*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hà Nhất Phàm trừng mắt, liếc em trai ngốc một cái nhưng lúc này, nó lại đang bận vùi đầu vào đĩa tôm hùm nên không thể nào nhìn thấy ánh mắt mang đầy vẻ giận dữ của anh trai. Thằng ngốc này chẳng những dám trêu chọc con thỏ mà còn ung dung ngồi ăn tôm hùm, đây chẳng phải đang chọc tức anh mày sao? Quả thật là không thể nhẫn nhịn được nhưng Hà Nhất Phàm lại không thể đánh em trai ngốc một trận, cậu nhếch môi, âm thầm tính toán. Một lát sau, con thỏ cào nhẹ lên cánh tay của Trình Cẩn rồi chỉ vào đĩa tôm hùm: mau bưng nó đến trước mặt của tôi.
Trình Cẩn hết nhìn con thỏ rồi lại nhìn đống vỏ tôm đang nằm trước mặt cậu thanh niên kia, trong nháy mắt, hắn đã nhận ra tất cả, Trình Cẩn bưng đĩa tôm hùm đến trước mặt cục bông nhỏ.
Hà Nhất Phàm mỉm cười, đến khi em trai nhai xong, định gắp thêm một con tôm hùm nữa, cậu mới phát hiện ra rằng chiếc đĩa đã bị bưng đi nơi khác, em trai nhoài người về phía trước, định gắp tôm hùm nhưng cục bông nhỏ lại “Phụt… phụt…” hai tiếng thật to vào trong chiếc đĩa.
Em trai hoảng sợ, nhìn về phía anh rể, con thỏ này đang làm gì vậy?
Trình Cẩn nhíu mày, vỗ nhẹ lên đầu cục bông nhỏ một cái rồi mỉm cười: “Bướng bỉnh”. Vừa nói dứt lời, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, khẽ ho một tiếng rồi vội vàng giải thích: “Khi ở nhà, Thù Thù cũng thường xuyên làm như vậy, à… có lẽ là do nó không quen với việc nhìn cậu ăn tôm hùm”.
Em trai thở dài: “Con thỏ do anh trai của em nuôi thật kì lạ, ngay cả việc này mà nó cũng muốn quản”.
Con thỏ “Gru… gru…” vài tiếng, xem ra thằng ngốc này vẫn chưa rút ra được bài học.
Trình Cẩn mỉm cười, nếu cứ để cho hai kẻ dở hơi này làm ầm ĩ, không chừng bữa ăn trưa hôm nay sẽ biến thành trò cười mất, vừa nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của cục bông nhỏ: “Thù Thù, mày nghĩ là chúng ta nên ăn thịt hay là một lát nữa khi về nhà, chúng ta sẽ ăn thức ăn dành riêng cho thỏ?”.
Câu hỏi này khiến thân thể nhỏ bé của con thỏ cứng đờ, từ nãy đến giờ, nó bận đắc ý mà quên mất rằng thằng cha cầm thú này vốn bị bệnh điên. Cục bông nhỏ vội vàng cọ cọ gương mặt vào cánh tay của Trình Cẩn, tôi sẽ nghe theo lời của anh mà.
Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên, hắn vỗ nhẹ lên đầu của con thỏ: “Thù Thù thật ngoan”.
Cục bông nhỏ cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nhưng trong lòng lại không ngừng mắng Trình Cẩn.
Sau khi làm nũng, con thỏ ngoan ngoãn ăn thịt bò nhưng khi nó còn chưa kịp chạm vào miếng thịt, Trình Cẩn đã ngăn cản, cục bông nhỏ nhìn về phía Trình Cẩn bằng một ánh mắt mang đầy vẻ khó hiểu, anh đang làm gì vậy? Chẳng phải anh vừa khen tôi ngoan sao? Chẳng lẽ tôi đã ngoan như vậy rồi mà vẫn không được ăn thịt à?
Trình Cẩn cố gắng giải thích: “Thức ăn đã nguội rồi, mày phải quan sát cẩn thận trước khi ăn chứ”.
Con thỏ “Gru… gru…” vài tiếng rồi vui vẻ phóng đi chọn thức ăn, xem ra tính cách của tên cầm thú này cũng không tệ lắm.
Do không được ăn tôm hùm, em trai chỉ còn biết chiến đấu với các món ăn khác đang đặt trên bàn, lần này, cậu tỏ ra rất thông minh khi không tập trung vào một món ăn, tránh để con thỏ nhìn thấy lại không vui. Em trai vừa ăn vừa quan sát cảnh tượng anh rể chăm sóc con thỏ, cậu thở dài: con thỏ của anh trai chẳng khác gì một đại gia, vừa bướng bỉnh lại vừa phiền toái nhưng anh rể vẫn cố gắng chăm sóc nó, xem ra, khi anh trai tỉnh dậy, mình phải nói tốt cho anh rể vài câu.
“Được rồi, đừng ăn nữa, mày đã ăn nhiều lắm rồi đó” – Trình Cẩn nhẹ nhàng lên tiếng. Trước mặt của người khác, Trình Cẩn luôn bày ra bộ dạng lịch sự, tao nhã, chỉ có những người thân cận với hắn như Lưu Hiểu, Thù Thù mới nhận ra rằng: thằng cha này không những ác miệng mà lòng dạ cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bữa cơm hôm nay quả thật đã khiến em trai mở mang tầm mắt, nếu anh rể đối xử tốt với con thỏ như vậy thì anh ấy sẽ còn đối xử tốt với anh trai đến mức độ nào nữa? Vừa nghĩ đến đây, em trai nhanh chóng kết luận: anh rể là một người đàn ông tốt, xứng đáng để anh trai gửi gắm nửa đời còn lại. Sau này, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, anh trai sẽ không bị người ta bắt nạt.
Quan hệ giữa anh trai và bố mẹ khá căng thẳng, anh ấy nhất định sẽ không dẫn anh rể về ra mắt, xem ra bây giờ, mình chính là người thân duy nhất của anh ấy, trước đây, có lẽ là do lo lắng rằng mình sẽ phản đối nên anh trai mới giấu giếm, nếu đã như vậy, mình cần phải cố gắng biểu hiện thành ý.
“Anh rể, anh đối xử với con thỏ rất tốt” – Em trai khen ngợi.
Hai tiếng “anh rể” khiến Trình Cẩn cảm thấy vô cùng sửng sốt, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cố gắng khống chế con thỏ đang vùng vẫy rồi lên tiếng: “Dĩ nhiên là anh phải đối xử tốt với con thỏ của Phàm Phàm rồi”.
Em trai vô cùng hài lòng: “Em rất xem trọng mối quan hệ giữa anh và anh trai”.
Lúc này, dường như hàng vạn Mặt Trời đang lướt qua cục bông nhỏ, khiến thân thể của nó bị đốt cháy hoàn toàn, có một thằng em trai ngốc đã đủ lắm rồi, bây giờ lại còn thêm một ông anh cầm thú, nè anh kia, anh có thể tạm thời giấu bệnh điên của mình đi không?
Trình Cẩn bật cười, ôm con thỏ đang vùng vẫy vào lòng: “Cảm ơn”.
Em trai thầm nhủ: chỉ cần một câu nói đã khiến anh rể hạnh phúc đến mức như vậy, xem ra mình cần phải tiếp tục cố gắng, em trai lên tiếng: “Em vô cùng yên tâm khi giao anh trai cho anh”.
Trình Cẩn mỉm cười, vuốt ve bộ lông của con thỏ: “Cảm ơn, Phàm Phàm có một em trai tốt như em khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ”.
Cục bông nhỏ tức giận, vui vẻ cái con khỉ, Phàm Phàm cái gì mà Phàm Phàm, anh đừng khiến tôi cảm thấy buồn nôn nữa, có được không? Lúc này, Hà Nhất Phàm đã bị sự ngốc nghếch của em trai chọc tức đến phát khóc, câu nói “đồng đội ngu như heo” rõ ràng là ám chỉ bộ dạng của thằng ngốc này mà.
Em trai rất lương thiện (nói cách khác là vô cùng ngốc nghếch), vừa nghe được lời khen của Trình Cẩn, cậu đã vội vàng lên tiếng: “Em cũng nghĩ như vậy”. Lúc này, bộ dạng ngượng ngùng của em trai rất giống với con thỏ ngốc kia.
Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên, hi vọng rằng tên ngốc kia nhanh chóng tỉnh lại, đến lúc đó, hai người sẽ vui vẻ chơi đùa với Thù Thù.
“Ăn ngon không?” – Trình Cẩn hỏi.
Em trai nhìn những đĩa thức ăn đã vơi đi một nửa đang nằm trên bàn, ngượng ngùng gật đầu.
“Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi” – Ấn tượng của Trình Cẩn đối với em trai ngốc rất tốt, vì vậy, hắn quyết định tiễn cậu một đoạn đường.
“Không cần đâu, em tự đón xe được rồi” – Em trai lễ phép từ chối.
“Để anh đưa em đi, đón xe phiền phức lắm” – Vừa nói dứt lời, Trình Cẩn ôm con thỏ, bước về phía trước.
Hành động này khiến ấn tượng về Trình Cẩn trong lòng em trai ngốc lại tăng thêm một bậc.
“Em định đi đâu?” – Trình Cẩn vừa giữ chặt con thỏ đang tìm cách bỏ trốn vừa hỏi.
Em trai trả lời: “Em định đến bệnh viện nơi anh trai đang điều trị”.
Trình Cẩn ngạc nhiên: “Chẳng phải lúc nãy em vừa đến đó sao?”.
Em trai giải thích: “Mỗi ngày, em đều đến thăm anh trai, ở lại bên cạnh anh ấy một giờ nhưng hôm nay, khi em vừa đến thì bác sĩ đã kể cho em nghe về anh, em vội vàng chạy đi tìm nên vẫn chưa đến thăm anh trai”.
Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, xem ra thằng ngốc đó thật sự quan tâm đến người anh này, được rồi, ông đây tạm thời không tính toán với mày.
Trình Cẩn gật đầu, khẽ vỗ lên đầu cục bông nhỏ: “Em đối xử với anh trai rất tốt, em cũng rất tốt”.
Lúc này, gương mặt của em trai ngốc đã đỏ bừng: “Cảm ơn anh rể”.
Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên.