm túc tuân theo giao hẹn với người hợp tác chính là lựa chọn tốt nhất?
Nhưng vùng đất phong ấn bị phá hoại khiến anh bắt đầu hoài nghi năng lực của người hợp tác với mình. Nếu đối phương không có cách gì thực hiện lời hứa năm xưa, mà mình lại đặt hết hy vọng lên người kẻ đó, vậy mình sẽ phải chịu kết cục bi thảm đến nhường nào?
Dường như cảm nhận được sự bất an trong lòng anh, mèo đen giơ vuốt đặt lên mu bàn tay anh.
Oregon ôm mèo vào lòng, dùng môi hôn nhẹ lên lưng chú mèo một cách thành kính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT