Qua đầu năm, chỗ Tiểu Ninh làm thêm bắt đầu mở cửa trở lại. Cậu gọi điện thoại cho phòng dịch vụ của trường, lúc này rốt cuộc có người tiếp, nói đã liên hệ xong, mùng bảy đi làm sẽ có nhân viên bảo hành đến sửa lò sưởi. Chỉ có điều sắp đến mùng bảy, có một số sinh viên quay lại trường sớm cũng đã lục tục đến trường, Tiểu Ninh có thể chuyển trở về phòng rồi.
Hai ngày này, điện thoại Chu Húc vang lên nhiều lần dị thường, cuối cùng Chu Húc không chịu nổi phiền nhiễu kia, đem âm báo tin nhắn tắt đi.
Tiểu Ninh có chút bận tâm, chờ qua năm mới Chu Húc đi làm rồi, cậu phải quay lại ở trong trường, hai người thiếu đi cơ hội chung đụng ngày đêm, đến lúc đó phải làm sao đây?
Lấy tính cách Chu Húc mà nói, chỉ sợ Tiểu Ninh trực tiếp tỏ tình sẽ dọa hỏng hắn. Hắn nhất định sẽ lấy việc chênh lệch tuổi quá nhiều giữa hai người làm lý do từ chối Tiểu Ninh, đến lúc đó Tiểu Ninh ngay cả một đường vãn hồi cũng không có.
Nếu muốn theo đuổi Chu Húc, phương pháp duy nhất có thể thực hiện đại khái chính là mưa dầm thấm lâu, chậm rãi cùng hắn bồi dưỡng tình cảm, thẳng đến một ngày nào đó, tình cảm của bọn họ thâm sâu đến mức có thể phá bỏ ranh giới tuổi tác.
Nhưng mà phải tốn thời gian bao lâu?!
Nếu như không có tên bạn trai cũ kia đột nhiên xuất hiện quấy rối, Tiểu Ninh còn có thể bình tâm tĩnh khí từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Mùng sáu ngày đó, Tiểu Ninh ra ngoài đi làm thêm, bằng hữu của Chu Húc hẹn hắn đi ăn, hai người đều ra ngoài.
Tiểu Ninh cả ngày ở trong tiệm bánh, thời điểm pha trà sữa, thời điểm chiên khoai tây, thời điểm lấy bánh ngọt, vẫn luôn nghĩ đến làm thế nào để mau truy được Chu Húc, không để cho tên bạn trai đểu cáng kia lại một lần nữa thượng vị, nghĩ đến tâm phiền ý loạn.
Lúc chạng vạng tối ăn cơm hộp, Chu Húc gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu bữa tối ăn gì, ăn món dễ tiêu hóa một chút, tránh cho dạ dày không thoải mái.
Tiểu Ninh đối đãi thân thể của mình từ trước đến nay không có cẩn thận như vậy, mua một hộp cơm sườn đang ăn, nhìn thấy tin nhắn của Chu Húc, hồi âm lại nói đã biết, vốn muốn ăn cơm sườn, cuối cùng vẫn ăn mì.
Chu Húc nói, ngày mai sẽ nấu cơm sườn lần nữa cho cậu ăn.
Trong ngực Tiểu Ninh rất vui, cảm giác mình vẫn nên tự tin một chút.
Ca làm hôm nay của Tiểu Ninh đến mười giờ tối mới chấm dứt, chờ tới khi đến nhà Chu Húc thì đã gần mười một giờ. Chu Húc đã cho cậu chìa khoá dự phòng, tự cậu mở cửa đi vào.
Vừa mới vào, toàn bộ người trong phòng khách nhất thời ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn cậu.
Lúc này Tiểu Ninh mới phát hiện, hôm nay nhà Chu Húc có hai người khách đến, tuổi tác nhìn qua lớn hơn vài tuổi so với Chu Húc, một bộ dáng nam nhân trung niên đã kết hôn. Hai người cùng uống rượu với Chu Húc ở trong phòng khách, trên bàn trà bày thêm mấy món nhắm, trên sàn nhà rơi lung tung rất nhiều chai lọ rỗng, có bia, cũng có rượu vang. Ba người đều ngồi xếp bằng ở trên mặt thảm, nhìn bộ dáng là đã uống một tối rồi.
Hai người kia kỳ dị nhìn chằm chằm Tiểu Ninh một hồi, lại đồng loạt quay đầu nhìn Chu Húc.
Chu Húc giải thích nói: “Tiểu hài tử tá túc ở nhà tôi, lò sưởi trong ký túc xá của cậu ấy bị hỏng, mấy ngày nay không ai đi làm không có người sửa. Hai người này là bạn đại học của tôi, anh em tốt, Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ.”
Phùng Tùng với Lữ Bằng Vũ hai mặt nhìn nhau, Phùng Tùng mở miệng mời: “Uống rượu không? Tới đây uống một chút với chúng tôi đi.”
Tiểu Ninh nhìn thần sắc kỳ quái của Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ, ở nhà bạn trông thấy một người cùng giới tính sẽ không phải là loại thần tình quỷ dị này. Tiểu Ninh đầu óc linh hoạt, lập tức nhớ ra Chu Húc từng nói hắn có hai người bạn biết tính hướng của hắn, có lẽ chính là hai vị này rồi.
Khó trách đầy mặt đều là thần tình quỷ dị trông thấy em gái ở nhà trạch nam độc thân.
Tiểu Ninh nhận ra được Phùng Tùng chẳng qua là khách sáo trên miệng, cậu tìm cớ: “Cám ơn Phùng ca, không được rồi. Ngày mai tôi làm ca sáng, phải đi ngủ sớm một chút, cám ơn. Chu ca, tôi đi ngủ trước.”
Chu Húc từ trên mặt đất đứng lên, muốn vào phòng bếp lấy cốc cho Tiểu Ninh, có lẽ hắn đã uống không ít, hơi lảo đảo, nói: “Có đói bụng không? Tôi đi lấy sữa ngô cho cậu.”
Tiểu Ninh đỡ hắn, nói: “Tự tôi lấy được rồi, anh ngồi xuống đi.”
Chu Húc không nghe, vào trong bếp lấy một cốc sữa ngô cho cậu, còn bỏ thêm đường.
Sữa ngô nóng hổi, vừa thơm vừa ngọt, Tiểu Ninh uống hết quả nhiên cảm thấy dạ dày dễ chịu lên không ít. Chu Húc vẫn nhìn cậu đến khi uống hết sữa ngô, mới thấp giọng nói: “Ban đêm có lẽ bọn tôi sẽ uống khá muộn, có chút ồn ào.”
Hai người bọn họ ở phòng bếp kì kèo một hồi, lúc đi ra, vẻ mặt hai người Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ càng thêm vi diệu. Tiểu Ninh vào phòng tắm tắm rửa, trước lúc đóng cửa lại nghe thấy giọng của Lữ Bằng Vũ: “A Húc à, cậu thành thật khai ra cho tôi…”
Chu Húc, Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ là bạn cùng lớp đại học, sau khi ba người tốt nghiệp đại học đều ở lại thành phố này, vẫn luôn duy trì *hữu nghị cách mạng, đến bây giờ cũng được mười mấy năm rồi.
(*hữu nghị cách mạng: ý nói vẫn luôn bên nhau trong thời gian dài, trong lúc chiến đấu sinh ra tình bạn)
Năm đó lúc ở trong trường học, ký túc xá vốn có bốn đại nam sinh, cảm tình rất tốt, không có việc gì liền cùng nhau ngâm trong tiệm net, uống rượu liên hoan, nói chuyện tán dóc. Có lần Phùng Tùng thất tình, cả đám người mua hai két bia, ở ký túc xá uống rượu chữa thương với Phùng Tùng. Tất cả mọi người uống đến high rồi nhao nhao kể rõ bí mật lớn nhất trong lòng mình.
Sinh viên hai mươi tuổi nào có bí mật gì lớn, đơn giản chính là thầm mến ai thích ai bị ai cự tuyệt, đại loại mấy vấn đề tình cảm này.
Lữ Bằng Vũ nói hắn thầm mến hoa khôi của lớp, một người khác nói hắn thích một nữ sinh cùng khoa, bọn họ là bạn học cấp ba, phòng ký túc bên cạnh có một người cũng thích cô ấy, nhờ cậy hắn đi xin số điện thoại của nữ sinh đó, hắn nói dối là người ta không cho. Phùng Tùng nói bí mật lớn nhất của hắn chính là hắn bị đá, con mẹ nó hắn lại vẫn còn thích cô ta.
Chu Húc nói, bí mật lớn nhất của mình chính là hắn là đồng tính luyến.
Ba người khác cả kinh tại chỗ, rượu cũng tỉnh, chỉ còn Chu Húc co quắp nằm trên sàn nhà ngáy o..o….
Ngày hôm sau ba người đều không nói gì, qua một đoạn thời gian, có một người viết giấy xin phép trường học, nói mình muốn thi nghiên cứu sinh, ký túc xá quá ồn, lặng lẽ đổi ký túc xá.
Chu Húc lúc đó mới phát giác bản thân hình như đã nói sai.
Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ đối với chuyện này chưa từng nói ra quan điểm của mình, nhưng cho đến khi tốt nghiệp đại học, hai người bọn họ vẫn luôn là thành viên trong ký túc xá Chu Húc, là anh em tốt, chưa bao giờ xa lánh hắn.
Về sau mọi người lần lượt kết hôn, tuổi tác cũng qua ba mươi, hai người dần quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Chu Húc. Sau khi Chu Húc và Trần Dịch Hoành xác định quan hệ ổn định, liền đem Trần Dịch Hoành giới thiệu cho hai người bọn hắn biết.
Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ đối với Trần Dịch Hoành vẫn luôn không quá hài lòng, Chu Húc là một người thành thật, nhận người rồi sẽ không quay đầu lại, nhưng Trần Dịch Hoành người này nhìn qua có chút giảo hoạt, miệng lưỡi nói chuyện cũng ngọt xớt. Đồng tính luyến ái không thể lĩnh giấy kết hôn, không có luật pháp bảo đảm, bởi vậy bọn hắn vẫn luôn nhắc nhở Chu Húc phải lưu tâm.
Chu Húc luôn nói, không đâu, sẽ không có chuyện gì đâu.
Một bộ tư thái tràn ngập tin tưởng sẽ cùng Trần Dịch Hoành thiên trường địa cửu.
Kết quả qua một năm, Trần Dịch Hoành gọi điện thoại nói chuyện chia tay của gã, nói gã và Chu Húc năm ngoái chia tay rồi, là lỗi của gã, gã không quý trọng Chu Húc, bây giờ Chu Húc không trả lời tin nhắn không tiếp điện thoại của gã, gã muốn xin hai người giúp đỡ, khuyên nhủ Chu Húc.
Chu Húc cũng không phải trẻ con, hai người không muốn can dự tới việc này. Nhưng không chịu nổi Trần Dịch Hoành mỗi ngày một tin nhắn cầu bọn hắn, nói Chu Húc hoàn toàn không đồng ý gặp mặt gã, gã muốn tìm cớ tới cửa tìm Chu Húc, Chu Húc đều không đáp ứng, gã chỉ muốn gặp Chu Húc trò chuyện một lần, chỉ cần bọn hắn giúp một việc là hẹn Chu Húc ra là tốt rồi.
Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ họp lại suy tính, yêu đương có ai không tan hợp? Dù sao cũng chỉ là gặp mặt, cụ thể thế nào, vẫn là Trần Dịch Hoành tự mình giải quyết, nếu Chu Húc kiên quyết muốn chia tay, bọn hắn cũng mặc kệ việc này.
Vì vậy qua hết năm, sau khi hai người chuẩn bị việc trong nhà xong liền hẹn Chu Húc ra ngoài ăn cơm, cũng gọi Trần Dịch Hoành đến.
Chu Húc trước đó không biết chuyện, nhìn thấy Trần Dịch Hoành cũng không trở mặt, hòa hòa khí khí ăn xong rồi nói phải về, cũng không để ý Trần Dịch Hoành giữ lại liền đi.
Hai người thấy một màn này, ôm rượu tới cửa, muốn an ủi Chu Húc chuyện chia tay một chút. Tuy Chu Húc không nói, nhưng bọn hắn hiểu được trong lòng Chu Húc có lẽ rất khó chịu, dù sao lúc trước đã muốn sống một đời cùng Trần Dịch Hoành.
Không ngờ cái người Chu Húc thành thành thật thật này, vừa mới cùng bạn trai cũ chia tay, thế mà trong nhà đã có một mỹ thiếu niên tiến vào.
Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ không hẹn mà cùng nghĩ: Không thể nào, chẳng lẽ Chu Húc thay lòng?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT