Củ cải khắc hoa kia dạo qua tay của chư vị đầu bếp một vòng mới quay lại về trên tay Ninh Hữu Phương.
Khi mọi người nhìn Ninh Hữu Phương dạt dào đắc ý thì cảm thấy vừa buồn cười lại quen mắt.
Hồ lão đại nhịn không được than thở vài câu:’’Ta vốn tưởng rằng Hồ Thanh đã là thông minh rồi, nhưng so với Tịch nha đầu thật sự là kém xa’’.
Chân mập mạp liền phụ họa:’’Đúng vậy, đồ đệ ngốc kia của ta lại càng không có cách nào nhấc ra a’’.
Ninh Hữu Phương nghe đến toàn thân thoải mái, trên mặt còn phải nặn ra nụ cười khiêm tốn:’’Đâu có đâu có, quá khen quá khen’’. Đây quả thực là giống với một cái thổ địa chủ giàu đến chảy mỡ đang nói:’’Ta rất nghèo, ta đặc biệt nghèo’’, thực khiến cho người ta hận mà.
Vương mặt rổ chua lòm nói một câu:’’Thật là có chút thông minh, cũng không biết có thể tiếp tục học bao lâu’’. Nữ tử làm học đồ trong hiện tại ngày càng ít, không biết có thể nhịn đến ngày xuất sư hay không.
Những lời này liền chọc trúng nỗi đau buồn âm thầm trong lòng Ninh Hữu Phương, nụ cười lập tức cứng lại rồi.
Theo thường lệ là Hồ lão đại cười hòa giải:’’Tốt lắm tốt lắm, sự tình sau này thì để sau này nói. Tóm lại Tịch nha đầu thông minh lanh lợi, có tài năng thiên phú, là một mầm non tốt khó gặp. Chúng ta đều nên vì Ninh lão đệ có người nối nghiệp mà vui vẻ mới đúng’’.
Ninh Hữu Phương cười nhẹ một tiếng, sắc mặt dễ nhìn không ít, trong lòng lại âm thầm nghẹn một cổ không nhẹ.
Sau này cần phải xuất ra tất cả tuyệt kỹ của bản thân để dạy Ninh Tịch, phải làm cho bọn họ nhìn một chút, khuê nữ của Ninh Hữu Phương hắn so với Hồ Thanh mấy người bọn họ mạnh hơn nhiều. Nghĩ như vậy, Ninh Hữu Phương lập tức thay đổi kế hoạch tiến hành theo chất lượng ban đầu. Mới vừa cơm nước xong liền kêu Ninh Tịch vào trong phòng bếp nhỏ.
Hắn dè dặt đóng cửa, sau đó nghiêm trang nói với Ninh Tịch:’’Khả năng điêu khắc của con rất có thiên phú, những ngày tiếp theo cứ luyện tập cái này đã, những thứ khác nói sau’’.
Ninh Tịch trịnh trọng gật đầu, vừa cười vừa nói:’’Cha, mỗi ngày người dạy con nhiều hơn một chút đi, con không sợ khổ’’. Nếu đã quyêt định đi lên con đường này, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý chịu khổ.
Ninh Hữu Phương rất vui mừng, trìu mến nhìn Ninh Tịch sau đó nghiêm nghị nói:’’Tham thì thâm, điều kiêng kỵ nhất khi học nghề là thấp thỏm phập phồng, hơi có chút tiến bộ liền đắc chí. Chỉ cần con dụng tâm, khẳng định sẽ tiến bộ rất nhanh, cha có lòng tin đối với con’’.
Ninh Tịch nhoẻn miệng cười, nghịch ngợm le lưỡi:’’Con cũng có lòng tin đối với bản thân mình’’.
Cha và con gái đối mặt cười một tiếng.
Thời gian kế tiếp, tự nhiên là muốn cùng củ cải phấn đấu.
Ninh Hữu Phương vừa biểu diễn các loại kỹ xảo điêu khắc, vừa nói:’’Thật ra, có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn có thể dùng để khắc hoa, củ cải là thường gặp nhất, con mới bắt đầu luyện tập thì dung củ cải là thích hợp nhất’’.
Ninh Tịch xem không chớp mắt, trong miệng không nhịn được hỏi:’’Như vậy rốt cục khắc hoa có lợi gì?’’
Ninh Hữu Phương ha ha cười: Tác dụng rất lớn, chỉ cần là một bữa tiệc trang trọng một chút thì trang trí đĩa thức ăn đặc biệt được chú ý. Có những bông hoa được khắc xinh đẹp như thế này này trang trí vào sẽ làm gia tăng khẩu vị của khách nhân. Hơn nữa, món ăn nguội bên trong có thịt nguội là không nói, để so sánh tay nghề giữa các đầu bếp thì cần dùng những khắc hoa này trang trí. Đều là chậm rãi luyện như vậy…’’
Ninh Tịch nghe rất nồng nhiệt, nhìn chằm chằm động tác trong tay Ninh Hữu Phương, ngay cả nháy mắt cũng luyến tiếc, ngón tay không tự chủ được chuyển động trên đùi.
Ninh Hữu Phương làm mẫu một lần, muốn xem Ninh Tịch nhớ được bao nhiêu, cố ý cười nói:’’Tốt lắm, bây giờ con đến thử xem’’.
Ninh Tịch không chút nghĩ ngợi gật đầu, đưa tay cầm lấy một củ cải mọng nước, vừa hồi tưởng động tác vừa rồi của Ninh Hữu Phương, vừa động thủ.
Lần này đến phiên Ninh Hữu Phương nghẹn họng trân trối nhìn.
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng mịn non mềm của Ninh Tịch nắm lấy thanh tiểu khắc đao mỏng manh, động tác cực kỳ linh hoạt và tinh xảo, đao pháp không chút lệch lạc, chính là đem đao pháp vừa rồi hắn dạy thi triển một lần.
Nàng chỉ nhìn một lần liền có thể tạo ra thành tựu như vậy, quả là thiên tài nấu nướng. Ninh Hữu Phương liều mạng hít sâu, đem khiếp sợ cùng vui mừng dưới đáy lòng kiềm chế đi, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói:’’Tốt, cứ luyện như vậy thêm mấy lần nữa’’.
Ninh Tịch nhu thuận gật đầu, quả nhiên lại cầm một củ cải khác cúi đầu tiếp tục điêu khắc.
Ở một góc độ mà Ninh Tịch không nhìn thấy, khóe miệng Ninh Hữu Phương toét ra một độ cong thật lớn, đôi mắt sáng kinh người.
Cảm tạ trời xanh, cuối cùng thì tài nấu nướng của Ninh gia cũng có truyền nhân, hắn còn mơ hồ có dự cảm trong tương lai Ninh Tịch sẽ không phải là vật trong ao.
Nói không chừng còn có thể đem tài nấu nướng của Ninh gia phát dương quang đại, chính là nữ nhi nhìn mảnh mai yếu đuối này đây. Hơn mười ngày kế tiếp, Ninh Tịch ngoại trừ thời gian vội vàng xắt thức ăn luyện tập đao công cơ bản ra thì thời gian còn lại đều dùng để luyện tập khắc hoa. Quả thật là vội đến tẩu hỏa nhập ma. Mỗi ngày không biết muốn dùng đến bao nhiêu củ cải.
Tóm lại, đầu bếp chịu trách nhiêm mua nguyên liệu đã yên lặng đem số lượng củ cải cần mua tăng gấp đôi.
Về sau, ngay cả Tôn đại nương chịu trách nhiệm rửa rau thấy Ninh Tịch cũng sẽ trêu ghẹo:’’Củ cải còn dùng đủ không, nếu không đủ ta lại rửa thêm chậu nữa’’.
Ninh Tịch cũng không xấu hổ, cười tủm tỉm đáp:’’Vậy thì đa tạ đại nương’’, chọc đám người Tôn đại nương cười vui vẻ.
Ninh Tịch nỗ lực khắc khổ, rơi vào trong mắt đám người Hồ Thanh, làm bọn họ có một phen cảm thụ bất đồng.
Chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi, đao công của Ninh Tịch đã có tiến bộ thần tốc. Ngoại trừ tốc độ còn chưa bằng bọn họ thì kỷ xảo cắt miếng, thái đinh, cắt khối, thái sợi đều đã nắm bắt sơ bộ.
Về phần trình độ khắc hoa, tiến bộ lại càng nhanh. Ban đầu vẫn là củ cải khắc hoa đơn giản, về sau Ninh Tịch lại đem củ cải điêu khắc thành nhiều hình dạng khác nhau.
Đầu tiên là đủ các loại hoa, tiếp theo là một chút tạo hình động vật đơn giản. Chỉ ít ỏi vài đao liền điêu khắc trông rất sống động, mấy người Hồ Thanh xem mà líu lưỡi không thôi.
Mọi người trong miệng thì không nó gì, trong lòng lại bắt đầu âm thầm nổi lên tâm tư tranh đua, so với ngày thường đều dụng tâm hơn rất nhiều.
Nhất là Hồ Thanh tâm khí cao ngạo, vốn định sớm xuất sư nhưng bây giờ lại không chịu, trong lòng suy nghĩ bất luận như thế nào đều không thể thua một tiểu nha đầu. Vương hỉ lại không cam lòng ở phía sau Hồ Thanh, tự nhiên cũng hết sức cố gắng. Ngày ngày quấn lấy Vương mặt rổ xin chỉ dạy chút ít bản lãnh. Vương mặt rổ đối với con mình tất nhiên là không giữ lại chút nào, ngày ngày mang Vương Hỉ đến phòng bếp nhỏ chỉ bảo.
Lời nói của tiểu Thuận không nhiều lắm, nhưng lại cực kỳ chăm chỉ, đi phòng bếp nhỏ của Chân mập mạp cũng không ít.
Tiểu Tứ lại là người buồn nhất.
Chu Nhị trời sinh ham mê bài bạc, không có việc gì lại chạy ra ngoài, cơ bản là không có tâm tư dạy bảo hắn thật tốt. Mỗi ngày nhìn những người khác đi theo sư phụ mình học nghề, hắn lại chỉ có thể luyện lập đao công cơ bản nhất. Ninh Hữu Phương đem biến hóa của tất cả thu vào mắt, đáy lòng âm thầm dâng lên sự tự hào không cách nào nói được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT